“Cô nương, đây không phải là lễ vật hai năm trước thiếu gia phủ Tướng
quân đưa tới sao?” Hạnh Nhân nghe Tướng quân phu nhân đã tới muốn gặp Hạ Viên, vội giúp nàng sơ lại đầu, liếc mắt nhìn thấy Hạ Viên đang nâng
tay thưởng thức vòng tay san hô, cười nói: “Nô tỳ nghe người ta nói vòng tay san hô kết đồng tâm là vật đính ước đó! Chỉ sợ Hoa An thiếu gia khi mua vật này thì vẫn chưa biết có điển cố này, mơ hồ rồi mua vật này. Cô nương ngài nhìn xem, cái kết này còn không phải là đồng tâm kết sao?
Vật này tuy xinh đẹp, mang đi ra ngoài sợ bị hiểu lầm, chẳng bằng thu
lại tốt hơn.”
“Ối, vật đính ước?” Hạ Viên đang đùa nghịch chọc
chọc vòng tay san hô, bỗng cởi ra đặt vào trong hộp gấm, cười nói: “Thật không biết nó có ý nghĩa này, tự nhiên không thể mang nó, chỉ đành
buông bỏ thôi. Cũng may đưa lúc sinh nhật chín tuổi, Hoa An ca ca hẳn đã quên vật này rồi, cũng miễn xấu hổ.” Lại vừa lắc đầu, đáng tiếc vòng
tay xinh đẹp như vậy lại không thể đeo ngày ngày rồi!
Lại nói
ngày hôm sau Quý Thư đến miếu Tử Mẫu, lúc tối trở về cũng nói một phen
với Hạ Niên. Hạ Niên nghe xong lời nói Quý Thư..., trở người ngồi xuống
nói: “Viên nhi còn nhỏ mà, lúc này đã bàn đến chuyện này rồi?”
“Hôm nay khi đến miếu Tử Mẫu cầu bùa bình an cho Viên nhi Từ nhi, lúc vào
tĩnh thất dùng cơm chay thì thấy Tướng quân phu nhân, nàng kéo ta nói
đến chuyện này. Ta nhất thời cũng không thể đáp ứng, đành nói đợi về
nhà thương lượng cùng phu quân một chút rồi nói sau. Hoa An mặc dù không tệ, dù sao đã hai mươi mốt tuổi, Viên nhi chúng ta mới mười một tuổi
thôi, thế này làm sao đáp ứng nàng đây?” Quý Thư ôm lấy chăn mỏng ngồi
trên giường, lúc này lấy gối đầu nâng dựa vào, dò xét Hạ Niên nói: “Lúc
trước chàng đã tính toán bát tự cho Viên nhi, tuy nói xứng đôi với người lớn hơn vài tuổi rất tốt, nhưng cũng không thể kém tới mười tuổi như
vậy chứ!”
Hạ Niên không vội trả lời, chỉ nhảy xuống đi tìm giấy
bút, nói với Quý Thư: “Tưởng lão phu nhân cũng đã tính toán bát tự cho
sáu vị thiếu gia ở miếu Tử Mẫu, thúc tổ ta còn cầm bát tự của Hoa An
thảo luận cùng ta, nhớ rõ bát tự của hắn rất rất tốt, chỉ không biết hợp bát tự cùng Viên nhi có hợp hay không? Ta lại tính toán một chút, nếu
hợp lại luận tiếp.”
“Cũng phải Viên nhi mình thích mới được!”
Quý Thư trầm ngâm, sau một lúc nói: “Nếu hợp bát tự, vậy hợp luôn bát tự Tống Thiểu Dương và Đào Linh Kiệt hợp cùng Viên nhi luôn đi, dù sao bát tự hai đứa này lúc trước chàng cũng tính toán qua, chắc còn nhớ rõ.
Tuổi hai đứa hắn và Viên nhi tương đương, lại chơi từ nhỏ đến lớn, nhìn
không tồi.”
Hạ Niên nhớ tới bát tự của mấy người đó, dưới ánh
đèn nhìn một lúc lâu sau mới nói: “Bàn về bát tự, tất nhiên là Hoa An
tốt nhất, chỉ có điều hắn có chút sát khi, con nối dòng hơi ít. Thiểu
Dương và Linh Kiệt thiếu niên đắc chí, trung niên hơi có chút gập ghềnh, cũng xem như không tồi. Ba đứa này đều hợp tốt cùng Viên nhi. Thôi đợi
Viên nhi trở về từ Bắc Thành quốc lại bàn về chuyện này cũng được.”
“Ta cũng nghĩ như vậy đấy!” Quý Thư dọn xong gối đầu nằm xuống, nhìn thấy
Hạ Niên lên trên giường, gập chân lại cho hắn nằm bên trong, thế này mới nói: “Nghe Viên nhi muốn tới Bắc Thành quốc, phủ Trưởng công chúa đã
phái người đến đây đưa thư, nói là sáng mai sẽ tới đây tiếp đến đó ở mấy ngày. Đợi qua hai mươi mới đưa trở về, cũng để Viên nhi đi giải sầu.
Nay Tướng quân phu nhân cũng nói ra hôn sự Viên nhi rồi, mượn sáng mai
đưa Viên nhi đến phủ Trưởng công chúa, ta đi qua gặp Trưởng công chúa
nói chuyện này một phen. Xem thái độ nàng thế nào lại tìm biện pháp. Nếu không bàn đến cái khác, phủ Tướng quân thật là một cửa hôn nhân tốt,
chỉ là hiện nay Viên nhi còn nhỏ, nếu có thể chờ thêm hai năm lại bàn
hôn sự thật quá tốt.” Nói xong lại nghĩ tới một chuyện khác, che miệng
cười.
“Cười cái gì?” Hạ Niên thấy Quý Thư sinh bốn đứa nhỏ,
đường cong vẫn lung linh, nụ cười này làm trên ngực phập phồng, không
khỏi thấy nhiệt huyết sôi trào, đôi tay sớm đã đưa tới làm chuyện xấu,
hàm hồ nói: “Không bằng lại sinh thêm một nữ nhi nữa đi, giảm thiểu
không bỏ được Viên nhi gả cho người.”
Quý Thư bị Hạ Niên dày vò
sờ soạng, lại bị hơi nóng của hắn thổi tới, cũng nhịn không được, đành
gắt giọng: “Còn chưa bàn bạc xong đâu, thế nào...” Lời nói còn chưa xong đôi môi ôn nhuận đã bị ngăn chận.
Ngày hôm sau, Quý Thư đưa Hạ
Viên đến phủ Trưởng công chúa, tất nhiên lặng lẽ đem chuyện Thượng Tiệp
muốn định thân cho Tưởng Hoa An nói qua, cười nói: “Tướng quân phu nhân
chỉ nói mọi người bàn bạc định thân trước, đợi bọn họ từ Bắc Thành quốc
trở về thì chính thức đính hôn, ta đành nói Viên nhi còn nhỏ, lại còn
phải thương lượng cùng công chúa, nên thoái thác trước.”
Trưởng
công chúa há miệng thở dốc: “Ta cũng đang muốn tìm muội nói chuyện này
đây! Thượng Tiệp nàng ta đã nói với ta, ta tự nhiên sẽ nói muội mới là
thân nương Viên nhi, việc này tự nhiên phải để muội gật đầu mới đúng. Có điều không nghĩ tới An Bình Hầu phu nhân cũng tới nói chuyện này với
ta, nói muốn vì Thiểu Dương nhà nàng định ra cùng Viên nhi, lúc này
trước thông tri với ta một tiếng, qua chút thời gian sẽ đến phủ các
ngươi chính thức cầu hôn. Hai người các nàng lúc trước đã giành giật
nhau định hôn với Viên nhi, lúc này nghe thấy đối phương có động tĩnh,
thế này lại tranh giành tiếp. Nói đến người tài, tất nhiên là Hoa An
thắng một bậc, muốn nói tuổi, Thiểu Dương lại thích hợp. Thật không chọn được. Việc này vẫn nên đợi Viên nhi trở về từ Bắc Thành quốc rồi bàn
tiếp đi.”
Tại Bắc Thành quốc.
“Danh sách nữ tử nước Nam
Xương đến Bắc Thành quốc chúng ta tham gia đại hội Tú Phẩm muội đã lấy
được.” Đường Chí Tụy cầm danh sách cười mỉm chi, lại không vội đưa cho
Đường Chí Lễ, lại nghiêng đầu nói: “Ca ca phải cảm tạ muội thế nào
đây?”
“Hôm kia phụ hoàng thưởng cho ta gối mã não ta sẽ chuyển
cho muội vậy!” Đường Chí Lễ hơi nóng vội, đưa tay muốn lấy danh sách
trong tay Đường Chí Tụy, lại bị nàng thu lại giấu ra phía sau, đành phải để tay xuống nói: “Thủy tinh vuông đặt trong điện ta cũng đưa cho
muội.”
“Hứ, ai muốn mấy thứ đó? Cái gối mã não đó rất lạnh cổ,
huống chi vật đó cứng rắn, còn không bằng gối trân châu thoải mái xưa
nay muội hay dùng, lấy nó được gì chứ? Thủy tinh vuông lại càng không
ngạc nhiên, chỉ đứng được mà thôi, dùng cái gì không thể đứng chứ, sao
phải dùng thủy tinh mới đứng?” Đường Chí Tụy không đồng ý, cầm danh sách làm thành cái quạt quạt vài cái, liếc nhìn quanh bốn phía, bảo nhóm
cung nữ lui ra xa, hạ giọng nói: “Trừ phi ca ca mang muội ra ngoài cung
dạo một vòng.”
“Chuyện này không được, nếu như bị phụ hoàng mẫu
hậu biết được, thật sẽ tức giận.” Đường Chí Lễ thấy Đường Chí Tụy lơ
đãng, thân mình nhanh chóng đi lên trước, cánh tay vòng qua, đi ra sau
lưng Đường Chí Tụy, nắm cổ tay nàng, thuận thế kéo, đã lấy được danh
sách trong tay nàng. Giơ lên cao hơn đầu, “Vèo” một cái đã lui ra phía
sau vài bước, cười hì hì nói: “Mấy thứ gì đó trong điện của ta mặc muội
chọn lấy, muốn xuất cung thì không bàn nữa.”
“Muội biết huynh sẽ
dùng chiêu này mà!” Đường Chí Tụy cũng không giận, vuốt xiêm y nói:
“Danh sách thật sự muội đã đặt trong điện rồi, phần này là bái thiếp
muội luyện chữ thôi. Không mang muội đi xuất cung, thì không có danh
sách.”
Thiên kim Hạ phủ_Cống Trà_.....
“Muội muội, muội
muội tốt à, đưa danh sách cho ta đi!” Đường Chí Lễ cũng hơi gấp, lật
thấy danh sách vừa cướp được trong tay là bái thiếp luyện chữ, bất đắc
dĩ nói: “Chuyện xuất cung chúng ta có thể thương lượng một chút!”
“Thế này mới đúng chứ! Có thương có lượng mới đúng là ca ca tốt của muội.”
Đường Chí Tụy tươi cười rạng rỡ, sáp qua nói: “Nói phải giữ lời nha!”
“Được, ta đáp ứng muội!” Đường Chí Lễ vò vò tay nói: “Trước muội đưa danh sách cho ta nhìn một cái!”
“Vậy, đưa huynh!” Lần này Đường Chí Tụy lấy danh sách từ trong ngực ra, dúi
vào trong tay Đường Chí Lễ: “Đây chính là danh sách từ chỗ cữu cữu muội
cố gắng nhớ quay về phòng chép ra đó, cũng
may chỉ mười cái tên, cũng không khó nhớ, nếu nhiều hơn mấy cái nữa,
không chắc sẽ nhớ nổi đâu. Có điều ca ca, huynh muốn danh tính những
người này làm chi?”
Đường Chí Lễ nhìn thấy hai chữ “Hạ Viên”
trên danh sách, nhất thời chẳng quan tâm trả lời qua loa với Đường Chí
Tụy..., chỉ nói: “Nàng thật đúng là được chọn.”
“Ai là nàng?”
Đường Chí Tụy nhìn vào danh sách, thấy ngón tay Đường Chí Lễ phủ lên hai chữ Hạ Viên, “ối” một tiếng nói: “Không lẽ đây là cô nương hai lần ghép bức tranh huynh đều thua dưới tay nàng chính là Hạ cô nương kia?”
“Đúng là nàng!” Đường Chí Lễ không lừa gạt Đường Chí Tụy, ngẩng đầu lên nói:
“Lúc đầu sư bác làm thất xảo mưu đồ, ba ngày nàng đã ghép ra được. Lúc
này đến đây, bức tranh Bát Quái kia ngay cả ta cũng không hợp lại nổi
vừa vặn lấy ra mời nàng ghép lại lần nữa, nếu ngay cả cái này nàng cũng
ghép ra được, ta sẽ chân chính tâm phục khẩu phục.”
Lúc này Hạ
Viên đang ở trong phủ Trưởng công chúa, bỗng nhiên hắt xì hai cái liền,
không khỏi che miệng nói: “Có ai đang nói xấu ta hay sao?”
“Ai
dám nói xấu cô nương chứ?” Tiểu nha đầu Đậu Phụ đang chải đầu cho Hạ
Viên, cười nói: “Thấy cô nương, có ai mà không nhanh mồm nhanh miệng
khen đâu nào?”
Hạ Viên vừa nhìn thấy Đậu Phụ đã muốn cười. Vì
trước đây lúc ở phủ Trưởng công chúa có nói một câu chuyện cổ tích công
chúa Đậu Phụ, không nghĩ tiểu cung nữ này lúc ấy núp ở một bên nghe bỗng nhiên bị ngã vào đầu cột giường, dọa mọi người nhảy dựng. Công chúa gọi tới hỏi, biết được vì nàng không quen giường mới, lăn qua lộn lại một
đêm ngủ không ngon, lúc này nhịn không được đã bắt đầu buồn ngủ. Vì đệm
giường có một chỗ hơi cứng, trên cánh tay còn bị cấn một ít dấu. Lúc ấy
Hạ Viên thấy tiểu cung nữ này vừa nói vừa run rẩy, nên mở miệng cầu tình cho nàng. Lúc ấy công chúa bật cười nói: “Chẳng lẽ người này thực sự là một tiểu công chúa Đậu Phụ sao!” Cũng hỏi tên tiểu cung nữ, cười nói
tên không thuận miệng, đơn giản ban một cái tên mới khác cho nàng, gọi
là Đậu Phụ. Sau đó mỗi lần Hạ Viên đi qua ở phủ công chúa, Đậu Phụ đều
tới hầu hạ nàng.
Mới vừa sơ đầu xong, lại có một nha đầu khác
khom người đi vào cười nói: “Cô nương, An Bình Hầu phu nhân và Thượng
Thư phu nhân đều đến đây, nghe được ngài đang ở phủ công chúa, nên muốn
gặp mặt!”
Bên trong phủ Tướng quân, Thượng Tiệp lại tỉ mỉ nói
cho Tưởng Hoa An chuyện Hạ Viên yêu thích cái gì, cười nói: “Đây chính
là nương dụng tâm hỏi thăm được, bình thường con phải nhớ kỹ. Đợi tháng
sau lên đường đến Bắc Thành quốc, con hộ tống bọn Viên nhi, trên đường
tự nhiên không thể so với trong nhà, việc ăn dùng này, nếu có thể tận
lực theo yêu thích của nàng, nàng dĩ nhiên sẽ cao hứng. Cần phải bảo hộ
nàng, bảo hộ thật tốt trở về.”
Tưởng Hoa An vội vàng đáp ứng,
đương nhiên, đệ tức phụ tương lai, nhất định phải được bảo hộ đặc biệt,
sẽ không để nàng có chuyện gì.
Đợi Tưởng Hoa An đi ra ngoài,
Thượng Tiệp lại bảo Tưởng Hoa Khoan vào phòng, kéo nói: “Hoa Khoan,
tháng sau đi hộ tống các cô nương đến Bắc Thành quốc, các cô nương khác
còn thôi, đại tẩu tương lai nhà con nên trông coi nhiều chút, chớ để các nam tử khác tiếp cận được. Đại ca con có chút đầu gỗ, chuyện khác thì
tốt, chỉ có chuyện này chỉ sợ vẫn còn chưa thông suốt, con phải ra tay
rồi.”
“Đại tẩu tương lai? Là vị nào?” Tưởng Hoa Khoan vừa mừng
vừa sợ, kinh hãi mình thế mà đến bây giờ mới biết thì ra trong mười vị
cô nương có một vị là đại tẩu tương lai đấy, nhưng mình lại chẳng biết
gì hết. Vui quá, đột nhiên có thêm một đại tẩu tương lai, xem ra chuyện
tốt của đại ca sắp đến rồi.
Thượng Tiệp đi qua nói thầm vài câu, Tưởng Hoa Khoan vừa nghe há to mồm, một lúc lâu sau nói: “Nương, vẫn
cho là người muốn cầu nàng cho Hoa Cái đấy, không nghĩ tới là muốn cầu
cho Đại ca. Người yên tâm, trên đường con tất sẽ tận lực tìm cách để bọn họ có cơ hội ở chung một mình, làm cho bọn họ thông suốt trước, trở về
hôn sự mới luận tốt!”