Lúc này Mạnh Hán đang phụng mệnh đem tất cả kiếm trong phủ thu lại cất
vào khố phòng dưới đất, cũng tự mình gác bên ngoài để phòng ngừa cái gì
ngoài ý muốn xuất hiện. Trước kia lúc chuyện này xuất hiện còn có Sài
đại quản gia vẽ phù chú đốt lên, nay Sài đại quản gia đã hộc máu bỏ
mình, không còn ai giúp Mạnh Hán nữa.
Kỳ thật hắn không ngại cũng từng thử học Sài đại quản gia vẽ một cái phù chú để đốt. Lần trước ở
trạm dịch, điện hạ ngàn dặm tới cứu phu nhân, chính mình chạy vội đi đốt phù chú, nhưng cũng không có tác dụng.
Xem ra phù chú này, không phải ai vẽ cũng dùng được.
Nếu không Sài đại quản gia đâu bị phản phệ mà chết.
Lúc này Mạnh Hán khóa chặt cửa khố phòng dưới đất, lại mệnh lệnh người bên
ngoài tuyệt đối không được tiến vào, chính hắn canh tại chỗ, hai mắt
trợn tròn, ổn định đứng tấn, chỉ còn chờ kiếm này lúc nửa đêm khiêu
khích gây chuyện. Nhưng ai ngờ, một khắc đi qua, hai khắc đi qua, kiếm
căn bản là không hề động tĩnh.
Đợi liên tục đến lúc canh ba, chỉ
thấy một hai thanh kiếm giống như nhúc nhích một chút, hắn chạy nhanh
nhào vào muốn giữ lại, nhưng kiếm kia cũng chỉ động một hai cái thôi,
sau đó không còn động tĩnh.
hắn cứ như vậy ở khố phòng thức trắng trông giữ một đêm, cũng không thấy động tĩnh gì nữa.
Rạng sáng, hắn rốt cục yên lòng, nghĩ mãi không ra đến khi về phòng mình.
hắn sớm đã cưới Tư Tĩnh làm vợ, đây đúng là mỹ nhân ngày xưa Kiến Ninh đế ban xuống. Tư Tĩnh này vốn một lòng mê luyến Tiêu Đạc, ai ngờ sau này bị tắm rửa ba
ngày ba đêm, đã thề đời này không bao giờ muốn tắm rửa nữa, cứ như vậy
mê luyến hán tử thô lỗ Mạnh Hán.
Lúc Mạnh Hán trở lại phòng mình, Tư Tĩnh đang ngủ mơ mơ màng màng. Nàng biết phu quân mình một đêm chưa
về, có chút tưởng niệm, nghe thấy động tĩnh, biết hắn sờ soạng lên
giường, liền vươn cánh tay, ôm lấy cổ hắn muốn hôn.
Hai người thành thân mới một năm, còn như keo như sơn, lập tức làm một phen động tĩnh.
Hết thảy bình ổn rồi, Mạnh Hán rốt cục nhịn không được nói ra nghi hoặc với nữ nhân của mình.
"Nếu một đôi vợ chồng, trước kia ân ái liên tục, ngày ngày triền miên, bỗng nhiên
có một ngày, rõ ràng là cửu biệt gặp lại, cũng không có động tĩnh gì,
nàng nói đây là vì sao?" Mạnh Hán hàm hồ nói ra suy nghĩ trong lòng.
Tư Tĩnh một thân mệt mỏi, đang định nhắm mắt lại ngủ, nghe nói như thế,
nhất thời mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm Mạnh Hán: "Chẳng lẽ tối hôm
qua chàng không ở trong phòng, là muốn từ nay về sau "không có động
tĩnh" với ta?"
Mạnh Hán không nghĩ Tư Tĩnh thế nhưng hiểu lầm đến mức này, vội vàng lắc đầu nói: "không khôngkhông, ta nói đến người khác!"
Tư Tĩnh chớp mắt, có suy đoán: "Nếu nói cửu biệt gặp lại vẫn không động
tĩnh gì, đơn giản là nam nhân kia có nữ nhân khác, vắng vẻ người cũ!"
Mạnh Hán nhíu mày, suy nghĩ một phen, vẫn lắc đầu nói: "Ta xem
ra không giống, nam nhân kia đối với nữ nhân này sủng ái có thêm, bên
người cũng không có nữ nhân khác, nhìn qua không phải vắng vẻ."
Tư Tĩnh nghe thế, lại nghĩ nghĩ, mới nói: "Nếu như thế, vậy phải lo lắng
nam nhân kia có phải có vấn đề hay không. Chẳng hạn như gần đây hắn quá
mức bận rộn và mỏi mệt, thành ra không được, đối mặt với nữ tử âu yếm
của mình mà lực bất tòng tâm."
Có bệnh không được, lực bất tòng tâm?
Mạnh Hán trước mắt nhất thời hiện ra cảnh tượng trong khố phòng, mấy thanh
kiếm muốn nhảy lên, kết quả vừa bắt đầu đã cứ như vậy rơi xuống, lại
liên tưởng đến thời gian này điện hạ vì quốc sự, ngày đêm làm lụng vất
vả, căn bản thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
Trong khoảnh khắc, không khỏi khiếp sợ, cả người ngốc tại chỗ.
Giống như phát hiện sự tình gì khó lường a!
Tư Tĩnh thấy hắn như vậy, cũng phát hoảng: "Cũng là chuyện của người
khác, không phải bệnh của chàng, sao chàng bị dọa thành như vậy?"
Nhất thời khẽ sờ sờ ngực hắn cường tráng, thỏa mãn thở dài: "Dù sao không phải chàng là tốt rồi."
Tư Tĩnh mặc dù cũng xuất thân nhà quan phủ, nhưng đã tiến cung, trong
hoàng cung một đám nữ nhân nhàn rỗi không có việc gì, chỉ đơn giản
là nói chuyện nam nhân, dù sao ba năm cũng nhìn không thấy một hai nam
nhân chân chính.
Thế cho nên thời gian dài, đem dè dặt của tiểu thư quan phủ ngày xưa vứt bỏ hết, nói chuyện, làm việc hết sức trực tiếp.
Mạnh Hán sắc mặt lại hết sức khó coi, thật giống như ăn phân, nửa ngày mới ấp a ấp úng nói: "Ta chỉ mong là ta a..."
Điện hạ nhà hắn a, điện hạ nhà hắn, tương lai ở ngôi cửu ngũ, nếu thực sự bị bệnh này, thì nên như thế nào cho phải? Nhưng mà điện hạ sợ
là sẽ không cho người ta biết, hắn cũng không thể trực tiếp đến hỏi, hay là hắn nên đi đến chỗ ngự y tìm hiểu xem có diệu pháp trị liệu
gì không?
Tư Tĩnh thấy hắn như vậy, không khỏi cúi đầu nghĩ lại, vừa nghĩ liền chấn động.
Nam nhân có bệnh không được kia có thể khiến cho nam nhân của nàng lo buồn
như cha mẹ chết, nàng bỗng chốc tỉnh ngộ, không dám tin che miệng:
"Chẳng lẽ, chẳng lẽ là —— "
Mạnh Hán vội liếc mắt trừng nàng một cái: "không thể nói bậy!"
Tư Tĩnh cũng không dám ra tiếng, nhìn hắn ngây người nửa ngày, mới rột
cuộc nói: "Ta và phu nhân luôn rất tốt, lần này nàng trở về, ta còn chưa tới vấn an nàng, hay là ngày mai ta đi bái kiến, thuận tiện tìm hiểu
xem. Nếu nàng nguyện ý để lộ chút tiếng gió, chúng ta lại nghĩ biện
pháp?"
Mạnh Hán ngẫm lại cũng đúng, lúc này cũng không có cách khác, đành phải đồng ý như vậy.
PS: Vợ chồng nhà này đúng là ngàn chấm luôn.
Vừa thương lượng rồi, chợt nghe thấy Tiêu Đạc triệu kiến hắn, Mạnh
Hán trên mặt không khỏi càng khó xử, biết Tiêu Đạc tìm mình tất nhiên là muốn hỏi chuyện khố phòng đêm qua. Nhưng mà khố phòng căn
bản không động tĩnh, chẳng phải khiến điện hạ biết là
mình đã biết hắn không được?
thế nhưng Tiêu Đạc triệu kiến hắn, hắn cũng không dám không đi, đành phải kiên trì đi.
Lúc hắn đi đến ngoài cửa chính viện, Tiêu Đạc nhìn như vừa rời giường.một đêm trôi qua, bộ dáng Tiêu Đạc lúc này là thần thanh khí sảng, ngược lại A
Nghiên phía sau mệt đến eo mỏi lưng đau căn bản không thể đứng lên, mềm
nhũn nằm sấp ngủ lười.
"Đêm qua tình cảnh như thế nào?" Quả nhiên, Tiêu Đạc mở miệng chính là hỏi cái này.
Mạnh Hán vào phòng, trước bái kiến, mới đứng dậy, thấy trong rèm trong noãn
các vẫn buông xuống, Tiêu Đạc mặc một thân cẩm bào màu hồ lam ngồi trước bàn cạnh cửa sổ, thưởng thức trà minh tiền, lạnh nhạt hỏi hắn.
"Hoàn hảo?" Tiêu Đạc không hiểu, nhướng mày hỏi: "Có thể có người nghe thấy động tĩnh gì?"
Mạnh Hán nghe nói như thế, càng khẩn trương.
Lúc này trong lư hương bát giác không biết đốt cái gì, hương lượn lờ bốc
lên, có gió xuyên qua mành thổi vào, mang đến một chút hương ngọt
ngọt không rõ, trong hương ngọt lộ ra một cỗ ái muội kiều diễm.
Mạnh Hán cổ họng phát khô, trong đầu lại cấp tốc xoay xoay.
Đây là ý tứ gì? Ý tứ là nói muốn hỏi một chút có ai biết động tĩnh gì
hay không? Động tĩnh gì đây? Điện hạ thực không được, cho nên sợ người
khác biết động tĩnh?
hắn càng nghĩ, vấn đề này lại không biết trả lời như thế nào, thành thật nói ra, hay là làm bộ chính mình một mực không biết?
Ai ngờ Tiêu Đạc cúi mắt quét lên Mạnh Hán một cái, trên mặt cũng có vài
phần không vui: "Đến cùng phát sinh cái gì, còn không nói thật ra, sao
ấp a ấp úng thế?"
Tiêu Đạc vừa nói xong, Mạnh Hán không thể do
dự, đành phải tiến lên nói: "Khởi bẩm điện hạ, lúc này trời biết đất
biết, ngươi biết ta biết..." Đương nhiên còn có người nằm trong noãn các biết... Còn có vị trong nhà mình kia cũng biết...
hắn nâng cao
dũng khí, tiếp tục nói: "Điện hạ yên tâm, trừ lần đó ra, không ai biết!
Thuộc hạ dù liều chết, cũng tuyệt đối không thể để chuyện này truyền ra
ngoài!"
Tiêu Đạc nghe nói như thế, trầm mặc một lát, môi mỏng hơi hơi nhấp xuống, nửa ngày sau mới thản nhiên nói: "Về sau trong thành
Yến kinh, cấm sử dụng kiếm, toàn quân sửa lại dùng đao thương và khí
giới khác."
Mạnh Hán vững vàng nói: "Vâng!"
đi ra khỏi phòng Tiêu Đạc, Mạnh Hán cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Mà sau này, hắn tuy rằng buổi tối vẫn sẽ ở phụng mệnh gác khố phòng, nhưng lại không còn có nhìn thấy kiếm bừa bãi sinh sự nữa.
Đôi khi hắn ngơ ngác nhìn kiếm không có động tĩnh, không khỏi thở dài một tiếng: "Xem ra con nối dòng của điện hạ là vô vọng!"
Ngay lúc Mạnh Hán vì con nối dòng truyền thừa của điện hạ nhà hắn mà thở dài thở ngắn, Tư Tĩnh cũng thật sự đi tìm A Nghiên, ý đồ từ đó tìm
ra một chút tiếng gió.
"Phu nhân, có thể xem như còn gặp lại
người!" Tư Tĩnh không phải người cổ hủ, nàng cũng thực cảm kích ngày xưa A Nghiên giúp mình, này vừa thấy bớt rất nhiều nghi thức xã giao, hai
tay chắp lại phía trước, hết sức thân thiết.
"Tư Tĩnh, ngươi gần
đây khỏe không?”A Nghiên nhìn thấy Tư Tĩnh cũng cảm thấy thân thiết,
phải biết rằng trong hoàng cung đã trải qua một hồi biến đổi lớn như
vậy, vài nha hoàn bên người ngày xưa sớm đã không còn, nay đến vương
phủ, thực là cảnh còn người mất, nhìn thấy Tư Tĩnh, nhớ tới ngày xưa ở
vương phủ này.
Nhất thời nói xong, lại bảo Tư Tĩnh ngồi xuống, mệnh lệnh nha hoàn dâng trà.
Mạnh Hán lập công lớn, phong hầu bái tướng, thân phận địa vị khác trước kia, Tư Tĩnh cũng sẽ không còn là mỹ nhân nho nhỏ trong cung ngự ban thưởng
trước đây, cũng là nhất phẩm hầu phu nhân, cho nên A Nghiên bảo nàng
ngồi xuống, cũng là hợp cấp bậc lễ nghĩa.
Tư Tĩnh
cũng không khách khí, đầu tiên là khiêm nhượng một phen, cuối cùng ngồi
xuống, hai nữ nhân vừa phẩm trà, vừa nói chuyện từ lúc ly biệt đến khi
gặp lại.
"Ngày đó bọn tỷ muội chúng ta cũng gả cho thị vệ trong
phủ, trừ Tôn Hồng và A Nguyệt hôn phu đã bỏ mình, những người khác đều
lập công trong đợt hỗn loạn đó, tiền đồ tương lai một đám đều vô cùng
tốt. Mấy ngày trước đây ta còn nói với Mạnh Hán, bảo hắn giúp Tôn Hồng
và A Nguyệt tìm mối hôn nhân. A Nguyệt và vong phu kia tình cảm
tốt, nói là muốn thủ tiết, không muốn tìm, nhưng Tôn Hồng muốn để Mạnh
Hán tìm người mới, nay đang thử xem."
"Như thế vô cùng tốt.”A
Nghiên nhớ tới trong trận náo động đó, kỳ thật không biết bao nhiêu
huyết tinh giết chóc, nàng thấy thiên hạ tất cả đều bao phủ trong huyết
tinh, nhưng nay trở về chốn cũ, phát hiện kỳ thật những người đó vẫn
sống tốt, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Nghĩ như vậy, không khỏi
nhớ lại cha mẹ và đệ đệ mình ở phía nam xa xôi, không biết bọn họ như
thế nào? Trước kia sợ mình liên lụy bọn họ, không dám đi tìm, nay Tiêu
Đạc bình định thiên hạ, mình lại được Tiêu Đạc sủng ái, có thể
nghĩ đi tìm một chút.
Hai người ôn chuyện một phen, Tư Tĩnh ngắm
khuôn mặt A Nghiên hồng nhuận xinh đẹp, bắt đầu thử thăm dò nhắc tới
nghi hoặc trong lòng.
“A Nghiên, đã trải qua một hồi náo động như vậy, ngươi cũng bị không ít đau khổ? Ta xem ngươi cũng không tiều tụy
hơn, ngược lại càng thủy linh?"
Lời này không phải nàng cố ý nịnh hót A Nghiên, thật sự là trước kia A Nghiên tuy có chút tư sắc, nhưng
cũng phải trang điểm, ăn mặc mới là nhất đẳng mỹ nhân, nếu không trang
điểm, cũng chỉ ở mức trung thượng.
Nhưng nay nàng nhìn qua A
Nghiên, vốn khuôn mặt cũng không phải rất xuất sắc, thế nhưng lộ
ra một cỗ thanh linh, khiến cả người nàng cùng trước kia khác hẳn. Hơn
nữa dáng người nàng nay so với trước kia cao hơn một ít, có tư thái tinh tế quyến rũ.
A Nghiên nghe thấy Tư Tĩnh nói như vậy, không có gì ngoài ý muốn. Kỳ thật nàng đã sớm phát hiện, hình như tức lúc bắt đầu
vạn kiếm tề minh, hoặc là từ lúc bước vào Thượng Cổ Sơn, nàng hình như
là bị hồ ly tinh bám vào người, nhìn thế nào cũng là một tuyệt
đại yêu cơ.
Bất quá nàng cũng không nhắc tới chuyện đó với Tư
Tĩnh, đành phải tùy ý cười: "Kỳ thật bộ dáng giống trước đây, chẳng qua
nay nẩy nở một ít thôi."
Tư Tĩnh cúi đầu, nhớ tới A Nghiên trước
kia bất quá mới cập kê, nay ước chừng mười sáu tuổi, đúng là lúc nữ tử
lớn thêm, cũng không kỳ quái. Bất quá nàng từ lời này nở nụ cười, cố ý
hạ giọng nói:
"Ngươi đã có bộ dáng tuyệt đại như vậy, điện hạ hàng đêm không thể rời khỏi ngươi đâu?"
PS: Vợ chồng MH-TT đúng là tuyệt phối luôn đó, tư duy phải nói là cách
người thường 100 dặm. Ta cũng quỳ với cặp này luôn, đúng là nhiệt tình + ngu dốt = phá hoại.