Tử Lam
Mục Tử Lam lẳng lặng nằm ở trong góc, bên tai không ngừng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Từ khi nàng bị Thẩm Ly ném ở trong này đã qua một hồi lâu, nhưng trong căn nhà này cũng chỉ có nàng và bà ta, còn có vị Hứa phu nhân kia.
Hứa phu nhân thoải mái đi tới đi lui, hình như đang do dự chuyện gì.
"Phu nhân, phu nhân, đại nhân đã trở lại, nhìn dáng vẻ là muốn tới viện
Thanh Chỉ của ngài, ngài xem có phải nên đi xa một chút hay không?"
Tiếng bước chân từ xa tới gần truyền đến, cuối cùng dừng ở ngoài cửa.
"Hỗn đãn chết tiệt! Đã bắt tới, cũng không thể giết sao? Người đã ở trong
phủ, thật sự không tốt xử lý! Hoàn toàn không thể dấu được việc giết
người!" Tiếng nói của Hứa phu nhân vốn dịu dàng dễ nghe, nhưng lúc này
trong giọng nói mang theo nồng đậm sát khí nghe như thế nào cũng không
được tự nhiên, "Thôi, để cho nàng sống thêm một đêm!"
Hắn thấp giọng mắng một câu, vừa hận đá một cước lên người Mục Tử Lam, lúc này mới rời đi.
Chờ hắn rời đi, Mục Tử Lam lặng lẽ mở đôi mắt thành một đường nhỏ, híp mắt
đánh giá hoàn cảnh chung quanh - - oa? Căn phòng thật quen mắt, hình như là ở bên trong Mục phủ!d/đ/l/q/đ Phòng củi?
Không ngờ một
người đi vòng tròn lớn như vậy, nàng lại chạy về chỗ cũ! Không lâu trước đây, Thẩm Ly mang theo chà trộn vào đám hạ nhân để ra ngoài, hình như
nơi chờ đợi cũng là phòng củi.
Xem ra nếu không có Thẩm thị
nhìn chằm chằm, chỉ sợ nàng hoàn toàn không đi tới ngoài thành đã bị
người đóng gói ném cho Hứa phu nhân?
Vừa rồi nàng cũng nghe
được bọn họ nói chuyện, hiển nhiên biết Thẩm Ly bởi vì cháu gái nhà mình bị bắt mới không thể không nghe lệnh Hứa phu nhân, nhưng phản bội là
phản bội, mạng của nàng đang gặp nguy hiểm cũng là sự thật, Mục Tử Lam
cũng không rộng lượng đến tha thứ cho Thẩm Ly, có điều bây giờ vấn đề
quan trọng không phải là truy cứu Thẩm Ly bội phản, mà phải cố gắng nghĩ cách trốn thoát khỏi nơi này.
Xác định chỉ có mình bên
trong phòng củi, Mục Tử Lam mở mắt ra để ý mọi thứ xung quanh, nàng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra - - xem ra, tạm thời vẫn an toàn.
Mục
Tử Lam không dám đứng lên, d/đ/l/q/đ nàng vẫn lẳng lặng nằm ở góc kia,
cố gắng nghĩ tới, rốt cuộc mình nên tìm cách gì để trốn khỏi nơi này,
nàng không cầu chạy ra Mục phủ, chỉ cần nàng có thể chạy trốn tới viện
Thanh Vi, tìm được Thẩm thị, ít nhất tới lúc đó, nàng tạm thời an toàn
rồi.
Nàng còn nhớ rõ con đường từ nơi này đến viện Thanh Vi, nhưng một khi Hứa phu nhân đã yên tâm ném một mình nàng ở trong này như vậy, có thể biết, nếu muốn trực tiếp đi viện Thanh Vi đó là không có
khả năng! Mặc dù lúc này không nhìn thấy ai ở bên ngoài, nhưng thị vệ ở
trong tối thì tuyệt đối không thiếu được.
Nghĩ nửa ngày, Mục Tử Lam vẫn chỉ có thể cười khổ, nói đến cùng, nàng chỉ là một tiểu oa
nhi sáu tuổi, không có năng lực gì, chuyện có thể làm cũng có giới hạn,
mới có thể rơi vào tình trạng mặc người xâu xé(*mặc cho người ta làm
thịt ah, kiểu ai muốn làm gì thì làm).
Phải mạnh mẽ! Ít nhất sống chết của mình không thể nằm trong tay kẻ khác! Mục Tử Lam oán hận
hạ quyết tâm, không thể lúc nào cũng vì mạng nhỏ của mình mà nhức đầu.
Thời gian như dòng nước mất, dần dần, đêm khuya đã qua, gần canh bốn, Mục Tử Lam vẫn lẳng lặng nằm úp sấp ở trong vựa củi, dáng vẻ giống như một
người hôn mê thật sự.
Trong bóng đêm im ắng, Mục Tử Lam cũng vì tự cứu mình mà cố gắng.
Nàng còn có Tu Di Giới, bên trong có rất nhiều thứ, đó cũng là hy vọng duy nhất của nàng.
Cho nên, nàng nghiêm túc chăm chỉ, cẩn thận nghiên cứu mọi thứ ở trong đó.
Thẩm thị chuẩn bị gì đó cho nàng, nàng cũng không để ý nhiều, nàng chỉ
chú ý tới những thứ bên trong chiếc nhẫn.d/đ/l/q/đ
Thẩm thị
nói với nàng, chiếc nhẫn này là vật gia truyền của phụ thân hắn, đến đời phụ thân hắn thì cũng chỉ có một nhi tử là hắn, nên chiếc nhẫn này cũng thành đồ cưới của hắn, sau đó Thẩm thị lại truyền cho Mục Tử Lam.
Mặc dù chiếc nhẫn này người bình thường cũng có thể dùng, nhưng trong một
phần trong chiếc nhẫn này, đó là năm đó người tu tiên lưu lại cho đời
sau của mình, lại không phải người thường có thể sử dụng, ngoại trừ
người có mang linh khi lấy máu nhận chủ sau khi mới có thể hiện ra.
Mục Tử Lam tìm được ngọc giản nho nhỏ ở bên trong nhẫn, có rất nhiều tin
tức bên trong, hình như là đồ vật dùng để ghi lại tin tức trong Tu Chân
giới, Mục Tử Lam tìm được cách để mình trốn thoát trong đó.
Ở bên trong Tu Di Giới, ngoại trừ một đống nhỏ linh thạch, còn có trên
dưới một trăm tấm phù chú, những thứ này đều là thành phẩm luyện tập của Tu Tiên Giả (*người tu tiên), phẩm chất cao thấp không giống nhau, tấm
phù có phẩm chất thấp chỉ cần một chút máu có linh khí là có thể chạy,
đây là lực lượng Mục Tử Lam có thể vận dụng, cũng là hy vọng chạy trốn
của nàng.
Cùng với tiếng trống canh tư qua đi, nàng lặng lẽ
đứng lên, trên tay xiết chặt một tấm giấy màu vàng nhỏ, đó là Ẩn Thân
Phù cấp thấp.
Đâm vào đầu ngón tay, d/đ/l/q/đ nhỏ một giọt
máu vào trên tấm phù, một vòng sáng màu vàng nho nhỏ bao trùm thân thể
Mục Tử Lam, lung lay một lúc thì biến mất, đây là có tác dụng rồi phải
không? Mục Tử Lam không xác định nghĩ.
Nhưng nàng không dám
nán lại, lá bùa này có thời gian, nghe nói chỉ có thể duy trì nửa canh
giờ. Đứng ở cửa, hít sâu một hơi lấy dũng khí, Mục Tử Lam thật cẩn thận
bước ra cửa phòng củi, sau đó tìm trong trí nhớ con đường đi về phía
viện Thanh Vi.
Lẳng lặng đi trên đường, Mục Tử Lam run sợ đi từng bước, nhưng rất rõ ràng, cho dù tấm phù này chỉ là cấp thấp nhưng
rất có uy lực, nàng một đường đi tới, cũng không có ai phát hiện nàng,
một đường lo lắng đề phòng nàng đi tới viện Thanh Vi.
Trong
nháy mắt bước vào viện Thanh Vi, Mục Tử Lam chỉ cảm thấy cả người vô
lực, đoạn đường này nàng gắt gao đề phòng, tinh thần kéo căng không phải người thường có thể chịu đựng, một an toàn thiếu chút nữa đã ngất đi.
Không tồi, dù sao nàng cũng không phải thật sư là một tiểu hài tử sáu tuổi,
thân thể quơ quơ nhưng nàng vẫn mạnh mẽ chịu đựng, sau đó, nàng tránh đi nha hoàn gác đêm, trực tiếp đi vào phòng ngủ của Thẩm thị.
Lúc này Thẩm thị cũng không có ngủ, hắn ngơ ngác ngồi ở trên giường, nắm
một cái tã lót tinh xảo ở trong tay, yên lặng rơi lệ, Mục Tử Lam nhìn
hắn như vậy, trong lòng đau xót, suýt nữa khóc ra thành tiếng.
Nhìn xung quanh không ai, Mục Tử Lam nhẹ nhàng leo lên giường che miệng của Thẩm thị: "Phụ thân, ta là Lam Nhi."
Đột nhiên bị tập kích Thẩm thị đang muốn chống cự, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng nói mềm mại quen thuộc, khiến cho đọng tác của hắn lập tức
cứng lại.
"Phụ thân, ta buông tay ra, ngài không cần nói gì." Thấy Thẩm thị an tĩnh lại, Mục Tử Lam tiếp tục nhỏ giọng nói.
Thẩm thị liên tục gật đầu.
Nhìn hắn gật đầu, lúc này Mục Tử Lam mới an tam buông tay ra: "Phụ thân."
"Lam Nhi!" Thẩm thị khóc ròng một tiếng, sờ soạng ở bên cạnh mình, "Là con sao? Lam Nhi của ta!"
Vươn tay cầm tay Thẩm thị, Mục Tử Lam thấp giọng mở miệng: "Phụ thân, chuyện rất vội, ta nói cho ngài nghe!"
Kế tiếp, nàng lấy tốc độ nhanh nhất kể chuyện Thẩm Ly phản bội, mình bị
bắt, sau đó nàng nói chuyện lợi dụng tấm phù trong chiếc nhẫn của tổ
tiên để chạy trốn cho Thẩm thị nghe.
"Nói cách khác, Lam
Nhi, bay giờ con còn ẩn thân sao?" Thẩm thị nhìn căn phòng trống rỗng,
nhưng trong tay mình đang cầm bàn tay nhỏ của hài nhi, nhưng trước mắt
lại không có ai, hắn có chút không dám tin mở miệng.
"Đúng,
phụ thân, hài nhi chỉ có thể lấy máu để sử dụng tấm phù này, cũng không
thể khống chế, chỉ có thể chờ đến tấm phù này hết hiệu lực mới có thể
hiện thân." Mục Tử Lam cũng có chút buồn bực, đừng nói Thẩm thị, chính
nàng cũng cảm thấy nàng có chút giống quỷ!
"Lam Nhi, tấm phù này có thể duy trì được bao lâu?" Thẩm thị cầm tay Mục Tử Lam, "Nếu
thời gian còn đủ, ta sẽ đưa con ra ngoài - - hôm nay gia chủ ở chỗ của
tiện nhân Hứa thị kia, hắn không rảnh tới chú ý ta, phụ thân có thể đưa
con ra ngoài."
Viện Thanh Vi nằm trong góc hẻo lánh ở Mục
phủ, hạ nhân ra vào cửa hông quả thật không cần bao lâu. Tính toán thời
gian, Mục Tử Lam cho một đáp án khẳng định: "Có thể duy trì nửa canh
giờ, bây giờ tính ra, có lẽ còn một khắc.”
"Đừng chậm trễ
nữa, ta lập tức đưa con ra ngoài, con đường sau này phải dựa vào Lam Nhi rồi!" Thẩm thị quyết đoán đứng lên, "Àizz, cũng do mắt phụ thân bị mù,
vậy mà tin tưởng Thẩm Ly kia! Mặc dù nàng ta là người của Thẩm gia,
nhưng thời gian ở lại Mục phủ cũng không ngắn, ta vốn nên đề phòng mới
đúng. . ."