Qua mấy ngày sau, Trưởng công chúa bắt đầu bảo người đứng đầu Khâm Thiên
Giám, chính là Hạ lão thái gia, để ông chọn ngày tốt cho Hạ Viên đến phủ làm lễ bái nghĩa mẫu (mẹ nuôi). Vừa nghe được tin tức, mọi người trong
Hạ phủ đều vui mừng phấn khởi, phảng phất giống như mọi người đều trở
thành hoàng thân quốc thích luôn vậy.
“Thiếu gia nhà chúng ta
không hổ là Tiểu Thần Toán, tuy thú là cô nương quan nhỏ, nhưng sinh ra, đầu thai chính là long phượng thai. Nam hài, thông tuệ giống y hệt
thiếu gia trước đây. Còn nữ hài, cũng không cần phải nói, chỉ nói lúc
này được phu nhân An Bình Hầu và Trưởng công chúa ưu ái, lại có bao
người được như vậy.”
Nha đầu Hạ phủ thì thầm bàn tán, cũng có chút hãnh diện!
Hôm nay là ngày lành, sáng sớm phủ công chúa đã phái xe ngựa đến đón Hạ
Viên, Quý Thư và Hạ Niên. Vừa lên xe, Quý Thư bế Hạ Viên lên đầu gối
mình dặn bảo đủ điều, thấy nàng tuy tuổi còn nhỏ, mọi chuyện đều nghe
hiểu được, lời nói đã nói cho nàng cũng có thể thuật lại một lần, mẹ con cùng thông, mới thở phào nhẹ nhõm, sờ đầu Hạ Viên, hôn lên một cái, lẩm bẩm: “Có một nữ nhi thông minh thật sự là bớt lo mà!”
“Có một
phụ thân thông minh, dĩ nhiên sẽ có nữ nhi thông minh!” Hạ Niên ở bên
cạnh tự tiếu phi tiếu nói: “Còn có một người nên hôn nàng đã quên hôn
đấy!”
Quý Thư đang cố gắng dặn dò Hạ Viên, không nghe rõ lời nói Hạ Niên..., nên ngẩng đầu hỏi: “Chàng nói cái gì?”
“Phụ thân muốn người hôn hắn một cái. Nương, người hôn đi! Con trông chừng
giúp người!” Hạ Viên nói xong đùa với màn xe giả vờ như đang nhìn ra bên ngoài, dáng vẻ rất thiên chân, đợi quay đầu lại thì thấy cha mẹ đều
đang đỏ mặt, không khỏi ngầm cười tới nội thương, người lớn hai người
nghĩ ta còn nhỏ nghe không hiểu những lời này, mỗi ngày đều ở trước mặt
ta liếc mắt đưa tình. Lần này xem hai người làm thế nào đây?
Hạ
Niên thấy Quý Thư trừng mắt với hắn, ánh mắt như nói đang trước mặt hài
tử sao chàng lại nói lung tung, nên bày ra bộ dáng trích tiên vân đạm
phong khinh (không màng thế sự, bàng quang), toan tính chính mình cái gì cũng không nói.
Quý Thư trừng mắt liếc Hạ Niên lần nữa, quay
đầu nhìn Hạ Viên, hoang mang nói: “Có một nữ nhi thông minh, ngược lại
cũng không tốt, lại còn hỏng. Về sau nói chuyện làm việc, đều phải thu
liễm chút.” Đang nói, cỗ kiệu run lên, ngừng lại, cũng đã đến cửa phủ
công chúa. Sớm đã có rất nhiều bà tử và con dâu ra đón.
Quý Thư
bế Hạ Viên xuống xe ngựa, muốn nói chuyện, há miệng lại “Ụa” một cái nôn một ngụm nước chua đi ra. Hạ Niên và Hạ Viên cùng kêu lên hỏi: “Làm sao thế?”
Quý Thư lấy khăn con trong ngực ra lau miệng, cũng kinh
ngạc nói: “Từ trước đến giờ ngồi kiệu đều tốt mà, sao hôm nay lại say
kiệu rồi?”
“Hạ thiếu phu nhân đây là dạ dày hơi yếu, xóc bụng
thôi.” Vài bà tử tiến lên cười nói: “Nhanh vào phủ đi, đúng lúc gọi Y
Chính trong phủ đến bắt mạch. Y Chính trong phủ chúng ta, phụ thân và
thúc gia (ông chú) tất cả đều là ngự y trong cung, y thuật rất tốt! Chỉ
bắt mạch xem khỏe hay không thì không khó gì.”
Hạ Niên lúc này
mới nhìn sắc mặt Quý Thư, không đợi mấy bà tử đi đến nâng đỡ, tự mình
đưa tay qua nắm cổ tay Quý Thư bắt mạch, sau một lúc lâu, đáy mắt đều là vui sướng, chuyển bắt mạch thành nắm tay, cúi đầu nói: “Đợi Y Chính đến bắt mạch cho nàng xác định đã.” Lại thấy đám bà tử muốn đưa Quý Thư lên ngồi nhuyễn kiệu, dặn bảo: “Nương tử ta không được khỏe, xin đi chầm
chậm chút.” Chính mình lại bế Hạ Viên lên một nhuyễn kiệu khác.
Quý Thư lên nhuyễn kiệu, đợi ngồi yên rồi, bản thân lại có chút nghi ngờ
không rõ, giơ bàn tay bấm đốt ngón tay tính ngày, sau đó nhìn Hạ Niên
đang đi theo phía sau, hé miệng nói: “Không nghĩ tới...” Lời nói kế tiếp lại ngừng không nói nữa.
“Nương làm sao vậy ạ?” Hạ Viên ngồi
trong lòng Hạ Niên, thấy Quý Thư quay đầu nhìn lại bọn họ, khóe miệng
tất cả đều là ý cười, không khỏi thấy kỳ lạ, dạ dày không khỏe thì vui
vẻ cái gì chứ? Đang định hỏi lại, trong đầu bỗng xẹt qua một ý nghĩ,
nhanh chóng cũng hiểu rõ rồi, ôi, lão nương có tin vui! Lại nghe Hạ Niên không che dấu nổi niềm vui nói: “Tiểu Viên Cầu, nương con sắp cho chúng ta thêm một tiểu đệ đệ rồi!” Thiên kim Hạ phủ
“Sắp thêm một tiểu đệ đệ rồi? Woaa, thật
là vui quá đi!” Lúc này Hạ Viên cũng không nhịn được mà nhảy nhót, mình
và Tiểu ca ca đã hơn ba tuổi rồi, nếu lão nương còn không mang thai, chỉ sợ lời ra tiếng vào sẽ ngày càng nhiều hơn, giờ tốt rồi, mình là nghĩa
nữ của Trưởng công chúa, cũng không còn ai dám khó xử lão nương, vừa vặn an tâm dưỡng thai.
Đợi vào phòng, công chúa ra đón, vừa ôm chầm Hạ Viên vừa hôn, cười nói: “Đã tới!” Thấy Quý Thư và Hạ Niên hành lễ,
để người tới nâng đỡ, cười phá lên: “Sau này Viên nhi sẽ là nữ nhi của
ta rồi, Hạ thiếu phu nhân chính là muội muội của ta, không cần đa lễ.”
Công chúa cũng chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi, mi dài mắt cong, dáng người yểu điệu, mặc dù thần sắc hơi bệnh chút, lúc này cười rộ lên lại cực kỳ
rạng rỡ. Trước kia Quý Thư cũng từng nghe công chúa vì tiểu nữ nhi chết
non, bị bệnh một thời gian dài, có thể là người có chuyện tốt tinh thần
cũng tốt lên, đuôi mày khóe mắt đều là không khí vui mừng. Thấy công
chúa ôm Hạ Viên không chịu buông tay, biểu lộ chân tình, Quý Thư cũng
thay đổi suy nghĩ. Trước đó còn lo lắng người hoàng gia đều có tâm địa
sắt đá, không hề để ý đến tình thân, nay nhìn thấy, người hoàng gia cũng có một mặt nhu tình.
Đợi ngồi vào chỗ của mình, đã có Nghi Nữ
Quan xuất cung tới chủ trì nghi thức bái nghĩa mẫu, Hạ Viên chỉ nghe
theo phân phó của người lớn quỳ xuống dập đầu với công chúa, miệng nói
“Nghĩa mẫu”, sớm đã bị công chúa kéo tới, tròng mắt ngấn đỏ nói: “Nữ nhi ngoan!” Một bên bảo người khen thưởng.
Trên người công chúa có
một cỗ hương thơm nhàn nhạt, Hạ Viên ngửi thấy, gối trên cổ nàng hít hà, bật thốt lên: “Nghĩa mẫu, trên người người rất thơm!”
“Ha ha,
đây là ta dùng Bạch Ngọc cao được ngự tứ từ trong cung, mùi hương rất
nhạt.” Mặc dù mắt công chúa vẫn còn đỏ, giọng điệu lại rất vui vẻ, cười
nói: “Sẽ đưa cho nương con mấy hộp được chưa!” Quý Thư nghe vậy, đi tới
trước nói lời cảm tạ.
Thấy nghi thức đã hoàn thành xong, có bà
tử đi tới nói nhỏ vài câu vào tai công chúa, công chúa lập tức nói:
“Trịnh thiếu phu nhân không khỏe vì sao không nói sớm, nhanh nhanh mời Y Chính đến bắt mạch. Lúc này cũng không cần phải kiêng kỵ gì, ngay ở đại sảnh bắt mạch xem luôn đi!”
Hạ Niên và Quý Thư cảm tạ. Y Chính
đã vội vàng đến đây, đợi bắt mạch xong, đứng lên nói: “Chúc mừng thiếu
phu nhân, đây là hỉ mạch.”
“Ồ!” Đám người Phò mã và Trưởng công
chúa đều rất ngạc nhiên, đều đến chúc mừng. Mặc dù Hạ Niên đối với người ngoài đều lạnh nhạt, lúc này cũng không giấu được ý cười, liên tục nói
lời cảm ơn.
Vì vừa mới làm lễ bái nghĩa mẫu, công chúa nói muốn
giữ Hạ Viên ở đây mấy ngày mới đưa về phủ, Quý Thư thấy lá gan Hạ Viên
rất lớn, lại không sợ người lạ trước khi rời đi dặn bảo nàng mấy câu thế này mới theo Hạ Niên cáo từ ra về. Tất nhiên công chúa ban thưởng rất
nhiều hiện vật và thuốc bổ, lại phái người hộ tống Hạ Niên và Quý Thư
trở về.
Ở đây Hạ Viên như ánh trăng sáng được các vì sao vây
quanh, công chúa lại gọi đoàn tạp kỹ trong phủ cho nàng thưởng thức, lại vội vàng bảo phòng bếp làm các loại đồ ngọt mà tiểu hài tử thích ăn. Dỗ dành cưng chiều, sợ nàng bị đói, gọi người múc trước bát cháo thịt cho
Hạ Viên ăn, hoàn toàn đối đãi nàng như một trẻ con. Còn cười nói: “Nếu
con thấy vị không ngon, cứ nhổ ra, chúng ta thay thức ăn khác.”
“Nghĩa mẫu, người làm như vậy sẽ làm con hư đấy!” Hạ Viên nhắc nhở công chúa,
cười hì hì nói: “Nương con nói rồi, tiểu hài tử có thể đau trong lòng,
không thể đau ngoài miệng.”
“Xem cái miệng nhỏ này, thật biết
cách ăn nói nha! Câu nói đầu tiên là nói công chúa sủng ái người, rồi
lại chỉ ra nương người có cách dạy dỗ nữ nhi.” Ma ma bên cạnh vui sướng
nói: “Nhìn sự thông minh này, nhìn giống như nữ nhi thân sinh của công
chúa, nào sẽ biết được là nghĩa nữ công chúa mới nhận chứ!”
“Ngày đó ở trong miếu Tử Mẫu nhìn thấy hài tử này, ta biết ông trời thương
ta, biết ta nôn nóng thương nhớ đến nữ nhi, đưa một nghĩa nữ đến đây cho ta.” Giọng nói công chúa hơi khàn, phút chốc lại trở thành vui sướng,
cười nói: “Ông trời là thương ta, ta cũng thật có phúc, cứ vui vẻ tự đắc dưỡng bệnh, đợi nghĩa nữ trưởng thành, phải giúp nó chọn hiền tế!”
Ôi ôi, ta mới hơn ba tuổi thôi, lúc này đã nhắc tới chuyện chọn hiền tế
rồi, có phải là quá nhanh rồi không, quyết định làm như nghe không hiểu
lời của công chúa.
Đợi đến tối lúc đi ngủ thì tình huống càng
khoa trương hơn, một chiếc giường khắc hoa thật lớn, bà tử và nha đầu
gác đêm cũng hơn mười hai người. Công chúa còn muốn ngồi bên giường dỗ
nàng ngủ, vừa sờ sờ vào đệm thảm trên giường, cau mày nói: “Thảm này
chạm vào không mềm mại trơn láng như lúc trước, nhưng cũng đừng làm cấn
Thư nhi mới được.”
Hạ Viên thoải mái trở thân mình, tay lại lặng lẽ sờ thảm dưới thân, cảm giác mềm mịn nói không nên lời, lúc này nghe
Trưởng công chúa nói như vậy, không khỏi cười hi hi nói: “Nghĩa mẫu,
con cũng không phải là công chúa Đậu Phụ, sao có thể bị cấn được?”
“Công chúa Đậu Phụ là ai?” Công chúa cười nói: “Cũng chưa nghe qua phong hào này.”
“Là chuyện xưa nương con kể cho con nghe.” Giọng nói Hạ Viên như trẻ con
đang bú sữa đem chuyện xưa công chúa Đậu Phụ ngủ trên thất sàng, trên
giường còn đặt một khỏa đậu phụ cấn không ngủ được nói giản lược qua.
“Ha ha, con chính là tiểu công
chúa Đậu Phụ của ta!” Công chúa nghe chuyện xưa xong cười nói, ngẩng đầu nói với vị ma ma đứng bên người: “Trịnh thiếu phu nhân thật sự là một
người tài giỏi, có được nương như vậy, mới có thể ra được nữ nhi thế
này, cũng không phải công lao của một mình Tiểu Thần Toán. Hôm nay thấy
Tiểu Thần Toán trông nom Trịnh thiếu phu nhân như thế, cũng là yêu
thương chân chính.”
“Công chúa, Hạ thiếu phu nhân đi vào phủ,
bước đi thong dong, tiến thoái có độ, nhìn không giống xuất thân từ nông thôn, giống như thân thích chân chính của công chúa vậy.” Ma ma biết
công chúa rất vừa lòng Quý Thư và Hạ Niên, lúc này còn đang yêu thương
Hạ Viên nhập tâm nhập phổi, bây giờ khen Quý Thư là sáng suốt nhất.
Hạ Viên nghe công chúa và ma ma nói chuyện, lúc này cũng mệt mỏi, nhắm mắt lại không lâu sau đã ngủ mất. Công chúa quay đầu thấy Hạ Viên an tĩnh
ngủ say, không khỏi nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Đứa nhỏ này khí huyết
sung túc (sức khỏe rất tốt), rất dễ đi vào giấc ngủ. Hài tử dịu ngoan
như vậy, lại làm người lớn vui vẻ, bảo người không thương cũng khó.” Một bên bảo bọn nha đầu trông coi, cùng ma ma trở về phòng.
Ma ma thấy hôm nay công chúa sắc mặt rất tốt, nhỏ giọng hỏi: “Có muốn tuyên Phò mã vào phòng?”
Trên mặt nhỏ nhắn của công chúa nổi lên chút huyết sắc, gật gật đầu nói:
“Tuyên đi!” Thấy ma ma mỉm cười muốn đi ra ngoài, lại bảo: “Ngươi nói
với Phò mã, đã là lão phu lão thê (vợ chồng già) cả rồi, sau này muốn
vào phòng thì vào phòng, không cần tuyên mới đi vào.”
“Cái này,
sợ không hợp quy củ?” Ma ma thấp giọng nói: “Chỉ sợ quan Lễ nghi lại lên lớp giáo huấn Phò mã không để ý quân thần chi lễ, tự mình xuất nhập
khuê phòng công chúa.”
“Vốn Phò mã có tiền đồ rất tốt, vì ta gả
cho hắn, nên hắn phải kiêng dè, chỉ có thể mang chức quan nhàn tản, vốn
chuyện này đã ủy khuất hắn rồi. Giờ ở đây là khuê phòng phu thê, hắn
cũng phải được ta tuyên mới tiến vào, đã nhiều năm như vậy, chỉ sợ lòng
hắn cũng có oán hận.” Trong lòng công chúa hôm nay bỗng minh bạch, chậm
rãi nói: “Ta đã gả cho hắn, đó là người của Mạc gia hắn, tương lại cũng
phải nhập Từ Đường Mạc gia, cái nhà này, vẫn phải để hắn làm chủ. Những
quy củ này, phải tìm cơ hội bẩm báo hoàng huynh, có thể phế hay không
phế, cũng phải làm các quan Lễ nghi mở một mắt nhắm một mắt, không thể
quấy rầy đến ta.”
“Quan Lễ nghi tất nhiên muốn mọi chuyện phải
đúng lễ nghi thôi!” Ma ma lặng lẽ cười nói: “Ta phải khiến quan Lễ nghi
có lỗi trước mới được, sau này nếu hắn dám nói lung tung, thì nói ra sai lầm của hắn chặn lại cái miệng của hắn.”
“Đúng vậy đó, tạo ra
một ít cho hắn đi!” Công chúa nhoẻn miệng cười, mê hoặc tứ phía, phất
tay nói: “Được rồi, ngươi lui xuống nghỉ đi!”
Phò mã Mạc Tiến
Ngôn nghe lời nói của ma ma, dưới sự dẫn dắt của cung nữ vào phòng công
chúa, đợi đến khi chúng cung nữ đều lui ra, hắn yên lặng nhìn công chúa
một lúc lâu mới nói: “Ma ma nói ta sau này muốn vào phòng là được vào
phòng?”
“Ừm!” Công chúa nằm nghiêng trên gối, ngửa đầu cười nói: “Ta là thê tử của chàng, chàng muốn vào phòng tất nhiên có thể đến tùy
lúc.”
Phò mã cười cúi người đi qua nhỏ giọng nói: “Nếu như vậy, nàng đứng lên cởi y phục cho ta!”
Công chúa chậm rãi đứng dậy, trước tiên thoát áo ngoài của mình, lộ ra cánh
tay tuyết trắng, đi lên cởi y phục cho Phò mã, một bên cười nói: “Đêm
nay hứa với chàng muốn làm gì thì làm.”
“Ta sẽ cố gắng, nếu có
thể sinh thêm một nữ nhi càng tốt.” Phò mã thấy tay công chúa đặt trên
vạt áo mình, gỡ nửa ngày vẫn không tháo ra được, làm sao chờ được, sớm
tự mình tháo áo khoác, kéo công chúa vào trong lòng, giọng nói có chút
run rẩy: “Ba tháng, lúc này nàng mới tuyên ta vào!” Ngữ khí vô cùng u
oán.
Công chúa bị ôm vào trong ngực người mình thương yêu, cơ
thể sớm đã nhũn ra, mang theo giọng mũi nói: “Cả đời ta không tuyên
chàng, chẳng lẽ cả đời chàng cũng không vào sao?”
“Nàng không
biết đó, đã bao lần ta muốn đi vào, đều bị nhóm ma ma cản lại, nói nàng
không tuyên thì không thể vào.” Phò mã thở dài, “Chúng ta thành thân
cũng đã tám năm rồi, mỗi lần trở về phòng, đều giống như được ma ma ân
điển vậy...”
Công chúa cắn vành tai Phò mã, thấy tai hắn cũng đỏ lên, mềm mại thở gấp, đưa miệng đến bên tai hắn nói: “Ngày sau, ta điều toàn bộ nhóm ma ma đi, sau này chàng mỗi ngày đều có thể đi vào.”
Phò mã mừng rỡ, ôm ngang công chúa, để nàng ngồi trên người mình, hàm hồ
nói: “Chúng ta nhanh nhanh sinh một nữ oa nhi thông minh giống như nghĩa nữ như vậy đi!”
“Ừm!” Giọng nói công chúa vô cùng kiều mỵ, hai
tay như rắn quấn lên cổ Phò mã, thân mình ngưỡng ra sau, cái mông tròn
trịa dịch xuống phía dưới, thấp giọng nói: “Muốn sinh một đôi giống Viên nhi - tiểu công chúa Đậu Phụ người người thương yêu.”