Xung quanh không chút ánh sáng, cả thao trường to lớn ngoài hai người ra thì không còn bất cứ ai khác, Bạch Tân Vũ đang đói bụng, chạy trên
loanh quanh lấy đà một cái rồi nhảy lên, muốn trèo qua bức tường cao
chắn trước mặt, mới đầu cậu cần Du Phong Thành đẩy giúp một tay, sau hai lần, Du Phong Thành chỉ cần đỡ là cậu có thể bám lên mép tường tự mình
trèo qua, mặc dù tốc độ rất chậm, nhưng ít ra đã tiến bộ hơn chút ít.
Tập liên tục như vậy trong nửa giờ, Bạch Tân Vũ đã không còn sức, cậu vắt
chân qua tường, nằm sấp trên đó thở phì phò: “Fuck, tôi hết cử động được rồi.” Cậu đói đến mức bụng dán cả vào lưng, thậm chí còn chẳng còn sức
mà nhảy xuống nữa.
Du Phong Thành đứng ở dưới đất, cũng thở dốc, “Sao anh không tự mình trèo qua một lần cho tôi nhờ.”
“Không phải tôi tiến bộ lắm rồi sao, cậu đẩy một cái là tôi lên rồi này.”
Du Phong Thành mắt trắng không còn chút máu, “Lăn xuống đây.”
Bạch Tân Vũ khởi động người, xoay người nhảy xuống, cũng không biết do đói
hay do mệt mà đột nhiên cậu thấy hoa mắt, chân không đạp trên tường mà
rơi thẳng xuống, Du Phong Thành tay mắt lanh lẹ ôm lấy eo cậu, Bạch Tân
Vũ dù sao cũng nặng 70kg, từ trên cao nhảy xuống nên lực đập rất lớn,
dưới tình thế gấp gáp như vậy Du Phong Thành cũng không đỡ được, thế là
hai người cùng té trên mặt đất.
“Mẹ kiếp…” Du Phong Thành nhịn không được chửi một câu.
Phía dưới có đệm thịt nên Bạch Tân Vũ không sao cả, ngược lại cái mặt đập
lên cằm của Du Phong Thành, đau đến nỗi thở không ra hơi.
Trong
lúc bối rối, lồng ngực hai người dán vào nhau, đùi cọ lấy đùi, hơi thở
nặng nề phả lên khuôn mặt chữ điền, có một cảm giác nào đó nói không nên lời.
Xô đẩy nhau một hồi, Bạch Tân Vũ cảm giác đùi mình chạm
trúng cái gì đó, không đúng, phải nói là có cái gì đó lồi lên chọt vào
đùi cậu… lúc Bạch Tân Vũ nhận ra đó là cái gì thì cả mặt xanh mét, để
giấu đi sự xấu hổ, cậu bèn gào to la đau.
Du Phong Thành một tay vẫn còn ôm eo cậu, tay kia vỗ cái “bép” vào mông cậu quát: “Đứng dậy cho tôi!”
Bạch Tân Vũ tay chân loay hoay bò khỏi người Du Phong Thành, xoa hai má nói: “Cái này có phải là cái cằm cậu không vậy, nhọn chết mẹ.”
“Nhọn cái rắm.” Du Phong Thành xoa eo, “Anh muốn bị đánh phải không, đụng tôi đau muốn chết.”
Bạch Tân Vũ thấy hắn nhíu mày, hắn là bị đụng không nhẹ, trong lòng vừa muốn cười cho hắn đáng đời lại vừa cảm thấy áy náy, cậu do dự một chút, chìa tay với Du Phong Thành, “Đừng có la nữa, cậu có bản lĩnh lắm mà, ngã tí xíu thì có sao.”
Du Phong Thành nheo mắt lại, “Anh nói lại lần nữa xem.”
Bạch Tân Vũ nhìn vẻ mặt Du Phong Thành thì trong lòng hoảng sợ, đoạn muốn
rút tay về thì bị Du Phong Thành bắt được kéo mạnh, cả người cậu liền
ngã lên người Du Phong Thành, không biết từ lúc nào Du Phong Thành đã
ghì chân cậu, sau đó ôm eo cậu, thoắt trở mình, cậu chỉ cảm thấy hoa
mắt, chẳng mấy chốc đã bị Du Phong Thành đặt ở dưới thân.
Bạch Tân Vũ chớp mắt mấy hồi, mới kịp nhận ra mình đang lâm vào tình thế vô cùng nguy hiểm.
Du Phong Thành đè cổ tay cậu trên đỉnh đầu, hừ lạnh nói: “Anh nhảy từ độ
cao hơn hai mét trúng tôi, còn nói “ngã tí thì có sao”, anh ngứa da lắm
rồi phải không?”
Bạch Tân Vũ run giọng nói: “Đại ca, tôi nói sai rồi, tôi đói quá nên lú rồi.”
Du Phong Thành hả họng cười, ánh mắt hắn dời một đường xuống đôi môi của
cậu, “Đó là do anh không trung thực, hay là cái miệng anh không trung
thực?”
Từ góc nhìn của Bạch Tân Vũ, vừa khéo có thể nhìn thấy
hàng mi buông dài của Du Phong Thành, cùng với cánh mũi tinh tế như dao
gọt, nhớ tới nụ hôn thô bạo và mãnh liệt hôm ấy, cả hơi thở nam tính
tràn ngập khoang miệng, ít nhiều đã mang đến cho cậu một cảm giác kích
thích lạ lẫm. Bạch Tân Vũ hoàn toàn có thể khẳng định mình không phải là kẻ đồng tính luyến ái, vì cậu thích ngực to và mông tròn, thậm chí cho
đến bây giờ, cậu cũng không có hứng thú đối với cơ thể rắn rỏi của đàn
ông, cậu nghĩ tới nghĩ lui, có thể là do kĩ xão hôn môi của Du Phong
Thành, hơn nữa hôn môi với đàn ông có cảm giác rất mới lạ, có lẽ vì vậy
trong lòng của cậu mới có cảm giác khác thường như thế.
Du Phong
Thành thấy bộ dạng ngốc nghếch của cậu, cười nhẹ nói: “Nói đi, là anh
hay cái miệng của anh không trung thực, nếu anh thừa nhận là do anh, tôi sẽ đánh anh, còn nếu là cái miệng… tôi có lẽ sẽ hôn anh đấy.”
Mặt mày Bạch Tân Vũ thoáng chốc đỏ bừng lên, tên Du sát tinh này đúng là đồ ngả ngớn, chẳng biết lúc bé hắn học mấy thứ này từ đâu, nếu đổi lại là
con gái thì mẹ nó đã xỉu từ lâu rồi. May mà cậu vẫn giữ được một tia lý
trí, run rẩy nói: “Vậy cậu đánh tôi đi.”
“Tôi sao phải nghe lời
anh.” Du Phong Thành cười nhẹ hai tiếng, bờ môi khẽ chạm vào môi Bạch
Tân Vũ, giống như gãi ngứa, gãi vào trong tận lòng người. Hắn dùng âm
thanh nhỏ đến mức chỉ hai người nghe được nói: “Bạch Tân Vũ, anh có biết đàn ông làm chuyện đó với nhau sướng lắm không?”
“Không biết,
không muốn biết.” Bạch Tân Vũ dùng sức muốn đẩy Du Phong Thành ra, nhưng hai tay đều bị hắn ghì chặt, không tài nào rút ra được.
“Không
muốn biết thật à?” Du Phong Thành tiếp tục khẽ liếm lấy bờ môi Bạch Tân
Vũ, thỏa thích mà đùa giỡn bên khóa miệng, Bạch Tân Vũ tránh thế nào
cũng không được, đầu óc cũng choáng váng, cuối cùng không chịu nổi, cậu
nghiến răng nghiến lợi mà khẽ quát: “Con mẹ nó cậu chơi đủ chưa!”
Du Phong Thành cười không ngừng, có lẽ là cảm thấy chơi đủ rồi, mới buông tay ra, lôi cậu đứng dậy.
Mặt Bạch Tân Vũ đỏ giống như say quá độ, ánh mắt nhìn Du Phong Thành hệt
như đang nhìn con thứ dữ và dòng nước lũ. Bây giờ cậu đã biết được đạo
hạnh của mình vẫn còn kém lắ, nếu lúc trước chịu khó vật tay đôi với đám bạn thì đã không đến mức bị Du Phong Thành đùa giỡn như vầy, thật sự
hối hận quá đi mất!
Du Phong Thành cười nói: “Không phải đói à, còn không đi ăn đi.”
Bạch Tân Vũ giữ khoảng cách xa hắn 2 mét, chạy cái vèo đến căn tin, Du Phong Thành thong thả đi theo phía sau, nhìn bóng lưng Bạch Tân Vũ, trong mắt hiện lên vẻ khoái chí.
Bạch Tân Vũ cả ngày cứ chìm trong tâm
trạng lơ lửng ở đâu đâu, nhưng không có ai phát hiện ra vì ngày nào cậu
cũng như vậy cả, hôm nay cũng không khác gì so với hôm qua là bao. Nhưng luyện tập cả một ngày, Bạch Tân Vũ rốt cuộc đã có thể tự mình trèo qua
tường cao, chỉ là tốc độ còn chậm, xác xuất thành công thấp, nhưng dù
sao cũng đem lại cho cậu một chút hi vọng. Mỗi lần cậu mệt mỏi không
muốn tập, chỉ cần nhớ tới chuồng heo là tức thì có động lực lại ngay.
Buổi tối, Bạch Tân Vũ trằn trọc đến tận đêm khuya, không thể chìm vào giấc
ngủ, suy nghĩ trong đầu cậu cứ lung tung cả lên, cả người khô nóng, ai
là đàn ông hẳn đều rõ cảm giác này, nói toẹt ra là động dục đến nơi rồi. Cậu đến quân đội nay đã được hai tháng, đừng nói là phụ nữ, ngay cả heo cái cũng chưa từng nhìn thấy ấy chứ, ban ngày tập luyện, buổi tối ngủ
như chết, lại còn không có không gian riêng tư, suy nghĩ lại một hồi,
hai tháng này cậu cũng hơi nghẹn, huống hồ còn bị Du Phong Thành khiêu
khích hồi sáng. Đệt, chuyện này thì có liên quan gì đến Du sát tinh chứ, cậu đây tứ chi khỏe mạnh, huyết khí phương cương, bị kích thích cũng
đâu phải là chuyện kì lạ gì.
Cậu trở mình, thấy nhịn không được
nữa bèn lặng lẽ ngồi dậy, lấy cái điện thoại di động trong ngăn kéo tủ
đầu giường ra, bữa đó cậu muốn cho đám đồng đội xem ảnh của cô bồ mình
thì bị Trần Tĩnh ngăn lại mất, nhưng may là lúc đó điện thoại đã sạc
đầy, trong điện thoại của cậu chứa không ít hình ảnh và video nhạy cảm,
xem một chút đỡ thèm cũng được.
Cậu nhét tai nghe vào tai, trùm
chăn kín mít, trở mình cầm lấy điện thoại tìm một đoạn video rồi nhấn
nút chạy. Tiếng kêu nũng nịu của cô gái xinh đẹp tức thì truyền vào tai
cậu, nhìn thân thể trắng muốt trên màn hình khiến cậu cảm giác như có
từng dòng nhiệt lưu chảy xuống dưới bụng mình, chợt cậu cảm thấy an tâm
hơn hẳn, quả nhiên phụ nữ vẫn tốt hơn nhiều, chắc chắn là lâu rồi cậu
không thấy phụ nữ nên mới bị Du Phong Thành mê hoặc.
Lửa dục bị
khơi mào mà thức dậy, Bạch Tân Vũ trở nên gan góc hơn một chút, cậu lặng lẽ đưa tay vào trong quần, vỗ về lấy dục vọng của mình, cậu không dám
phát ra một tiếng động nào, thậm chí biên độ xoa cũng không quá lớn, vì
vậy mà sờ hết cả buổi vẫn cảm thấy chẳng đi đến đâu, ngược lại càng thêm khát khao nhiều hơn.
Đột nhiên, Bạch Tân Vũ cảm thấy một bàn tay lạnh buốt thò vào trong chăn! Cậu hoảng sợ mà thốt khẽ lên một tiếng,
song kịp thời bịt miệng lại, đồng thời sợ đến mức ra mồ hôi lạnh.
Tức thì cậu biết được đó là tay của Du Phong Thành, nhưng cậu không dám cử
động một tí nào, vì đễ nghe rõ động tĩnh xung quanh, cậu đành phải tháo
tai nghe xuống, nơm nớp lo sợ rằng có đồng đội nào nghe được tiếng kêu
lạ vừa rồi.
Cái tay của Du Phong Thành bạo dạn chui vào trong
quần, nắm trúng lấy bảo bối của cậu, Bạch Tân Vũ nhịn không được kẹp
chặt đùi lại, bây giờ cậu chỉ muốn nhảy dựng lên liều mạng với Du Phong
Thành, nhưng mà cậu không dám!
Du Phong Thành được nước tiến tới
thò tay vào giữa hai bắp đùi cậu, dùng ngón tay trêu đùa bảo bối đang
rục rịch, Bạch Tân Vũ bị cái ngón tay kia đùa giỡn mà cả người khô nóng, không tự giác mà lặng lẽ thả lỏng chân ra, Du Phong Thành đương nhiên
sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, bèn cầm bảo bối của Bạch Tân Vũ ở
trong tay, thuần thục xoa dịu chơi đùa nó.
Tự tay mình sờ và được người khác sờ là hai chuyện vô cùng khác biệt, Bạch Tân Vũ chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào, cậu phải cắn lấy tấm chăn mới không để mình
phát ra âm thanh, đàn ông rất rõ nhu cầu của nhau, Bạch Tân Vũ bị bàn
tay của Du Phong Thành khiến cho cả người tê dại như bị điện giật, hai
tháng cấm dục khiến cho khát vọng của cậu mãnh liệt hơn bao giờ hết,
trong đêm tối bí mật, ngọn lửa đã dấy to đến mức không ai có thể ngăn
cản được nó. Bạch Tân Vũ sướng gần như muốn kêu lên, trừ kẻ bản lĩnh
mười phần như Du Phong Thành ra, thì cảm giác xấu hổ, cảm giác kích
thích như tên tội phạm có thể bị người ta phát hiện bất cứ lúc nào và
cảm giác mới lạ khi được đàn ông thủ dâm, ba thứ dồn ép xô bồ, khiến
Bạch Tân Vũ nảy sinh những cảm xúc phức tạp, vừa phấn khởi, sợ hãi, vừa
xấu hổ, lại vừa thèm khát, mà nguyên do của tất cả chuyện này là bàn tay hư hỏng đang luồn mò dưới tấm chăn, bỗng chốc cơ thể đạt đến đỉnh điểm, khoái cảm tuôn trào không ngớt, Bạch Tân Vũ run rẩy mạnh rồi bắn trong
tay Du Phong Thành, khi ấy cậu mơ mơ màng màng như người say rượu.
Sau khi phát tiết xong, Du Phong Thành cố ý chà bàn tay dích dịch thể ở
trong và ngoài đùi Bạch Tân Vũ nhiều lần, sau khi Bạch Tân Vũ tỉnh táo
lại thì chỉ thấy xấu hổ muốn nổ banh mặt, cậu không dám vén chăn lên mà
chỉ kẹp chặt chân để Du Phong Thành mau rút tay về, nhưng bàn tay ở
trong chăn lại sờ soạng lung tung một hồi mới chưa đã thèm mà rút ra.
Khi bàn tay nóng như lửa ấy tức thì tách khỏi làn da cậu, không hiểu sao cậu lại cảm thấy mất mát thứ gì đó.
Tiếp theo, cái chăn trùm
trên đầu Bạch Tân Vũ đột nhiên bị kéo mạnh xuống, âm thanh trêu ghẹo của Du Phong Thành vang bên lỗ tai cậu, “Đừng có im lặng vậy chứ, tôi không thích gian thi đâu.” Nói xong còn cực kì hèn hạ mà liếm lỗ tai cậu, sau đó Du sát tinh làm như chẳng có chuyện gì, nghiêm túc quay về giường
mình nằm, thỏa mãn mà đi ngủ.
*gian thi: quan hệ với xác chết
Bạch Tân Vũ nhắm chặt hai mắt, hồi tưởng lại mọi chuyện vừa nãy thì bỗng hối hận xanh ruột, nhưng sướng thì cũng đã sướng, cậu có hối hận như thế
nào thì kim đồng hồ cũng không thể quay ngược lại, chỉ là cậu không
biết, ngày mai mình sẽ đối diện với Du Phong Thành như thế nào… Ai đó
làm ơn mau giết chết cậu đi!