Ân Thịnh ngẩn người, cứ trừng to mắt nhìn lên trần nhà.
"Mọi người nói thử xem, nếu thật có báo ứng, vậy thì sẽ ứng lên kẻ nào?"
Tư Đồ quay đầu nhìn y, biểu tình có chút hoang mang.
"Tôi là đang nói tới Đông Lục, Mao Dương cùng Mao Mẫn." Ân Thịnh nói: "Người ra tay vẫn là Đông Lục, nếu thật sự có báo ứng, Đông Lục không phải là
sẽ chịu tiếng xấu thay cho người khác sao?"
"Không nhất thiết
phải suy nghĩ." Tư Đồ dựng thẳng ngón tay lên lắc lắc: "Đông Lục bị báo
ứng là điều nhất định, cậu ta chính là giúp người khác tạo nghiệt, mà cả Mao Dương, Mao Mẫn cùng Mao Hâm đều nên bị báo ứng. Mao Hâm là thấy
chết không cứu, biết rất rõ ràng nhưng lại bàng quan không nói lời nào,
hành vi này so với việc trực tiếp ra tay còn lạnh lùng tàn khốc hơn cả,
còn Mao Dương cùng Mao Mẫn thì tâm thuật bất chính, không cần biết cha
của họ rốt cục là đã làm sai những gì, nhưng họ làm vậy thì phải đáng bị nghiêm trị."
Ân Thịnh nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn Tư Đồ
Bách: "Lúc này như thế nào mà anh lại có thể nói ra những lời thật giống với con người thế kia? Tư Đồ đội trưởng?"
Mí mắt Tư Đồ giật
giật, sớm biết Ân Thịnh sẽ không nói lời dễ nghe với hắn vậy mà cũng hăm hở nói, tự đưa bản thân ra cho người ta chế giễu.
Tư Đồ đưa tay
kéo kéo khăn choàng cổ của Ân Thịnh, tỏ vẻ bất mãn không hài lòng, Ân
Thịnh liền trừng mắt liếc hắn một cái, giơ tay bảo vệ khăn choàng cổ,
hai người đứng hai bên bàn làm việc cứ thế kéo qua kéo lại, đem Hồ Diệp
cùng Tiểu Nhị quẳng qua một bên.
Đây đã là lần thứ hai Tiểu Nhị
nhìn thấy hai người bọn họ giữa ban ngày ban mặt cứ thế thoải mái bung
lụa, không coi ai ra gì, cậu chỉ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, trong lòng
còn còn có chút kỳ quái: Ân Thịnh bị mất trí nhớ thật sao? Thật sự
là mất trí nhớ? Sao mà anh ấy cùng sếp đứng cạnh nhau lại có thể trông
tự nhiên hòa hợp như thế?
Hồ Diệp chỉ giả vờ không thấy, đem máy ghi âm cất vào, nhìn đồng hồ trên tay một chút.
"Luật sư của Mao Dương chắc là cũng đến rồi, bước tiếp theo chúng ta phải làm sao đây sếp?"
Tư Đồ rốt cục cũng chịu dừng tay, Ân Thịnh một lực một giật lại khăn choàng, hai người cùng giương mắt nhìn Hồ Diệp.
Tư Đồ suy nghĩ một chút: "Hay là trước tiên chúng ta điều tra lai lịch kẻ trên danh thiếp vậy?"
Ân Thịnh đối với điều này lại rất có hứng thú, dứt khoát gật đầu: "Được!"
Tiểu Nhị đảo mắt vòng vo: "Tôi ở lại cảnh cục chuẩn bị sẵn sàng để đề phòng khi các anh cần tiếp viện!"
Hồ Diệp liếc mắt nhìn cậu một cái: "Cậu không muốn phải đối mặt với nhân vật nguy hiểm như vậy đúng không?"
"Ai nói vậy?" Tiểu Nhị trợn tròn mắt, tức giận nói: "Nếu súng ống và vũ lực bình thường đối với hắn ta hữu dụng, tôi nhất định sẽ là người đầu tiên xung phong ra trận!"
Kia ý tứ vẫn là bởi vì đối phương không
phải là một kẻ tầm thường chỉ cần vũ khí là có thể giải quyết, vậy nên
cậu ta vẫn là yểm trợ ở phía sau.
Hồ Diệp buồn cười, đưa tay xoa
nhẹ mái tóc của Tiểu Nhị, rồi cùng bọn Tư Đồ đi ra ngoài: "Vậy cứ làm
như thế đi, hậu cần giao cho cậu."
...
Tư Đồ đứng trong
buồng điện thoại công cộng nhấn vào dãy số điện thoại di động kia, cả
đám bọn họ cùng nín thở chờ đợi, lại nghe trong điện thoại vang lên giai điệu nhạc chờ, là bài ca xoắn tỏi tây*.
Mọi người: "..."
Sau một phút đồng hồ "A là sa sa, a đí đí đa đi đi" trôi qua, rốt cục cũng có người bắt máy.
"Alo?"- Một giọng nam không rõ ràng vang lên, như là đang ăn cái gì nên miệng cứ liên hồi phát ra tiếng nhai chẹp chẹp.
"Xin hỏi có phải là Đông tiên sinh không?"- Tư Đồ thấp giọng hỏi.
"Ừm" Người bên đầu dây kia hớp một ngụm nước thật lớn, thanh âm theo ống
nghe truyền tới đây khiến Ân Thịnh không khỏi phải dở khóc dở cười nhíu
mày.
Nếu người này thật sự đúng là Đông Lục mà y đã gặp trước đó thì quả thật có một sự khác biệt khá lớn.
"Tôi có một số việc cần Đông tiên sinh ra tay giúp đỡ." Tư Đồ tiếp tục nói: "Bao nhiều tiền cũng không thành vấn đề."
Đông Lục cuối cùng cũng ngừng nhai, ở phía bên kia đầu dây nghiêm túc hỏi: "Là ai giới thiệu cho anh?"
Tư Đồ dư quang liếc nhìn Ân Thịnh liền thấy y đang ra tay làm dấu.
"Là lão nhị của nhà họ Mao giới thiệu cho tôi."- Tư Đồ trầm ổn nói.
"À...ra là nhà họ Mao..."
Có vẻ như Đông Lục vẫn chưa biết chuyện nhà họ Mao đang xảy ra biến cố
lớn, cậu ta ở phía bên kia trầm ngâm một chút mới hỏi: "Anh muốn tôi
giúp gì?"
Tư Đồ lại nhìn Ân Thịnh, Ân Thịnh nghĩ ngợi một chút thì vươn tay chỉ chỉ chính mình.
Tư Đồ ngây ra một lúc, sau đó thì nhíu mày, lấy tay bịt ống nghe mãnh liệt lắc đầu.
Ân Thịnh không cam lòng chịu thua kém, hất hất cằm, hàng lông mày xinh đẹp nhướng lên─── có nói hay không!
─── không nói!
Tư Đồ dùng khẩu hình đáp lại, lại còn giơ quả đấm lên uy hiếp.
Ân Thịnh tức giận đến mức thở không ra hơi, thật không hiểu nam nhân này
đang nghĩ gì nữa, rõ ràng đây là mấu chốt để phá án vậy mà cứ xử sự theo cảm tính, một chút cũng không lấy công việc đi đầu!
Ân Thịnh đưa tay giật lấy điện thoại, tư thế thật khiến người ta có cảm giác giống như "Anh không nói thì tôi nói".
Tư Đồ một tay giơ cao điện thoại, tay kia nắm lấy thắt lưng Ân Thịnh, đem y kéo vào lòng mình, cúi đầu thì thầm vào tai y: "Tôi không muốn khiến
cậu gặp nguy hiểm!"
Ân Thịnh hơi nghiêng đầu, cùng nam nhân trước mắt mặt đối mặt, mũi của hai người cơ hồ dán cả vào nhau: "Tôi gặp nguy hiểm hay không cũng không cần anh lo."
Tư Đồ híp mắt, đang muốn tiếp tục tranh cãi chợt nghe từ trong ống nghe truyền ra thanh âm nghi hoặc "Alo Alo".
Hồ Diệp đứng bên ngoài buồng điện thoại, dùng tay gõ vào mặt kính, ý bảo─── thời điểm này rồi đừng có mà cứ anh lôi tôi kéo nữa, trước làm chính sự đi a.
Tư Đồ "Chậc" một tiếng, không cam lòng đem điện thoại áp lại vào tai.
"Tôi gặp phải vài chuyện phiền toái." Tư Đồ vẫn một mực nắm lấy thắt lưng Ân Thịnh không buông: "Tôi nghi ngờ có kẻ nguyền rủa tôi."
Người ở đầu bên kia trầm mặc một chút, quả nhiên nghe xong là có hứng thú.
"Nguyền rủa như thế nào?"
"Cụ thể thì tôi nói cũng không rõ, cho nên mới hy vọng tiên sinh đây có thể đến xem giúp, lúc đầu tôi đã tìm đến một vị tiên sinh họ Ân, nhưng anh
ta nói anh ta không nhận vụ này."
"Ơ?" Thanh âm của Đông Lục có phần kích động: "Ân Thịnh không nhận? Là không muốn nhận hay là không dám nhận?"
"Cái này..." Tư Đồ làm bộ khó xử: "Tôi cũng không biết, bất quá nhìn kiểu
cách của anh ta, giống như là không muốn nhận hơn là không dám"
"Được." Đông Lục dứt khoát đồng ý: "Anh đến đây đi, để tôi xem thử thế nào."
"Rất cảm ơn." Tư Đồ hướng Ân Thịnh và Hồ Diệp nhướng mày: "Xin hỏi địa chỉ của tiên sinh đây là?"
"...Mao Hâm không nói cho anh biết sao?" Thanh âm của Đông Lục đột nhiên nổi lên một tia nghi hoặc.
Ân Thịnh chau mày, trong lòng cảm thấy sắp có chuyện xấu xảy ra.
Đương nhiên Tư Đồ đã lường trước sự việc, vội lấy ra một cái cớ: "Anh ta chỉ
kịp đưa cho tôi danh thiếp, sau khi đưa xong liền vội vã đến bệnh
viện..."
Đông Lục đại khái nghĩ ngay tới việc xảy ra dưới lầu
công ty nhà họ Mao liền "À" một tiếng, cẩn thận nói: "Hẹn gặp mặt bên
ngoài đi, tôi sẽ chọn một quán cà phê."
"Được." Tư Đồ đồng ý rồi ghi nhớ địa chỉ nam nhân này đưa ra, sau đó thì cúp máy.
Hít một hơi thật sâu, hắn ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt: "Không lấy được địa chỉ hang ổ."Hồ Diệp nhún vai, Ân Thịnh vỗ vỗ bờ vai hắn ám chỉ chuyện đó cũng không còn cách nào khác.
"Chưa từng nghĩ tới mấy người bọn họ lại liên hệ phức tạp với nhau như vậy."
Ân Thịnh trầm ngâm: "Nghe lời nói dường như có rất nhiều ám hiệu."
"Cũng may là không có nói gì lung tung." Hồ Diệp cũng lên tiếng: " Thời điểm này mà nói càng nhiều thì lại càng lộ nhiều sơ hở."
Tư Đồ cười cười: "Cũng giống như Mao Mẫn vậy, cô ta càng biểu lộ sự quan
tâm đối với vụ án này, ngược lại càng khiến người khác cảm thấy kỳ
quái."
Tất cả mọi người cùng gật đầu, rồi đều không hẹn mà cùng
nghĩ tới việc người chung một nhà thế nhưng lại rắp tâm hãm hại lẫn
nhau, nhịn không được bất đắc dĩ lắc đầu.
"Hẹn khi nào thì gặp mặt?"- Ân Thịnh quay sang hỏi Tư Đồ.
Tư Đồ nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Mười giờ sáng mai. Hiện tại chúng ta vẫn còn thời gian để gặp mặt luật sư của Mao Dương."
Cùng luật sư gặp mặt cũng không phải là điều vui vẻ gì, vậy nên Hồ Diệp hiển nhiên là cảm thấy đau đầu. Ba người họ lảo đảo quay về cảnh cục, đến
dưới lầu liền đụng phải đội phòng chống tệ nạn xã hội ở tổ kế bên vừa
vặn bước ra ngoài.
"Cả một nhóm đông người như vậy sao?" Tư Đồ
"Úi chà" một tiếng, từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc: "Định đến mấy câu lạc bộ nữa à?" (Vì đội phòng chống tệ nạn xã hội hay đi hốt ổ mại
dâm, bắt thuốc lắc, ổn định trật tự... nên Tư Đồ mới hỏi vậy.)
"Nói đến chuyện này thì đúng là rất kỳ quái."
Đội trưởng đội phòng chống tệ nạn xã hội theo sau bước tới, mọi người
thường gọi anh ta là "Hoàng Hạ Huệ*". Đội trưởng Hoàng bỏ mũ, ngẩng đầu
nhìn mọi người: "Một tuần trở lại đây, chúng tôi cứ liên tục nhận được
điện thoại khiếu nại của người dân, than phiền về tiếng ồn ở câu lạc bộ
nhưng mỗi khi cả đội chúng tôi ra quân đều không bắt được người."
"Bọn họ chuồn nhanh lắm à?" Tư Đồ ngậm điếu thuốc cười: "Bây giờ chúng ta không thể xem thường lũ người này được đâu."
"Không phải." Đội trưởng Hoàng khoát tay: "Bởi vì lần nào khiếu nại cũng là
khiếu nại cùng một địa điểm, nên những lần sau chúng tôi liền sắp xếp
người mai phục ở gần chỗ đó, đợi cho đến khi có người gọi tới khiếu nại
thì chúng tôi lập tức hành động..."
Nói đến đây liền vuốt mặt chán nản, Tư Đồ cùng Hồ Diệp nghe xong đều có chút kinh ngạc.
"Như vậy mà cũng không bắt được?"
"Đến cả nửa bóng ma cũng không thấy."
Tư Đồ nhướng mày: "Vậy bây giờ các người là đang đi..."
"Bắt không được người, nhưng điện thoại tố giác vẫn là hàng ngày đều đặn gọi tới, cũng không còn cách nào khác a..."
Đội trưởng Hoàng thở dài, sau đó quay đầu bỏ ra cửa: "Chỉ là mỗi ngày đều
phải đi một chuyến...coi như là quyền được tản bộ sau khi ăn cơm xong
vậy..."
Hồ Diệp buồn cười, trên mặt lại xuất hiện một ít thần sắc đồng cảm.
"Đi như vậy hoài ai mà chịu nổi a."
"Chuyện nhà của người ta, cậu cũng đừng có xía vào." Tư Đồ vỗ vỗ vai Hồ Diệp: "Chuyện của mình còn chưa giải quyết xong đâu."
Nói xong ba người liền tiến vào thang máy trở về phòng thẩm vấn tại lầu ba, cửa thang máy vừa mở ra đã thấy một nam nhân một thân vận tây trang màu đen đứng ở phía trước.
Nam nhân trên tay xách theo một túi công
văn, tây trang ôm sát người để lộ ra thân hình tráng kiện, thoạt nhìn
không hề có chất văn nhã như những luật sư bình thường, ngược lại trông
giống với loại người khoái động tay chân hơn.
Nghe được tiếng thang máy vang lên, nam nhân kia liền quay đầu, lúc này Ân Thịnh mới nhìn rõ được diện mạo của đối phương.
Là một nam nhân phong thần tuấn lãng, gương mặt lại có điểm rất giống con
lai, trán khá cao, mái tóc ngắn màu đen gọn gàng sạch sẽ.
Anh ta liếc mắt nhìn thấy Tư Đồ liền bước tới vươn tay ra.
"Chào cậu, đội trưởng Tư Đồ."
Vẻ mặt của Tư Đồ Bách chẳng khác nào bị táo bón, vươn tay qua loa bắt một cái rồi cũng thu trở về.
"Sao lại là anh?"
Tư Đồ ngậm điếu thuốc hừ một tiếng: "Đại luật sư Giải gần đây trên đầu cũng ít tóc hơn rồi ha?"
Giải Ứng Tông dường như đối với kiểu cách này của Tư Đồ không hề có nửa phần trách cứ, khóe miệng cong lên, khẽ nở một nụ cười tuyệt mỹ: "Tôi là do
nhà họ Mao dùng tiền mời tới, hiện tại chúng ta chỉ có thể cùng nhau bàn việc công."
Ân Thịnh nghe vậy nhướng mày, nói chen vào: "Nói vậy các người bình thường còn có bàn việc tư sao?"
Giải Ứng Tông liếc mắt nhìn Ân Thịnh một cái, con ngươi sâu thẳm đen láy kia khiến người khác nhìn không ra anh ta rốt cục là đang nghĩ gì.
"Tôi cùng Tư Đồ cũng coi như là bằng hữu nhiều năm." Anh ta hờ hững nói, lại nhìn về phía Tư Đồ: "Đúng không?"
Tư Đồ Bách không muốn trả lời, đưa tay lấy điếu thuốc ra khỏi miệng: "Bàn
việc công bàn việc công nào, anh đã gặp Mao Dương chưa? "
"Đã gặp."
Giải Ứng Tông gật đầu, hai người họ liền xoay người sóng vai tiến về phòng
thẩm vấn phía trước, Ân Thịnh theo ở phía sau, cảm thấy bản thân có chút buồn bực.
"Ân tiên sinh?"
Hồ Diệp đi bên cạnh Ân Thịnh hỏi: "Làm sao vậy?"
"À." Ân Thịnh sờ sờ cằm, bản thân có cảm giác Giải Ứng Tông đối với mình hình như là có thái độ thù địch.
"Người đó..." Ân Thịnh nhìn Hồ Diệp, thấp giọng hỏi: "Là người yêu của Tư Đồ Bách sao?"
"Cái gì?!"
Cằm Hồ Diệp sắp chạm cả đất, anh vội ra sức khép miệng lại: "Cái này tuyệt
đối không thể nói lung tung, không có chuyện như vậy đâu!"
"Thật vậy sao?"
Ân Thịnh kỳ quái nói: "Bọn họ thoạt nhìn trông rất xứng đối."
Hồ Diệp miệng nuốt nước bọt một cái, lặng lẽ quan sát hai người đang đi ở phía trước.
Giải Ứng Tông năm nay 32, Tư Đồ Bách 28, tuy Tư Đồ Bách đã cao gần một mét
chín nhưng Giải Ứng Tông thoạt nhìn so với hắn còn nhỉnh hơn một chút
nữa.
Cả hai đều thuộc loại nam nhân cứng rắn kiên cường. Tư Đồ
tính tình thì nóng nảy, Giải Ứng Tông lại trầm ổn vô cùng. Từ phía sau
nhìn tới liền thấy bộ dạng nghiêng mặt nói chuyện của cả hai: Tư Đồ híp
mắt ngậm thuốc lá, trên mặt là nửa phần khó chịu cùng nửa phần bất đắc
dĩ, còn Giải Ứng Tông vẫn thủy chung giữ nét cười thản nhiên trên mặt,
mâu quang khóa chặt trên mặt của Tư Đồ, ánh mắt lại thập phần nhu hòa.
Hai người bọn họ xứng đôi?...Nhìn cũng có điểm giống lắm...
Hồ Diệp bỗng nổi da gà, nhanh chóng lắc đầu: Không đúng không đúng, nếu lời này mà để sếp nghe được, mình nhất định sẽ chết rất thảm!
"Ân tiên sinh." Hồ Diệp đứng lại, đưa tay nắm lấy bả vai Ân Thịnh, nghiêm
túc nói: "Lời này anh nhất định không thể để sếp nghe thấy!"
-Chú thích: Về đội trưởng Hoàng của đội phòng chống tệ nạn xã hội thì biệt
danh "Hoàng Hạ Huệ" của anh ta là được biến tấu từ tên của một chính
nhân quân tử sống ở thời Xuân Thu có tên là Liễu Hạ Huệ, điển tích nổi
tiếng về ông có tên là "Tọa hoài bất loạn."
-Giải Ứng Tông tuyệt
đối là một đế vương công. Anh ta đối với Tư Đồ quả thật là có hảo cảm,
nhưng cũng không thể nói quá nhiều cho mọi người biết. Mọi người không
cần lo lắng, sẽ không có kẻ thứ ba chen chân, Giải Ứng Tông sẽ có couple riêng của mình. ~~=3=
Editor:
*Bài ca xoắn tỏi tây: Là
bài hát Ievan Polkka - một bài hát nổi tiếng của Phần Lan. Nội dung bài
hát vốn dĩ không liên quan đến củ tỏi tây nhưng vì nó được lồng vào hình ảnh động của một nhân vật truyện tranh đến từ Nhật Bản (Bleach Orihime
Inoue) đang vừa xoắn củ tỏi tây vừa hát theo bài hát và hình ảnh động đó cũng khá là phổ biến như một hiện tượng mạng. Cũng từ đó mà mỗi khi
người ta nghe bài hát này nổi lên liền nghĩ tới hình ảnh xoắn tỏi tây và cái tên bài ca xoắn tỏi tây ra đời từ đây.