"Ca ca, bộ dáng của muội có tuấn không?" Hạ Viên lúc này cũng buộc tóc
giống như Hạ Từ, bắt chước cách ăn mặc của hắn, mặc áo bào điểm sắc mây
hoa hồng, trên đai lưng đeo một khối ngọc bội hình con cá, bên dưới có
bông tua rua màu đỏ. Nhìn vào trong gương, mày như xuân sơn, mắt như thu thủy, thiếu niên tuấn tú, tác phong nhanh nhẹn. Ối chà chà, xưa nay có
thói quen nhìn tiểu ca ca, không thấy tuấn dữ dội. Lúc này mình giả
trang bộ dáng của hắn, cảm giác còn tuấn hơn hắn nữa!
Hạ Từ chống nạnh đứng sau lưng Hạ Viên, cười hì hì nói: "Ta nghĩ khen bộ dạng này
của muội tuấn, cảm giác giống như đang khen chính mình, làm người da mặt không nên quá dầy."
"Phì!" Hạ Viên không nhịn được cười, quay
đầu lại nói: "Muội vẽ lông mi đậm một chút, thấy chúng ta quả thật giống nhau như đúc nhỉ?"
"Ta cường tráng hơn muội một chút, có điều
hiện nay trời lạnh, muội mặc áo bông bên trong áo choàng, theo ta nhìn
cũng không sai biệt lắm." Hạ Từ đánh giá Hạ Viên cao thấp, thấy nàng vẽ
đen lông mi, thấy lông mi quả thật đen đậm hơn một chút, không nhìn kỹ,
thật nhìn không ra cái gì, đi tới gần nói: "Chỉ đi tới Mạc phủ cùng bá
mẫu thôi, cần gì phải giả dạng hình dáng của ta đi qua?"
Nhìn
quanh thấy bốn bề vắng lặng, Hạ Viên mới nhỏ giọng nói: "Anh tỷ tỷ nhờ
muội xem tỷ phu tương lai Mạc Văn Bách phẩm tính thế nào, muội một cái
tiểu nữ oa đi qua nhiều nhất chỉ lên tiếng chào hỏi, làm sao có thể nói
nhiều hơn? Bây giờ giả trang thành bộ dáng của huynh đi theo, cũng dễ
nói chuyện!"
"Giả trang thành bộ dáng của ta cũng có thể, nhưng
không cho phép trêu cợt người bại hoại thanh danh của ta." Hạ Từ trừng
mắt nhìn nói: "Bây giờ Anh Đào vừa nhìn thấy ta mặt liền đỏ, đều do muội ban tặng."
Nguyên do vào buổi tối mấy ngày trước, Hạ Viên vừa
tắm rửa xong, cứ xõa tóc như vậy đến trong phòng Quý Thư, vì nhìn thấy
áo choàng của Hạ Từ đang đặt trên ghế, nên mặc áo choàng của hắn chạy
vào phòng hắn chơi. Lúc ấy đúng lúc đến giờ lên đèn, trong phòng chỉ có
một cây đèn không đủ ánh sáng, tiểu nha đầu Anh Đào nhìn sai, nghĩ Hạ
Viên là Hạ Từ, tiến lên muốn giúp buộc tóc. Hạ Viên cũng không để ý,
ngồi bên cạnh Anh Đào, tựa lên trên đầu gối nàng để nàng buộc tóc. Anh
Đào vừa được mười tuổi, xưa nay thấy Hạ Từ tao nhã lại tuấn mỹ, vốn có
chút cảm xúc khác, lúc này Hạ Viên lại để cả người lên ngực nàng, nhất
thời chân tay luống cuống, tay run run nửa ngày cũng không buộc nổi búi
tóc.
Hạ Viên đang đùa chơi với những hoa văn trên áo choàng, thấy Anh Đào có chút khác thường, quay đầu nhìn lên, gương mặt trắng noãn
của Anh Đào đã hồng thấu, con mắt lóe sáng tựa sao, nhất thời ngây ngẩn
cả người, cúi đầu nhìn áo choàng trên người mình, lúc này mới hiểu ra,
nhịn không được liền cười ngửa tới ngửa lui. Đúng lúc Hạ Từ vào phòng,
không hiểu gì cả, cười nói: "Muội muội chuyện gì vui thành như vậy?" Vì
thế, Hạ Viên cười càng lợi hại hơn. Lúc này Anh Đào mới biết đang nhận
lầm người, quẫn không thôi, mặt đỏ rực rối loạn lui xuống. Bây giờ Hạ Từ nhớ tới chuyện này, còn sợ Hạ Viên giả trang bộ dáng của mình, trêu
chọc tiểu nha đầu nhà ai, gây phiền toái cho mình, bởi vậy luôn mãi dặn
bảo nói: "Sau khi giả trang bộ dáng của ta, nhìn thấy nữ tử nhà người ta phải có lễ, không được nhìn loạn người ta. Còn có, không cần đi qua nói chuyện. Tóm lại, không nên trêu chọc người ta."
"Nếu người ta
trêu chọc muội thì sao?" Vẻ mặt Hạ Viên cợt nhả nói: "Muội mặc nam trang vào có thể còn tuấn hơn huynh, khó bảo toàn tiểu cô nương người ta
không đến lấy lòng. Muội lại không có thói quen làm mặt đen với tiểu cô
nương người ta nha." Nói xong sợ Hạ Từ đòi nàng cởi ra áo choàng vừa
mượn được, vài bước chạy đến cửa, vén mành bước ra cửa, lại xoay người
thò đầu vào nói: "Ca ca nhớ hôm nay phải trốn trong phòng đọc sách đừng
đi ra, miễn cho người ta biết muội giả trang bộ dáng của huynh theo bá
mẫu xuất môn."
"Nếu nhà không tìm thấy muội, không phải sẽ hỏi sao?" Hạ Từ đuổi theo nhỏ giọng nói: "Ta thật không giấu được bao lâu."
"Mọi người không thấy muội một lát, nghĩ rằng muội và Ý tỷ tỷ đang ở chỗ Tô
tú nương học thể thêu thôi. Ý tỷ tỷ đã đồng ý gạt giúp muội một lúc
rồi." Hạ Viên nói xong, thật cẩn thận nhìn bên ngoài một cái, thấy không có nha đầu nào, thở ra một hơi vỗ ngực nói: "Ca ca mau vào đi, nếu để
người thấy hai người chúng ta ăn mặc giống nhau đứng ở chỗ này, liền
lộ."
Hạ Từ thấy nàng đi ra ngoài, lẩm bẩm nói: "Vừa đi liền nửa
ngày, làm sao giấu giếm được?" Đang nói dở, lại thấy Hạ Viên chạy tới,
lắc mình một cái vào phòng, nhỏ giọng nói: "Ca ca, muội nghĩ rồi, ca
không thể trốn trong phòng nửa ngày không đi ra. Bây giờ có một biện
pháp ổn thỏa, có thể cam đoan hai người chúng ta sẽ không bị người ta
phát hiện."
"Biện pháp gì?" Hạ Từ biết Hạ viên nhiều mưu ma chước quỷ nhất, lúc này thấy nàng cười quỷ dị không có ý tốt, trong lòng đánh đột nói: "Đừng nói muội muốn ta giả trang thành bộ dáng của muội nhá?"
"Tiểu ca ca không hỗ là long phượng thai với ta, cứ như tâm ý tương thông."
Con mắt Hạ Viên chuyển động nhanh như chớp, cười hì hì nói: "Ta kêu Hạnh Nhân tới hầu hạ ca thay quần áo, nhân tiện để nàng đi theo bên cạnh ca, đảm bảo không ai hoài nghi."
"Muốn ta giả trang thảnh nữ hài tử, không được, nếu để ai biết được, chắc cười rớt răng hàm." Hạ Từ làm sao chịu làm, hét lên: "Ta trốn trong phòng không ra là được."
"Dù
sao ta vẫn nên gọi Hạnh Nhân mang theo xiêm y trâm váy qua đây dự phòng, nếu thật sự không giấu diếm được, tiểu ca ca phải giả trang thành bộ
dáng của ta đi ra ngoài ứng đối." Hạ Viên thấy vẻ mặt đau khổ của Hạ Từ, sợ hắn vẫn không đồng ý, vung vung nắm tay nhỏ nói: "Nếu ca không gạt
giúp ta, ta sẽ đi trêu chọc rất nhiều tiểu nha đầu, sau đó cho ca buồn
rầu." Hạ Viên bỏ lại câu nói, sau đó bỏ chạy nhanh như chớp.
Vì
sáng sớm Quý Thư và Hạ phu nhân đã đến miếu dâng hương, trong phòng chỉ
có bà vú đang bồi Hạ Dạ và Hạ Cẩn chơi, thấy Hạ Viên đến đây, Hạ Dạ và
Hạ Cẩn đều gọi ca ca.
Hạ Viên thấy hai đệ đệ đều không nhận ra
mình, bỗng cười mặt mày nở hoa, ha ha, người trong nhà còn không nhận
ra, người khác thì càng không nhận ra được. Nói với bà vú mình phải cùng Sử Nghi đến Mạc phủ chơi, bảo bà vú nói với Quý Thư. Bà vú cười nói:
"Mấy ngày nữa sẽ đông chí, trường học sẽ nghỉ dạy trước, ca nhi được mấy ngày rảnh rỗi. Thừa dịp hiện nay chơi vui vẻ.”
Nói mấy câu cùng mấy đệ đệ, Hạ Viên mới trở về phòng dặn bảo một ít lời với Hạnh Nhân,
dặn bảo xong cũng không còn sớm nữa, vội vã đi qua tìm Sử Nghi.Sử Nghi
đang dặn bảo nhi tử mười tuổi Hạ Chấn, nhìn thấy Hạ Viên mặc nam trang
đến đây, vì trong lòng có việc, hơn nữa Hạ Viên cố ý vẽ lông mi đen
chút, nên không nhìn ra nàng là Hạ Viên, tưởng Hạ Từ, cười nói: “Buổi
tối hôm qua Viên nhi nói muốn đi với ta đi dạo đến Mạc phủ, lúc này sao
lại thay đổi thành con rồi? Thôi được, đang muốn thuận đường mang Chấn
nhi đi qua nhận thân, hai ca nhi làm bạn cũng tốt.”
Giọng nói Hạ
Viên trong trẻo hơn Hạ Từ, sợ nói nhiều Sử Nghi sẽ nhận ra, nên nén cổ
họng lên tiếng, thế này mới đi theo sau Sử Nghi và Hạ Chấn lên kiệu. Mỗi ngày Hạ Chấn đều đến trường cùng Hạ Từ, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn
ra người trước mắt là Hạ Viên, nên nháy mắt ra hiệu, cũng không vạch
trần. Hạ Viên thấy Hạ Chấn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra chân tướng,
khi Sử Nghi không để ý, ghé tai qua nói: "Che dấu đừng vạch trần, sau
này muội tạ ca."
Chuyện này chơi thật vui! Hạ Chấn chỉ sợ người
thiên hạ không loạn, còn đúng tuổi thích nháo loạn nhất, nghe lời nói
của Hạ Viên..., tay che lại miệng mình, làm động tác đang khâu miệng,
cười hì hì nói: "Từ nhi, ta cảm thấy hôm nay đệ đặc biệt tuấn tú!"
"Tất nhiên!" Hạ Viên thẳng dáng người, bộ dáng nghiêm túc, hơi đè cổ họng
bắt chước ngữ điệu Hạ Từ, gật đầu nói: "Hình dáng tuấn tú thế này, ta
cũng không có biện pháp."
Sử Nghi đang tính toán ứng đối nói
chuyện thế nào ở Mạc phủ, vừa nghe lời nói Hạ Viên, không khỏi vui vẻ,
cười nói: "Nam nhân xinh xắn quả thật không phải chuyện tốt. Nhi tử Hạ
phủ chúng ta, tính ra Từ nhi là tuấn nhất, tương lai khi làm mai còn
không biết tình hình thế nào đâu!" Vì bên trong kiệu hơi tối, Sử Nghi
lại không nhìn Hạ Viên rõ ràng, vẫn không để ý người trước mắt không
phải Hạ Từ.
Cỗ kiệu rất nhanh đến Mạc phủ, Mạc phu nhân vội đi ra nghênh đón. Vừa thấy Hạ Chấn và Hạ Viên cũng đi theo tới, hơi cười nói: "Ồ, hai vị ca nhi tuấn tú đến đây! Đây là Từ nhi đúng không, lúc trước ở trong phủ các ngươi đã gặp qua hai lần, có điều không nhìn rõ ràng."
Nói xong nhìn kỹ Hạ Viên, "Chậc chậc" nói: "Thật đúng là quá tuấn, hôm
nay ta đúng là được mở rộng tầm mắt, thì ra hình dáng nam oa lúc trưởng
thành cũng có thể được thế này."
Sử Nghi nghe thấy Mạc phu nhân
khích lệ, tự nhiên sẽ vì Hạ Viên khiêm tốn hai câu, cũng mang Hạ Viên và Hạ Chấn theo Mạc phu nhân vào cửa.
Đợi gặp Mạc Văn Bách, Hạ Viên lại gật gật đầu, bộ dáng đoan chính, tư thái khiêm tốn, thái độ ôn hòa, nhìn là người rộng lượng. Vì Sử Nghi và Mạc phu nhân có chuyện khác
muốn thương lượng, nên bảo Mạc Văn Bách mang Hạ Chấn và Hạ Viên tùy ý đi dạo.
Mạc lão gia là Binh bộ, chuyên quản lý binh khí, ông lại
thích thu thập một ít binh khí danh phẩm, sáng sớm Hạ Chấn nghe trong
Mạc phủ cất chứa kiếm chém sắt như chém bùn, nên muốn đến xem, lúc này
thấy chỉ có một mình Mạc Văn Bách, nên muốn cầu nhìn xem thanh kiếm kia. Mạc Văn Bách cười nói: "Kỳ thật kiếm kia so với kiếm bình thường lợi
hại hơn chút, cũng không giống truyền thuyết bên ngoài nói chém sắt như
chém bùn."
Đợi nhìn kiếm xong, lại nhìn những binh khí khác trong Mạc phủ, thì có quản gia tiến vào đưa tin: "Có mấy vị thiếu gia phủ
Tướng quân đến đây!"
"Mau mời!" Mạc Văn Bách quay đầu cười nói
với Hạ Chấn và Hạ Viên: "Hôm trước phụ thân ta tới dự tiệc, thổi phồng
nói trong phủ có được mấy thanh kiếm rất thuận tay, mấy nhi tử nhà Tướng quân gia vừa nghe liền muốn đến xem, không nghĩ hôm nay đã tới rồi."
Hạ Viên thấy Mạc Văn Bách đi ra ngoài đón Tưởng Hoa An bọn họ đi vào, kéo
Hạ Chấn vào một góc nói: "Tiểu ca ca đi theo Tưởng Hoa An bọn họ học võ, cực kỳ quen biết, chỉ sợ bọn họ vừa liếc mắt một cái đã nhận ra muội
không phải tiểu ca ca, ca phải giúp muội che dấu đó."
"Nhận ra
thì nhận ra, sợ cái gì?" Hạ Chấn xoa xoa đầu Hạ Viên nói: "Ai kêu muội
nghịch ngợm, muốn phẫn bộ dạng ca ca muội đi ra gạt người."
Đang
nói, Mạc Văn Bách đã là mang sáu huynh đệ Tưởng Hoa An đi vào, vừa thấy
Hạ Chấn và Hạ Viên đều ở đây, không khỏi nở nụ cười nói: "Thật khéo, gặp nhau rồi!"
Hạ Viên thấy sáu tiểu tướng bước đi vào, tư thế hiên
ngang, đành phải cẩn thận đi lên chào hỏi. Không nghĩ Tưởng Hoa Khoan
thấy Hạ Viên không lưu loát như xưa, sau khi nàng lại đây, bắt lấy cánh
tay nhấc lên, "Vù"một tiếng nói với Tưởng Hoa An: "Tiểu tử này hôm nay
sao giống nữ nhi vậy, làm người ta nhìn ngứa mắt muốn quăng một cái,
huynh tiếp lấy!"
Hạ Viên mới hét lên một tiếng, đã bị Tưởng Hoa
An tiếp nhận lấy, lại nghe Tưởng Hoa An cười ha ha nói: "Quả nhiên hôm
nay thật giống cô nương!"
"Thả ta xuống!" Hạ Viên giãy dụa muốn xuống dưới, vừa tức vừa thẹn.
Tưởng Hoa An vốn muốn ném Hạ Viên cho lão Tam Tưởng Hoa Hoằng, vừa nghe thanh âm Hạ Viên hơi bất đồng với ngày xưa, không khỏi cúi đầu nhìn, khuôn
mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà, hai bên má hơi phiếm hồng, cái miệng nhỏ nhắn chu môi, giống một bông hoa nhỏ, không khỏi ngẩn ra, Từ nhi tuấn thì
tuấn, cũng không nũng nịu như vậy. Rồi lại cảm thấy cánh tay ôm thân thể tuy rằng dầy dặn, nhưng vẫn mềm mại núc ních, điều này làm hắn phát
hoảng. Từ nhỏ bọn họ và Hạ Từ học võ cùng nhau, gặp nhau cãi nhau ầm ĩ,
thường thường bế đến ném đi, nhưng không cảm thấy Hạ Từ mềm mại núc
ních, đây là sao vậy?