Tử Lam
"Lam Nhi... Lam Nhi... Đại phu, nha đầu kia thế nào?" Giọng nói lo lắng truyền vào trong tai của Mục Tử Lam.
"Chính phu xin yên tâm, đại tiểu thư đã không còn gì đáng ngại, những vết
thương nhìn thấy rất nghiêm trọng, nhưng chỉ là bị thương da thịt mà
thôi." Một giọng nữ bình tĩnh trả lời, "Cần quan tâm, chính là độc trên
người chính phu, mặc dù là độc mãn tính, nhưng người lại dùng quanh năm, lại phát hiện trễ, ta cũng không có nắm chắc."
"Lam Nhi
không sao là được, còn ta... A, có thể kéo dài được một ngày thì một
ngày!" Nghe được đại phu nói, người nam nhân rõ ràng thở dài một hơi, có điều trong câu nói tiếp theo, vẫn mang theo vô cùng oán hận "Theo lời
nói của đại phu, độc này, thời gian đã lâu..”
Giọng nói của hắn dần nhỏ lại, không nói gì thêm nữa.
Mục Tử Lam mơ hồ nghe được bọn họ nói chuyện, trong đầu lại một mảnh sương mù hỗn loạn: Đại tiểu thư? Chính phu? Độc?
Cô chỉ là một người công nhân đi làm bình thường, một tháng tiền lương chỉ được hơn hai ngàn còn chưa tới ba ngàn, ngoại trừ đi làm chính là an
phận làm trạch nữ (chui trong nhà), sao lại có quan gì với đại tiểu thư
gì hả?
Đi làm... A, đúng rồi, xảy ra tai nạn giao thông...
Cả người vô cùng đau đớn nhắc nhở Mục Tử Lam, lúc này tình trạng cơ thể cô một chút cũng không tốt.
Đồng thời, cô cũng nghĩ tới, hôm nay là thứ Hai, cô vẫn ngồi trên xe buýt đi làm như ngày thường, kết quả rất xui xẻo gặp được một tên say rượu lái
xe, tài xế kia lái xe tải đụng vào trên xe buýt, sau đó xe bị lật rồi
rơi xuống cầu vượt.
Như vậy, cô đang ở bệnh viện hả? Trong
đầu Mục Tử Lam vẫn hỗn loạn, cô rất rõ ràng thân thế của mình, một trạch nữ bình thường đến không gì bình thường hơn và đại tiểu thư này, chẳng liên quan hay dính dáng gì tới nhau hết! Hơn nữa, nếu nói ở đây là bệnh viện... Chính phu, độc là gì?
Như vậy thì, xuyên không?
Với tư cách là một trạch nữ, đọc qua rất nhiều tiểu thuyết, xuyên không là
từ rất phổ biến cũng không xa lạ gì với cô, nhưng cô nghĩ xuyên không
cũng chỉ là tồn tại ở trong tiểu thuyết, cho tới bây giờ cô không có
đoán được, có một ngày mình cũng sẽ được xuyên không.
Cố
gắng mở mắt ra, đập vào mi mắt là màn lụa cổ kính, còn có một đang mỹ
nhân mặc quần áo màu tím nhạt. Lúc này, hốc mắt của mỹ nhân sưng đỏ, mặt mũi đầy vệt nước mắt, ánh mắt lo lắng rơi vào trên người Mục Tử Lam:
"A! Đại phu, Lam Nhi, Lam Nhi nàng, nàng mở mắt rồi!"
Ách!
Vì sao mỹ nhân này vừa mở miệng lại là giọng nam vậy hả? Mặc dù rất
trong trẻo dễ nghe và vô cùng êm tai, nhưng... Y phục hắn mặc trên người là nữ trang đúng không? ! Còn có còn có, vì sao trên đầu của hắn còn
cài một cây trâm vàng? Cái này cũng là trang sức của nữ không phải sao?
Cố gắng trợn to mắt, ánh mắt của Mục Tử Lam rơi vào trên cổ mỹ nhân kia, đúng là có yết hầu, mặc dù không quá rõ ràng...
"Chính phu người đừng lo lắng, đại tiểu thư vốn không có chuyện gì, những
ngoại thương này rất nhanh sẽ khỏi, lúc này tỉnh lại cũng bình thường
thôi." Giọng nói của nữ nhân vang lên, rất có khả năng trấn an lòng
người.
Ánh mắt của Mục Tử Lam chuyển qua, đó là một nữ nhân
trung niên hơn bốn mươi tuổi, một thân áo trường bào màu xanh nhạt, nhìn cũng rất giống nữ trang trong phim truyền hình.
Mục Tử Lam xoắn xuýt rồi, thật buồn bực, chẳng lẽ, cô xuyên qua thế giới nữ tôn sao?
Cố gắng giơ lên tay, Mục Tử Lam phát hiện, bàn tay nhỏ xinh này cũng không giống một người trưởng thành! Mà càng giống một đứa bé bảy tám tuổi,
xem ra cô không chỉ xuyên không, mà còn là hồn xuyên.
Được rồi, mặc kệ nói thế nào, dù sao cũng có được hai mươi năm tuổi thanh xuân, cũng không tệ lắm.
Đột nhiên trở thành đứa bé, Mục Tử Lam chỉ có thể nói, vô cùng vui vẻ.