Trên con đường cái phồn hoa của thành phố A, tiếng mọi người cười nói vui vẻ khiến âm thanh huyên náo vang lên không dứt, ngã tư đường dần kẹt xe
nghiêm trọng. Hàng chục chiếc xe cảnh sát phải canh giữ một bên để bảo
toàn trật tự.
Trong quảng trường chiếc loa phát thanh liên tục
lặp đi lặp lại "Xin đừng chen lấn, xô đẩy để tránh không giẫm đạp lên
người khác..." vân vân và mây mây. Cùng thời điểm đó, không khí ở một
nơi khác cách quảng trường hai khu phố lại hoàn toàn trái ngược với nơi
náo nhiệt này.
Những dải băng cảnh giới tuyến màu vàng giăng khắp nơi khiến người qua đường không khỏi tò mò sợ hãi, nhưng chỉ lát sau
đều được giải tán để tránh làm rối loạn hiện trường, các cảnh sát viên
nhanh chóng lấy lời khai của người dân xung quanh. Bên ngoài cảnh giới
tuyến còn có một lượng lớn xe cảnh sát làm không khí trở nên thật trầm
trọng pha lẫn chút khẩn trương.
Đây vốn dĩ là một căn hộ bình
thường, có tất cả bảy tầng. Cùng một kiểu kiến trúc như vậy đối với
những tiểu khu* khác cũng gặp không ít, từng nhà trong tiểu khu đều được xây san sát nhau. Chung quanh cây cối lại không nhiều, ra khỏi cửa tòa
nhà nào là hiệu cắt tóc, siêu thị, lại còn có một trường tiểu học công
lập phía đối diện.
Đêm giáng sinh, ở mọi nơi đều náo nhiệt, không ai nghĩ tới sẽ có án mạng xảy ra. Xe cứu thương vừa mới rời khỏi thì
người bảo an của tiểu khu liền theo cảnh sát lấy lời khai, đó là một ông chú khoảng bốn mươi tuổi, vì quá khẩn trương mà mồ hôi lạnh trên đầu
không ngừng tuôn chảy. Đêm mùa đông thật khó tránh khỏi mọi nơi đều bị
tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc phủ kín.
"Cái gì? Không không không...Điều đó là không thể nào."
Người nọ nuốt nước miếng đánh ực, đối vị cảnh sát trước mặt mà nói: "Chỗ này
của chúng tôi vốn là một tiểu khu yên bình, không thể có việc như vậy
xảy ra được."
"Ai cơ? Cậu vừa nói người báo án là cô gái kia sao? Đó là con gái út của ông Mao...Đúng rồi, ông ta có ba người con, còn có hai đứa con trai lớn."
"Anh em Mao Dương và Mao Hâm không sống ở đây, tôi nghe nói họ sống ở biệt thự tại vùng ngoại ô...Đúng đúng, gia
đình họ rất giàu có, nhưng mà ông Mao không thích phô trương, chỉ muốn
sống như những người bình thường..."
"Vâng sao cơ? Ở bao lâu rồi
hả?...Được khoảng một hai năm rồi, ông Mao thân thể vẫn còn tốt lắm, mỗi ngày đúng sáu giờ sáng liền thức dậy tập thể dục, vợ ông ta mất
sớm...con gái của ông ấy sao? Cậu nói con bé ấy hả? Con bé cũng không
tồi, chỉ có nó mới tự nguyện dọn đến chăm sóc cho cha mình..."
Bầu trời bắt đầu nổi tuyết.
Phía nam thành phố thường rất ít tuyết, nhưng năm nay so với năm ngoái lạnh
hơn rất nhiều. Tuyết rơi giữa đêm như thế này so với mưa cũng chẳng khác gì nhau, rơi xuống thấm sâu vào lớp quần áo khiến người ta không khỏi
có chút cảm giác ẩm ướt khó chịu.
Ở phía này, Vương Tiểu Nhị một bên nghe bảo an khai báo, bên kia liền quay đầu hướng nam nhân cao lớn đang đi tới.
"Sếp, có manh mối gì không?"
"Ừ, có."Nam nhân thành thật đáp nhưng rồi lại tùy tiện nói: "Manh mối chính là lão tử đây đói bụng lắm rồi, các người muốn hỏi đáp gì thì nhanh
giùm cái, xong rồi thì đi ăn một bữa ra trò nào!"
Vương Tiểu Nhị
đảo mắt chán nản không nói nên lời, may mắn thay mọi người đối với tính
khí của Tư Đồ đã sớm được miễn dịch. Rồi cậu khoát tay với người bảo an ý bảo có thể đi, đồng thời cũng sắp xếp lại toàn bộ bản ghi chép cùng cây bút lông chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng cậu còn chưa kịp nhấc chân thì ông chú bảo an kia dường như nhớ ra điều gì, đột nhiên "Ôi chao" một tiếng.
"Cậu cảnh sát." Hàng lông mày của ông ta hơi nhíu lại như thể không biết có
nên nói ra hay không, chần chừ một lúc, mới nhỏ giọng kể: "Mặc dù xế
chiều ngày hôm nay không có gì xảy ra...nhưng đêm qua, có một chuyện rất kỳ lạ."
Tiểu Nhị vừa nghe thầy liền nhướng mày, nhìn cấp trên
một cái rồi vội mở sổ ghi chép ra, dùng miệng giật nắp bút xong liền
nhìn về phía bảo an, ý bảo ông ta tiếp tục.
"Đêm qua...tầm khoảng hai giờ khuya, lúc đó tôi còn đang ngồi trong phòng trực, chờ cho tới
ba giờ thì sẽ đổi ca với đồng nghiệp khác. Bởi vì tiểu khu này của chúng tôi có tới ba lối ra vào nên tôi phải trông chừng bằng cách coi camera ở phòng trực ban."
Ông chú bảo an liếm liếm đôi môi khô khốc rồi
nói tiếp: "Tôi ngồi coi TV trong phòng trực ban, vì trời khá lạnh nên
tất cả cửa sổ đều được khép lại thật chặt. Vốn dĩ điều đó bình thường
thôi, nhưng lạ chính là ở chỗ tất cả cửa sổ đều đã đóng kín...vậy mà đột nhiên tôi lại thấy rùng mình, giống như có gió thổi qua cổ áo..."
Ngừng viết một chút, sắc mặt Vương Tiểu Nhị trở nên tái đi, trên đời này thứ
cậu sợ nhất chính là những việc ma quái mà vừa vặn việc cậu đang nghe
lại thập phần ma quái, càng nghe cậu nhóc lại càng xuống sắc.
Người bảo an lại không biết chính mình đã dọa cậu cảnh sát trước mặt tới mức
nào rồi, cứ thế mà nói tới: "Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, liền đứng
lên xem thử cửa sổ có đóng lại kỹ hết hay chưa, khi đi đến cửa sổ phòng
trực lại vô tình liếc qua phía tòa nhà..."
Ông chú đó vừa nói vừa đưa tay chỉ vào khung cửa sổ nơi xảy ra án mạng: "Rồi tôi từ dưới này
nhìn lên trên đó, không hiểu sao bên trong lại có ánh sáng phát ra."
"Thử hỏi cậu thấy có lạ không a~, rõ ràng đã hơn nửa đêm, trên cửa sổ lại có ánh sáng rất dễ thấy. Lúc đầu cứ tưởng nhìn lầm, lát sau nhìn kỹ lại
thì đúng là có ánh sáng, hơn nữa ánh sáng đó rất thất thường, không có
chỗ nào trông giống như từ đèn điện phát ra cả."
Vương Tiểu Nhị không còn sức để ghi chép nữa rồi, ho khan một tiếng, toàn thân run rẩy nổi hết cả da gà.
Không giống với Tiểu Nhị, Tư Đồ trái lại còn cảm thấy hứng thú vô cùng, hỏi: " Ông không đi lên đó kiểm tra à?"
"Không có." Ông chú bảo an thành thật lắc đầu: "Khi tôi cầm đèn pin chuẩn bị
ra ngoài kiểm tra liền cẩn thận ngó lên xem lại lần nữa thì ánh sáng đó
đã biến đâu mất rồi."
"Cũng có thể là tôi hoa mắt....biết đâu là ánh đèn ne-on trên đường hay gì đó rọi vào..."
Ông chú bảo an chà xát hai tay, không biết làm sao liền hỏi: "Chuyện đó với án mạng có liên quan gì đến nhau không?"
"Có liên quan hay không còn chưa biết được, bất quá những lời ông vừa nói
cũng là một đầu mối tốt." Tư Đồ nhún vai nhìn Vương Tiểu Nhị, ra hiệu ý
bảo đi thôi.
"Đội phó đâu rồi a?" Tiểu Nhị khép sổ ghi chép lại,
nhón chân nhìn nhìn về phía sau Tư Đồ, ánh sáng đỏ hồng nhấp nháy phát
ra từ đèn xe cảnh sát giữa màn đêm đen kịt hòa cùng sắc vàng của cảnh
giới tuyến lại càng thêm phần nào quỷ dị.
"Cậu ta còn đang sắp
xếp người điều tra hiện trường xung quanh."Tư Đồ Bách thản nhiên nói rồi rút điếu thuốc lá từ túi áo ra đưa lên miệng, hàng lông mày đen đậm khẽ nhướng khiến khuôn mặt anh tuấn thập phần bá đạo: "Cậu bảo Tiểu Lý mau
đem tin tức trong bệnh viện tổng hợp lại đầy đủ cho tôi, những người
khác có thể ra về, ngày mai mới thảo luận tiếp ở cảnh cục."
"Chỉ vậy là xong hết rồi sao?"
Đồng nghiệp Tiểu Nhị của chúng ta tỏ ra vô cùng dị nghị: "Còn chưa tới nửa giờ đồng hồ mà."
"Nửa giờ đồng hồ là đã quá chậm trễ rồi."Tư Đồ Bách nhìn cũng không thèm
nhìn đối phương một cái liền quay mặt bỏ đi: "Tiểu tử nhà cậu tốt nhất
hãy nên học hỏi, phải biết rằng đây là kinh nghiệm."
"Kinh nghiệm quái gì chứ?"- Cậu cảnh sát nhỏ hầm hừ hai tiếng rồi nhanh chân theo
nam nhân trước mặt ra khỏi tiểu khu, đi thẳng đến hai chiếc xe cảnh sát
màu đen phía trên cửa xe có in logo của cảnh cục hình sự.
"Trong
nhà không có dấu vết gì cho thấy có ẩu đả, tài sản có giá trị vẫn còn
nguyên vẹn, hơn nữa ổ khóa của cửa sổ cũng không bị cạy phá."
Tư Đồ dựa lưng vào cửa xe, khoanh tay nhìn chăm chăm thủ hạ của mình.
Vương Tiểu Nhị đắc ý nói tiếp: " Bảo an nói không thấy có người khả nghi,
hàng xóm chung quanh cũng không nghe thấy có tranh cãi hay ẩu đả gì, nên có thể loại trừ phương án có trộm đột nhập vào nhà."
"Thời điểm
con gái Mao Đại Sinh phát hiện ra cha mình thì ông ấy đã tử vong, cô ta
tan sở lúc năm giờ chiều, nhưng từ lúc phát hiện cha mình cho tới lúc
báo cảnh sát cách nhau tới một tiếng rưỡi đồng hồ, có ẩn khúc gì chăng?"
Tiểu Nhị theo thói quen hai tay duỗi thẳng bên người một cách nghiêm túc,
tiếp tục nói: "Mao Mẫn là người đáng ngờ nhất, nhưng thời điểm ông Mao
tử vong cô ta đúng là có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường, các đồng
nghiệp khác trong công ty đã xác nhận, buổi chiều cô ta luôn ở văn phòng làm việc."
"Lúc nãy cậu lấy được tin gì từ người bảo an?"
Tư Đồ thổi ra một làn khói thuốc mờ ảo, gảy nhẹ điều thuốc, tro tàn lần lượt rơi xuống đất.
"Mao Đại Sinh còn có hai người con trai đang sống tại biệt thự ở vùng ngoại
ô, nghe nói nhà họ Mao rất có tiền, mà những người trong nhà luôn rắp
tâm giành cho bằng được khối tài sản khổng lồ kia, vậy nên ông Mao còn
chưa quyết định được ai là người tiếp quản công ty."
Tiểu Nhị nói tới đây, hình như nghĩ tới cái gì, lông mày hơi nhíu lại: "Sếp, ý của
anh là...Mao Mẫn trước khi báo án chính là cố gắng tìm cách liên lạc cho hai người anh trai?"
Nam nhân khóe miệng khẽ nhếch: "Công ty của gia tộc càng lớn bên trong lại càng khó tránh những tranh đấu phức tạp. Mao Mẫn là người như thế nào trước mắt khó mà biết được, nhưng hai
người con trai của Mao Đại Sinh đến bây giờ còn chưa xuất hiện, chỉ bấy
nhiêu thôi cũng đủ thấy được hai anh em đó chẳng phải hạng tốt lành gì."
"Cái kia..."Vương Tiểu Nhị mở to mắt chớp chớp mấy cái nhìn nam nhân trước
mặt dường như muốn hỏi bước tiếp theo nên làm thế nào.
"Lúc nãy bảo an nói những lời không hay đó, cái kia,..."
"Cũng không nhất định, có lẽ là ông ta nhìn lầm rồi." Tư Đồ trầm mặc một
chút, hờ hững: "Vẫn chưa có chứng cứ xác thực lời ông ta nói..."
"Sếp!"
Đang nói, từ bên trong tiểu khu lại xuất hiện một nam nhân mặc cảnh phục tiến ra.
Diện mạo của nam nhân vừa xuất hiện kia thoạt nhìn rất mạnh mẽ chính trực,
nhưng lại thiếu mất một chút thận trọng cùng thành thục, mà vì vậy nên
mị lực của anh ta cũng giảm đi phân nửa. Liếc mắt một cái anh ta liền
nhìn thấy đại nam nhân đang thong thả tựa người lên cửa xe trước mắt,
trên mặt anh không khỏi lộ ra vẻ bực tức, vài bước chân liền đi tới gần.
"Tiểu Lý vừa rồi gọi điện thoại báo, thời gian tử vong của nạn
nhân là vào khoảng 2 giờ chiều, không tìm thấy chấn thương nào bên ngoài lẫn bên trong cơ thể, đồng thời cũng không phải do ngộ độc mà chết."
Tiểu Nhị đứng một bên nghe xong liền giật mình: "Tự nhiên tử vong?"
"Vấn đề liền nằm ở chỗ này đây." Nam nhân nhíu mày, trên tay còn đang nắm
chặt điện thoại: "Pháp y nói nguyên nhân Mao Đại Sinh tử vong là do bệnh tim đột ngột tái phát, nhưng điều tra hết tất cả những hồ sơ bệnh án
của ông Mao phát hiện từ trước tới giờ ông ta căn bản không hề mắc chứng bệnh này, phải nói là toàn bộ người trong nhà ông ta căn bản không ai
mắc chứng bệnh này mới phải."
Vương Tiểu Nhị sửng sốt, trong lòng chợt bồn chồn. Gần nửa năm rồi chưa gặp phải một tình huống quỷ dị như
vậy, thật khiến cho cả bọn phải thận trọng cảnh giác.
Không khí
huyên náo, nhộn nhịp của đêm Giáng sinh chợt lắng xuống đến mức đáng sợ, cả ba người bọn họ trước đây đã từng cùng nhau trải qua rất nhiều
chuyện kỳ lạ ma quái, mà bây giờ những chuyện đó cứ lần lượt hiện lên
thật rõ rệt.
"Đội phó Hồ...Trời tối thế này, đừng nói những lời quỷ dị như vậy a."- Tiểu Nhị run rẩy không ngừng.
Hồ Diệp đương nhiên cũng có suy nghĩ tương tự Tiểu Nhị, hai người đồng
loạt nhìn về phía Tư Đồ Bách mồm đang ngậm điếu thuốc lá, đầu ngửa ra
sau, mắt thì híp lại không biết đang suy nghĩ gì. Hồ Diệp giơ tay cầm
điện thoại lên nhận cuộc gọi đến, sau khi nghe xong liền bổ sung: " Vừa
rồi Mao Mẫn từ bệnh viện gọi tới, yêu cầu hủy bỏ việc báo án, toàn bộ
đều là...hiểu lầm..."
"Ừ..." Tư Đồ gật gật đầu, đem điếu thuốc trên miệng quẳng xuống đất dẫm nát, rồi nhặt lên ném vào thùng rác bên cạnh.
"Bọn họ muốn như thế nào thì làm như thế đấy đi, chúng ta đi ăn cơm, ăn cơm thôi nào!"
Nói xong mở cửa xe ngồi vào ghế lái, ngón tay gõ nhẹ lên cửa kính, như muốn thúc giục hai người bên ngoài mau lên xe.
Hai người kia khẽ nhìn nhau, đều thấy trên mặt đối phương có chút bất đắc
dĩ nhưng lại không biết nói gì cho phải, đành nhún vai mở cửa ngồi vào
trong xe.
Mãi cho đến khi chiếc xe lăn bánh ra khỏi khu vực đó,
Vương Tiểu Nhị ngồi ở hàng ghế sau rốt cục cũng không nhịn được nhỏ
giọng hỏi nam nhân bên cạnh.
"Đội phó...cái này là án tử hay là..."
"Ừm..." Hồ Diệp gật đầu, bắt chước Tiểu Nhị thật nhỏ giọng nói: "Tôi cũng cảm
thấy được gì đó, có lẽ...phải gặp lại người kia rồi."