Lương Thần gật gật đầu, ngón tay có chút run rẩy tiếp nhận điện thoại di động.
“Điện thoại di động của cô ấy sau khi gọi điện thoại nói chuyện với
anh xong, liền hết điện.” Nữ nhìn thấy Lương Thần ấn di động liền nhẹ
giọng bổ sung một câu.
Lương Thần nhìn điện thoại di động nắm trong giữa ngón tay thêm vài
lần, liền nắm chặt vào trong lòng bàn tay, ngẩng đầu, nhìn một nam một
nữ kia, nói một tiếng: “Cám ơn.”
......
Buổi trưa hôm nay, tâm tình Thẩm Lương Niên vô cùng tốt.
Gặp qua Cảnh Hảo Hảo, lúc lên lầu họp, khóe môi vẫn nhịn không được giơ lên.
Đêm đầu tiên anh và Cảnh Hảo Hảo ước hẹn tốt, kéo rồi lại kéo, kéo dài tới hiện tại, mộng đẹp thật sự đã trở thành sự thật .
Lúc năm giờ, Thẩm Lương Niên dặn dò thư ký của mình, đặt một vị trí ở nhà hàng xoay tròn ở tầng đỉnh khách sạn Tứ Quý, thuận tiện gọi một
cuộc điện thoại cho chợ hoa lớn nhất thành phố Giang Sơn, đặt một bó hoa hồng đỏ lớn.
Năm giờ rưỡi, người chợ hoa đưa hoa tơi đúng giờ, hoa hồng đỏ kiều
diễm ướt át lộ ra bọt nước, còn được vẩy tơ vàng chỉ bạc, thoạt nhìn xa
hoa mà lãng mạn.
Thẩm Lương Niên vừa lòng bảo người ta đặt bó hoa ở sau xe của mình,
hạ mui đỉnh xe xuống, lúc lái xe qua đường cái, thu hút vô số người ghé
mắt, cũng để lại từng trận hương hoa hồng.
Tâm tình Thẩm Lương Niên vô cùng tốt vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho Cảnh Hảo Hảo.
“Thực xin lỗi, số điện thoại ngài gọi, đã tắt máy.”
Thẩm Lương Niên gọi hai lần, hồi đáp cho chính mình đều như vậy, cuối cùng anh dứt khoát bỏ ống nghe điện thoại xuống, trực tiếp đi nhà Cảnh
Hảo Hảo.
Thẩm Lương Niên có chìa khóa cửa nhà Cảnh Hảo Hảo, nhưng anh vì cho
Cảnh Hảo Hảo một kinh hỉ, trước nhấn chuông cửa, sau đó ôm lấy bó hoa
hồng lớn che ở mặt mình.
Chuông cửa vang lên thật một trận, lại không có người mở cửa ra.
Thẩm Lương Niên nhíu nhíu mày, liền buông hoa trong tay xuống, lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa nhà Cảnh Hảo Hảo.
Thẩm Lương Niên đẩy cửa vào, bài trí bên trong trước sau như một, cửa sổ không có đóng, gió lạnh chạng vạng thổi vào, thổi bức rèm cửa sổ rơi xuống đất từ từ bay lên.
Trong phòng tràn ngập mùi hương đặc biệt trên người Cảnh Hảo Hảo, thản nhiên, rất trong veo.
Cửa phòng ngủ không đóng, Thẩm Lương Niên đẩy ra, hô một tiếng: “Hảo
Hảo”, phát hiện bên trong không có một bóng người, lúc này anh mới nhíu
nhíu mày, nghĩ đến Cảnh Hảo Hảo còn ở bên ngoài chưa trở về, dứt khoát
ngồi ở trên sô pha nhà Cảnh Hảo Hảo, nhẫn nại chờ đợi.
Thời gian tí tách thong thả chảy xuôi qua, mãi cho đến khi bóng đêm
ngoài cửa sổ dần dần buông xuống, Cảnh Hảo Hảo vẫn không có về nhà, lúc
này Thẩm Lương Niên mới có chút đứng ngồi không yên, anh biết rõ điện
thoại Cảnh Hảo Hảo gọi không thông, nhưng lại vẫn cố chấp liên tục gọi
vài cuộc.
Vừa mười giờ chạng vạng, hoa hồng anh đặc biệt đặt, giọt sương trên
đóa hoa đã sắp khô khốc, hoa cũng không kiều diễm ướt át giống như vừa
rồi, tựa như tâm anh, vốn hưng phấn và kích động, lúc này lại tiêu mòn
sạch sẽ từng chút một.
Mặc dù anh từng ước hẹn với Cảnh Hảo Hảo vào một năm cô 20 tuổi, để
cô trở thành người phụ nữ của mình, nhưng sau khi cô trưởng thành, anh
khó tránh khỏi có chút tâm phiền ý loạn, nói với cô ban đêm ngủ lại nhà
cô, hoặc là yêu cầu để cô cùng về nhà với mình, nhưng lại đều bị cô đỏ
mặt cự tuyệt.
Đôi khi, anh nói qua nhiều lần, cô còn có thể nghiêm mặt tức giận.