Buổi sáng cách lễ tình nhân chỉ còn 3 ngày, Ân Thịnh vừa mở cửa liền
nhìn thấy Tư Đồ như thường lệ mang điểm tâm đến, y lười biếng ngáp ngắn
ngáp dài, duỗi thẳng tay chân xoay người vào nhà.
Uể oải nằm ườn
lên ghế sofa, để mặc Ngân tùy ý nhảy lên bụng y đùa giỡn, Tư Đồ ở một
bên lần lượt đem từng phần thức ăn từ trong giỏ lấy ra cho vào đĩa, hai
người cứ mãi thế này riết lại tập thành thói quen từ lúc nào chẳng hay,
đương nhiên, phương diện này là đang nói đến Ân Thịnh.
Theo như
quan điểm sống trước giờ thì y chưa từng đồng ý để kẻ nào đó tiếp xúc
với một khoảng cách quá gần cũng như được phép chen chân vào cuộc sống
sinh hoạt riêng tư của bản thân, mà Tư Đồ rõ ràng là thuộc trường hợp
đặc biệt. Hắn không chỉ tiếp xúc thân mật, thậm chí còn hiên ngang bước
thẳng vào giữa cuộc sống của y.
"Bên phía Giải Ứng Tông như thế
nào rồi?" Ân Thịnh đột nhiên nhớ tới chút chuyện, hỏi: "Không phải các
người nói là Kim Đại Chung tìm anh ta sao?
"Bên phía của anh ta
không có tin tức gì cả." Tư Đồ từ trong bếp ló đầu ra, vừa dọn đũa vừa
hồi tưởng lại đoạn tin nhắn giữa hắn và Giải Ứng Tông.
−−−−Kim Đại Chung muốn tôi làm luật sư bào chữa cho một người, là người gần đây hắn muốn lôi kéo về phe mình.
−−−−Không liên quan gì đến vụ án của Lục Phượng?
−−−−Xem ra không liên quan gì...Có điều lần này người nọ dính phải một vụ án, mà tôi nghĩ các cậu sẽ cảm thấy có hứng thú đấy.
Tư Đồ bưng điểm tâm nóng hổi bước ra khỏi bếp, đặt khay thức ăn lên bàn
trà trước ghế sofa, đoạn lấy điện thoại mở những tấm ảnh tư liệu do Giải Ứng Tông gửi cho hắn ra xem.
Ân Thịnh từ ghế sofa ngồi xuống
đất, một bên ôm Ngân, một bên ghé sang nhìn vào điện thoại Tư Đồ, trán
cả hai người vô thức sát lại gần nhau, gần đến mức có thể ngửi thấy được mùi hương dễ chịu toát lên từ người đối phương. Hương dầu gội dịu nhẹ
thoang thoảng trên mái tóc Tư Đồ, đã thế áo sơ mi hắn lại còn vướng hơi
sương của buổi sớm tinh mơ.
Tư Đồ phóng to màn hình điện thoại,
chỉ thấy một phần hồ sơ cá nhân giấy trắng mực đen được trải đều ra mặt
bàn, nhưng không thể nhìn rõ được con dấu chữ góc trên bên phải của hồ
sơ là gì, bên trong hồ sơ hầu như bỏ trắng, từ tên, tuổi, giới tính đến
thông tin công tác hoàn toàn trống không, duy chỉ có bản ghi chép thưởng phạt là có chữ, nào là đã từng ngồi tù, rồi đến việc sau khi ra tù liên tục bị người dân khiếu nại với cảnh sát.
"Có vẻ đây là một phần tử bất lương." Ân Thịnh tổng kết, tiện tay bưng bát cháo thịt nạc trứng muối lên từ từ nhấm nháp.
"Quả nhiên chỉ cần liên can tới Kim Đại Chung thì y như rằng sẽ chẳng có gì
tốt lành." Tư Đồ bỉu môi, ngón tay kéo phần ảnh dưới lên xem.
Một hàng chữ màu đen in đậm ở cuối trang đập thẳng vào mắt Tư Đồ −−−
Phát lệnh truy nã kẻ bị tình nghi có liên can đến hội nghị phi pháp chuyên
truyền bá tư tưởng thông tin mê tín phản khoa học trên mạng xã hội.
...
Cùng lúc đó tại một địa điểm khác, Giải Ứng Tông từ cửa chính chung cư nhà
mình bước ra, đi thẳng về phía bãi đậu xe ở tòa cao ốc đường đối diện,
bàn tay cho vào túi áo lục tìm chìa khóa.
"Tiên sinh!"
Thanh âm trong trẻo dịu dàng từ đâu vang lên khiến anh phải khựng lại.
"Lễ tình nhân gần đến rồi, nên chọn một món quà thật ý nghĩa dành tặng cho
người yêu đi a." Cậu sinh viên với mái tóc đen óng cùng đôi mắt to tròn
tiến tới trước mặt chìa ra cho anh một tờ rơi.
Giải Ứng Tông nhận lấy, theo bản năng liếc mắt nhìn cậu nam sinh.
Đối phương mặc áo sơ mi trắng như tuyết, mặt mũi thanh tú vô cùng, cậu ta
đeo một chiếc cặp quai chéo, cầm trên tay một xấp tờ rơi.
Xem bộ dạng chắc là đang làm công việc bán thời gian.
Nam sinh sau khi đưa cho anh tờ rơi xong thì lễ phép gật đầu, rồi xoay
người đi về một hướng khác. Đứng đối diện bên kia đường tựa hồ là bạn
của cậu ta, ở xa xa gọi với tới −−− "Khâu Lạc! Chúng ta cùng thi xem ai
phát hết trước nào!"
Giải Ứng Tông theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy cậu sinh viên vừa nãy cũng tức người được gọi là Khâu Lạc nở nụ cười thật tươi.
"Lễ tình nhân à..." Bàn tay Giải Ứng Tông vô thức vò vò tờ rơi, quay đầu
tiếp tục hướng tòa cao ốc mà bước, thời điểm đến ngã tư đường, vừa đứng
chờ đèn xanh đèn đỏ vừa tiện tay đem tờ rơi quẳng vào thùng rác, bỗng
trên đường đột nhiên vang lên một tiếng kêu gào thê lương thảm thiết.
"A−−−−−!"
Thành phố vào sáng sớm, thời điểm mà tầng tầng lớp lớp những khối kiến trúc
vẫn còn bị bao phủ bởi làn sương mù nhàn nhạt, từ phía cuối chân trời mơ hồ ló dạng vài tia nắng yếu ớt, còn gió lạnh thì không ngừng đánh qua
sau gáy của người đi đường, toàn bộ khung cảnh bình thường này hoàn toàn bị tiếng hét thê thảm đập tan, chung quanh không ai nghe thấy mà không
bị âm thanh kia làm cho kinh hãi đến phát run, Giải Ứng Tông cũng quay
đầu lại xem, chậm rãi đến gần đám đông tụ tập phía trước, anh rõ ràng
nhìn thấy lẫn trong đám đông là nam sinh phát tờ rơi nọ, cậu một bên
khẩn trương nhét xấp tờ rơi vào cặp, một bên vội móc điện thoại ra, dáng vẻ như muốn ngay lập tức báo cảnh sát.
Cột đèn giao thông lúc này chớp lóe, nhanh chóng chuyển sang đèn dành cho người đi bộ.
Giải Ứng Tông vừa bước khỏi đám đông định rời đi, ánh mắt bất chợt nhìn thấy nam sinh có diện mạo thanh tú kia cúp điện thoại, đồng thời vươn tay
đẩy lùi người xem chung quanh, ra sức đem nữ nhân quỳ bệt dưới đất đỡ
ngồi dậy.
Nhưng cậu chính là không đủ sức lực, nỗ lực mấy lần, nữ nhân vẫn cứ xụi lơ, ôm chặt lấy đầu, chôn mặt sâu vào cánh tay.
Mà đám người đang đứng vây quanh ngay lúc đó, có thể nhìn thấy rất rõ máu
tươi đỏ thẫm trên người cô ta đang chậm rãi chảy dần xuống.
Giải
Ứng Tông khựng bước, xoay gót hướng về phía nam sinh, dùng bàn tay mạnh
mẽ tách đoàn người phía trước rồi chen vào trong, ánh mắt rơi xuống nam
sinh đang không ngừng hoảng loạn, đoạn lại rơi xuống nữ nhân kia.
Hóa ra máu không phải của nữ nhân, mà là đến từ hộp quà hình trái tim trong lòng ngực cô. Hộp quà đó thoạt nhìn thập phần tinh xảo, bên ngoài còn
đính một chiếc nơ hình con bướm màu hồng nhạt bắt mắt vô cùng, nhưng ở
đáy hộp, máu tươi không ngừng tuôn trào, nhuộm đỏ cả hai tay nữ nhân.Cô
ta là bị dọa đến sợ hãi, ngồi xổm dưới mặt đất, nhưng vẫn một mực không
chịu ném hộp quà đi, cứ như vậy liên tục đau đớn rên rỉ.
Những
người khác không ai dám lên tiếng, chỉ có nam sinh kia cực lực ra sức
kéo nữ nhân dậy, không để cô ta ngã vật ra đất, miệng hối hả nói: "Tôi
đã báo cảnh sát rồi, cô bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút."
Giải Ứng Tông càng nhìn càng cảm thấy thú vị, đi tới vỗ vỗ bả vai nam sinh.
Đối phương xoay đầu, đôi mắt to trong veo tỏa sáng tựa ánh mặt trời muốn xé rách đám mây dày đặc, mang theo một loạt cảm giác khó tả, cậu mờ mịt
nhìn Giải Ứng Tông, anh liền phất tay về sau, ra hiệu để mình tiến đến
giúp đỡ.
"Khâu Lạc?!"
Một nam sinh khác từ đường đối diện
hớt hải chạy tới, trên tay vẫn còn y nguyên xấp tờ rơi, thấy trên áo sơ
mi trắng của bạn mình loang lỗ máu, hoảng hốt hỏi: "Cậu không sao chứ?!"
"Không sao cả không sao cả." Khâu Lạc vội lắc đầu, lại lo lắng nhìn nữ nhân,
thì thấy Giải Ứng Tông lúc này đã dễ dàng đem nữ nhân đỡ dậy, một tay
nhặt hộp quà lên, quan sát sơ bộ.
"Socola đóng hộp." Giải Ứng
Tông chợt nhớ bản thân đã từng gặp kiểu dáng hộp này ở đâu rồi, anh đảo
mắt sang nhìn Khâu Lạc: "Này, đây không phải là do công ty của các cậu
sản xuất hay sao?"
Khâu Lạc nghe xong ngẩn người.
Đợi đến
khi cảnh sát có mặt, nữ nhân kia rốt cục cũng đã bình tĩnh lại chút ít,
núp sau lưng Khâu Lạc, chằm chằm nhìn cái hộp trên tay Giải Ứng Tông
bằng vẻ mặt sợ hãi tột độ.
Người được phân công đến hiện trường
là Tiểu Nhị, tinh thần vốn dĩ tốt vô cùng, bất quá mắt vừa liếc thấy
Giải Ứng Tông liền lập tức chau mày.
"Sao lại là anh?"
Dứt lời, lại thấy Khâu Lạc đứng sát bên.
"Còn cậu sao lại ở đây?"
Khâu Lạc lúng túng đôi chút, nhưng vẫn như cũ lễ phép gật đầu: "Xin chào."
Giải Ứng Tông có phần ngạc nhiên: "Hai người có quen biết?"
"Là thông qua vụ án lần trước mà quen biết nhau." Tiểu Nhị nói xong bật
cười: "Tiểu tử này ngốc lắm, bị tôi tưởng lầm là kẻ tình tình nghi, lại
không có chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch, thế là ồn ào một trận
đinh tai nhức óc."
"Tôi không có ồn ào." Gương mặt Khâu Lạc ửng
hồng, đoạn nghiêng người để lộ nữ nhân phía sau lưng: "Tôi còn phải đến
trường, anh dẫn cô ấy đi đi."
Nói xong khẽ dừng lại, dặn dò: "Cẩn thận một chút, tinh thần của cô ấy xem ra không được tốt cho lắm."
Tiểu Nhị gật đầu, giơ tay làm dấu yêu cầu một nhân viên cảnh sát khác dìu nữ nhân lên xe, những người còn lại đem cảnh giới tuyến giăng khắp vùng có vết máu xuất hiện, trước khi chưa làm rõ sự tình, bất luận là kẻ nào
cũng không được phép phá hoại hiện trường.
"Vậy vật này nên đưa cho ai?" Giải Ứng Tông cầm chiếc hộp vẫn như cũ chảy máu trên tay: "Đưa cho tổ giám chứng?"
Tiểu Nhị liếc mắt nhìn, gương mặt lập tức tối sầm: "Anh lại đụng vào vật chứng nữa!"
Giải Ứng Tông nhún vai: "Không phải do cố ý, thuận tay nên nhặt lên thôi."
Khâu Lạc ngây ngốc hồi lâu, sau đó liền gật gù: "A...Đúng."
"Đúng cái rắm." Tiểu Nhị trừng lớn mắt nhìn Khâu Lạc: "Cậu ở đó mà nghe anh
ta nói nhảm, đại luật sư Giải đây mà lại không biết những thứ đó có nên
đụng vào hay không sao?"
"Luật sư?" Khâu Lạc chớp chớp mắt, quay sang nhìn Giải Ứng Tông, giờ phút này mới chợt nhận thấy nam nhân trước mặt chính là vận âu phục, thắt cà vạt nghiêm túc chỉnh tề, trên vai còn mang cặp táp làm việc, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ hiệu hẳn hoi.
"À!" Khâu Lạc nhớ ra bản thân đã từng phát tờ rơi cho anh ta, lần nữa lễ
phép gật đầu: "Xin chào, vừa nảy cám ơn anh giúp tôi giải vây."
"A." Giải Ứng Tông bật cười,, anh cảm thấy cậu sinh viên này rất thú vị, nói như thế nào nhỉ? Dáng vẻ thanh tú, khiến người ta nhìn vào cảm thấy rất dễ chịu, khiêm tốn lễ phép, ăn nói thập phần khéo léo, đồng thời lại sở hữu mùi vị tự nhiên giản dị vô cùng.
Không giả tạo, không dối
trá, biết chính là biết, không biết chính là không biết, mang lại cho
người khác một loại cảm giác chân thật tận đáy lòng.
"Tôi có cuộc họp vào trưa hôm nay." Giải Ứng Tông giơ tay xem đồng hồ, cùng Tiểu Nhị chào tạm biệt.
"Sếp của các người nếu muốn khẩu cung thì đợi sau khi họp xong tôi sẽ đến cảnh cục một chuyến."
Nói xong, không để Tiểu Nhị kịp lên tiếng, liền mỉm cười nhìn Khâu Lạc rồi xoay người rời đi.