Lâm Hàn xoa xoa mồ hôi trên trán, ho khan hai tiếng rồi hỏi lại:
- Con gái? Con gái nào?
Lê Ân Tĩnh lúc này có vẻ hỏa khí rất lớn, hung dữ đi đến xách cổ áo Lâm Hàn, khuôn mặt xinh đẹp áp sát tới hắn gầm lên:
- Con gái của tôi chứ con gái nào? Khốn nạn! Tốt nhất là đáng yêu như
Băng nhi! Nói nhanh, tôi muốn một đứa con gái như vậy! Cậu có phối hợp
không để tôi đi tìm người khác!
Lâm Hàn toát mồ hôi lạnh, liên tục cười bồi trấn an:
- Bình tĩnh! Bình tĩnh! Việc này không gấp! Không gấp được! Càng nóng nảy càng dễ thất bại nha! Chị trước hết bình tĩnh lại đã!
Lê Ân Tĩnh táo khí khó thở, ngực phập phồng lên xuống ngay trước mắt Lâm Hàn, khiến hắn không nhịn nổi nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Qua một lúc, thấy Lê Ân Tĩnh đã dần bình thường trở lại, Lâm Hàn mới hỏi dò:
- Được rồi! Bây giờ bình tĩnh rồi chứ? Nói từ từ, bình tĩnh lại! Tôi là
một thanh niên có thần kinh không vững chắc cho lắm, chị đừng hù tôi
ngất xỉu!
Lê Ân Tĩnh lúc này cũng đã hạ nhiệt được một chút, nhưng thái độ vẫn nghiến răng nghiến lợi nói ra:
- Tôi muốn sinh con gái!
- Sinh con? Sao tự nhiên lại sinh con?
- Là con gái! Con gái hiểu chưa? Một đứa con gái đáng yêu biết làm người khác vui vẻ! Nghe rõ chưa? Mấy đứa nhóc tỳ thích ra vẻ người lớn thì
biến! Tôi không cần!
- Được! Được! Con gái! Con gái được chưa? Nhưng đang yên đang lành chị kích động vậy làm gì?
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến Lê Ân Tĩnh lại thấy bực bội, tức giận nói:
- Tôi muốn giống Tuyết Thiên Lăng, có một đứa con gái đáng yêu biết làm mẹ vui vẻ, được chưa?
Lâm Hàn triệt để ngậm miệng.
Làm mẹ là thiên tính của phụ nữ! Lê Ân Tĩnh dù là cường giả tuyệt đỉnh,
lại có truyền thừa kinh nghiệm của “người tối cổ” như Altar, nhưng thực
chất nàng cũng chỉ là một cô gái mới hai bảy tuổi mà thôi, chính trực độ tuổi chín muồi, khao khát làm mẹ nhất! Lại thêm Băng nhi liên tục ở bên cạnh kích thích, khiến mong ước này trong nàng càng trở nên mạnh mẽ.
Đã muốn là quyết định, đã quyết định là làm! Tính cách của Lê Ân Tĩnh
xưa nay vốn vẫn luôn như vậy. Hôm nay Tuyết Thiên Lăng nói kháy chỉ là
mồi lửa dẫn nổ mong muốn trong lòng nàng mà thôi!
Mặc dù không biết vì sao Lê Ân Tĩnh đột nhiên nổi nóng như vậy, nhưng
yêu cầu của nàng, Lâm Hàn đúng là không tìm ra lý do gì phản đối. Làm
một người đàn ông, nếu không có nguyên nhân bất đắc dĩ, ai lại phản đối
người mình yêu sinh con cho mình? Đặc biệt đó còn là đại mỹ nhân tuyệt
sắc chỉ nhìn qua đã khiến người ta chảy nước.
Trong đầu xoay chuyển đầy giảo hoạt, Lâm Hàn ngoài mặt lại khoanh chân khoanh tay, nghiêm nghị nói:
- Chị thực sự muốn vậy?
- Nói nhảm! Không muốn tôi đến đây làm gì?
Lê Ân Tĩnh hùng hổ nói, nhưng Lâm Hàn lúc này đang tập trung nhìn từng
phản ứng của nàng, làm sao không biết đại tỷ này đang mặt đỏ phừng phừng vì xấu hổ?
Ừm, là xấu hổ, không phải giận dữ! Giận dữ chỉ là cái vỏ bọc để ra vẻ cho đỡ mất mặt thôi!
Dù sao vẫn là cô gái nha, dù có cường hãn nóng nảy đến mấy, cuối cùng
cũng có một mặt nhạy cảm, ngay cả Tuyết Thiên Lăng nổi danh đạm bạc cũng không ngoại lệ!
Trong đầu đang tràn ngập các loại ý nghĩ bỉ ổi, nhưng Lâm Hàn vẫn tỏ ra rất nghiêm túc nói:
- Ừm! Vậy thì chị phải nghe lời tôi! Sinh con là một môn học vấn rất
uyên thâm, cần có hai người cùng phối hợp mới có thể thành công mỹ mãn
được! Ừm, chính là như vậy!
- Ừ!
Lê Ân Tĩnh đỏ bừng mặt cúi đầu, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất! Tên
khốn nạn này, bốc phét không thấy ngượng miệng, chính nàng còn thấy đỏ
mặt thay hắn! Cái gì mà học vấn uyên thâm? Tầm bậy tầm bạ!
Trong lòng chửi rủa như vậy, nhưng Lê Ân Tĩnh lại âm thầm cảm thấy có
chút gì đó hưng phấn, cực kỳ hưng phấn! Thôi thúc nàng không bóc trần
trò mèo của Lâm Hàn, mà lại ỡm ờ vờ không biết, phối hợp với hắn!
- Chấp nhận rồi đấy nhé! Chị phải tuyệt đối nghe theo tôi, không được
nói một đằng làm một nẻo. Nếu không, chuyện này tôi không chịu trách
nhiệm!
- Ừ! Biết rồi! Nhanh bắt đầu đi!
Lê Ân Tĩnh khẽ gắt một tiếng, ngược lại còn giục Lâm Hàn khiến hắn dở khóc dở cười.
- Ồ! Đầu tiên là bày kết giới! Chuyện của chúng ta cũng không nên cho người khác phá bĩnh đúng không?
Lê Ân Tĩnh không nói gì, phất tay ném ra một quyển trục màu đỏ. Quyển
trục va vào vách tường, thoáng chốc đã tan thành tro bụi, đồng thời một
tầng kết giới cũng theo đó mà bao bọc căn phòng, khiến một tiếng gió
cũng không lọt ra ngoài!
Lâm Hàn nghiêm túc đăm chiêu một lúc, nghiêng đầu nói:
- Rồi! Tiếp theo phải đi tắm rửa! Đúng, là tắm uyên ương!
Vừa nói, hắn vừa xuất từ nhẫn trữ vật ra một cái bồn tắm lớn, hai tay
thoáng kết ấn, một thác nước nhỏ đã hình thành, thoáng chốc lấp đầy nước vào bồn rồi nhanh chóng biến mất, một giọt nước cũng không tràn ra
ngoài, chứng minh sức khống chế cực kỳ tinh chuẩn!
- Nhưng… nhưng người ta cũng không bẩn! Cậu cũng không có bẩn mà! Hơn nữa, từng người đi tắm không được sao?
Lê Ân Tĩnh nhăn nhăn nhó nhó nói. Xác thực như nàng nói, đến tu vi như
nàng và Lâm Hàn, chuyện tắm rửa có lẽ đã không còn cần thiết! Bởi toàn
thân đều từng khời từng khắc bài xích ô trọc, làm gì có tạp chất đáng
nói?
- Đây không chỉ đơn thuần là tắm, là một quá trình chuẩn bị cho nghi thức trang trọng nhất, hiểu không?
Lâm Hàn rất nghiêm khắc răn dạy!
Lê Ân Tĩnh cắn răng, nhìn chằm chằm hắn như muốn tìm ra điểm sơ hở gì.
Nhưng tên này vẫn chỉ là một bản mặt rất nghiêm nghị, khiến nàng cũng có chút không biết là thật hay giả!
Tám phần là giả! Khốn nạn! Cuồng dâm!
Trong lòng điên cuồng phỉ báng, nhưng lời đã nói ra cũng không thể rút
lại, Lê Ân Tĩnh cũng chỉ có thể trù trù trừ trừ rút đi quần áo trên
người. Một bộ đồ chế phục công sở từng món từng món biến mất, khiến hai
mắt Lâm Hàn sáng ngời như sao trên trời, còn may kịp thu liễm, không để
lộ ra bộ mặt Trư Bát Giới!
Thấy Lê Ân Tĩnh ngần ngừ, hơn nữa còn che che đậy đậy, nửa muốn nửa không, Lâm Hàn buồn cười nói:
- Tôi cũng không ép chị, miễn cưỡng như vậy làm gì? Bên trong có gì cũng không phải không biết, còn bày đặt che che giấu giấu!
Lê Ân Tĩnh trực tiếp xù lông! Nhưng nghĩ đến đại sự chưa thành, cũng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.
Quyết tâm thêm một lần, Lê Ân Tĩnh cũng không còn nhiều do dự nữa, toàn
thân quần áo nhanh chóng tán lạc, lộ ra thân thể trắng mịn như mỡ đông,
đôi chân thon dài kiều diễm mà thành thục, mái tóc dài màu tím cũng được búi lên cao đơn giản mà cao quý. Hai luồng trước ngực cao ngạo mà ngẩng đầu, để lộ ra những đường cong hoàn mỹ khiến Lâm Hàn nhìn mà chỉ muốn
hóa thân thành sói đói.
Tiến tới bên bồn tắm, Lâm Hàn nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng. Thân thể
Lê Ân Tĩnh run lên, nhưng cũng không nhiều giãy dụa, chỉ một lát sau,
chakra sinh cơ cùng với thủ pháp matxa trị liệu đầy điêu luyện của Lâm
Hàn đã khiến nàng toàn thân như thả lỏng, đầu óc tràn ngập thư thích,
cũng dần dần không để ý đến mấy vấn đề luẩn quẩn ban đầu nữa.
Ưm!
Theo một tiếng than nhẹ, một luồng trắng bóc đã bị bàn tay Lâm Hàn nắm
lấy, nhẹ nhàng chơi đùa khiến nó biến hình thành đủ loại hình thái. Lê
Ân Tĩnh trừng Lâm Hàn cũng đã một thân da thịt trong bồn nước, hừ hừ
nói:
- Chịu lộ nguyên hình rồi hả?
- Không có! Tôi đang giúp chị được thả lỏng thân thể mà thôi! Chỉ có tinh thần thoải mái không lo nghĩ mới dễ thành công!
Lâm Hàn vẫn một bộ mặt cứng như sắt, khiến Lê Ân Tĩnh suýt nữa phát cáu.
Nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng, Lê Ân Tĩnh ngược lại cười mình diễn quá
sâu. Bản thân lâu ngày không được hạ hỏa, đã là tích tụ gần chết, hết
lần này đến lần khác còn giả bộ ngại ngùng. Ừm… cái này gọi là lạt mềm
buộc chặt, không sai!
Nghĩ thông suốt, Lê Ân Tĩnh thoáng thả lỏng thân thể, để Lâm Hàn tự do
du ngoạn trên thân thể hoàn mỹ của mình. Chẳng mấy chốc, toàn bộ tinh
thần nàng đã được thả lỏng, như đi vào một cảnh giới kỳ lạ, toàn thân
tràn ngập sức sống, chỉ muốn phát tiết tất cả một phen!
Cái cảm giác này thật thoải mái, toàn thân thư sướng đến cùng cực, nhưng lại có chút bức bối muốn giải tỏa, giống như đứng trước ngưỡng cửa của
thiên đường mà chưa thể tiến vào, khiến người ta cực kỳ nóng ruột.
Trong cơn say nồng, Lê Ân Tĩnh cảm thấy thân thể mình bị người bế lên,
nhẹ nhàng đặt lên chiếc đệm êm ấm, đôi môi đỏ mọng cũng được chăm sóc,
đầu lưỡi tận tình bay múa, hương tân ngọc dịch trong miệng cũng bị người kia hút đi, trìu mến hưởng thụ từng chút một.
Cái cảm giác được người nâng niu như trân bảo, chăm chút từng ly từng tí như vậy cũng không tồi. Nàng rất thích Lâm Hàn ở điểm này, rất biết
chăm sóc, cũng biết cách làm nàng được thỏa mãn từ tâm lý tới thể xác,
hoàn toàn thư giãn và thả lỏng!
Ưm…
Lại một tiếng rên trong hạnh phúc, cuộc đại chiến cuối cùng cũng đã mở
màn, Lê Ân Tĩnh cảm thấy thân thể bành trướng, nội hỏa cũng theo chuyển
động dập dờn kia mà dần dần được tưới tắm, trên má nàng lúc này dần bừng bừng xuân quang.
…
Vài giờ sau!
- Này! Như thế này thực sự có thể sinh con gái sao?
- Muốn sinh con gái, trước hết phải đảm bảo có thể sinh con đã! Như thế này dễ trúng hơn!
- Không có cách nào chắc chắn sinh con gái sao?
- Chị nghĩ tôi là thần tiên chắc?
- Tôi không biết! Tôi muốn con gái! Hơn nữa phải đáng yêu như Băng nhi! Nếu có sai lầm gì, tôi… tôi bắt đền cậu!
Lâm Hàn trợn trắng mắt, được rồi, đấy là chị tự tìm!
- Vậy được rồi! Để tôi thử xem sao! Đúng rồi, một chân đứng vững, ừm,
đúng, chân còn lại để lên vai tôi giữ cho. Đúng, đúng rồi! Ghi trong bí
tịch đúng là thế này! Quả nhiên nhìn rất rõ, rất đẹp! Ây không không, ý
tôi là rất huyền diệu, có lẽ có thể thành công. Ai ui… chị bấu tôi làm
gì?
- Vô liêm sỉ! Lưu manh! Bà cô không phải là món đồ chơi của cậu!
Mỹ nữ nào đó tức giận quát, tư thế ngược lại vẫn giữ nguyên, từng đợt
phong tình cứ như vậy nhập sâu vào mắt Lâm Hàn, khiến máu huyết vốn đã
lắng đọng của hắn lại một lần nữa sôi sùng sục.
- Lưu manh cái gì? Chị nhìn lại đi! Âm Dương Đồng Hợp là công pháp song
tu chính tông! Bí thế ghi chép trong Sinh Dưỡng Thiên chính là để dễ
dàng chắt lọc tinh hoa, dành những di truyền tốt nhất cho thai nhi. Chị
thì tốt, lại coi là thứ bỉ ổi vô liêm sỉ! Tôi tức giận thật đó nha!
- Tức giận thì tách bà cô ra! Còn để cái thứ dơ bẩn đó trong người tôi làm gì? Ưm… khốn nạn, không được… dừng lại…
Ách…
Lâm Hàn đầu đầy hắc tuyến. Đây là Không Được và Dừng Lại hay là một câu liền mạch vậy…
Mặc kệ nàng, đại kế cho cha mẹ bế thêm cháu nội mới là quan trọng a, huỵch huỵch…