Hôm nay thời tiết rất
không tồi, nhưng là tâm tình mình không tốt. Đêm hôm qua, Tiêu ca ca ở
trong điện thoại thật không có tinh thần. Đều là chú út không tốt, không có chiếu cố tốt Tiêu ca ca. Chờ mình trưởng thành, nhất định phải đoạt
lấy Tiêu ca ca!
Giữa trưa, mình cùng Bánh Mè (biệt danh nha) lớp Quả Táo đánh nhau. Cô giáo biết chuyện này, đúng không? Con lặp lại lần nữa, con ở bên hố cát đắp cát, muốn làm một tòa thành cho Tiêu ca ca.
Con nói rồi, tâm tình con không tốt, cho nên một mình đắp, đắp đã lâu.
Ai biết, Bánh Mè lớp Quả Táo đi tới, cứng rắn muốn cùng Lợi Lợi lớp chúng
ta chơi. Lợi Lợi nói không muốn chơi cùng người cả mặt đều là bánh mè,
Bánh Mè liền tức giận đẩy ngã Lợi Lợi. Nó đẩy Lợi Lợi cũng không sao,
nhưng là không nên đẩy Lợi Lợi lên tòa thành của con, hại mình đắp hơn
nửa ngày, ngay cả tấm ảnh cũng chưa chụp được.
Cô giáo, cô nói
nếu là cô, cô có tức hay không? Con cũng không có động thủ đánh, Tiêu ca ca nói phải giảng đạo lý. Con bảo Bánh Mè giải thích, cô có biết nó nói cái gì không? Nó nói: “Xú tiểu tử, mày là cái thá gì? Ba tao là cảnh
sát, mày dám khi dễ tao, bảo ba tao bắt mày lại!”
Mình nói, được
rồi, cậu không xin lỗi, cũng không quan trọng. Tôi về sau liền gọi cậu
là Bánh Mè, còn muốn tất cả mọi người đều gọi như vậy!
Tiêu ca ca từng nói, mọi người có nhược điểm, cô đạp trúng chỗ đau của hắn, đối
phương mới biết đau. Tuy rằng, Tiêu ca ca nói không thể tùy tiện như
vậy, nhưng ai kêu Bánh Mè vận khí không tốt, ngay thời điểm mình tức
giận liền chọc mình chứ?
Người bên cạnh mình nghe xong, đều cười
gọi nó Bánh Mè. Ngay cả Lợi Lợi cũng không khóc, kêu đặc biệt vang. Mặt
Bánh Mè từ đỏ thành trắng, trắng biến xanh, xanh biến tím, bộ dáng nó
lúc đó, thật muốn để cô giáo nhìn xem. Cô nhìn thấy, liền biết nó hổ
thẹn cỡ nào.
Sau khi biến sắc mặt, Bánh Mè động thủ đánh mình.
Mình né nó, bảo bọn Hứa Phong giúp mình hung hăng đánh. Lúc sau, cô giáo nhìn thấy, Bánh Mè bị đánh thành đầu heo, khóc bù lu bù loa, giống như
còn ủy khuất hơn mình. Mình liền dụi mắt, cũng khóc, bằng không cô giáo
nhất định đã cho rằng mình khi dễ nó đó.
May mắn tất cả mọi người giúp mình làm chứng, là Bánh Mè khi dễ mình trước. Bằng không, mình chẳng phải cũng bị oan uổng?
Chuyện Tiêu ca ca, chuyện Bánh Mè làm mình rất không cao hứng. Ngay cả điểm
tâm Lợi Lợi cho cũng ăn không vô, đều cho Hứa Phong, Trương Tiểu Lôi, Mã Tiểu Phượng giúp mình đánh nhau.
Buổi chiều, mình trốn học. Bảo
ba tới đón mình, mình lo lắng Tiêu ca ca, gọi điện thoại đến Canada,
Tiêu ca ca không ở đó. Thật là, mình vì cái gì không thể đến Canada chứ? Mình hiện tại biết rõ, dù có tiền cũng không phải chuyện tốt.
Mình hỏi ba. Ba nói, sang năm mang con đi. Sang năm Tiêu ca ca đã sớm về
đây, mình còn đi làm gì a? Ba thật là, một chút cũng không biết tâm tư
con mình. Con thực nên để cho ba xem nhật kí của con, cô giáo, cô nói
xem?
Buổi tối ăn cơm, là đồ ăn Tần đại bá nấu. Bình thường trừ bỏ
Tiêu ca ca, mình thích nhất đồ ăn ông ấy làm. Nhưng mà, hôm nay mình ăn
không vô. Mẹ sờ sờ trán mình, nói mình không có phát sốt. Ai, lại một
người mẹ không hiểu tâm tư con mình.
Mình gọi vài cuộc điện
thoại, Tiêu ca ca cũng không ở. Cuối cùng, mình chuẩn bị ngủ bên cạnh
điện thoại. Kết quả, bị ba ôm vào phòng, nói nếu không ngủ, không bao
giờ cho mình gọi điện thoại cho Tiêu ca ca nữa.
Ba hư hỏng, ba cư nhiên đạp vào nhược điểm của mình, ba biết rõ mình rất thích Tiêu ca
ca. Từ giờ khắc này, mình thề, muốn tìm nhược điểm của ba, hung hăng
đạp! Cô giáo, cô giúp con làm chứng đi.
Con nhớ ra rồi, cô giáo, sự kiện cô muốn biết, trừ phi cô đưa con đi Canada, nếu không, con sẽ không nói.
Tốt lắm, con đi ngủ, ôm voi nhỏ của con ngủ, tốt nhất mơ thấy Tiêu ca ca.
Cô giáo phê bình chú giải.
Duyên Duyên, cô giáo biết con phi thường thích Tiêu ca ca, bất qúa, hành vi
cướp người là không tốt. Hy vọng sau này con lớn lên, còn giữ bản nhật
kí này, biết cô giáo không tán thành hành vi của con.
Duyên
Duyên, chuyện đánh nhau hôm nay, cô giáo biết Hoàng Đình không đúng
trước. Nhưng, con không thể tuỳ tiện tặng biệt hiệu cho bạn bè. Đặc biệt nhằm vào bề ngoài bạn ấy. Con làm như vậy là khi dễ bạn ấy, như vậy
không tốt.
Sắc mặt Hoàng Đình thay đổi nhiều như vậy, không phải hổ thẹn, bạn ấy tức giận.
Đương nhiên, Tiêu ca ca của con cũng không nói gì sai. Nhưng mà, anh ấy không phải muốn con đừng tuỳ tiện như vậy sao? Trên mặt Hoàng Đình có tàn
nhang, bạn ấy cũng thật buồn rầu, Duyên Duyên không thể dùng cái này khi dễ bạn ấy. Cô giáo hy vọng con ngày mai giải thích với bạn.
Trốn học là không tốt, bất quá Duyên Duyên là bởi vì Tiêu ca ca mà sốt ruột, cô giáo vẫn cho con đoá hoa hồng mỗi ngày. Về phần, nhật kí có đề cho
ba con xem hay không, Duyên Duyên chính mình tính toán là được, cô giáo
không thể giúp con ra chủ ý.
Cô giáo biết, Duyên Duyên phi thường thích Tiêu ca ca. Nhưng mà, ba con vì tốt cho con, ba lo lắng thân thể
con. Con nghĩ như vậy, ba sẽ bị thương tâm.
Duyên Duyên, cô giáo
mang con đi Canada, cô giáo sẽ bị cảnh sát bắt. So với ngồi tù, cô giáo
tình nguyện không biết. Bất quá, có một ngày Duyên Duyên muốn hoa hồng
nhỏ, vẫn có thể dùng bí mật đến đổi hoa hồng.