Bạch Tân Vũ không ngờ, bọn họ cứ ngồi như vậy suốt cả một đêm.
Lúc nửa đêm, tất cả tân binh trong toa hành khách đều ngủ say, có người
ngáy to như sấm, cậu đói bụng đến hoa mắt, sực nhớ mẹ có nhét đồ ăn
vào trong hành lý, nhưng lưng đau, chân thì bị chuột rút, bây giờ lười
đứng lên, hơn nữa hai đồng đội bên cạnh lại ngủ say như heo chết, cậu
chẳng có cách nào đi ra ngoài. Đời này cậu chưa từng gặp khốn khổ như
vậy, cảm giác nửa người dưới của mình cũng không chịu nghe lời, cậu dựa
đầu vào cửa sổ, muốn ngủ như thế một lát, nhưng cái cổ không còn chịu
được nữa, đêm hôm đó bụng cậu cứ đói ục ục, cả người rời rạc khó chịu,
đêm dài đằng đẵng từng phút từng giây trôi qua, đều kèm theo đau khổ và
nước mắt của Bạch tiểu gia.
Cậu giữa cơn mơ mơ màng màng, suy
nghĩ tại sao mình lại rơi xuống đến nông nỗi này, trong lòng không nhịn
được bắt đầu oán hận Giản Tùy Anh, nhưng lại suy nghĩ một chút, cũng
không thể hoàn toàn trách anh cậu được, cậu phải trách Giản Tùy Lâm,
người em trai cùng cha khác mẹ của anh cậu mới đúng! Nếu không phải vì
Tiểu Lâm Tử xúi giục cậu đi lừa gạt nhà của anh, cậu nào có cái lá gan
làm ra chuyện như vậy, nhưng nếu cậu không làm như thế… Nếu cậu không
làm như thế, thì sẽ không trả được tiền nợ đánh bạc, cậu có thể sẽ bị
người cho vay nặng lãi chém chết. Nghĩ đến đây, cậu càng thêm khóc không ra nước mắt. Cậu gào thét ở trong lòng: anh, em biết lỗi rồi, anh mau
thả em về đi.
Bởi vì quá mệt mỏi, Bạch Tân Vũ cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi.
Tảng sáng ngày thứ hai, người trong xe đều tỉnh dậy, bắt đầu chuẩn bị ăn sáng.
Bạch Tân Vũ sau khi tỉnh ngủ, cả người cực kỳ khó chịu, cứ ngồi tại chỗ rầm
rà rầm rì, cảm giác cơ thể mình như rời ra thành từng mảnh vậy.
Cậu cứ khổ sở như vậy mà đến Urumqi, rồi cả đoàn bọn họ đổi sang một chiếc
xe lửa rách nát, lên đường đến núi Karakoram, nơi đó là biên giới tổ
quốc, bởi vì cao hơn rất nhiều so với mặt biển, các tân binh trong toa
hành khách bắt đầu xuất hiện trình trạng thiếu oxy ở các mức khác nhau.
Những ngày qua Bạch Tân Vũ ngoại trừ đi vệ sinh, thì sẽ không bao giờ rời chỗ ngồi của mình, điện thoại di động, máy vi tính và cả iPad của cậu cũng
hết pin, cậu thấy mình giống như một con zombie tuyệt vọng, sống dở chết dở ngồi một đống trên ghế, hai ngày bị tra tấn liên tục, chút hi vọng
ít ỏi còn sót lại duy nhất trong lòng cậu lúc này, đó là có thể có được
một cái giường nằm. Nhưng bây giờ bởi vì thiếu oxy, thân thể vốn khó
chịu lại càng thêm tuyết thượng gia sương1, Bạch Tân Vũ không nhịn được
lại đỏ mắt, nhỏ giọng khóc sụt sùi.
1. Tuyết thượng gia sương: đã rét vì tuyết lại giá vì sương.
Tiền Lượng và các tân binh xung quanh đã sớm quen với việc cậu “trông bóng tự thương”2, không một ai thèm đếm xỉa đến cậu.
2. trông bóng tự thương: tự thương hại mình
Dần dà, có rất nhiều người cũng cảm thấy hô hấp không thuận, nhưng những
tân binh này đều là những người trẻ tuổi khỏe mạnh, tạm thời vẫn còn
chịu được.
Lúc này, Bạch Tân Vũ nghe thấy có tiếng kêu la từ toa
trước truyền tới, cậu cẩn thận nghe ngóng, hình như là có người hỏi có
ai cần oxy hay không.
Cái này còn phải hỏi sao? Mấy toa xe thịt tươi này đều là từ vùng đồng bằng kéo đến đây đấy, ai lại không cần chứ.
Cho nên khi cửa toa được kéo ra, Vương Thuận Uy dẫn một người đi vào, vừa
hỏi “Mọi người, có sao…” Đúng lúc ấy, cậu lập tức kêu lên: “Tôi, tôi
cần, tôi sắp thở không nổi rồi!”
Tất cả mọi người trong toa
ngoảnh đầu nhìn Bạch Tân Vũ, tên hèn nhát này dọc đường đi cứ tự cho
mình là thanh cao, núp ở trong chỗ ngồi mà ai cũng không để ý, té ra
buổi tối lại len lén khóc, khiến cho ai nấy không khỏi nhìn cậu với ánh
mắt tràn đầy chế nhạo.
Một người đàn ông cao lớn đi ở phía trước
Vương Thuận Uy, hắn ta cũng lên tiếng trả lời quay sang nhìn Bạch Tân
Vũ, Bạch Tân Vũ vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc hai người bốn mắt giao nhau.
Người đàn ông trước mắt có ngũ quan sắc sảo, mày kiếm mắt sáng, đẹp trai anh
tuấn hệt như bước ra từ trong phim ảnh, làn da nhẵn nhụi không tìm thấy
nửa điểm tỳ vết nào, mái tóc ngắn đăm đăm dựng thẳng, trông mạnh mẽ oai
nghiêm, lại gọn gàng sạch sẽ, một bộ đồ rằn ri bao bọc lấy dáng người
thon dài rắn chắc của hắn, khỏi phải nói, đây là một thanh niên rất hoạt bát và năng nổ.
Bạch Tân Vũ không thể nói rõ chuyện gì đang xảy
ra, hô hấp chậm lại ngay lập tức, ánh mắt của người này quá mức khiêu
khích và sắc bén, mỗi lần bị hắn nhìn chằm chằm, trái tim cậu liền hoảng sợ, không dám nhìn hắn nữa.
Cậu cảm giác được ánh mắt nóng bỏng
xung quanh mình, cả người thấy khó chịu, rõ ràng có rất nhiều người hô
hấp không thuận, vậy mà không có ai chủ động yêu cầu hít thở oxy, sao
lại vậy chứ? Bộ bọn họ kiên trì đấu tranh sao?
Người nọ khẽ nâng
cằm, nói: “Trong toa này có đồng chí nào cần hít thở oxy không? Thiết bị có hạn, mọi người đều là thanh niên khỏe mạnh, có thể cố gắng được thì
hãy cố gắng, để giữ lại thiết bị cho người nào cần nhất.” Mặc dù nói với tất cả mọi người trong toa, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Bạch Tân
Vũ, trên mặt mang theo vài phần ngạo mạn và khinh thường.
Không ít người khẽ cười khúc kha khúc khích, khuôn mặt của Bạch Tân Vũ lập tức nóng bừng lên.
Phía sau người nọ là Vương Thuận Uy, hắn nói: “Đi lên trước đi, đừng cản trở, đi tới toa sau xem một chút.”
Người nọ thu hồi ánh mắt trên người Bạch Tân Vũ, tiếp tục đi về phía trước.
Mất thể diện trước mặt nhiều người như vậy, Bạch Tân Vũ thật nuốt không
trôi khẩu khí này, những uể oải, phẫn hận, căm tức tích tụ trong nhiều
ngày qua cũng bởi vì một câu mỉa mai của người nọ mà hoàn toàn bị châm
cháy hết, rốt cuộc cậu cũng tìm thấy một cái lỗ thông hơi cho những cảm
xúc tiêu cực của mình. Khi người nọ gần đi đến bên cạnh cậu, Bạch Tân Vũ đứng bật dậy, ngạo mạn hét lên: “Một cái thiết bị bao nhiêu tiền, tôi
quyên cậu một trăm cái là được chứ gì? Có vài ngụm oxy thôi mà cũng ki
bo, nếu không cho dùng thì cậu còn hỏi làm gì.”
Cả toa hành khách bỗng yên tĩnh trở lại.
Người nọ hơi híp mắt, cẩn thận quan sát cậu.
Bạch Tân Vũ cao 1m82, nhưng ở trước mặt người này thì vẫn lùn hơn vài cm,
cậu còn cảm nhận được một thứ cảm giác áp bách, thứ cảm giác này không
hề giống với nỗi sợ của cậu đối với anh cậu chút nào, anh cậu cho dù có
tức giận như thế nào, anh cũng sẽ không làm gì quá đáng với cậu, nhưng
người đàn ông ở trước mắt này, dường như có thể bóp chết cậu thật vậy,
bà nội nó đúng là đáng sợ mà.
Bạch Tân Vũ khẽ rụt cổ một cái,
nhưng cậu đã đứng lên, thành ra cứ xấu hổ như vậy mà ngồi xuống, hơn nữa có vẻ như người này không có ý định muốn buông tha cho cậu.
Giây tiếp theo, Bạch Tân Vũ chỉ cảm thấy hoa mắt, người nọ đã sải hai bước
đến trước mặt câu, một tay xách cậu lên từ chỗ ngồi, cậu chỉ cảm giác
đầu của mình đụng phải mặt người nọ, một cỗ hơi thở đàn ông thuần túy
xông vào mũi. Chưa đợi cậu phản ứng kịp, cậu chỉ cảm thấy cánh tay đau
xót, hai cánh tay đều bị người nọ vặn ra sau lưng, cổ tay bị một bàn tay của đối phương kiềm lại, cố định chặt chẽ.
Bạch Tân Vũ cả kinh
kêu lên: “Cậu muốn làm gì!” Cậu dùng sức giãy giụa, nhưng bàn tay đang
nắm cổ tay cậu tựa như kìm sắt, lực nắm rất lớn, chủ nhân của bàn tay
này rõ ràng trông nhỏ tuổi hơn cậu, thế mà sao lại đáng sợ như vậy chứ,
cậu càng giãy dụa, cổ tay lại càng đau, đau đến mức cậu phải gào khóc
lên.
Người nọ mắt điếc tai ngơ, thậm chí còn lôi cậu đến cuối toa xe, rồi một chân đá văng cửa toa-lét, kiên quyết đẩy cậu vào.
Một cỗ mùi hôi thối xông thẳng vào mũi, Bạch Tân Vũ suýt tí thì nôn ra. Cậu vội vã đứng vững người lại, lúc chưa đến mức phải hôn tường toa-lét,
thì cánh cửa sau lưng bỗng đóng lại một tiếng “rầm”. Cậu xoay người nhào tới, phát hiện chốt cửa đã bị cây chổi chặn mất rồi.
Có tiếng cười trêu tức từ bên ngoài cửa, “Chỗ này oxy nhiều lắm, cậu cứ từ từ mà hít đi.”
Một trận cười vang lên khắp cả toa xe.
Bạch Tân Vũ làm sao chịu nổi loại đãi ngộ này, cậu tức giận khóc òa lên, ra sức đập cửa, “Con mẹ nó tên khốn kiếp, thả tôi ra!”
Cậu nghe thấy tiếng nói chậm rì của Vương Thuận Uy bay đến từ bên ngoài,
“Ai nha, đừng có ồn ào vậy chứ, Tiểu Du cậu kỳ cục thật đấy, mau thả
người ta ra ngoài đi.”
Sau đó là Hứa Sấm lớn giọng nói, “Không
được thả, giam lại, thằng nhóc này là đứa thiếu giáo dục. Các cậu cũng
đừng có mà cười, ngồi đàng hoàng vào, không được nhìn!”
Hứa Sấm
hét lên xong, bên ngoài chẳng có lấy tí tiếng động nào, Bạch Tân Vũ gõ
cửa một hồi lâu, chửi rủa nửa ngày, cũng chẳng có ai để ý đến, nhớ tới
bản mặt giễu cợt của tên khốn kiếp kia, Bạch tiểu gia chỉ muốn cắn xé
tim của hắn luôn cho rồi!
Bị nhốt ở trong cái toa-lét hôi thối kia đến một tiếng sau, mới có người thả cậu ra ngoài.
Bạch Tân Vũ lúc này cực kỳ ngoan ngoãn, trở về chỗ ngồi rồi cũng không nói
một tiếng nào, thật ra chẳng qua là đang nguyền rủa cái tên đần độn kia
dám nhốt cậu vào trong toa-lét mà thôi.
Tiền Lượng quan tâm nên đẩy cậu một cái, “Ai, anh có sao không?”
Bạch Tân Vũ lắc đầu một cái, không muốn nhìn mặt của cậu ta, cậu cảm thấy
được tất cả mọi người ở trong toa xe đang cười nhạo cậu.
Tiền Lượng nói: “Anh tốt nhất đừng có trêu chọc cậu ta.”
Bạch Tân Vũ mới vừa khóc xong, cổ họng còn khàn khàn, vừa mở miệng là mang
theo giọng mũi nồng đậm, nghe rất đỗi oan ức, “Cậu ta thì sao?”
“Nghe nói người kia rất có bối cảnh đó, thi đậu trường quân đội mà không học, lại theo bọn mình đi chịu khổ ở núi Côn Lôn, anh nói thử xem cậu ta
nghĩ gì?”
Bạch Tân Vũ cắn răng nghiến lợi nói: “Đầu óc có bệnh chứ sao.” Nếu không làm sao mà làm được mấy chuyện cầm thú như vậy chứ.
Ngày thứ hai, bọn họ rốt cuộc cũng xuống xe lửa, nhưng ngược lại bị nhét vào một chiếc xe tải quân dụng lớn. Bọn họ lúc này đã tiến vào dãy núi Côn
Lôn, cho dù bây giờ còn là mùa hè, nhưng nhiệt độ vẫn thấp, với lại khí
hậu khô ráo, Bạch Tân Vũ thấy mỗi lần hô hấp đều phải tốn rất nhiều sức, bệnh sợ độ cao của cậu tuy không nghiêm trọng giống như ngày hôm qua,
nhưng cũng chẳng thoải mái được đến đâu. Trên xe cũng không ít người
trên nôn dưới tháo, so với những người đó, xem ra cậu còn may mắn hơn
nhiều.
Trải qua tám tiếng đồng hồ ngồi trên xe vận tải, Bạch Tân
Vũ cảm thấy mình giống như con gia súc đang đợi được đưa đến lò mổ để
làm thịt, hơn nữa con “gia súc” cậu đây, còn là con nửa sống nửa chết
nữa chứ.
Nơi đóng quân xây ở một nơi vô cùng vắng vẻ, ngay cả
sóng điện thoại cũng chẳng có. Doanh địa dựa lưng vào núi trọc, mặt
hướng thẳng rừng núi mênh mông, quãng đường đi đến đây, trông chẳng khác phô mai cho mấy, đâu đâu cũng là hố nông hố sâu, bắp chân Bạch Tân Vũ
cứ run rẩy, chứng kiến cảnh tượng như vậy, cậu cảm thấy mình muốn khóc,
nhưng lại phát hiện nước mắt của mình không đủ dùng.
Chỉ đạo viên đã dặn dò xong xuôi tất cho bọn họ suốt cả chặng đường dài trên xe, hắn thấy những tân binh cũng đã mệt mỏi, bèn chỉ định ký túc xá, để cho bọn họ đi nghỉ ngơi.
Bạch Tân Vũ ôm hành lý, lề mà lề mề đi đến ký
túc xá. Cậu cũng muốn đi nhanh vài bước rồi bay lên giường, đánh một
giấc thật ngon lành, nhưng ngặt nỗi giờ cả người cậu không có tí sức lực nào, trên người không có chỗ nào là không đau nhức cả, hơn nữa hành lý
trong tay cậu lại nặng như kình, Bạch tiểu thiếu gia từ nhỏ đến lớn chưa từng làm việc nặng nhọc nào, thậm chí cây chổi ngã trên mặt đất cũng
không thèm đỡ, nói chi tới đống hành lý nặng như vậy.
Lề mề chậm
chạp đi đến cửa ký túc xá, cậu vừa định bước vào cửa, đột nhiên có người va mạnh vào vai cậu, làm hại cậu suýt nữa đập mặt vô tường.
Cậu
cho dù có chậm hiểu đến mấy, cũng biết cái va này nhất định là cố ý. Cậu tức giận quay đầu lại, vừa liếc mắt thì bắt gặp một ánh mắt mang theo
chế nhạo và khinh thường, ánh mắt kia hẹp dài sáng ngời, trong lúc sóng
mắt lưu chuyển, lộ ra vẻ phong tình không tài nào nói rõ được, mặc dù bộ dáng thì như người khuôn cẩu dạng3, lại còn là người cực kì xấu xa nữa
chứ. Người này chính là tên khốn kiếp ở trên xe đã nhốt cậu vào trong
toa-lét, hại cậu nguyên một ngày chưa được ăn cơm miếng nào.
3. Người khuôn cẩu dạng: người có hành vi giống chó, ý nói người cư xử tồi tệ.
Mặc dù Bạch Tân Vũ hận đến mức muốn cắn cho hắn một nhát, song cũng hơi sợ
hắn. Cậu từ nhỏ lá gan bé, chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, đụng phải kẻ lợi hại
thì ngay cả rắm cũng chẳng dám phóng luôn ấy chứ.
Người nọ hừ mũi một tiếng, “Đàn bà.”
Bạch Tân Vũ oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng không dám cãi lại, nghĩ thầm sao ác bá lại xuất hiện nhanh như vậy, hơn nữa hình như cậu bị
theo dõi thì phải, thế thì bây giờ cậu phải làm sao đây. Đáng sợ hơn nữa là, người nọ chợt lách người qua, rẽ vào ký túc xá, Bạch Tân Vũ trước
mắt tối sầm, suýt nữa té ngồi tại chỗ. Thật là xui vãi cả lều, cư nhiên
lại ở cùng một phòng với ngôi sao xấu này, thế này không phải muốn giết
chết cậu sao hả trời!
Bạch Tân Vũ đứng trước cửa rầu rĩ một hồi
sau, mới cam chịu số phận mà bước vào, cậu định đi tìm chỉ đạo viên cho
cậu đổi ký túc xá khác.
Người nọ thấy cậu đi vào thì lộ ra hàm răng trắng đều, cười cười với cậu.
Bạch Tân Vũ bị dọa sợ, cậu khẽ run rẩy, vội vàng quay đầu đi.
Ký túc xá giống hệt như cậu nhìn thấy trên TV, là một cái giường ghép lớn
đủ cho mấy chục người ngủ chung, gồm bốn dãy giường ngủ, có các lối đi
riêng ở giữa, những chiếc giường cùng một dãy được kề rất sát nhau. Vừa
nghĩ tới hai mươi mấy người phải chen chúc trong một cái phòng ngủ, Bạch Tân Vũ liền thấy buồn nôn cả ra.
Bạch Tân Vũ nhìn ngôi sao xấu
kia chọn giường ngủ, vội vàng tìm một cái giường ngủ cách xa hắn nhất,
quẳng hành lý lên trên giường.
Cậu vừa mới bỏ hành lý xuống, muốn mở dây kéo lấy chút đồ ra ăn, đột nhiên sau cổ áo bị ai níu lấy. Có
tiếng nói trêu tức vang ở đỉnh đầu, “Ai cho cậu ngủ chỗ này?”
Bạch Tân Vũ kinh hồn bạt vía xoay đầu lại, im lặng nhìn ngôi sao xấu.
Ngôi sao xấu chỉ cái giường ngủ bên trong, “Ngủ chỗ đó.”
Bạch Tân Vũ vừa nhìn một cái, mịa, cái đó không phải là giường ngủ bên cạnh
ngôi sao xấu này sao, nói thiệt khó nghe, cái ngôi sao xấu này chỉ cần
trở mình thôi cũng có thể đè lên người cậu rồi. Cậu mà ngủ chỗ kia, nhất định sẽ giảm thọ mười năm đó, cậu bèn vội vàng lắc đầu, “Tôi ngủ chỗ
này… là được rồi.”
Ngôi sao xấu khẽ nhếch khóe miệng, vẽ ra một
nụ cười nham hiểm, không khách khí xốc hành lý của cậu lên, nắm cổ áo
cậu lôi đến giường ngủ bên cạnh, ném hành lý lên cái “bịch”, rồi không
cho cậu chõ mõm vào mà nói: “Cậu ngủ chỗ này.”
Bạch Tân Vũ nhìn
những người xung quanh một chút, ai nấy cũng là một vẻ mặt được xem kịch vui, không có một ai đưa tay chính nghĩa ra cứu giúp, cậu chỉ thấy
trước mắt hóa thành một màu đen kịt, khóc không ra nước mắt.
Chờ ngôi sao xấu buông tay ra, Bạch Tân Vũ liền lăn một vòng chạy ra ngoài.