Đường Chí Tụy có tâm tư kết thành thân gia với Hạ Viên, ban đêm lặng lẽ
nói với Hạ Từ, cổ vũ Hạ Từ đi nói với Hạ Viên. Hạ Từ cười nói: “Bản thân ta cũng muốn cùng muội muội thân càng thêm thân đây, có điều chuyện này vẫn phải để nương ta ra mặt mới tốt. Nàng cứ yên tâm, sáng mai ta nói
chuyện với nương ta xem sao.”
Ngày hôm sau Quý Thư nghe lời Hạ
Từ nói, trong lòng suy nghĩ, Hạ phủ và phủ Tướng quân nếu có thể thân
càng thêm thân, tự nhiên là chuyện tốt. Có điều rốt cuộc Tưởng Bạch và
Hạ Tín Chi là biểu tỷ đệ ruột thịt, bất kể thế nào mình cũng không thể
để bọn họ kết thân. Nhưng nhi tử đã cầu xin đến chân mình, mình sao có
thể mở miệng cự tuyệt ngay được? Nhất thời trầm ngâm nói: “Thân càng
thêm thân tất nhiên là tốt, có điều Tiểu Bạch khi sinh ra thân thể khá
yếu, cũng là được lão sư phụ miếu Tử Mẫu chỉ điểm mới được bảo vệ. Nghe
nói mặc dù bát tự nó tốt, vẫn phải xứng với một người trấn trụ được nó
mới có thể thọ được. Chỉ là không biết Tín nhi có trấn trụ được nàng
không? Đợi ta âm thầm để phụ thân con tính toán xem rồi lại bàn tiếp.”
Hạ Từ bị Đường Chí Tụy nói mà động tâm, lúc này nghe Quý Thư nói, lại nhớ
tới Tưởng Bạch sinh ra vì sai thời điểm nên không an toàn, mấy ngày nay
mặc dù nghe nói xem như khỏe mạnh, rốt cuộc vẫn rất yếu. Lúc này giúp
nhi tử định thân với bé, nếu bé bị.... Nghĩ đến đây, lại tự động bỏ qua ý nghĩ trong đầu, nói với Quý Thư: “Nương cũng đừng vội, con bất quá là
thuận miệng nói đến mà thôi. Tín nhi giờ còn nhỏ, đợi nó lớn một chút
sau đó lại nói cũng được.”
Quý Thư gật đầu nói: “Đúng là như thế, huống chi hôn sự Tín Chi còn phải bẩm ngoại tổ phụ nó, tương lai còn có chút trắc trở.”
Hạ Viên biết Quý Thư nhất định không đồng ý việc Hạ Tín Chi và Tưởng Bạch
biểu tỷ đệ cùng kết thân, nên không lo lắng chuyện này lắm, chỉ để tâm
nuôi nấng Tưởng Huyền và Tưởng Bạch.
Chớp mắt đến đầu tháng mười hai. Hạ Viên nhắc tới nói còn mười ngày nữa Tiểu Huyền và Tiểu Bạch
phải chọn đồ vật đoán tương lai rồi, vì tự mình làm đồ lót mùa đông cho
Tưởng Huyền và Tưởng Bạch, nhất thời nhịn không được làm một bộ nữ oa
tiểu đấu bồng xinh đẹp, cài đường viền hoa, thêu bươm bướm. Đợi làm xong tiểu đấu bồng, cũng không dám cho Tưởng Bạch mặc, chỉ mặc lên trên
người Tưởng Huyền.
Vì tiểu đấu bồng màu sắc sặc sỡ, tay nhỏ bé
Tưởng Huyền vỗ vỗ ngực mình, tỏ vẻ vô cùng cao hứng. Tưởng Bạch ngồi bên cạnh Tưởng Huyền, thấy trên người hắn mặc tiểu đấu bồng màu sắc, đưa
tay lôi kéo, miệng kêu “ô ô”.
“Tiểu Bạch, con thấy Tiểu ca ca mặc sặc sỡ, con mặc, ừm, mặc uy vũ, khó chịu có phải không hả?” Hạ Viên
thấy Tưởng Bạch đỏ mắt nhìn tiểu đấu bồng trên người Tưởng Huyền, không
khỏi buồn cười, nữ oa chính là nữ oa, trời sinh đều thích xiêm y xinh
đẹp. Vì thấy Tưởng Bạch xoay quanh trên người Tưởng Huyền, cũng sợ hai
bé bị té, vội đi lên muốn ôm Tưởng Bạch ra, ai ngờ Tưởng Bạch thà chết
cũng không buông tha tiểu đấu bồng trên người Tưởng Huyền, còn tức giận
dậm chân mấy cái, còn trừng mình một cái, không khỏi ngạc nhiên.
“Thiếu phu nhân, Nhị công tử đang tức giận người bất công, chỉ làm tiểu đấu
bồng xinh đẹp cho Đại công tử, lại không làm cho nàng đấy mà.” Hạnh Nhân thấy Tưởng Bạch trừng Hạ Viên, che miệng cười nói: “Đại công tử sinh ra uy vũ, ngược lại mặc đấu bồng sặc sỡ. Nhị công tử sinh yểu điệu, lại
mặc uy vũ.” Nói xong đi tìm tú nương làm đấu bồng mới cho Tưởng Bạch,
lấy tới muốn mặc trên người Tưởng Bạch. Tưởng Bạch thấy đấu bồng kia tuy màu sắc đỏ tươi, nhưng kiểu dáng đơn giản, không bằng trên người Tưởng
Huyền có những cái sặc sỡ như vậy, tất nhiên là tránh trái tránh phải
không chịu cho Hạnh Nhân mặc lên người, trong tay lại nắm tiểu đấu bồng
của Tưởng Huyền không chịu buông.
Hạ Viên thấy Tưởng Bạch không
chịu buông đấu bồng của Tưởng Huyền, đành phải cúi đầu thương lượng với
Tưởng Huyền: “Tiểu Huyền, đấu bồng này cho Tiểu Bạch mặc một chút được
không?” Khụ, mặc dù nói phải nuôi Tưởng Bạch như nam oa, nhưng mà mặc
đấu bồng nữ oa một chút chắc là không sao đâu nhỉ?
Hạnh Nhân
thấy Tưởng Huyền không nguyện ý lắm, nhanh chóng đút một viên đường vào
trong miệng bé, cười hì hì nói: “Đại công tử, để Nhị công tử mặc một lần rồi trả lại cho người ngay có được không.” Nói xong cởi tiểu đấu bồng
trên người Tưởng Huyền. Tưởng Huyền được ngon ngọt, cũng không phản đối
nữa, tùy ý để Hạnh Nhân cởi đấu bồng trên người ra, lại thay đấu bồng
vốn cấp cho Tưởng Bạch mặc lên người.
“Ôi chao, Nhị công tử mặc
đấu bồng này vào đúng thật là đẹp mắt, nhìn dáng vẻ này xem!” Vì Tưởng
Bạch từ nhỏ đã mặc xiêm y uy vũ của nam oa, Hạnh Nhân quen nhìn bộ dáng
nàng mặc xiêm y nam oa, cũng không cảm thấy cái gì. Lúc này Tưởng Bạch
mặc vào tiểu đấu bồng màu sắc sặc sỡ của nữ oa, làm khuôn mặt nhỏ nhắn
càng thêm trắng như tuyết, mi thanh mục tú, Hạnh Nhân không khỏi sợ hãi
than: “Thiếu phu nhân, cái tiểu đấu bồng này giống như đặc biệt làm cấp
cho Nhị công tử vậy, mặc vào thật xinh đẹp nha!”
Tưởng Bạch cũng tự cho là mình rất được, vuốt đấu bồng trên người cười hì hì, chỉ chỉ
gương đồng nhỏ, ý bảo Hạnh Nhân lấy tới cho nàng ngắm nghía. Hạnh Nhân
không khỏi che miệng cười nói: “Nhị công tử đúng là một chủ nhân yêu
thích cái đẹp mà.” Nói xong đi qua lấy gương đồng nhỏ lại đây cho Tưởng
Bạch nhìn. Tưởng Bạch đứng trên giường nhỏ, cánh tay vịn vào Hạ Viên, cố gắng đứng vững người, ngẩng đầu ưỡn ngực soi gương. Còn bắt chước lúc
bình thường Hạ Viên hay soi gương bên trái ngắm ngắm bên phải nghía
nghía. Làm Hạ Viên và Hạnh Nhân cười không ngớt. Đúng lúc Tưởng Hoa An
vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ này của Tưởng Bạch, cũng khen: “Tiểu Bạch
nhà ta thực tuấn.”
“Ta nhất thời ngứa tay, làm cái đấu bồng nữ oa này, lại bối rối vì Tiểu Bạch không thể mặc kiểu dáng nữ oa này, nên
mặc nó lên trên người Tiểu Huyền. Ai biết Tiểu Bạch vừa thấy đấu bồng
này liền thích, cường ngạnh bắt Tiểu Huyền cởi ra. Bây giờ mặc vào,
chính mình đang vui mừng nửa ngày đấy!” Hạ Viên không khỏi cười vui vẻ
nói ra chuyện vừa rồi.
“Khó khăn mới có nữ oa, thật phải làm ra
vẻ nuôi như nam oa sao?” Tưởng Hoa An thấy Tưởng Bạch tuy mảnh mai,
nhưng một năm nay lại mạnh khỏe kiện khang, không có gì không ổn, lúc
này lại hoài nghi chuyện lão sư phụ trong miếu Tử Mẫu đã nói, quay đầu
nói với Hạ Viên: “Cách nói mượn dương khí này, thật sự quá huyễn hoặc.”
Hạ Viên cũng có chút nghi hoặc, suy nghĩ Tưởng Bạch là long phượng thai,
sinh ra có yếu chút cũng bình thường. Chỉ sợ không cần ra vẻ như nam oa, chỉ cần cố nuôi nấng tốt cũng có thể khỏe mạnh kiện khang thôi! Hiện
giờ phải đem một nữ oa khỏe mạnh xinh đẹp nuôi giả thành nam oa đến mười ba tuổi mới đổi lại nữ trang, có thể sẽ có ảnh hưởng đến tâm lý không
tốt với nàng hay không? Nhất thời trong lòng cũng băn khoăn lời Tưởng
Hoa An nói.
Tưởng Hoa An nghe Hạ Viên nói xong, gật đầu nói: “Ta nói này, nàng cứ thay xiêm y nữ oa cho con nó mặc, chắc không có chuyện gì đâu. Đợi đến lúc chọn đồ vật đoán tương lai thì nhân cơ hội mà tuyên bố với mọi người nàng là nữ oa là được.”
Hạ Viên lại sợ Tưởng
lão phu nhân và Thượng Tiệp không đồng ý để Tưởng Bạch đổi lại nữ trang, cười nói: “Đợi tìm xiêm y nữ oa thay đi, trước cứ mặc một chút ở trong
phòng, mặc được vài ngày rồi nói sau.” Vừa nói, phân phó Hạnh Nhân đi
tìm xiêm y nữ oa đi ra.
“Ta còn có chuyện phải ra ngoài, tối mới trở về.” Tưởng Hoa An thấy Hạnh Nhân đi ra, lặng lẽ sờ sờ tay Hạ Viên,
để sát vào đang muốn nói chuyện, lại nghe hai giọng nói “xuỵt xuỵt” vang lên. Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tưởng Huyền và Tưởng Bạch mở to mắt
nhìn hắn, đều tự đem ngón tay để thẳng lên miệng xuỵt hắn. Nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, nói với Hạ Viên: “Ngày thường nàng thường dỗ
bọn chúng ngủ, thường hay dùng ngón tay đặt trên miệng xuỵt mọi người
không được nói chuyện, bọn chúng cũng học đầy đủ. Lúc này bọn chúng còn
xuỵt ta, không cho ta nói chuyện với nàng kìa!”
Hạ Viên che
miệng nở nụ cười nói: “Hai người chúng nó mặc dù vẫn còn chưa nói
chuyện, học này nọ lại rất nhanh. Hôm kia thấy Vương ma ma ho khan, bọn
chúng còn học ho lên một tiếng, làm Hạnh Nhân cười đến độ không dậy nổi
thắt lưng.” Made by
Tưởng Hoa An không khỏi cũng cười, lại nói thêm mấy câu, thế này mới đi ra ngoài.
Một lát sau, Hạnh Nhân thật sự tìm ra được một bộ đồ lót lúc trước Hạ Viên
đã làm, mở ra phe phẩy, cười lại đây nói: “Thiếu phu nhân, cái đồ lót
này là lúc trước ngài làm, màu hồng phấn đích thực đẹp mắt. Ngày hôm kia thu thập đồ lót, đã lấy ra giặt sạch hong khô, mặc cái này ngược lại
khá được. Nhìn cỡ này, cho Nhị công tử mặc cũng thích hợp.”
Tưởng Bạch vừa thấy là đồ lót có thêu đường viền hoa xinh đẹp, lập tức ngoan
ngoãn cho người thay cho nàng. Đợi Tưởng Bạch thay đồ lót nữ oa xong,
Hạnh Nhân há to mồm nói: “Nhị công tử mặc vào xiêm y nữ oa, thật không
biết phải tưởng tượng thế nào.”
Hạ Viên vừa thấy bộ dáng Tưởng
Bạch thay xiêm y nữ oa xinh đẹp, trong lòng lại “” vang lên, oa nhi mới
một tuổi, mặt mày còn chưa nảy nở hết đâu, nếu Tưởng Bạch lớn lên lại
trưởng thành như vậy, thật đúng làm người ta lo lắng. Người ta nói hồng
nhan bạc mệnh, vẫn nên mặc xiêm y nam oa bảo toàn chút! Nên bình tĩnh
bảo ban: “Hạnh Nhân, tỷ vẫn nên thay xiêm y nữ oa ra giúp nàng đi. Ta
nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bây giờ để nàng mặc xiêm y nữ oa, giống như
có chút gì không ổn đó!”
“Nhị công tử không mặc xiêm y nữ oa thật là đáng tiếc!” Hạnh Nhân nhìn Tưởng Bạch một cái, thấy nàng đang vui vẻ
hân hoan, phấn chấn sờ lên người xiêm y nữ oa, đành phải đi lên dỗ nói:
“Nhị công tử, chúng ta lại đổi một bộ đồ lót hấp dẫn hơn được không?”
Tưởng Bạch nghe Hạnh Nhân nói, lắc đầu, vỗ vỗ đồ lót trên người, lúc lắc tay nhỏ bé.
“Ý Tiểu Bạch nói, bộ đồ trên người nàng đủ đẹp rồi, không cần thay đổi
nữa!” Hạ Viên thấy Tưởng Bạch cự tuyệt không để Hạnh Nhân đến gần, biết
bé nghe hiểu các nàng nói, không khỏi cười nói với Hạnh Nhân: “Bé biết
tỷ đang dỗ nàng đấy, làm sao có thể có nhiều đồ lót hấp dẫn chứ?”
Tưởng Bạch không chịu thay đồ lót, Hạ Viên và Hạnh Nhân chỉ đành từ bỏ. Vì là giữa trưa, Lý bà vú và Trương bà vú tiến vào dỗ Tưởng Bạch và Tưởng
Huyền ngủ. Nhất thời gặp Tưởng Bạch mặc xiêm y nữ oa, hai vị bà vú đều
trương miệng “Chậc chậc” khen nói: “Nhị công tử thực nhìn xinh đẹp hơn
các oa nhi khác đấy.” Lý bà vú khen xong lại lặng lẽ nói với Hạ Viên:
“Thiếu phu nhân, lão phu nhân và phu nhân nhiều lầm dặn bảo không thể để cho Nhị công tử mặc xiêm y nữ oa, nếu các bà mà biết, chỉ sợ......”
“Bé thích xiêm y này, cường ngạnh cởi ra chỉ sợ khóc rống. Đợi sau khi tỉnh ngủ tắm rửa cho nàng, rồi đổi lại xiêm y nam oa thôi!” Hạ Viên cười
cười nói: “Lúc này cũng không ra khỏi cửa phòng, đổ không sao đâu!”
Hạ Viên nói xong, thấy bà vú dỗ Tưởng Huyền và Tưởng Bạch nằm xuống giường nhỏ, cảm thấy cũng mệt mỏi, nên cũng nhân cơ hội lên trên giường đi
nghỉ ngơi.
Hạ Viên ngủ một lúc, lại nghe được giọng nói Lý bà vú
hốt ha hốt hoảng nói: “Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân, không xong. Nhị
công tử phát sốt rồi!”
“Vừa mới nãy còn tốt lắm, như thế nào đột
nhiên liền phát sốt rồi?” Hạ Viên cả kinh, ngồi dậy, vén lên màn nhảy
xuống, vội vàng vơ lấy giầy đi đến giường nhỏ trước sờ thái dương Tưởng
Bạch, vừa sờ quả nhiên nóng.
Lại đi sờ Tưởng Huyền, lại rất
khỏe, nhất thời cũng hoảng, phân phó Hạnh Nhân nói: “Tỷ mau đi sảnh
trước bảo người đi thỉnh đại phu!”
Vì Trương bà vú quản lý Tưởng Huyền lại không phát sốt, lặng lẽ buông lỏng một hơi, lúc này lại nói:
"Thiếu phu nhân, từ lúc sinh ra Đại công tử và Nhị công tử, đều ở cùng
nơi, ăn uống mặc cũng một dạng. Mỗi lần phát sốt chính là cùng nhau phát sốt, tiêu chảy lại cùng nhau tiêu chảy. Lần này Nhị công tử đột nhiên
phát sốt, Đại công tử lại không có gì. Chỉ sợ là......” Nói xong nhìn
xem Hạ Viên, thấy nàng lo lắng, lại tiếp tục nói: “Thiếu phu nhân đừng
trách nô tỳ lắm miệng, chỉ sợ Nhị công tử thật sự không hợp mặc xiêm y
nữ oa này.”
“Lấy xiêm y nam oa, trước giúp nàng thay đổi xiêm y
rồi nói sau.” Hạ Viên gấp đến độ lôi hỏa công tâm, tự trách mình không
nên hoài nghi lão sư phụ trong miếu Tử Mẫu nói, tự chủ trương mặc xiêm y nữ cho cho Tưởng Bạch, lại sờ mặt Tưởng Bạch lẩm bẩm nói: “Tiểu Bạch,
đều do mẫu thân, đều do mẫu thân!”
Tưởng lão phu nhân và Thượng
Yiệp nghe được Tưởng Bạch phát sốt, vội vàng đến đây, biết được Hạ Viên
cho nàng mặc xiêm y nữ oa, không khỏi đều trách cứ vài câu.
Tưởng Bạch phát sốt, ước chừng bảy ngày mới hạ sốt, dọa Hạ Viên hồn cũng
không còn. Bất kể nguyên nhân là trùng hợp hay là thật bởi vì mặc xiêm y nữ oa, dù sao từ nay về sau, Hạ Viên cũng không dám cho Tưởng Bạch mặc
xiêm y nữ oa loạn nữa.
Sau khi Tưởng Bạch hạ sốt không bao lâu,
đúng lúc đến sinh nhật tròn một tuổi. Trong phủ chuẩn bị mọi thứ, để
nàng và Tưởng Huyền cùng nhau chọn đồ vật đoán tương lai.
Hạ Viên gặp trên đài chọn đồ vật đoán tương lai thả nhiều đồ vật khác nhau, son hộp màu đỏ cũng có trong đó, không khỏi lắc đầu, màu sắc hộp phấn này
sặc sỡ, tiểu hài tử đương nhiên thích bắt lại chơi. Đợi tương lai mình
làm trưởng bối, có thể quyết định đồ vật bỏ trên đài chọn đồ vật đoán
tương lai, nhất định không cho người thả son hộp. Nàng nơi này khẩn
trương nhìn, tay phải Tưởng Huyền sớm bắt một cái kiếm gỗ, để kiếm gỗ
vào bàn tay trái nhỏ bé lau lên, giống như giám định và thưởng thức bảo
kiếm, mọi người không khỏi cười vang nói: “Tương lai Đại công tử nhất
định là một nam tử hảo hán, nhìn cái bộ dáng này xem.”
Tưởng
Huyền thấy mọi người cười vui, bỗng nhiên quơ ngón tay tay trái để ngang ngoài miệng “Xuỵt” một tiếng. Mọi người ngẩn ra, lại “Dỗ” mọi người nở
nụ cười, vui vẻ.
Trong tiếng cười, đã thấy Tưởng Bạch đưa tay bắt một quyển sách, rất có phong thái lật ra một cái, hai cánh hoa nho nhỏ
giật giật, ra vẻ nhận biết chữ, lúc này đang đọc thầm.
“Ha
ha!” Mọi người lại cười vui, cười nói: “Điệu bộ này của Nhị công tử trái lại rất giống đang kham khổ đọc sách đêm
khuya, chuẩn bị khảo Trạng Nguyên đâu!”
Hạnh Nhân ở bên cạnh
cười nói: “Vì Thiếu phu nhân thường xuyên cầm sách xem ở trong phòng, tư thế này của Nhị công tử cũng là bắt chước Thiếu phu nhân đó.”
“Được rồi, được rồi, đều tự bắt này nọ, cũng nhìn ra hai vị ca nhi là một văn một võ.” Tưởng lão phu nhân cười hớ hớ phân phó bà vú nói: “Ôm hai vị
công tử xuống đi thôi!”
Hạ Viên thấy Trương bà vú đi lên ôm
Tưởng Huyền, khoát tay Lý bà vú, mình tự đi ôm Tưởng Bạch. Tưởng Bạch
gặp Hạ Viên đi lên muốn ôm nàng, bỗng nhìn xem đồ vật trên đài, cầm sách kẹp ở dưới nách, tay phải lại đi trên đài chộp một cái, lại đem hộp son đỏ kia chộp trong tay.
Hôm nay An Bình Hầu phu nhân cùng Trấn
Nam phu nhân bị mời đến xem lễ chọn đồ vật đoán tương lai của Tưởng
Huyền và Tưởng Bạch, thấy được Tưởng Huyền và Tưởng Bạch khả ái, không
khỏi khen không ngừng. Chính là âm thầm nói thầm Tưởng Bạch sinh rất
thanh tú. Lại thấy Tưởng Bạch không chỉ bắt sách, phút cuối cùng lại bắt hộp son. Trấn Nam phu nhân lặng lẽ nói cùng An Bình Hầu phu nhân:
“Huyền ca nhi này sinh uy vũ, hiện nay mới một tuổi, lại nhìn ra được
một bộ hảo tướng mạo, chọn đồ vật đoán tương lai lại nắm mộc kiếm, tất
nhiên sau này lại là một vị tướng quân. Có điều tuy nói Bạch ca nhi cùng Huyền ca nhi là song bào thai, tướng mạo cùng tính cách lại không giống Huyền ca nhi. Hắn một cái nam oa trưởng thành như vậy, bắt một quyển
sách, lại bắt son hộp, tương lai nha......”
An Bình Hầu phu nhân tiếp lời nói: “Trưởng thành rồi, lại biết vài câu thi văn, tương lai ở
trong son phấn là một hỗn nhân vật. Khác còn thôi, chỉ sợ cô nương gia
vừa thấy hắn liền khó quên đâu! Về sau chúng ta còn phải dặn bảo nàng
dâu trong phủ, nhìn kỹ cô nương nhà mình, đừng gặp nhiều vị Bạch ca nhi
này, không sẽ trêu chọc gặp chuyện không may.”
Các nàng nói
chuyện, lại thấy Trần Châu bế Tưởng Thanh đi qua chơi cùng Tưởng Huyền
và Tưởng Bạch, trong tay Tưởng Thanh cầm một cái tuyến cầu, thấy Tưởng
Huyền và Tưởng Bạch cùng nhau đưa tay đến muốn, hắn vòng qua tay Tưởng
Huyền, liền đưa tuyến cầu cho Tưởng Bạch, còn để sát vào Tưởng Bạch,
hôn chụt một tiếng lên mặt nhỏ nàng.
An Bình Hầu phu nhân thấy
tình trạng như vậy, cảm thán nói: “ Bạch ca nhi này, ngay cả tiểu nam oa cũng thích hắn đâu! Cũng biết là một cái nam nữ đều xơi.”