Tưởng Hoa An đã uống rất nhiều rượu, lúc này chỉ
sợ thiên hạ không loạn, mang theo các đệ đệ liền đi về phía tân phòng
Tưởng Hoa Khoan. Ai ngờ mới đi đến nửa đường, lại bị Tưởng Cát ngăn lại. Hai tay Tưởng Cát ôm ngực, cười dài nói: “Đã sớm biết đám tiểu tử các
ngươi không ở yên trong nhà, đêm nay chắc chắn ra ngoài quấy rối, quả
nhiên đã tới rồi. Hoa Khoan thật vất vả mới viên phòng, há có thể để mặc cho các ngươi đến dọa? Đều vào trong vườn uống rượu cùng ta. Vừa vặn
mới nghiên cứu ra một bộ kiếm pháp, mọi người so chiêu với nhau đi.”
Gần đây Tưởng Hoa Cái đang theo Tưởng Cát học kiếm pháp, nghe được có bộ
kiếm pháp mới, ngược lại reo lên: “Ánh trăng đêm nay tốt vậy, múa kiếm
dưới ánh trăng cực tiêu sái, tiểu thúc không được giấu riêng đâu đấy.”
Tưởng Hoa An bị gió thổi, cũng dần thanh tỉnh một ít, được rồi, hãy bỏ qua
Hoa Khoan một con ngựa. Nhất thời mang các huynh đệ và Tưởng Cát vào
trong vườn đi luyện kiếm.
Lại nói Tưởng Hoa Khoan thông qua thực
tiễn hiểu rõ đạo lý hết sức tin sách không bằng không đọc sách, thật
không có giống như sách quý miêu tả là vẻ mặt hòa nhã, mà là phải thể
hiện bản sắc nam nhi, càng đánh càng hăng. Đến nỗi đến ngày hôm sau,
Trần Châu căn bản không thể xuống giường. Ngày thứ ba, miễn cưỡng có thể rời giường. Ngày thứ tư, Trần Châu chạy đến phòng Hạ Viên tố khổ nói:
“Viên nhi, cả người ta đều đau nhức!”
Hạ Viên thấy bình thường
Trần Châu hoạt bát vạn phần nay uể oải không phấn chấn, không khỏi che
miệng nở nụ cười, hai người xì xào bàn tán trong chốc lát. Tới buổi tối, Tưởng Hoa Khoan còn muốn tiếp tục chiến đấu thì Trần Châu yếu ớt giơ
lên một tấm bảng nhỏ. Tưởng Hoa Khoan nhìn kỹ, trên bài tử viết ba chữ
“Miễn chiến bài”. Vì thế, đêm đó Trần Châu có thể ngủ một giấc thật
ngon.
Chớp mắt đã qua năm, mới đầu xuân, Quý Thư sai người đến
đón Hạ Viên trở về Hạ phủ, nhắc tới nói: “Viên nhi, tháng năm là sinh
nhật con, đến lúc đó tự nhiên phải làm lễ cập kê, lễ cập kê qua đi sẽ
tùy ý cho con viên phòng rồi, có mấy lời, nương nên nói tỉ mỉ trước với
con một chút.” Nói xong kéo Hạ Viên nói tỉ mỉ chuyện đạo làm nàng dâu.
Đợi trở lại phủ Tướng quân, Hạ Viên liền biết được Thượng Tiệp lên miếu Tử
Mẫu thỉnh sư bác chọn ngày tốt cho nàng và Tưởng Hoa An viên phòng.
Thực khéo là, chọn ngày lành tháng tốt lại đúng là ngày sinh nhật đó của nàng, cũng chính là ngày làm lễ cập kê. Tính toán, thời gian còn ba
tháng.
“Viên nhi, Viên nhi!” Vừa nghe Hạ Viên đã trở về, Trần
Châu vội đến tìm nàng, lôi kéo nói: “Buổi sáng hôm nay trong phủ mới tới hai vị cô nương, muội có nghe nói chưa?”
“Còn chưa nghe đâu, là
cô nương nhà ai?” Hạ Viên đợi Trần Châu ngồi xuống, cười nói: “Lần trước Thượng gia phu nhân để Bảo Lan theo chúng ta học thêu, cũng ở thời gian rất dài. Bản thân ta là hiểu rõ ý tứ Thượng gia phu nhân, đáng tiếc phu nhân không nhìn trúng Bảo Lan.”
Thì ra Thượng gia phu nhân thấy
Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan cưới vợ tuổi đều nhỏ, nên cho rằng nam
nhân phủ Tướng quân thích như vậy, nhất thời lấy cớ Bảo Lan học thêu
thùa không tốt, để nàng đến học cùng Hạ Viên và Trần Châu, kỳ thật có ý
đến lão Tam Tưởng gia Tưởng Hoa Hồng. Chính là Bảo Lan mới mười tuổi,
không nói còn quá trẻ con, tài mạo lại bình thường, không xuất sắc lắm,
đừng nói Tưởng Hoa Hồng, chính là Thượng Tiệp và Tưởng lão phu nhân,
cũng không nhìn trúng. Sau đó Thượng gia phu nhân thấy Tưởng gia cũng
không có ý tứ, thế này mới đến đón Bảo Lan về. Vì chuyện này, nên lúc
này Hạ Viên cho rằng phu nhân nhà ai đó lại đưa cô nương đến đây học
thêu thùa nữa, không nghĩ Trần Châu khoát tay nói: “Lúc này đến hai vị
cũng là đại cô nương, chỉ sợ sẽ ở lâu.”
Trần Châu cười cười nói
luyên thuyên nửa ngày. Thì ra hai vị cô nương kia là thân tôn nữ một vị
họ hàng xa của Tưởng lão phu nhân, một vị tên là Phạm Vi, một vị tên là
Phạm Tinh. Người Phạm gia trong nhà suy tàn, lại gặp lúc hỏa hoạn, chỉ
có hai người các nàng chạy thoát được. Vì lúc trước Phạm Vi từng đi theo tổ mẫu tới bái kiến Tưởng lão phu nhân, nên lúc này dẫn theo muội muội
Phạm Tinh tìm đến nương tựa Tưởng lão phu nhân, chỉ khóc cầu xin nguyện ở phủ Tướng quân làm nô làm tỳ, cũng tốt hơn lưu lạc bên ngoài.
Thỉnh an Thượng Tiệp xong, Hạ Viên liền đi gặp Tưởng lão phu nhân, thấy Tưởng lão phu nhân đang cùng hai vị cô nương lạ mặt nói chuyện, nhất thời
liền biết hai vị cô nương kia chính là hai vị Phạm Vi và Phạm Tinh mà
Trần Châu đã nói muốn đến phủ Tướng quân tìm nơi nương tựa.
Thấy Hạ Viên đi vào, Tưởng lão phu nhân nói với Phạm Vi và Phạm Tinh: “Đây
là thê tử Hoa An, các ngươi cứ gọi nàng là tẩu tẩu là được.” Lại nói với Hạ Viên: “Hai vị này là cô nương Phạm gia.”
Phạm Vi ước chừng
mười sáu mười bảy tuổi, ăn mặc mặc dù bình thường, đôi mắt lại cực kỳ
quyến rũ, rất có chỗ động lòng người. Phạm Tinh lại rất trắng trẻo, khóe miệng có một viên nốt ruồi mỹ nhân, vẻ mặt kích động, đang nói chuyện
chạy thoát lúc hỏa hoạn.
Đợi người quét dọn sương phòng, sau khi
mang Phạm Vi và Phạm Tinh đi xuống nghỉ ngơi, Tưởng lão phu nhân mới sai người mời Thượng Tiệp lại đây, cười nói: “Ta thấy hai vị cô nương Phạm
gia mặc dù nghèo túng, nhưng tính tình nhu thuận, lúc này tìm đến đây
nương tựa, trước hết giữ lại hầu hạ bên cạnh ta, đối đãi như tôn nữ. Qua chút thời gian thưởng các nàng vài món trang sức, lại tìm cho các nàng
một cửa hôn nhân tốt là được!”
Thượng Tiệp tự nhiên gật đầu đồng ý.
Phạm Vi và Phạm Tinh ở phủ Tướng quân một thời gian, dần dần thích ứng. Ban
đêm Phạm Tinh nói thầm với Phạm Vi: “Phủ tướng quân ít quy củ, lão phu
nhân và phu nhân tình cảm hòa thuận, nếu vẫn có thể ở lại thì tốt rồi!”
Phạm Vi thần sắc buồn bã nói: “Chúng ta bất quá tìm nơi nương tựa, không chủ không bộc, chuyện về sau thật đúng là khó nói.”
Phạm Tinh vừa nghe cũng trầm mặc xuống, sau một lúc lâu nói: “Nghe nói lão
phu nhân sẽ tìm một cửa hôn nhân tốt cho chúng ta. Có điều chúng ta
không có nhà mẹ đẻ, vừa không có chỗ dựa, vừa không có đồ cưới, có người trong sạch nào muốn cưới chứ? Nếu là lúc trước, nếu không được còn có
thể hứa đến nhà trung đẳng, lúc này có thể gả, bất quá là quản sự trong
phủ, hoặc là tiểu hộ (nhà nghèo) bên ngoài.”..
Phạm Vi lúc này
đang hối hận xanh ruột, hối hận lúc trước ỷ vào chính mình có vài phần
tư sắc, nóng vội nói cha mẹ cự tuyệt vài đầu hôn sự, một lòng muốn trèo
cao, kết quả trì hoãn đến mười sáu tuổi còn chưa có hứa người. Lúc này
đầu nhập vào phủ Tướng quân, mặc dù không có nói rõ là nô tỳ, kỳ thật
cũng không khác nô tỳ là mấy, cho dù là vài nhà lúc trước bị chính mình
cự tuyệt người ta, mình cũng không xứng nổi rồi, càng đừng nói đến
chuyện trèo lên cành cao.
"Tỷ tỷ, Tam thiếu gia Tứ thiếu gia phủ
Tướng quân còn chưa đón dâu, tự nhiên là người trong sạch, chính là cho
dù như thế nào cũng không tới lượt chúng ta." Phạm Tinh thở dài.
Phạm Vi nghe Phạm Tinh nói thầm, cũng yên lặng suy nghĩ chuyện mình. Vô luận là hứa cho quản sự hay là tiểu hộ nhân gia, cũng không phải như mình
mong muốn. Nhưng muốn làm Thiếu phu nhân phủ Tướng quân, cái này cũng
rõ ràng cho thấy đang si tâm vọng tưởng, không biết tự lượng sức mình.
Phạm Tinh lại nói: “Thật không nghĩ tới Thiếu phu nhân tuổi nhỏ như vậy, lại còn chưa cập kê.” Nói xong lại lặng lẽ kề tai qua nói: “Nghe nói Thiếu
phu nhân và Thiếu tướng quân còn chưa có viên phòng, Thiếu tướng quân
một mình nghỉ ngơi ở thư phòng đấy.”
Sau khi Phạm Vi nghe Phạm
Tinh nói những lời này, trong lòng lại nhảy dựng. Muốn sống ở phủ Tướng
quân, cũng không phải là chuyện không thể làm.
Khó khăn đến đầu
mùa xuân, ban đêm hôm nay Tưởng Hoa An lại đi trong vườn múa kiếm, sau
khi múa xong dừng lại lau chút mũi kiếm, nhìn về phía bụi hoa cười nói:
“Nhìn đã nửa ngày, nhưng đừng cảm lạnh, mau ra đây đi!”
Dưới bụi hoa chui ra một người, trang điểm mộc mạc, dưới ánh trăng xấu hổ e lệ nói: “Bái kiến thiếu tướng quân!”
“Là muội à!” Tưởng Hoa An nhìn rõ, thì ra người trốn nhìn xem mình luyện
kiếm cũng không phải Hạ Viên, mà là Phạm Vi, bỗng chút ngẩn ra nói:
“Trời cũng không còn sớm, muội làm gì ở đây?”
“Muội đã đánh mất
một thứ, đến tìm! Vì thấy được Thiếu tướng quân đến đây, sợ ảnh hưởng
Thiếu tướng quân luyện kiếm, nên trốn không dám động.” Phạm Vi sớm có
chuẩn bị, dương dương tự đắc cầm một cái vòng tai nhỏ trong tay, ngẩng
mặt cười nói: “Muội đi trước!” Nói xong bước từng bước, bỗng nghiêng
ngã, lại ngã xuống mặt đất.
“Muội có sao không?” Trong khoảng
thời gian này Tưởng Hoa An đến phòng Tưởng lão phu nhân thỉnh an, gặp
được tỷ muội Phạm thị đang cùng Tưởng lão phu nhân cười cười nói nói,
hầu hạ thỏa thỏa thiếp thiếp, đối với tỷ muội các nàng cũng xem trọng
vài phần. Lúc này thấy được Phạm Vi ngã sấp xuống, không khỏi dừng bước
hỏi một tiếng. Diễn đàn....
“Có thể là ngồi lâu, chân tê.” Phạm
Vi cúi đầu nói: “Có thể làm phiền thiếu tướng quân đỡ một phen? Đưa muội đến ghế đá bên kia nghỉ ngơi một chút, đợi cơn tê qua đi mới đi.”
“Muội chống lên đi, tự mình chậm rãi đi tới đi!” Tưởng Hoa An tùy tay quăng qua một cành cây dài, xoay người đi rồi.
“Thiếu phu nhân, Thiếu tướng quân hắn, hắn......” Hạnh Nhân từ miệng một cái
bà tử biết được, nói Tưởng Hoa An đi luyện kiếm trong vườn, gặp phải
Phạm Vi ở trong vườn, hai người bắt chuyện, thần thái có chút thân mật,
vội vàng vào phòng báo cho Hạ Viên biết, hừ một tiếng nói: “Biết rõ ban
đêm Thiếu tướng quân thích ở trong vườn múa kiếm, Phạm cô nương kia lại
hơn nửa đêm chạy tới, còn không biết tồn cái tâm gì?”
Nhìn Phạm
Vi xưa nay cẩn thận, làm sao có thể hơn nửa đêm chạy đến trong vườn? Lại còn nói toạc ra? Hạ Viên suy nghĩ một chút nói: “Việc này mấu chốt
không ở trên người Phạm Vi, mấu chốt là trên người Thiếu tướng quân. Nếu Thiếu tướng quân ngồi ngay, đi chính, một trăm Phạm Vi cũng không ra
chuyện gì, nếu Thiếu tướng quân động tâm, phòng một ngày, không thể
phòng một đời.”
Lại nói Phạm Tinh ở trong phòng thiêu thùa may
vá, thấy Phạm Vi tối muộn mới trở về, không khỏi giữ chặt hỏi: “Tỷ tỷ,
tỷ thực chạy đến trong vườn rồi? Cũng không sợ lão phu nhân biết?”
“Ta chỉ sợ các nàng không biết đâu!” Phạm Vi đóng kỹ các cửa, thu thập một
chút nói với Phạm Tinh: “Ta nghe ngóng, phủ Tướng quân không được nạp
thiếp, nhưng cũng không đại biểu nhất định không nạp. Bất kể như thế
nào, chúng ta còn không phải nô tỳ, luận tới, cũng là thân thích sống
nhờ ở phủ Tướng quân. Nếu là truyền ra ta và Thiếu tướng quân có gì
không ổn, cũng không thể tùy ý đuổi đi hoặc là bán đi. Lại cho một cái
chủ kiến.” Phạm Vi cân nhắc nặng nhẹ, cảm thấy gả cho tiểu hộ nhân gia
hoặc chỉ là cái quản sự, đến tột cùng còn không bằng làm thiếp thị Tưởng Hoa An. Chỉ có mình làm thiếp Tưởng Hoa An, mới là người Tưởng gia, mới có cơ hội vì muội muội Phạm Tinh tính toán đến một cửa hôn nhân tốt
được. Chỉ có muội muội gả tốt, ngược lại mới kéo mình lên, mới có ngày
nổi danh.
“Tỷ tỷ, tỷ làm như vậy, sẽ không sợ thân bại mạng liệt sao?” Phạm Tinh cực kỳ lo lắng.
“Muội muội, chúng ta ngay cả nhà cũng không có, thì còn sợ thân bại danh liệt cái gì?” Phạm Vi không cho là đúng, thản nhiên nói: “Không còn sớm,
nghỉ ngơi đi! Sáng mai còn phải đến trong phòng lão phu nhân hầu hạ
đấy!”
Rất nhanh Tưởng lão phu nhân và Thượng Tiệp chợt nghe đến
tin đồn, nghe nói Tưởng Hoa An và Phạm Vi ban đêm ở trong vườn hẹn hò.
Tưởng lão phu nhân rất nghi hoặc, nói với Thượng Tiệp: “Hay rồi, sao lại truyền ra những những lời này rồi? Vốn đang chọn trúng một vị quản sự,
muốn chỉ hôn cho Vi cô nương. Lúc này truyền ra chuyện này, sao Vi cô
nương có thể lập gia đình đây? Con cho người tra xem, là ai lắm mồm như
vậy, xem xem thái nhỏ miệng nàng?”
Lúc này Hạ Viên cũng đang ở
trong phòng nói chuyện với Trần Châu: “Phạm cô nương này cư nhiên không
tiếc bại hoại thanh danh chính mình, cũng là một người khó đối phó. Nếu
không phải ta biết rõ cách làm người của An ca ca, chỉ sợ sẽ mắc mưu, đi tìm An ca ca tranh cãi. Nếu là ầm ỹ lên, chính là xác thực có chuyện
này. Thật sự là âm hiểm!”
“Viên nhi, hai tỷ muội nàng cơ khổ
không chỗ nương tựa đến phủ Tướng quân, lúc này lại truyền ra tiếng gió
thế này, nếu không xử lý tốt, chỉ sợ bất kể Thiếu tướng quân có nguyện ý hay không, đều phải nạp Phạm Vi làm thiếp.” Trần Châu cau mày nói: “Nếu nói đồn đãi này là tự nàng truyền ra, chỉ sợ người ta cũng không tin.”
“Nàng ta sẽ không thực hiện được!” Hạ Viên cũng không lo lắng lắm, uống một
ngụm trà rồi nói: “An ca ca xưa nay đọc nhiều sách mưu kế như vậy, chẳng lẽ ngay cả quỷ kế nhỏ như vậy của nàng ta cũng đối phó không được? Phạm Vi xem nhẹ ta, cũng xem nhẹ An ca ca rồi!”