Một ngày này, giới tu luyện toàn đại lục sôi trào.
Một ngày này, ba cái tên chói sáng như minh tinh rực rỡ hơn bao giờ hết. Bọn họ… đại biểu cho cường giả hạng nhất trong thế hệ trẻ tuổi.
Đương nhiên, cũng chỉ là sáng chói nhất thời mà thôi! Đại lục Ma Võ
cường giả lớp lớp, thiên tài như nấm, cường giả như mây, ai mà biết
được, ngay ngày mai ngươi có thể bị người khác đánh bại hay không?
Nhưng ít nhất, không ai có thể phủ nhận sức chiến đấu của bọn họ. Quá
mạnh mẽ! Một số người có thể không phục, nhưng đại đa số người đều dùng
thái độ sợ hãi than thở. Người… có thể mạnh đến mức ấy sao?
Cuộc chiến giữa Lâm Thế Tuyền và Lã Thiên Thanh đã diễn ra, hết sức kịch liệt. Một trận chiến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt biến sắc. Một người
dùng kiếm, hư không lập địa, chỉ phá hư không, thái cực kiếm ý thâm ảo
vô song. Một người dùng đao, dũng mãnh vô bì, không gì cản nổi, một đao
chém xuống, trời long đất lở, dường như hắn càng đánh lại càng mạnh,
vĩnh viễn không nhìn thấy giới hạn nơi đâu.
Lâm Thế Tuyền, nói cho đơn giản chính là một phần tử hiếu chiến cực
đoan. Người ta không rõ hắn đã gặp những gì, đạt được kỳ ngộ gì, chỉ có
thể biết được, tên này gần như một tên điên, bị thương không đau, thậm
chí càng bị đòn đau càng mạnh. Đánh không chết, thương không đau, chiến
lực lại càng ngày càng mạnh, đúng là khiến Lã Thiên Thanh cực kỳ bất đắc dĩ.
Mặc dù Lã Thiên Thanh hiện giờ cũng đã có một chút đột phá, dường như đã bước ra khỏi bóng ma mấy năm trước, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Lâm Thế Tuyền. Qua năm giờ chiến đấu kịch liệt, cuối cùng thắng bại
cũng đã phân, Lâm Thế Tuyền dùng khí thế hung mãnh nhất đánh cho Lã
Thiên Thanh vô lực phản kháng, bất đắc dĩ nhận thua.
Nhưng sau đó, chính Lâm Thế Tuyền cũng gần như kiệt sức ngất xỉu, được
người đưa về, khiến ba vị Võ Thần của Võ Đạo Môn cũng cảm thấy cực kỳ
tiếc nuối, nhưng cũng không thể làm gì.
Với ánh mắt của bọn họ, làm sao mà không nhìn ra Lâm Thế Tuyền đã là nỏ
mạnh hết đà? Nhưng dù có hết đà, hắn vẫn thừa sức giết chết Lã Thiên
Thanh, không nhận thua, trước sau vẫn chỉ là kết quả như vậy mà thôi!
Kết quả như vậy đã khiến Lâm Chấn Sơn rất hài lòng, sung sướng mà vuốt
râu, dù có chẳng may bứt mất mấy sợi cũng không để ý. Đây chính là tài
nguyên, là tiên thạch! Chỉ cần hai năm khai thác ở phần mỏ tiên thạch
này, số tài nguyên cũng đủ để họ bồi dưỡng ra mười Võ Thánh, một vạn Võ
Đế! Tài nguyên như vậy đã có thể nói là khổng lồ, ngay cả thế lực lớn
như học viện Cửu Long cũng không thể không động lòng.
Cũng chính vì động lòng, họ mới bày ra kế sách lần này, khiêu chiến Võ
Đạo Môn, nếu không cũng đã không có nhiều chuyện như vậy rồi.
Một trận chiến này, Lâm Thế Tuyền đã thành danh, thậm chí ngay cả Lã
Thiên Thanh cũng một lần nữa tỏa sáng. Năm năm trước hắn đã là Võ Thánh
cấp tám, một mực không thể đột phá. Hiện tại mặc dù thua, nhưng hắn lại
bày ra sức chiến đấu kinh người, đã cực kỳ vững chắc đột phá Võ Thánh
cấp chín, ẩn ẩn nắm giữ được sức mạnh của thiên đạo, nếu không hắn cũng
không thể kiên trì lâu như vậy trước thế công hung mãnh của Lâm Thế
Tuyền.
Đột phá, có nghĩa là hắn đã một lần nữa bước lên đại lộ tu luyện. Đột
phá, cũng có nghĩa là con đường trước mắt hắn vẫn còn rộng mở, tiềm năng vô cùng.
Đặc biệt là ở thời điểm hiện tại, ngoài Lâm Thế Tuyền, có lẽ hắn đã là
đệ nhất trong thế hệ trẻ tuổi, không một ai có thể sánh được hắn, kể cả
các thiên tài của các thế lực lớn còn lại.
Không… có lẽ còn một người.
Người năm năm trước dùng sức bản thân đuổi Ma Tướng về thế giới của hắn. Người vừa mới một thân một mình đánh bại Thiên Tuyết Tiên Tử, mạnh mẽ
mà cướp nàng về làm áp trại phu nhân… ách, là làm tiểu thiếp, hoặc là
nha hoàn,… cái này không rõ lắm.
Thiên Tuyết Tiên Tử, mặc dù không rõ lý do gì mà nàng bị tách rời khỏi
hạch tâm Võ Đạo Môn, có lẽ là do tiềm năng của nàng không còn, đại đạo
vô lối. Nhưng tu vi nàng vẫn còn bày ở đó, nàng không chỉ từng là đệ
nhất mỹ nhân, còn từng là đệ nhất thiên tài, cái danh này không phải nói ngoa, mà là chân thực. Truyền thuyết bảy năm trước nàng đã đạt đến cực
hạn của Võ Thánh, một chân bước vào ngưỡng cửa Võ Thần, dù không thành
công, nhưng cũng không thể phủ nhận nàng mạnh mẽ, ít nhất, kể cả hai đại thiên tài trên kia vẫn chưa thể sánh bằng nàng bảy năm trước!
Vậy mà tên kia lại có thể đánh bại nàng!
Không nhiều người biết hắn đã làm thế nào. Bởi Lâm Hàn xưa nay vẫn nổi
danh với sự quỷ dị vô thường, nhẫn thuật độc nhất vô nhị đại lục, cùng
với đó là khả năng xuyên phá không gian, đạt đến tốc độ nhanh đến cùng
cực, không ai có thể so tốc độ với hắn!
Ngoài ra còn thứ sức mạnh hắn gọi là Mộc Độn, loại nhẫn thuật đã đánh
bại Ma Tướng, nó vẫn là một ẩn số mà không mấy ai được biết.
Bởi người đối chiến với Mộc Độn vẫn còn quá ít, Mộc Độn trong mắt thế nhân vẫn còn quá thần bí.
…
Truyền giang hồ mãi mãi chỉ là chuyện giang hồ. Lâm Hàn đối với chuyện
này cũng không để ý lắm. Có thể hiện tại hắn nổi danh nhất thời, nhiều
người đàm tiếu, nhưng thời gian trôi qua, một tuần, một tháng, khi mà
chủ đề này đã trở nên nhàm chán, có lẽ họ sẽ nhanh chóng quên hắn là ai
thôi.
Dù sao thì Lâm Hàn hắn cũng chỉ là một người, hắn còn chưa phải huyền thoại!
Huyền thoại sẽ được tất cả mọi người chú mục, còn người sẽ chỉ được chú ý tạm thời, cũng chỉ có người hữu tâm mới có thể một mực chú trọng mà
thôi.
Giống như một cầu thủ bóng đá đột nhiên tỏa sáng, người ta có thể đàm
tiếu, nhắc tên hắn trong một vài ngày, nhưng họ rồi cũng sẽ sớm quên hắn đi nếu hắn không tiếp tục tỏa sáng nữa. Hiển nhiên, Lâm Hàn cũng không
cho rằng mình sẽ tiếp tục dương danh cái gì, hắn là một Ninja, là kẻ
thích ngồi trong tối ám toán kẻ khác, tỏa sáng trước mắt bàn dân thiên
hạ là rất không khoa học!
Làm một thanh niên tốt, đang trên đường phấn đấu trở thành Ninja chân
chính, Lâm Hàn cực kỳ phản đối việc người khác thần thánh hóa bản thân
mình. Đặc biệt là Lâm gia, lão già Lâm Chấn Sơn đáng chết kia vậy mà
đích thân phong cho mình cái danh Nhị Thiếu Gia, khiến thanh danh của
hắn tại Lâm gia, thậm chí là cả học viện Cửu Long cũng không ít người
biết đến.
Mẹ kiếp! Nhị thiếu gia cái gì? Ít nhất cũng phải là Đại thiếu gia! Ách…
không không, tốt nhất là không nên tuyên dương anh danh của ka. Ka quá
xuất sắc, người khác vừa nhìn đã thấy tự ti, hiện giờ còn trắng trợn
tuyên dương như vậy, chẳng phải khiến kẻ khác ghen tỵ nổ đom đóm mắt
sao?
Lâm Hàn trong lòng điên cuồng phỉ báng không biết bao nhiêu lần, nhưng
chung quy con hàng này vẫn không giấu nổi vẻ đắc ý, khiến đại tỷ Lê Ân
Tĩnh không ít lần vì ngứa mắt mà đạp cho hắn hai cái.
…
Bỏ qua tất cả những chuyện này, hiện giờ đã là ba ngày sau khi mọi
chuyện diễn ra. Lâm Hàn đã sớm trở về học viện Cửu Long, hội hợp cùng Lê Ân Tĩnh ở một nơi bí mật. Vị trí này chính là nơi truyền tống phù đưa
Lâm Phong tới, Lê Ân Tĩnh đã bố trí đầy đủ để nơi đây trở nên bí mật
nhất có thể, đồng thời mang theo kunai có thuật thức của Lâm Hàn, đảm
bảo hai cha con họ cùng dịch chuyển tới cùng một vị trí.
Trong mấy ngày này, Lâm Hàn và Lâm Phong vẫn chưa hề rời đi nơi này. Thứ nhất là vì tránh tai mắt bên ngoài, ai mà biết được trong học viện Cửu
Long này có bao nhiêu tai mắt của Võ Đạo Môn? Lại có ai biết được có kẻ
nào đó sẽ dò ra được thân phận của Lâm Phong, vì hữu ý vô ý mà lộ ra nó
là huyết mạch của thân thể Vạn Chúc! Đến lúc đó phiền toái không chỉ là
Lâm Phong, mà còn là chính Lâm Hàn hắn.
Dù sao thời điểm hiện tại cũng khá nhạy cảm, Võ Đạo Môn còn đang điên
cuồng tra xét và tìm kiếm, họ là một lò thuốc nổ có thể bạo tạc bất cứ
lúc nào, người trong thiên hạ cũng đã nổ tung sau khi biết Võ Đạo Môn bị người xâm nhập, hơn nữa còn toàn thân trở ra, chuyện này khiến Võ Đạo
Môn vô cùng mất mặt, hận nghiến răng nghiến lợi kẻ nào đã tung ra tin
đồn, chỉ là, hiện tại mục tiêu số một của họ vẫn là truy tìm tung tích
Lâm Phong, vì vậy chuyện này có thể dẹp qua một bên.
Vì vậy, muốn Lâm Phong tạm thời chưa thể xuất hiện bằng hình dạng thật
của mình, Lâm Hàn nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể dạy cho nó thuật biến
thân. Mặc dù không che mắt được cường giả, nhưng che giấu vài tên gián
điệp thấp kém vẫn là không có vấn đề.
Ban đầu chỉ là mang ý nghĩ được đến đâu hay đến đó, lúc nào tập được thì lúc đó về nhà, nhưng không ngờ, thiên phú của Lâm Phong đúng là khiến
cho Lâm Hàn kinh hãi.
Một giờ tu tập được chakra.
Hai giờ có thể bắt đầu sử dụng nhẫn thuật.
Sau một ngày đã hoàn toàn nắm giữ tam thân thuật! Bao gồm cả thuật biến thân.
Sau ba ngày đã hoàn toàn thành thục, sử dụng nhẹ nhàng như không, thậm
chí còn nắm giữ các loại kỹ năng leo cây, đi trên nước, chứng minh khả
năng khống chế chakra cực kỳ tinh diệu.
Mẹ kiếp! Lão tử đẻ ra cái thứ quái vật gì thế này?
Mặc dù có phần mềm hack là hệ thống trong tay, Lâm Hàn cũng phải giật
mình kinh hãi. Tu luyện như vậy, không phải gọi là thiên tài, mà là yêu
nghiệt!
Được rồi, Lâm Hàn thừa nhận, hắn trong phút chốc có xúc động muốn đào
tạo Lâm Phong thành Ninja. Nhưng nghĩ lại, cuối cùng hắn đành thôi. Thứ
nhất, Lâm Hàn không có nhẫn thuật hệ phong trong tay, thậm chí hệ Hàn
của Lâm Phong còn hoàn toàn không tồn tại trong các loại độn thuật, Lâm
Hàn dù có muốn dạy nó cũng là lực bất tòng tâm.
Quan trọng nhất vẫn là thằng nhóc này ưa thích làm kiếm khách. Trường
kiếm nơi tay, tung hoành thiên hạ. Lâm Hàn có thể nhận ra, Lâm Phong chỉ duy nhất hứng thú với tam thân thuật, ngoài ra có một chút thể thuật,
còn các loại Nhẫn thuật khác, nó hoàn toàn không thèm để ý. Lâm Hàn thấy vậy cũng không ép, nhóc con này đã theo mẹ tu luyện từ nhỏ, bản chất Võ giả đã ngấm vào máu, nếu nó có hứng thú với nhẫn thuật thì cũng thôi,
đằng này…
Bỏ qua mấy thứ này ra sau đầu, Lâm Hàn một lần nữa nghênh ngang xuất
hiện trong đại viện Lâm gia, đằng sau là một thằng nhóc gầy gò ốm yếu,
quần áo có phần rách nát, vừa nhìn là biết dân chạy nạn từ vùng chiến
tranh nào đó.
Đại lục này, vốn dĩ không thiếu cô nhi và người cùng khổ, trong đó cũng
có không ít kẻ thiên phú trác việt, được đại tộc thu dưỡng, Lâm Hàn có
dắt theo một đứa bé như vậy cũng chẳng ai thèm để ý, chỉ là có chút tò
mò mà thôi.
Bỏ qua tất cả những ánh mắt dọc đường, Lâm Hàn tiến thẳng tới trạch viện Lâm gia, chẳng mấy chốc đã xuyên qua kết giới, tiến vào tiểu không gian của gia tộc, một đường tiến thẳng tới căn viện của mình.
Nghênh ngang tiến vào trong nhà, Lâm Hàn cười lên ha hả, cực kỳ bá khí kêu gào:
- Nương tử! Thấy phu quân về còn không mau mau ra tiếp đón?