“Chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay qua cửa luôn đi. Hỉ phục sính
lễ các vật cho Hoa An ta đã sớm chuẩn bị xong rồi, bây giờ chỉ cần tìm
một bộ hỉ phục cho Viên nhi mặc vào là xong.” Tính Thượng Tiệp luôn
nóng, vội nói: “Bọn người Đường Chí Lễ tiến cung, nếu cầu thánh chỉ đưa
tới ngay lập tức, Viên nhi còn chưa qua cửa, thật sẽ không ổn.”
Đường Chí Lễ và Chu Khuông Chính phất tay áo rời đi thì Trưởng công chúa đã
vội vàng phân phó người thông tri tới Phò mã, chỉ bảo kiệu mã đi vào
cung thám thính tin tức, lúc này người thám thính tin còn chưa trở về,
nhưng nàng cũng biết mấy năm nay hoàng thượng rất muốn tăng cường quan
hệ hai nước Nam Bắc. Nếu Đường Chí Lễ và Chu Khuông Chính tiến cung,
hoàng thượng nghe thấy cầu hôn cũng chỉ là một cô nương Hạ phủ, tự nhiên sẽ hạ chỉ. Vẫn nên gả Hạ Viên đi trước khi hạ chỉ, nếu đơn giản chỉ là
đính hôn, chỉ sợ không thể nào kháng chỉ. Tâm tư nàng suy nghĩ tỉ mỉ,
cũng tán thành thành thân ngay lập tức.
Tưởng Hoa An lại trầm
ngâm nói: “Đường Chí Lễ là hoàng tử Bắc Thành quốc, vốn là muốn hai nước quan hệ hữu hảo mới đến cầu thân. Lúc này cầu thân không thành, thẹn
quá hóa giận đi mất, nếu vào cung thỉnh chỉ xuống dưới, Viên cô nương
lại gả vào phủ Tướng quân, chỉ sợ trong cơn giận dữ quan hệ hai nước lại có biến. Cũng sợ hoàng thượng sẽ giận chó đánh mèo Hạ phủ và phủ Tướng
quân, lại có người nhân cơ hội dâng tấu chương, chỉ cần nói Hạ phủ và
phủ Tướng quân cố ý phá hỏng bang giao hai nước, đến lúc đó, dù trăm
miệng cũng khó nói rõ. Vẫn nên nhanh chóng đón Viên cô nương qua phủ
Tướng quân, lại nhân lúc Hoàng thượng chưa chính thức hạ chỉ, nhanh cho
người về cung nói rõ, nói Viên cô nương đã gả. Đoán rằng khi Hoàng
thượng nghe con đã đón Viên cô nương qua phủ, dù thế nào thánh chỉ này
cũng sẽ không ban xuống.” Nói xong dừng một lúc, “Vì Bắc Thành quốc rất
yêu thích cô nương khéo tay, nghe nói Chu hoàng hậu có ý chọn một người
trong mười vị tú nữ làm Tam hoàng tử phi, mà lúc trước Viên cô nương và
Đường Chí Lễ có gặp qua nhau, vì thế Chu hoàng hậu mới có ý. Lúc này chỉ cần có người dâng tấu, thỉnh hoàng thượng chọn một vị tú nữ trong đó để thông hôn, lại dùng thái độ uyển chuyển khuyên Đường Chí Lễ và Chu
Khuông Chính để họ không bị tay không mà về, cũng bảo toàn thể diện cho
bọn họ. Vả lại, chỉ cần Đường Chí Lễ tuyển một vị tú nữ làm hoàng tử
phi, tự nhiên có thù hận với Hạ phủ và phủ Tướng quân, mà không phải trở thành thù hận giữa hai nước, quan hệ hai nước Nam Bắc tự nhiên không
tổn hao gì.”
Không đoán được Tưởng Hoa An giỏi võ, giỏi hành
quân bày trận mà thôi, không ngờ còn có giác ngộ chính trị đến thế này,
cũng là khó có được. Đám người Trưởng công chúa và Quý Thư đối Tưởng Hoa An có cảm giác hơi khác một chút, giống như Tưởng Hoa An có tâm tư đến
bậc này, tất nhiên là người co được giãn được, Hạ Viên gả cho hắn, tự
nhiên ngàn thỏa vạn thỏa. Bỗng Trưởng công chúa nói: “Việc tiến cung
khuyên bảo này, cứ giao cho ta đi. Bây giờ các người nhanh chuẩn bị việc đón dâu, lại thường xuyên cho người đến báo tin cho ta biết, một mặt
cho Hoa An đón Viên nhi qua cửa, mặt kia ta khuyên bảo Hoàng thượng chọn tú nữ khác thông hôn. Nhất định phải làm thiên y vô phùng (không có khe hở nào). Vốn muốn đưa gả Viên nhi, lúc này cũng không quan tâm nữa. Đợi khi xuất cung, rồi đến phủ Tướng quân uống rượu mừng cũng được.” Nói
xong cũng không cần để đám người Hạ lão thái thái đưa tiễn, chỉ để ý
nhanh làm xong hôn sự Hạ Viên, lúc này nàng tự động đi ra khỏi phủ đến
Hoàng cung.
Đợi Hạ Niên chạy về đến Hạ phủ thì phát hiện Hạ Viên không chỉ hứa cho người rồi, hôm nay còn chuẩn bị lập gia đình, đợi hỏi rõ sự tình, cũng biết sự tình không thể trì hoãn, nhanh chóng mở ra
hoàng lịch lật qua lật lại nói: “Cũng may hôm nay đúng là ngày tốt, hai
đứa bọn họ cũng rất hợp, hôn sự này cũng làm được.”
Thượng Tiệp
nghe Hạ Niên cũng đồng ý, nhanh bảo người về phủ đi nâng sính lễ đến,
lại để cho người đưa hỉ phục Tưởng Hoa An đến đây cũng đi thông báo cho
các thân hữu biết. Trong chính đường một mảnh rối ren thì Hạ Viên đã sớm tránh né trở về phòng, lúc này chỉ cảm thấy tim đập dữ dội, không đoán
được sẽ lập gia đình nhanh như vậy, thật sự trở tay không kịp.
“Viên nhi, chúc mừng, chúc mừng, đây là cây trâm ta nhận được, tặng cho muội
thêm trang.” Đám người Hạ Mẫn nghe nói hôm nay Hạ Viên sẽ lập gia đình,
đều che miệng cười nói thật là nhanh quá, rồi mọi người cầm đồ tư trang
này nọ đến đưa, bỗng chốc trong phòng đầy ắp cả người.
Vì hôm
nay Hạ Mẫn và Hạ Ý vừa hứa cho người, mọi người vừa muốn chúc mừng Hạ
Viên, quay qua lại muốn chúc mừng các nàng, bên trong nói chuyện vô cùng náo nhiệt, cũng giảm bớt lo sợ nghi hoặc trong lòng Hạ Viên.
Đợi đến khi Quý Thư đến trong phòng Hạ Viên, thấy tỷ muội các nàng một bên
vừa nói chuyện một bên nhanh chóng làm kiện xiêm y hỉ phục, không khỏi
cười nói: “Lập tức làm thì sao kịp đây? Vẫn nên lấy cái này sửa lại một
chút mặc vào là được. Vì đầu năm nay thấy màu đỏ hồng này, chất vải lại
tốt, tiện tay làm cho Viên nhi làm hỉ sự, nghĩ qua vài năm nữa tự nhiên
có thể sử dụng tới, ai ngờ hôm nay sẽ dùng.”
Hạ Mẫn và Hạ Ý đợi
nhận được hỉ phục trong tay Quý Thư mở ra nhìn xem, quả nhiên chất liệu
quá tốt, tú công lại tuyệt, có điều hơi lớn, nên cười nói: “Sửa nhỏ lại
một chút cũng không nhiều thời gian lắm, cùng nhau động tay, đoán chừng
nửa canh giờ là đủ rồi. Bọn con cầm vào phòng bên kia sửa lại, để Viên
nhi nghỉ ngơi một chút lại sức.”
Đợi tiễn xong đám người Hạ Mẫn
Hạ Ý, Quý Thư kéo Hạ Viên vào trong ngực, thở dài nói: “Hiện giờ mới chỉ mười một tuổi, đã lập gia đình, thật sự không ngờ nổi.”
Hạ Viên ôm eo Quý Thư, bả đầu chôn vào bụng nàng, rầu rĩ nói: “Nương, con không bỏ được mọi người.”
Quý Thư sờ sờ Hạ Viên, bỗng lại vuốt ve lưng nàng, sau một lúc lâu nói:
“Chúng ta làm sao bỏ được con? Huống hồ con còn quá nhỏ, rất nhiều
chuyện nương còn chưa kịp nói tỉ mỉ cho con. Hiện giờ Hoa An đúng thật
đồng ý để sau khi con qua cửa, một tháng có thể để con về ở Hạ phủ nửa
thời gian, đến lúc đó nương lại chậm rãi nói cho con biết một ít chuyện
làm nàng dâu phải chú ý là được. Cũng may Tưởng lão phu nhân và Tướng
quân phu nhân là người ngay thẳng, phủ Tướng quân lại không so đo những
tục lễ này, bọn họ lại thương con, cũng sẽ không quá khổ sở. Có điều Hoa An...” Nói xong trầm ngâm một lát, “Hoa An lớn hơn con mười tuổi, hắn
là nam tử đã trưởng thành, tuy nói cũng sẽ thương con, nhưng mà...”
Vì Hạ Viên còn nhỏ, gả đi cũng không thể viên
phòng, Quý Thư và Thượng Tiệp vừa mới nói với nhau sau khi gả vào phòng
rồi, đợi sau lễ cập kê lại tùy ý cho viên phòng. Thượng Tiệp nói chuyện
này là đương nhiên, có điều ba buổi tối ngày đầu nhất định phải nghỉ
ngơi cùng nhau trong tân phòng. Lúc này Quý Thư đang châm chước ngôn từ, muốn nói với Hạ Viên nếu nằm cùng nhau với Hoa An, thì không cần phải
sợ hãi, chỉ là khi muốn nói ra lại khó có thể nói ra khỏi miệng. Sau khi một hồi châm chước, mới thấp giọng nói mấy câu vào bên tai Hạ Viên,
thấy mặt Hạ Viên đỏ hồng lên, nhẹ nhàng đáp: “Con đã biết!”
Bỗng có bà tử bước vào, Quý Thư tự mình đổ hương thảo, để Hạ Viên đi vào
ngâm. Vừa ở bên thùng thầm thì trò chuyện. Vì Hạ Viên còn nhỏ, có một số việc Quý Thư nhịn không nói tới, nghĩ qua vài năm nữa, lại nói cho nàng biết, chỉ dặn bảo một số chuyện mấu chốt. Đợi sau khi ngâm tắm xong,
mặc xiêm y, Hạ Ý và Hạ Mẫn cũng sửa xong hỉ phục đi vào. Hạ phu nhân
cũng bưng một hộp đựng lớn đi vào, trước dặn bảo vài lời, rồi nói: “Hỉ
phục có rồi, những đồ vật trang sức này kia cũng chuẩn bị xong, có điều
tinh quang đội đầu có hơi lớn, giờ thử trước xem sao!” Nói xong mở hộp
lớn ra, cầm đầu tinh quang kia đội lên đầu Hạ Viên, vì đầu Hạ Viên nhỏ,
khi đội lên đúng thật che mất khuôn mặt xinh xắn. Do dự nói: “Nếu không
mang này, thì lộ vẻ không thỏa, đội lên lại lộ mặt nhỏ, đầy tính trẻ
con.”
“Phu nhân, thiếu phu nhân, thiếu tướng quân mặc hỉ phục ngồi
lưng ngựa, hiện đang đợi ở cửa phủ. Tám người kiệu phu nâng kiệu hoa là
năm vị thiếu gia phủ Tướng quân, còn có Kiệt thiếu gia phủ Thượng Thư,
Dương thiếu gia phủ An Bình Hầu, còn có Từ thiếu gia phủ chúng ta nữa.”
Quản sự nương tử thở phì phò vào tới phòng nói: “Sợ ngay cả công chúa
xuất giá cũng không thể thỉnh đủ nhiều thiếu gia thế này đến nâng kiệu
đâu, thật sự là đủ mặt mũi. Tân khách cũng tới rồi, tất cả đều là nghe
tiếng gió đến chúc mừng, chen chúc trong phòng đến không ngồi được. Bên
ngoài lão thái thái và Tướng quân phu nhân thúc giục tân nương tử mau
mau đi ra ngoài, đừng lỡ giờ lành.” Một bên lại lặng lẽ nói: “Người
Trưởng công chúa phái tới đang ở bên ngoài nói, hiện giờ trong cung đang tranh luận chuyện nên để vị tú nữ ấy thông hôn, trong phủ cần nhanh
chóng để thiếu tướng quân đón tân nương tử qua cửa, tránh đêm dài lắm
mộng.”
Hạ phu nhân nghe người Trưởng công chúa phái tới nói như
thế, cũng bất chấp mọi chuyện, thúc giục Quý Thư: “Nhanh nhanh, cho Viên nhi mặc hỉ phục đi, mang giày hỉ, mau lên kiệu hoa, đừng trễ nãi nữa.
Dù sao sau khi qua phủ Tướng quân, mỗi tháng còn có thể ở đây nửa thời
gian, có chuyện đến lúc đó lại từ từ nói.”
Hạ phu nhân vừa mới
nói xong, Hạ lão thái thái lại kêu người đến thúc giục nói: “Mọi chuyện
đã hoàn tất, kính mời tân nương tử nhanh đi ra ngoài.”
Lúc này
Quý Thư cũng bất chấp rất nhiều, vội đi tới giúp Hạ Viên thay hỉ phục,
lại thoa chút son mỏng, cho có chút vui mừng, đội khăn voan, thế này mới cùng hỉ nương tạm thời mời đến giúp đỡ đi ra ngoài.
Đến khi lên kiệu hoa, Hạ Viên vẫn cảm thấy như đang nằm mơ, buổi sáng hôm nay mới
vừa bước xuống thuyền từ Bắc Thành quốc trở về, vào phủ đã có người tới
nghị thân, còn chưa phục hồi lại tinh thần, đã xuất giá. Nghe được tiếng hỉ nhạc vang lên bên ngoài cỗ kiệu, từng trận từng trận tiếng pháo, xen lẫn với tiếng người, lúc này Hạ Viên tự bóp tay mình, nắm đến đau nhức, vẫn có cảm giác không thể lần mò ra. Đang lúc còn mờ mịt, lại nghe
người nâng cỗ kiệu đang quát lên: “Rốt cuộc không phải là kiệu phu đúng
nghĩa, nâng một cái cỗ kiệu cũng không có tư thế. Ta nói các ngươi ổn
định ổn định đi, đừng làm xóc nảy đại tẩu chúng ta.” Made by....
Ô, đây là giọng nói Khoan ca ca mà, hôm nay hắn cũng là một trong những
kiệu phu nâng kiệu hoa. Hạ Viên vừa nghe hắn đang rống với những người
khác bước chân phải cùng nhau, mới không xóc nảy mình, không khỏi hé
miệng nở nụ cười. Lại nghe giọng nói của Hạ Từ cũng cất lên: “Mọi người
cứ án lấy bước chân Khoan ca ca mà cất bước đi, mới không xóc nảy muội
muội ta.”
“Phì!” Hạ Viên không khỏi cười ra tiếng, tám vị kiệu
phu nghiệp dư này bình thường chỉ có ngồi cỗ kiệu, lúc nào nâng cỗ kiệu
qua? Đúng thật đang làm khó bọn họ mà.
Cỗ kiệu vô cùng náo nhiệt đến trước cửa phủ Tướng quân thì Tưởng Hoa An xuống ngựa đến đạp cỗ
kiệu, cũng không để hỉ nương đỡ Hạ Viên xuống dưới, tay mình tự đưa ra
bế nàng xuống dưới, nói với tám vị kiệu phu nghiệp dư: “Dọn đường phía
trước!”
Hôm nay phủ Tướng quân đến Hạ phủ cầu hôn, vừa cấp tốc
nói cho những phủ thân thiết biết chuyện này, lúc này sớm đã truyền ra
ngoài, trước cửa phủ Tướng quân chật ních người đến xem náo nhiệt và ủng hộ, lúc này nghe Tưởng Hoa An quát lên, đám người Tưởng Hoa Khoan vội
lên phía trước dọn ra một con đường, để Tưởng Hoa An bế Hạ Viên tiến vào cửa lớn.
“Tướng quân phu nhân lúc này cũng nên nở nụ cười rồi, rốt cuộc thiếu tướng quân cũng đón dâu rồi, thú vẫn là thiên kim Hạ phủ.”
“Ôi, tuy là vậy, nhưng thiếu tướng quân hai mươi mốt, tân nương tử này mới
mười một, vậy động phòng thế nào? Còn phải chờ vài năm nha, Đại thiếu
tướng quân nhà chúng ta chắc sốt ruột lắm nha!”
“Hừ, nóng vội thì về nhà tìm nương tử ngươi đi, ở đây gấp cũng vô dụng!”
“Ha ha ha....”
Nghe được một trận một trận giọng nói trêu ghẹo của mọi người, Hạ Viên chôn
mặt vào trong lòng Tưởng Hoa An một cử động nhỏ cũng không dám, ông trời ơi, dường như toàn bộ mọi người trong kinh thành đều chạy tới xem náo
nhiệt hết vậy! Lại nghe Tưởng Hoa An cúi đầu ấm giọng nói: “Đừng sợ, rất nhanh sẽ vào phủ thôi!”
“Vâng!” Hạ Viên vẫn không dám
động, cảm thấy như Tưởng Hoa An nhảy vào cửa lớn, ôm nàng cùng phóng qua chậu than, chỉ một lúc, đã đến phòng, nghe giọng nói của hỉ nương nói:
“Giờ lành tới rồi, bái đường thôi!”