Hạ Viên cảm thấy bàn tay Tưởng Hoa An thật dày, cạnh tay còn có vết
chai, có thể do có liên quan đến trước đó hắn đã bỏ lô hội lộ vào lòng
bàn tay, lúc này lòng bàn tay mang theo cảm giác mát mẻ, thoa lên mặt
chính mình thì cảm giác trên mặt lành lạnh, quả nhiên không nóng. Vì bàn tay Tưởng Hoa An rất lớn, một cái bàn tay đã che phủ lên cả đôi mắt, Hạ Viên cảm giác trước mắt như trở nên tối tăm, con tim nhỏ bé nhảy loạn,
hai người dựa gần vào nhau, lúc này nàng thực sợ tiếng tim đập “thình
thịch” của nàng bị đôi tai thính của Tưởng Hoa An nghe được, lại phát
sinh thêm chuyện, một cử động nhỏ cũng không dám.
Bàn tay Tưởng
Hoa An chạm vào, phát hiện khuôn mặt Hạ Viên nhỏ nhắn chỉ lớn cỡ bàn
tay, cũng không dám dùng sức giống như lúc bôi rượu thuốc cho Tưởng Hoa
Cái, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa, xoa xong gò má trái, thấy Hạ Viên da mặt
mỏng đỏ mặt vẫn không nhúc nhích, ôn nhu nói: “Nghe ma ma nói ban đầu
bôi lên sẽ hơi rát, nhịn một chút sẽ không đau đớn nữa. Nếu trên mặt
muội bị tróc da, đến Bắc Thành quốc làm sao gặp người?” Nói xong nhanh
chóng đổ lô hội lộ rồi lại bôi lên má phải nàng, dặn dò: “Nhớ sớm tối
phải bôi một lần, bôi thêm mấy ngày thì tốt rồi.”
Hạ Viên máy móc mở miệng ăn bánh mè vừng để che dấu tâm tình của mình, ở một bên “ừm” một tiếng đáp ứng.
Tưởng Hoa An đậy nắp nút gỗ lô hội lộ lại, thấy Hạ Viên ngậm một miệng bánh
mè vừng không nói lời nào, bên miệng còn vương mảnh bánh, không chút
nghĩ ngợi dùng mu bàn tay gặt bỏ mảnh bánh cho nàng, gạt xong mới giật
mình ngẩn ra, nhìn mặt Hạ Viên nổi lên rặng mây đỏ còn chưa có tan hết,
hình như sắc mặt có chút không đúng, một lát cũng cảm thấy có chút điểm
không đúng, lại dặn dò đôi câu, vội vàng đi ra.
Hạ Viên sửng sốt một lúc lâu, nuột bánh mè vừng vào miệng, bỗng nhiên nhảy xuống, mở cửa khoang nhìn ra ngoài, không thấy bóng dáng Tưởng Hoa An, vội đóng chặt
cửa khoang lại, rồi chạy tới bên giường, tìm gương đồng nhỏ mình mang
theo soi vào, chỉ thấy sắc mặt như hoa đào tháng ba, đỏ dễ sợ. Đợi bỏ
gương ra, lại vội vàng kiểm tra xiêm y của mình, may quá, mặc chỉnh tề.
Bỗng lại sờ vào mặt, e hèm, nếu mình thực chỉ mười một tuổi, có xấu hổ
như thế không nhỉ?
Vài ngày kế tiếp thật ra lại không có chuyện
gì phát sinh, ngay cả Tưởng Hoa Khoan cũng âm thầm lẩm bẩm: đại ca và
đại tẩu tương lai sao giống như đang tránh đối phương thế nhỉ.
Thuyền đến biên giới Bắc Thành quốc thì Tưởng Hoa An thấy vài chiếc thuyền lớn đi ngang qua bên cạnh, theo gió sông, ẩn ẩn truyền đến tiếng đàn sáo,
biết đây hẳn là thuyền quyền quý của Bắc Thành quốc, nhìn thấy những
thuyền này tranh cập bờ trước, nên dặn dò người lái thuyền nói: “Nơi này dù sao cũng không giống như chỗ chúng ta, cần cẩn thận trên hết. Trước
tạm buông buồm chuẩn bị, đợi bọn họ cập bờ trước chúng ta mới cập vào.”
Tưởng Hoa Khoan thấy bên cạnh lại có thuyền lớn chen chúc đi trước, hừ một
tiếng nói: “Nếu ở nước Nam Xương chúng ta, ngoại trừ Hoàng thượng, ai
dám đoạt đi trước chúng ta, còn chen lấn đến đây.” Đang nói, người lái
thuyền lại nhận ra thuyền lớn bên cạnh là quốc cữu Chu Khuông Chính, âm
thầm nói với Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan. Tưởng Hoa An gật đầu nói:
“Lúc trước khi sinh nhật tổ mẫu, cũng đã cùng Chu Khuông Chính có chúng
giao tiếp, thấy hắn cũng không phải là người thích khoe khoang, lần này
chen lên, đoán rằng có việc cấp bách cần vào thành gấp đây! Dù sao chúng ta cũng không vội, cũng không cần bon chen nhường lối cho hắn đi!” Nói
xong kêu bác lái thuyền né sang một bên, để thuyền lớn Chu Khuông Chính
đi trước. Vì dọc theo đường đi không muốn khoe khoang, bọn họ thật không treo lên danh hào như những thuyền khác, chỉ treo cái hiệu buôn giống
như những thuyền buôn thương nhân du hành nam bắc thôi. Thuyền lớn bên
kia cũng không thèm để ý, cập bờ trước.
Nhìn thấy phía trước đã
gần vào bờ, lúc này Tưởng Hoa An mới bảo bác lái thuyền treo lên danh
hào thuyền nữ tử nước Nam Xương đi thi Tú Phẩm, để người tiếp ứng dễ
dàng phân biệt.
Cập vào bờ, đã có Thẩm Nguyện Chi dẫn theo quan
viên Châm công cục Bắc Thành quốc tới đón lên bờ, lại phái vài ma ma
cường tráng lên thuyền cõng những cô nương một đường say tàu vào bờ. Khi vào thành các cô nương đều tự ngồi xe ngựa, những người khác thì lại
cưỡi ngựa. Cả đám đến dịch quán tắm rửa nghỉ tạm. Lại có quan viên làm
tiệc rượu trước cùng bọn họ đón gió tẩy trần.
Bỗng nhận được ý
chỉ, nói là ba ngày sau trong cung sẽ khoản đãi mọi người nước Nam
Xương, Hạ Từ tìm Hạ Viên nói nhỏ: “Muội muội, nếu tiến cung, tự nhiên sẽ gặp phải Đường Chí Lễ, không bằng cứ giả say tàu, còn chưa khôi phục
lại, đến lúc đó cứ đẩy đi thôi! Tuy nói qua ba năm, nhưng hình dáng của
chúng ta thay đổi cũng không quá lớn, nếu cùng nhau tiến cung, chỉ sợ
hắn liếc nhìn ra ban đầu là ta giả trang bộ dáng của muội. Lúc ấy giải
thích không rõ, lúc này là đến địa phận của hắn, nếu như hắn thẹn quá
thành giận nên làm khó chúng ta, thì chuyện sẽ trở nên xấu. Lúc này ta
không đi theo cùng, hắn gặp lại bộ dạng muội cũng khó tránh khỏi sẽ nghi hoặc, huống chi ta cũng đến đây, hai người so sánh với nhau, nhanh
chóng sẽ nhìn ra.” Made by......
Hai người thương nghị hồi lâu,
vì Tưởng Hoa An cũng biết chuyện này, nên tìm Tưởng Hoa An. Tưởng Hoa An trầm ngâm một lúc nói: “Này cũng không ổn. Chúng ta phải ở Bắc Thành
quốc nghỉ ngơi một tháng, khó tránh khỏi sẽ gặp phải Đường Chí Lễ, lúc
này đệ tránh được, chỉ sợ không tránh thoát lần hai. Mặc kệ Từ nhi có
theo hay không, Đường Chí Lễ gặp Viên nhi, tất sẽ nghi hoặc. Mặc dù hai
người các ngươi giống nhau, nam nữ khác biệt, nhưng thật ra rất dễ phân
biệt.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hạ Từ có chút nôn nóng, lẩm
bẩm nói: “Lúc trước bị hắn hiểu lầm nữ giả nam trang nếu cứ giải thích
rõ ràng, thì lần này cũng không rối rắm thế này.”
“Nếu không,
trước chúng ta viết phong thư, nói tường tận sự tình, đưa vào trong cung cho Đường Chí Lễ, lúc tới lại làm lễ tạ lỗi, như vậy có được không?” Hạ Viên nghĩ mặc dù Đường Chí Lễ kiêu căng, nhưng hiện giờ mình là tú nữ
tham gia đại hội Tú Phẩm, theo bang giao giữa hai nước, giải thích rõ
rồi, chắc cũng không cố ý khó xử mình nữa nhỉ?
Tưởng Hoa An gật
gật đầu nói: “Phương pháp này rất tốt. Từ nhi đệ nhanh đi viết, để Thẩm
Nguyện Chi nhờ nội thị đưa vào. Nếu giải thích rõ ràng, ba ngày sau các
ngươi có thể cùng nhau tiến cung, cũng không cần cố che giấu.”
Ở trong cung, Đường Chí Lễ đã sớm nghe được đám người Hạ Viên đã tới,
không khỏi cười nói với Đường Chí Tụy: “Mẫu hậu đưa muội một Tư Tú nữ
quan như công chúa Nam Xương quốc, ba ngày sau trong cung khoản đãi tú
nữ, muội và Tư Tú nữ quan tất nhiên sẽ phải mời các tú nữ đến tư khuê
phòng xem các bức tranh thêu mới, muội nghĩ cách mang vào trong điện, ta lại đến điện của muội gặp nàng. Bộ bát quái ** đồ này, nhất định phải
mời nàng ghép đi ra. Đường Chí Tụy gật gật đầu, cười nói: “Nếu không
phải hôm kia huynh vụng trộm xuất cung bị người phát hiện, cũng không bị quản thúc phạt cấm túc một tháng. Ba ngày sau khoản đãi tú nữ thì cũng
không cho huynh đi ra ngoài, muốn gặp Hạ Viên của huynh, tự nhiên phải
nhờ muội hỗ trợ mới có thể được việc.”
Dân phong Bắc Thành quốc cởi mở hơn Nam Xương quốc rất nhiều, Đường Chí Lễ và Đường Chí Tụy tuy là hoàng tử công
chúa, nói chuyện lại không hề cố kỵ, Đường Chí Tụy thấy Đường Chí Lễ nhớ mãi Hạ Viên không quên, mỗi lần nhắc tới đều thêm một câu Hạ Viên của
huynh để trêu đùa hắn. Đường Chí Tuy nghe nói Hạ Từ và Hạ Viên là long
phượng thai, lúc này cười hỏi: “Ca ca, huynh muội bọn họ là long phượng
thai, lớn lên có giống nhau hay không?”
“Cũng chưa gặp qua ca ca của nàng, bất quá nếu là long phượng thai, tất sẽ có mấy phần giống
nhau. Buồn cười lúc gần trở về nước trong phủ Tướng quân nhìn thấy dáng
vẻ nàng giả nam trang làm ca ca của nàng, vừa vặn lại bị ta bắt gặp. Nam nữ khác biệt, nàng lại lớn lên như thế, cho dù là giả nam trang, cũng
chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra là nữ hài tử. Thử nghĩ xem, nao có nam
hài tử nào có dáng vẻ đẹp mắt như vậy!”
Hai người đang nói, có nội thị đưa thư đi vào, nói là Hạ Từ và Hạ Viên cùng trình lên thư tín.
“Woa, Hạ Viên của huynh đưa thư đến đây, có tình có nghĩa nha!” Đường Chí Tụy đợi nội thị lui xuống, vội đi tới nói: “Ca ca mau mở thư nhìn xem nói
cái gì?”
Đường Chí Lễ bên ngoài bất động thanh sắc, kỳ thực đang mừng thầm, đến địa giới của chúng ta, cũng biết trước đưa thư cho ta,
chứng tỏ không quên ta! Xé thư mở ra, giơ thư lên muốn xem, ngẩng đầu
thấy Đường Chí Tụy bưng cái chén giương cổ sang đây nhìn, tay co rụt lại tránh sang một bên, không cho Đường Chí Tụy nhìn nội dung bức thư.
Không nghĩ cổ tay chạm ngã ly trà trên bàn, nước trà bán đi ra, toàn bộ
nước trong chén đều hắt lên tờ giấy. Nội thị đứng ở đằng xa lúc này cũng nghe được tiếng động, vội chạy nhanh đến đây, nâng tay Đường Chí Lễ,
đồng thanh hỏi: “Điện hạ có bị phỏng không?” Nói xong liều mạng trước
truyền Thái y.
“Không bỏng, không cần truyền Thái y!” Đường Chí
Lễ thấy toàn bộ giấy viết thư hắt ướt, lúc này giãy tay nội thị đi lên
nhặt giấy viết thư thấy cũng không nhũn, có điều chữ viết bị mất hơn
phân nửa, chỉ vài câu dưới mới nhìn rõ ràng, những câu khác nhìn không
biết chữ gì.
Đường Chí Tụy thấy thư nhòe rồi, lúc này cũng giật mình, sau một lúc lâu thấp giọng nói: “Ca ca, này....”
Đường Chí Lễ cực kỳ ảo não, lại không thể trách cứ Đường Chí Tụy, ngược lại
an ủi: “Đừng lo, nghĩ chắc cũng chỉ những lời thăm hỏi bình thường mà
thôi.” Bỗng nhìn xuống mấy câu chữ, bất quá là nói hai huynh muội Hạ Từ
Hạ Viên cùng nhau bái kiến.
Đường Chí Tụy nhãn châu chuyển động
nói: “Ca ca, tuy thư này chỉ nhìn thấy vài câu bên dưới, huynh cũng nên
trả một cái thư đưa lại, để người ta biết huynh đã nhận được thư.”
“Đúng vậy!” Đường Chí Lễ thấy nội thị đã thu thập sạch sẽ, hắn liền mở trang giấy, chấp bút hồi âm cho Hạ Từ và Hạ Viên.
Chu Khuông Chính cũng nghe được cô nương tham gia đại hội Tú Phẩm Nam Bắc
đã đến, thế này mới vội vàng chạy về kinh, lúc này đang ở trong điện Chu hoàng hậu nói: “Thái tử và Nhị hoàng tử đã nạp phi, cũng không cần nói
gì. Chỉ có Tam hoàng tử hiện giờ vẫn chưa nạp phi, tuổi lại thích hợp,
Hoàng hậu nương nương nhìn trước, nếu hợp nhãn, lần này tất nhiên đến
Nam Xương quốc bân kia cầu thân.”
“Nghe phía nam có rất nhiều cô nương khéo tay, Bắc Thành quốc chúng ta thiếu nhất đúng là cô nương
khéo tay. Viên cô nương này nếu thông tuệ như vậy, ngay cả thất xảo đồ
kia cũng chỉ dùng ba ngày đã ghép ra được, lại nghe cũng là một tay thêu thất sắc rất tinh xảo, đây tất nhiên là một người tốt. Trước nhìn tướng mạo nhân phẩm thế nào, nếu cũng tốt đẹp, tự nhiên phải đến Nam Xương
quốc cầu thân.” Chu hoàng hậu là người tài đức sáng suốt, lúc trước
chính là nàng cực lực thúc đẩy Nam Bắc ký kết minh ước, nhanh chóng hâm
mộ người phương nam giỏi tay nghề, nên thích nghề thêu phương nam, nghe
Hạ Viên khéo tay, tất nhiên là động tâm tư, cười nói: “Nghe Thái tổ phụ
của Viên cô nương là Khâm Thiên Giám Giam Chính Nam Xương quốc, bên
ngoài có thanh danh phụ thân, mẫu thân lại là người khéo tay, còn nhận
Trưởng công chúa làm nghĩa mẫu, vậy người ta, chỉ sợ không muốn nữ nhi
đi lấy chồng xa. Tương lai khi cầu thần, trước tiên để Hoàng đế Nam
Xương quốc ban hôn, thế này mới thỏa đáng.”
Chu Khuôn Chính gật
đầu nói: “Chính là thế. Nay không chỉ Viên cô nương này khéo tay, ca ca
song sinh cũng là một người tuấn tú, văn võ song toàn. Nghe đâu lúc này
cũng đi theo cùng đấy. Ba ngày sau trong cung thiết yến, Hoàng hậu nương nương cũng nên nhìn huynh muội bọn họ vài lần.”
Lại nói Hạ Từ
nhận được thư tín của Đường Chí Lễ thì thấy bên trong cũng không nói nói đến chuyện hắn lần trước dịch trang, đoán Đường Chí Lễ hẳn đã bỏ qua
chuyện này, nên đưa thư cho Hạ Viên, cười nói: “Hắn thật rộng lượng,
cũng không nhắc lại chuyện lần trước, lời nói lại khách khí, thật là yên tâm!”
Hạ Viên cũng thở dài một hơi: “Cuối cùng chuyện này cũng trôi qua rồi!”