Bản thân Lâm Hàn cũng biết, nếu đánh về lâu về dài, hắn
chắc chắn là người thắng, ưu thế về thể lực của tộc Senju là tuyệt đối,
việc đó không phải nghi ngờ.
Chỉ cần so sánh giữa hai người, Tống Huyền Ly nãy giờ đã tiêu hao một
thành chân khí, còn Lâm Hàn vẫn y nguyên như chưa từng tổn hao là đủ
biết chênh lệch giữa hai người rồi.
Tuy nhiên, khả năng hồi phục và giữ sức của Võ Thánh cũng cực kỳ mạnh,
không cho phép ai coi thường. Đợi được đến lúc chiến thắng, có lẽ phải
mất một hai ngày mới xong.
Hiện tại Lâm Hàn đang đứng trên đất của người ta, mà hắn cũng không có
nhiều thời gian để mà lãng phí, nhất quyết phải nhanh chóng chấm dứt
trận chiến này bằng mọi cách.
- Ma nữ này có một tuyệt kỹ đánh lén, đó là trong nhất thời có thể vận
dụng chân khí đàn hồi bảo vệ thân thể, chân khí này cực kỳ mềm mại, có
thể nhún lại, mượn lực đánh bật công kích của đối phương. Quan trọng
hơn, ả có thể lợi dụng thời cơ này tập kích, ra một đòn khiến người khác trở tay không kịp.
Trong đầu Lâm Hàn bắt đầu hiện lại lời miêu tả của Tuyết Thiên Lăng. Bảy năm trước, nàng cũng đã bị ma nữ này dùng một chiêu như vậy ám toán,
lại thêm lúc đó đột phá thất bại, tu vi suy yếu, vậy mà lại để ma nữ
thành công, còn bản thân trọng thương phải chạy trốn.
Byakugan phát động đến cực hạn, Lâm Hàn thoáng chốc đã nhìn ra Tống
Huyền Ly có một sơ hở ngay đốt sống lưng. Hiện tại đao của ma nữ đang
trên đường vươn dài ra phía trước, muốn trở tay đón đỡ hiển nhiên là rất khó.
Phi lôi thần phát động, không chút do dự chém ngang lưng Tống Huyền Ly, một đòn cực kỳ hung ác như muốn chém nàng thành hai nửa.
Kiếm Hàn Tuyết thuận lợi chạm tới đai lưng Tống Huyền Ly, từng chút từng lấn tới, kiếm mang sắc bén vạch ra trong không khí những đường sáng
lạnh lẽo, khiến người ta nhìn mà sởn da gà.
Nhưng trên mặt Tống Huyền Ly không nhìn ra chút hoảng loạn nào, trên đó vẫn chỉ là một vẻ bình tĩnh lạnh nhạt không cảm xúc.
Quả nhiên.
Lâm Hàn cảm giác như mình chém vào một cái bị bông, mặc dù khiến nó lún
sâu xuống nhưng nhất thời lại không thể công phá, cái “bị bông” này cực
kỳ bền chắc, vậy mà có thể vững vàng trụ lại trước sức công kích mãnh
liệt và cả sát khí ăn mòn của kiếm Hàn Tuyết.
Không! Không hẳn!
Tống Huyền Ly lúc này đã có chút biến sắc, tuyệt kỹ Miên Y Hộ Thể này là một trong những trấm tông võ kỹ của Thiên Thánh Tông, xứng danh công
pháp đứng hàng đầu đại lục. Khả năng phòng ngự của võ kỹ này không chỉ
mạnh, mà còn có thể mượn lực phản hồi đòn đánh của đối thủ, tạo ra thời
cơ tung một đòn trí mạng.
Bản thân nàng cũng rất tự tin, với tu vi của nàng bây giờ, trừ phi là
cường giả cấp Thần, ngoài ra không ai có thể phá được thần công hộ thể
của nàng! Chờ đợi hắn chỉ có một đường trúng chiêu mà thôi.
Không, vẫn còn một khả năng!
Đó là thanh kiếm trong tay hắn là thần khí!
Tống Huyền Ly đã từng nghe nói, thanh kiếm mà Lâm Hàn từng sử dụng là
một thanh thần khí, là loại kiếm độc nhất vô nhị, có chút giống Đường
Đao trong lịch sử. Nhưng nàng không tin, thần khí trên đời này chỉ có
đúng một trăm món, mỗi một món xuất hiện đều gây ra dị tượng long trời
lở đất, dẫn đến tranh đoạt gió tanh mưa máu trên đại lục. Kiếm trên tay
Lâm Hàn chắc chắn không phải một trong một trăm thanh kia, nhưng cũng
chắc chắn không thể là mới xuất hiện.
Tình báo của Tà tông rất mạnh, không thể có chuyện thần khí xuất hiện mà nàng không biết!
Vì vậy, Tống Huyền Ly không tin, nàng cho rằng thanh kiếm kia dù có lợi
hại thì tối đa cũng chỉ là Thiên binh tuyệt phẩm mà thôi! Thiên binh mặc dù khó cầu, nhưng trên đại lục này, Tống Huyền Ly biết được ít nhất
mười người có thể làm ra được Thiên binh tuyệt phẩm!
Chưa kể có rất nhiều người khác cũng có thể chế tạo, nhưng tỷ lệ quá thấp nên chưa thể thống kê!
Nếu là Thiên binh, nàng không sợ, thần công của nàng là thứ cao cấp nhất đại lục, dù thiên binh có sắc bén, muốn ngay trong tức khắc phá vỡ
phòng hộ của nàng cũng là điều bất khả thi.
Nhưng đó lại là thần khí!
Nhưng không sao!
Tống Huyền Ly như đã có tính trước, sắc mặt vẫn cực kỳ lãnh tĩnh quan
sát Lâm Hàn, chủy thủ trên tay vẫn dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thiện
chiêu số cũ để có thể phản công nhanh nhất có thể.
Hừ!
Lâm Hàn hơi khựng lại một chút, ngay khi kiếm Hàn Tuyết phá vỡ thắt lưng của Tống Huyền Ly, một luồng khí độc vô hình chợt phun ra, theo đó xông vào mũi hắn, Lâm Hàn ban đầu còn cho rằng đó là mùi hương thơm trên
thân ma nữ, không chút đề phòng hít thở như thường, cho đến khi phát
giác thì có vẻ đã muộn.
Mắt hắn mờ đi, tay như nhũn ra, cổ khan đặc, tai vang đầy những âm thanh ù ù đinh tai nhức óc.
Trong khoảnh khắc, đúng là hắn như muốn hoàn toàn sụp đổ!
Nhưng ngay sau đó, một cảm giác thanh lương từ gan chợt lan tỏa toàn
thân thể, sinh cơ dào dạt trải ngập toàn thân, thoáng chốc đã bài trừ
đến bảy phần độc tố, nhưng còn ba phần độc còn lại vẫn khiến Lâm Hàn
thấy cực kỳ khó chịu, may mắn tinh thần của hắn khá vững chãi mới có thể nhất thời giữ tỉnh táo.
Là Trường Sinh bí điển hộ thể!
Lâm Hàn hiện giờ đã tu luyện hoàn thành tầng hai của bí tịch này, Sinh
Cơ Nhập Tạng, khắp nơi trong thân thể đều tràn ngập sức sống, các bộ vị
này cũng hoạt động cực kỳ mạnh mẽ. Gan là bộ phận đầu tiên hắn luyện
thành, cũng là tạng vị chủ giải độc, bài trừ tạp chất. Trong chiến đấu,
ngũ tạng tràn ngập sinh cơ này chính là chỗ dựa cực kỳ vững chắc, giúp
hắn có tiền vốn để dùng chiến pháp liều mạng đánh với đối thủ.
Trường Sinh Bí Điển dùng sinh cơ bảo vệ thân thể, thể chất Senju hồi
phục thương thế nhanh chóng, đây thực sự là một tổ hợp cực kỳ mạnh mẽ,
độc nhất vô nhị thuộc về Lâm Hàn.
Cũng đừng hỏi vì sao Trường Sinh bí điển chỉ là công pháp Thiên cấp hạ
phẩm lại có thể thần diệu như vậy. Thực tế, Trường Sinh bí điển rất
mạnh, sức mạnh có thể đứng đầu trong các loại bí tịch. Nó thua kém là ở
chỗ điều kiện tu luyện quá hà khắc, quá khó khăn, khiến người ta chùn
lòng nản chí mà thôi!
Nếu đặt công pháp này ở thời thượng cổ, nó xứng đáng là chí bảo vô giá,
bởi thời đó còn rất nhiều tài nguyên, nhưng đặt ở thời đại này...
Có lẽ chỉ có dạng quái vật như Lâm Hàn mới đủ năng lực luyện thành!
Một tích tắc khựng lại đã đủ cho Tống Huyền Ly lợi dụng thời cơ, Miên Y
Hộ Thể phát động đến tận cùng, mạnh mẽ đánh bật kiếm chiêu hời hợt của
Lâm Hàn, chủy thủ trên tay cũng đã hoàn thiện đao thế cũ, mạnh mẽ xoay
ngược, chém về phía Lâm Hàn!
Tròng mắt Lâm Hàn co rút lại, chiêu này nắm bắt thời gian quá tốt, ngay
lúc hắn vừa bị đánh bật, không thể tiếp tục dùng kiếm, đương nhiên cũng
vô hiệu hóa phi lôi thần trảm. Hiện giờ nếu hắn dùng phi lôi thần thuật
thoát đi, hiển nhiên ma nữ này có thể dùng đao pháp quỷ dị của mình từng bước ép hắn vào đường cùng, giống như vừa rồi nàng biến chiêu từ khởi
thế ép hắn phải né tránh hai lần vậy!
Lần đó là bất ngờ nên Lâm Hàn mới có cơ hội phản công, lần này nàng đã biết tình hình, không dễ gì mà dứt ra được.
Địch công ta thủ, hiển nhiên là tối kỵ trong chiến đấu, trừ những người
có công pháp lấy thủ làm công hoặc đại loại như vậy. Mà Lâm Hàn chắc
chắn không phải là loại hình đó!
Ít nhất trong trường hợp này không làm vậy được!
Nhưng Lâm Hàn cũng đã tính toán từ trước.
Hắn dứt khoát không thèm né tránh, ngang nhiên tiếp tục tiến tới, mặc
cho thanh chủy thủ kia có thể chẻ hắn ra làm hai nửa bất cứ lúc nào.
Phập!
Kẽooooooooooo
Thanh chủy thủ chỉ mới xoay lại, một âm thanh sắc lẹm đã vang lên trên
thân thể Lâm Hàn, nhưng không phải là tiếng cắt phá da thịt như người ta suy nghĩ, mà là âm thanh khô khốc, giống như rìu chém vào gỗ vậy!
Hơn nữa con là loại gỗ cực phẩm, rắn như sắt thép, khiến rìu không thể tiến thêm một tấc!
Mộc Độn – Mộc Hóa Thuật!
Mộc Độn – Thiên Thủ Quyền!
Trên vai Lâm Hàn đã hoàn toàn hóa thành gỗ, lõm xuống một cái rãnh sâu hoắm, nhưng chỉ có vậy, không thể tiếp tục lấn xuống.
Từ sau lưng hắn, hàng chục cánh tay gỗ không biết từ đâu xuất hiện, cực kỳ hung mãnh công về phía Tống Huyền Ly.
Oanh oanh oanh oanh...
Liên tục những âm thanh chát chúa vang lên, thân thể Tống Huyền Ly trúng toàn bộ những mộc quyền mang thần lực khai sơn liệt thạch kia, nàng cảm thấy như xương sườn mình đã vỡ nát, nội tạng cũng như muốn vỡ theo.
Hét thảm một tiếng, thân hình Tống Huyền Ly như diều đứt dây bay về phía sau, nặng nề rơi xuống nền cát, hộc ra một ngụm máu đỏ thắm.
Hộc hộc!
Lâm Hàn cũng không tiếp tục truy kích, chỉ đứng tại chỗ thở hồng hộc,
độc tố khốn kiếp kia đúng là lợi hại, vừa rồi hắn phút chốc vận dụng quá nhiều chakra vừa mộc hóa thân thể đến tận cùng, vừa dùng Thiên Thủ
Quyền công kích, mặc dù nhiêu đó chakra cũng chưa thấm vào đâu với hắn,
có thể hồi phục rất nhanh, nhưng như vậy đã đủ khiến độc tố thừa dịp mà
vào, khiến thân thể hắn một lần nữa như nhũn ra.
Hiện tại, hắn cần tự điều tức một chút, một lần nữa bài trừ độc tố.
Hơn nữa, hắn còn cần ngay lập tức phục hồi thương thế trên vai, sau đó
giải mộc hóa để trở về vốn có. Nếu để mộc hóa quá lâu, chắc thân thể này của hắn biến thành gỗ thật mất!
Khụ khụ khụ...
Tống Huyền Ly liên tục ho khan, gắng gượng từng chút đứng dậy, cặp mắt
kia đã không còn chút kiều mỵ quyến rũ nào, có chăng chỉ là lãnh tĩnh
đến đáng sợ nhìn Lâm Hàn.
Nàng đã thực sự tức giận!
Bại tướng một chiêu năm năm trước, vậy mà bây giờ lại có thể khiến nàng
bị thương? Sâu trong tâm linh, Tống Huyền Ly vẫn cho mình là thiên chi
kiêu nữ, ngạo kiều không ai bằng, nàng sao có thể chấp nhận nỗi khuất
nhục này?
Hơn nữa, ngay vừa rồi nàng vẫn còn khinh địch, chưa vận dụng toàn bộ
năng lực, chỉ vì vậy mà nhận lấy thất bại, đúng là không đáng.
Nhưng tức giận là một chuyện, Tống Huyền Ly cũng không vì đó mà mất đi
lý trí, ngược lại càng thêm bình tĩnh quan sát trận thế của Lâm Hàn.
Nàng không chịu thua, nhưng không phải theo kiểu điên rồ lao lên rồi hô
lớn “ta không chịu thua”, làm như vậy mà chiến thắng được, chắc chỉ có
mấy tên nhân vật chính dạng ngu ngốc hay ăn rùa mới làm nổi thôi!
Tên này không bay được!
Tống Huyền Ly nhớ lại tình báo này, đồng thời cũng nhớ lại tình cảnh giao chiến năm năm trước.
Nàng xác nhận điều này là đúng!
Hơn nữa...
Tỉ mỉ quan sát, Tống Huyền Ly nhận ra, xung quanh vị trí của mình vừa
rồi có rất nhiều những nhánh cây nhỏ, mang theo những ấn ký kỳ dị nào
đó.
Nàng giật mình nhớ ra, tên này cần thuật thức định vị mới có thể di chuyển!
Ra là vậy!
Trước hết cần di chuyển lên không, sau đó từ từ khống chế cục diện.
Hít một hơi thật sâu, chân khí trong thân thể khống chế lại vết thương,
cắn răng chịu đau xuất ra phi kiếm, thân thể Tống Huyền Ly như một tia
chớp bay lên trời, lạnh lùng quan sát Lâm Hàn.
Mà ngay lúc này, Lâm Hàn cũng đã khống chế được độc tố, nhưng cũng chỉ
có thể trơ mắt nhìn Tống Huyền Ly bay lên. Chỉ là, lông mày của hắn vẫn
chưa từng nhíu một cái, sắc mặt cũng không hề biến đổi.