Thấy bầu trời phía Đông dần hửng sáng, rất nhiều tân binh chậm rãi chạy
về sân tập. Trần Tĩnh nhìn đồng hồ rồi nói: “Phong Thành, mấy người các
cậu đi trước đi, kẻo cả đội phải chạy lại lần nữa.”
Du Phong
Thành gật đầu, vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Bạch Tân Vũ, rồi cùng với vài
tân binh có thể năng tốt chạy nhanh về phía trước
Đến lúc Trần Tĩnh và Bạch Tân Vũ chạy về sân thì đã vượt quá 30 phút đồng hồ, bọn họ là đội duy nhất có hai người về trễ.
Bạch Tân Vũ lung la lung lay đứng đó, mũi cậu cay xè và muốn khóc vô cùng,
chân dường như cũng sắp gãy, cả đội chỉ có mình cậu không về kịp trong
thời gian quy định, trong một tháng này, trong khi mọi người đều cố gắng thích ứng với mức độ tập luyện, nâng cao thể năng từng bước một, chỉ có cậu vẫn quen thói lười nhác được ngày nào hay ngày ấy, mãi mới đạt được yêu cầu thì Hứa Sấm hơi chút lại “Luyện tập” này nọ, kết quả không cần
nói chắc hẳn ai cũng biết.
Hứa Sấm chắp tay sau lưng đi tới, ánh mắt rơi trên người Trần Tĩnh, “Cậu có chuyện gì à?”
“Báo cáo Đại đội trưởng, tôi là đội trưởng của cậu ta.”
“Nhảm nhí, chẳng lẽ tôi không biết cậu là đội trưởng?”
“Báo cáo Đại đội trưởng, tôi đã đồng ý với cậu ấy rằng, nếu cậu ấy cố gắng
chạy hết chặn đường này thì cho dù về trễ, 5km bổ sung kia tôi sẽ chạy
thay cậu ấy.”
Hứa Sấm nheo mắt lại, “Tôi có đồng ý sao?”
Trần Tĩnh cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Đại đội trưởng, cho tôi cái mặt mũi đi, cậu ta mà chạy 5km nữa thì chết mất.”
“Vâng!” Trần Tĩnh chào một cái, bắt đầu chạy vòng quanh sân.
“Đội trưởng…” Bạch Tân Vũ toan đuổi theo vài bước thì thấy hai chân như nhũn ra, câu “Tự tôi chạy…” nghẹn lại ở cổ họng, hiện giờ sức để đứng thẳng
cậu cũng không có, nhìn bóng lưng Trần Tĩnh, trong nội tâm cậu tràn đầy
áy náy và hổ thẹn, cả đội ai cũng nhìn cậu, ánh mắt đay nghiến của mọi
người khiến mặt cậu nóng ran, ngay cả đầu cậu cũng không dám ngẩng.
Hứa Sấm hô giải tán, không cần tập luyện trước bữa sáng nữa, mọi người có
thể trở về nghỉ ngơi, người của ba đội đều không ai rời đi mà chạy đến
bên cạnh Trần Tĩnh, khích lệ nói, “Đội trưởng, Đại đội trưởng đi rồi,
tôi chạy thay cho, anh trở về nghỉ ngơi chút đi.”
Trần Tĩnh trừng hắn, thở phì phò nói: “Cậu gạt được Đại đội trưởng, gạt được bản thân
mình ư? 5km là quãng đường rất khó chịu, nhỡ cậu không chịu được thì thế nào?” Hắn bỏ cái mắt kính đã bị gãy vào túi áo, lộ ra gương mặt trẻ so
với tuổi, trán lấm tấm mồ hôi, khóe môi nhếch lên một bên khiến hắn
trông càng cố chấp.
Bạch Tân Vũ mệt mỏi không theo kịp tốc độ của Trần Tĩnh, chỉ có thể đi bên trong vòng tròn, nhìn bộ dạng Trần Tĩnh
đầm đìa mồ hôi, trong lòng cậu càng không thoải mái.
“Nè, mấy cậu đừng nói chuyện với đội trưởng nữa, ảnh thở hồng hộc rồi kìa.”
Trần Tĩnh nói: “Không sao, 10km chẳng là gì cả.”
Tiểu Mao lạnh lùng nói: “Nguyên một đám chỉ có một người không đạt yêu cầu, lại còn ngay đội chúng ta nữa, 5km có khó lắm đâu chứ? Nếu bình thường
để ý chút…”
Tiểu Mao cố ý nói to, “Tớ nói vậy thì sao? Nghe nói đội trưởng là người giỏi nhất ở đội pháo binh, vừa được thăng lên sĩ quan, thành tích dẫn binh
rất quan trọng với ảnh.”
Thanh âm Trần Tĩnh thấp đi vài phần, “Tiểu Mao, cậu về nghỉ đi.”
Tiểu Mao liếc nhìn Bạch Tân Vũ, rồi quay người rời đi.
Bạch Tân Vũ cúi đầu không nói lời nào.
Phùng Đông Nguyên lặng lẽ đẩy cậu, “Anh đừng để bụng, giờ mới huấn luyện được một tháng thôi, anh vẫn có thể vượt qua mà.”
Du Phong Thành lạnh lùng nói: “Với cái thái độ này của anh ta thì có cho
một năm anh ta cũng không đạt yêu cầu đâu. Hôm nay có đội trưởng chạy
thay, ngày mai anh định tìm ai chạy thay cho anh đây? Bạch Tân Vũ, anh
nên vào đội bếp núc thì hơn.”
Trần Tĩnh lúc này đã chạy rất xa
nên không nghe thấy, nhưng các tân binh xung quanh đều nghe rõ ràng, tuy giữ im lặng nhưng ai nấy đều cảm thấy hả giận trong lòng. Lời này của
Du Phong Thành không hề sai, Bạch Tân Vũ không chỉ liên lụy thành tích
của đội mà còn liên lụy đến thành tích của Trần Tĩnh, Trần Tĩnh tuy ăn
nói thận trọng, nhưng có năng lực, tính tình lại chính trực, có uy tín
nhất trong đội, kẻ lười biếng như Bạch Tân Vũ vốn đã bị mọi người xem
thường từ lâu mà không nói ra, nhưng chuyện ngày hôm nay đã vượt quá sức chịu đựng của mọi người.
Bạch Tân Vũ bị coi thường nên cả người khó chịu, nỗi hổ thẹn không tài nào tán đi được.
Trần Tĩnh dầu gì cũng đã là lính năm hai, chạy 10km, ngoại trừ hơi thở gấp
một chút thì vẫn còn khá vững vàng, người của ba đội theo hắn về kí túc
xá, Bạch Tân Vũ theo phía sau cùng, cái cảm giác không nơi nào để đi lại vờn quanh tâm trí cậu, cậu lại quay về suy nghĩ muốn xin anh họ cho cậu về, nhưng tận đáy lòng mình cậu biết rõ điều đó là không thể.
Sau khi trở lại kí túc xá, Bạch Tân Vũ lề mà lề mề mà đi đến bên giường
Trần Tĩnh, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng, cám ơn cậu.” Nếu Trần Tĩnh không
chạy thay cậu 5km, chắc chắn cậu đã chết trên sân từ đời nào rồi.
Trần Tĩnh cởi chiếc áo ướt đẫm mồ hôi ra, lấy khăn mặt lau mình mẩy, “Không
cần cám ơn, biểu hiện của anh hôm nay mạnh mẽ hơn tôi nghĩ đấy.”
“Thật ư?”
“Thật, ít ra anh vẫn muốn chạy kịp thời gian. Tất nhiên là mạnh mẽ hơn một
chút rồi, hoàn toàn đối lập với con người của ngày hôm qua, kém xa so
với tất cả mọi người trong đội. Trước kia anh lười biếng, tôi mở một con mắt nhắm một con mắt, anh có biết tại sao không?”
Bạch Tân Vũ cúi đầu không nói lời nào.
“Không phải vì anh không đạt tiêu chuẩn mà tôi không nói, mà là tôi đang chờ
cái ngày này.” Trần Tĩnh dùng ngón tay chọt vai cậu, “Đợi đến ngày anh
nhận ra được hậu quả của bản thân. Giống như chiến tranh, anh vừa bước
vào chiến trường đã trúng đạn, rồi mới hối hận tại sao mình không luyện
tập nhiều hơn, đến lúc đó anh cũng chỉ có thể nói chuyện với Diêm Vương
thôi.”
Bạch Tân Vũ thấp giọng nói: “Sau này tôi sẽ không lười biếng nữa.”
“Xem anh thế này, sau này tôi cũng sẽ không dễ dãi với anh nữa. Nhiệm vụ
huấn luyện càng ngày càng nặng nề, tất cả những biểu hiện của mọi người
trong ba tháng này, chúng tôi đều quan sát kĩ và ghi chép rõ ràng, tôi
biết anh không muốn vào quân đội, nhưng là đàn ông thì phải chịu trách
nhiệm cho mỗi đoạn đường mình đi qua, dù cho đó là hầm phân, có người
cũng sẽ đi qua được. Lính giỏi, lính dở thì cũng là lính, nếu anh không
cảm thấy xấu hổ với bản thân mình, vậy thì anh cứ tiếp tục lười biếng
như vậy đi.” Trần Tĩnh mặc quần áo, liếc xéo cậu, “Có thể nếu anh cảm
thấy không chịu được bản thân mình nữa, thì với thái độ hiện tại của
anh, bây giờ cố gắng vẫn chưa muộn.”
Tay Bạch Tân Vũ nắm thành quyền, ánh mắt ánh lên tia mờ mịt, đầu óc cũng rối loạn không thôi.
Trần Tĩnh phất tay, “Nghỉ ngơi đi.”
Bạch Tân Vũ ngồi trên ghế cúi đầu nửa ngày, đột nhiên đứng lên, đi thẳng ra
ngoài cửa. Phùng Đông Nguyên và Tiền Lượng vẫn luôn ngó chừng cậu vì sợ
cậu bị tổn thương, vừa thấy cậu bèn cùng kêu lên hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Bạch Tân Vũ nói: “Gọi điện về nhà.” Cậu đã đến đây hơn một tháng nhưng vẫn
chưa đánh một cú điện thoại nào về nhà, ngoại trừ chút giận dỗi trong
lòng với cha mẹ, cậu cũng sợ mình không kiềm lòng được khi nghe thấy
tiếng của mẹ, nhưng bây giờ cậu cảm thấy có lẽ mình sẽ không khóc, tuy
cậu không muốn tranh gì nhiều để trở thành một người lính giỏi, nhưng
cũng không muốn làm một tên lính vô dụng, cậu muốn trở thành một người
lính đạt yêu cầu của mọi người.
Bạch Tân Vũ vừa mới bước ra khỏi kí túc xá, Du Phong Thành buông sách trong tay xuống, đi theo ra ngoài.