“Đáng ghét! Bọn hắn quá
kiêu ngạo, chỉ có mười mấy người mà lại dám yêu cầu chúng ta mỗi ngày
lẫn nhau tự giết chết năm người?” Một tên vu sư học đồ khá là có tinh
thần chính nghĩa vừa nghe thấy được liền hô to. Vì để biểu hiện sự tức
giận của mình, người này sau khi rít gào thì mặt mũi nín đến đỏ bừng
bừng, cương đao trên tay chém “băng” một nhát vào trên thành của boong
tàu.
Có thể đem cương đao chém găm vào boong tàu, không thể không nói tên này vẫn có một chút sức lực.
Chẳng qua, càng nhiều người xem thường hành vi này của y, đám thủy thủ
kia đi thì cũng đã đi rồi, tên này mới ở đây tỏ ra uy phong, đây là hạng người gì vậy…
Cho dù xem thường, nhưng mà rất nhiều vu sư học đồ vẫn lấy người này làm trung tâm mà tụ thành một đoàn, dù sao cũng phải nói, mọi người đều
cùng chung một kẻ địch. Theo bản chất trong lòng của mọi người mà nói,
các vu sư học đồ vẫn rất xem thường những tên thủy thủ dơ bẩn kia, bọn
họ cho rằng những tên thủy thủ kia vẫn thấp hơn một bậc so với mình.
Thậm chí nói theo cách khác, những tên thủy thủ kia cũng có tận tới mười mấy người, có thể làm cho rất nhiều vu sư học đồ có thêm ba ngày bình
yên vô sự.
“Ngày hôm nay đã chết đủ năm người, coi như xong, ngày mai chúng ta...”
... ...
Ngày thứ hai, vu sư Mặt Nạ Vô Tướng đứng trên boong tàu, kiểm kê nhân số trên tàu. Sau thời gian một chén trà nhỏ, gã vu sư này cười the thé
nói: “Ít đi năm người, xem ra các ngươi đã sơ bộ có được tư tưởng giác
ngộ để trở thành một vu sư. Khà khà, không tồi không tồi, xem ra hôm nay ta cũng không cần phải tự mình ra tay.”
Nói xong, gã vu sư tiến vào lều vải của mình, không tiếp tục để ý đến
đám người. Ji Langmu, Meteorite Li, Billily Leona, đội trưởng thủy thủ
đoàn cũng lần lượt rời đi, trên tàu lúc này chỉ còn dư lại đội ngũ của
hai trận doanh rõ ràng, phe bên thủy thủ cùng phe bên vu sư học đồ.
Phe thủy thủ tuy chỉ có mười mấy người, nhưng mỗi tên đều có thân thể
cường tráng, biết một ít võ kỹ, bốn, năm người vu sư học đồ bình thường
cũng đánh không lại một tên thủy thủ, chứ đừng nói là chém giết thật
sự. Mà một bên khác là đội ngũ của vu sư học đồ, có gần bốn trăm người,
về mặt nhân số chiếm cứ ưu thế áp đảo, nhưng mà trong trận doanh lại
chia thành rất nhiều đoàn thể nhỏ, nhìn dáng vẻ cũng biết bọn họ không
có một tí đoàn kết nào.
Đám thủy thủ cũng phát hiện bầu không khí của phe đối lập, không có lập tức vọt thẳng về phía một tiểu đội để chém giết như ngày hôm qua, mà là cử ra một tên thủy thủ nhìn trông cường tráng nhất, kêu gào nói: “Làm
sao, vẫn chưa chuẩn bị xong năm người chết thay à?”
“Chúng ta sẽ không để cho đồng bạn của mình đi chết, muốn chết thì phải là các ngươi chết trước!” Tên vu sư học đồ đi đầu ngày hôm qua ở trong
đám người lớn tiếng hô to kích động, nhưng chính hắn lại không hề có ý
định tiến lên. Vậy mà thật sự lại có một ít vu sư học đồ đần độn, hoặc
là nói bị người đứng ở phía sau xô lên, nhằm về phía trước hơn mười
người thủy thủ, mà bọn hắn cũng không rõ vì sao lại bị đám người đứng
sau xô đẩy tiến lên.
“Các ngươi muốn chết!” Tên thủy thủ đứng ở đằng trước rít lên một tiếng, nhanh nhẹn tách ra một tên vu sư học đồ, vẻ dữ tợn hiện lên trên khuôn
mặt, xoay tay chặt đứt đầu của tên vu sư học đồ đó.
Lộc cộc lộc cộc, đầu của tên vu sư học đồ lăn thẳng vào trong đám người, thi thể thì bước thêm vài bước nữa mới đổ ập xuống.
Một bên khác, tương tự cũng có ba tên vu sư học đồ dẫn đầu vọt ra, gần
như trong chớp mắt đã bị mấy tên thủy thủ thân thể cường tráng chém
chết. Nhìn thấy đã chết đi bốn người, tên thủy thủ cầm đầu ánh mắt lập
tức nhìn chằm chằm vào tên vu sư học đồ đứng gần hắn nhất.
Lúc này mấy người vu sư học đồ dẫn đầu vọt tới cũng đã bị tình cảnh này
dọa cho hồn phi phách tán, đứng lại không dám tiến lên, dù sao ai cũng
không ngu, cũng sẽ không đi chịu chết. Đám vu sư học đồ ở phía sau thì
lại xô đẩy lẫn nhau, vội vội vàng vàng hỏi tình huống phía trước, cuối
cùng có giết chết được những tên thủy thủ kia hay chưa.
Bị thủy thủ cầm đầu tập trung không phải ai khác, chính là gã “Chuột” mà khi Bég xảy ra xung đột với York Rees đã gọi gã đến giúp đỡ vào ngày
đầu tiên lên tàu.
Gã Chuột bị tên thủy thủ cầm đầu cao hơn cả cái đầu này nhìn chằm chằm,
cực kỳ căng thẳng, lưỡi búa trong tay không ngừng run rẩy, trong lòng
không kìm được thét gào lên, tên khốn kiếp nào xô đẩy lão tử? Gã Chuột
nhìn phía sau, không ai muốn tiếp tục vọt lên phía trước, mà tên quái
thú hình người Andrew từng làm chỗ dựa của mình thì đã bị quái vật biển
chân chính giết chết, lúc này không một ai có khả năng giúp đỡ mình.
Một đôi mắt tam giác của gã Chuột ngắm tới ngắm lui, nhìn thấy tên thủy
thủ cầm đầu không ngừng đi về phía mình, nhìn từng giọt máu đang nhỏ
xuống trên thanh trường đao kia. Sau khi kêu to một tiếng gã Chuột vậy
mà nhanh trí, bổ một búa về phía một nữ vu sư học đồ đang đứng phía sau.
Một tiếng “Oành”, đó là âm thanh khi nữ vu sư học đồ đổ ập xuống đất, một nửa đầu đã máu thịt be bét.
“Đủ năm người! Đủ năm người! Chúng ta không cần tự giết lẫn nhau!” Gã
Chuột hưng phấn lớn tiếng kêu, thủy thủ cầm đầu cũng rõ ràng không hề
ngờ tới gã Chuột lại quả quyết như vậy, hơi sửng sốt một chút, cười gằn
một tiếng, mang theo hơn mười người thủy thủ rời đi.
“A! Khốn nạn, ta muốn giết ngươi!” Một nam vu sư học đồ trong đám vu sư
học đồ gần đó gầm lên, hai mắt đỏ chót nhìn gã Chuột, người nam vu sư
học đồ này rõ ràng có quan hệ đặc biệt với nữ vu sư học đồ bị gã Chuột
giết chết. Gã Chuột cũng sợ hết hồn, nhưng tên nam học đồ muốn đến đây
báo thù đã bị rất nhiều vu sư học đồ ngăn cản lại.
Đùa gì thế?
Hiện tại mỗi một tên vu sư học đồ đều là tài nguyên quý giá, bởi vì ai cũng không muốn chết.
Nếu bản thân mình không muốn chết, như vậy chỉ có thể đổi thành người
khác chết rồi, gã Chuột cùng người nam vu sư học đồ muốn báo thù này đều không có bất kỳ quan hệ gì với mình, theo lý thuyết tất cả bọn họ đều
chết là tốt nhất. Nhưng không khéo chính là hôm nay đã số người chết đã
đủ năm người, nếu như lại chết một người nữa, thì đó chính là một sự
loại lãng phí đáng hổ thẹn, thế nên mọi người mới có “Lòng tốt” ngăn lại người nam vu sư học đồ này.
Một ngày dài đằng đẵng lại qua đi, bốn người Grimm vẫn cùng nhau ở trong một căn phòng, trong thời cuộc mà bầu không khí căng thẳng như thế này, không người nào dám đi lạc đàn.
Lại thêm một ngày tới, vu sư Mặt Nạ Vô Tướng lại có một phen nói vài lời tán thưởng vì mọi người đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, sau đó liền rời
khỏi.
Tình cảnh yên tĩnh trong một chốc lát, không cần đám thủy thủ phải ra
tay, bên này vu sư học đồ đã tự loạn cả lên rồi. Trung tâm của hỗn loạn
đương nhiên là Gã Chuột cùng người nam vu sư học đồ ngày hôm qua gào
thét muốn báo thù,hôm nay người nam vu sư học đồ này lại còn gọi tới một người giúp đỡ.
Một bên kia, gã Chuột cũng gọi tới giúp đỡ, chính là tên Bég đã xảy ra xung đột với York Rees ở ngày đầu tiên lên tàu.
Hai bên rất nhanh đã đại chiến như nước với lửa, tướng mạo của gã Chuột
này nhìn khá là hèn mọn, nhưng một khi đã vào trận chiến sống còn, gã
cũng không có một chút yếu ớt nào, hai bên chém giết rất là kịch liệt.
Nhưng mà, cuối cùng cũng phải phân ra thắng bại, chỉ mấy phút sau, nương theo một tiếng hét thảm, phần lưng của Bég bị đối phương chém trúng, bị thương không nhẹ, sau đó chết thảm dưới sự hợp lực của hai người bên
đối phương. Một lát sau, trong khoảnh khắc tuyệt vọng gã Chuột bộc phát
lực lượng cuối cùng, trước khi chết lôi theo một tên chết cùng, một trận quyết đấu kết thúc với phần thằng thuộc về người nam vu sư học đồ báo
thù.
Phốc!
Thế nhưng, nam vu sư này còn chưa kịp cảm thụ niềm vui sướng sau khi báo thù cùng nối thống khổ khi ly biệt bằng hữu, thì đã bị một thanh đoản
kiếm (cây kiếm ngắn) đâm thẳng vào sau lưng, xuyên thẳng ra trước ngực
của y.
Trong đám người, hung thủ lóe lên không còn hình bóng.
Gần như trong lúc đó, York Rees đang đứng bên Grimm rít lên một tiếng: “Ngươi muốn chết!”
Thì ra là nhân lúc hỗn loạn lại có kẻ đã có ý đồ xấu với York Liana.
Cũng khó trách, bản thân York Liana chỉ là một cô gái khá là yếu đuối,
hơn nữa một con mắt lúc này đang bị thương, chỉ có thể đi theo bên người York Rees, tự nhiên thành mục tiêu của mấy tên có ý đồ.
Dù sao lúc nãy đã chết mất bốn người, chỉ còn kém một người là đã hoàn thành nhiệm vụ chết năm người..
Kẻ muốn đánh lén York Liana này là một tên đàn ông cao khoảng một mét
tám, nhìn trông dáng vẻ rất bình tĩnh, sau một nhát đâm lén không thành
công, lập tức thu hồi dao găm chuẩn bị lẩn trốn vào trong đám người.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một cái dây leo lớn đột nhiên mọc từ dưới gót chân của gã nam vu sư học đồ này, sau đó cuốn chặt lấy người này, trong tiếng kêu sợ hãi tuyệt vọng, một búa của York Rees đã lấy đi tính mạng
của gã.
“Khốn nạn!” York Rees chửi bới.
Chất dịch trắng đỏ bắn đầy mặt của York Rees, Grimm chạy nhanh tới bên
cạnh, hung tợn trừng mắt nhìn mọi người xung quanh, rồi kéo York Rees về đội ngũ. Chẳng qua, bởi vì hôm nay đã tập hợp đủ năm người chết, thế
nên cũng không xảy ra thêm bất ngờ gì, chỉ có không ít người giật mình
nhìn Rafi.
Rõ ràng, một người vu sư học đồ biết vu thuật thì sức ảnh hưởng mang đến rất lớn, sau này cũng không có người nào dám tùy tiện đi trêu chọc tiểu đội của Grimm. Thậm chí phe của mấy tên thủy thủ nhìn thấy trong đám vu sư học đồ này lại còn có người biết thi triển vu thuật, cũng dồn dập
giật nảy cả mình, ánh mắt mang theo sự ngưng trọng khi nhìn về phía
Rafi.
Ngày tháng cứ dần dần trôi đi, hầu hết mỗi người trên tàu đều hy vọng
tàu biển nhanh nhanh chóng chóng đến nơi cần đến, bởi vì buổi sáng mỗi
một ngày đối với mọi người mà nói đều là một chuyến đi đến địa ngục.
Trên tàu biển chia làm ba tầng giai cấp, giai cấp cao nhất tất nhiên là
mấy người vu sư Mặt Nạ Vô Tướng, Ji Langmu, Meteorite Li, Billily Leona. Địa vị của mấy người này cao siêu hơn với những người còn lại rất
nhiều, là chúa tể tuyệt đối trên tàu này, chức trách duy nhất của bọn họ chính là kiểm kê nhân số mỗi ngày cùng phân phát nấm theo hạn định.
Giai cấp thứ hai, chính là mười mấy tên thủy thủ cùng với những tiểu
đoàn đội có vu sư học đồ có thể thi triển vu thuật giống như Rafi. Theo
ngày tháng từng ngày từng ngày trôi qua, cuối cùng cũng có những vu sư
học đồ khác triển lộ ra tài năng “vu thuật” mà mình nắm giữ, nhất minh
kinh nhân (chỉ cần một hành động cũng khiến người khác phải chú ý). Lúc
này vu sư học đồ biết những người biết vu thuật tính cả Rafi bên trong,
tổng cộng có năm người.
Bởi vì không có vu sư học đồ dám đi trêu chọc năm người này, vì lẽ đó
năm người này bị vu sư học đồ còn lại trên tàu xưng là “Năm Đại Thiên
Vương“.
Giai cấp thứ ba, tự nhiên là tất cả vu sư học đồ còn lại, bọn họ ở mỗi
sáng sớm sau khi vu sư kiểm kê xong nhân số, nhất định phải chém giết
lẫn nhau cho đến khi chết đủ năm người mới được. Bởi vậy những vu sư học đồ này bị đám thủy thủ kia đặt cho biệt danh là lợn thịt, mà thời điểm
chém giết mỗi sáng sớm thì gọi là mổ lợn.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Sau ba mươi ngày, đã có đến 150 cái xác vu sư học đồ bị ném vào biển
rộng cho cá, trên tàu biển đã có vẻ không còn chật chội như lúc đầu nữa. Lúc này, hễ là vu sư học đồ còn sống sót trên tàu biển, ánh mắt của mỗi người hầu như đều mang theo sát khí kinh người cùng lạnh như băng, nụ
cười trở thành thứ xa xỉ nhất trên cái tàu biển này.
Trong tình cảnh như thế, mỗi người đều giống như là ma quỷ hung tàn
chuyển thế, so với bộ dạng vênh váo đắt ý đầy ấu trĩ lúc mới lên tàu
khác nhau một trời một vực.
Ở đêm khuya của một ngày này, Grimm, York Rees, York Liana theo Rafi đi
lên trên boong tàu, lúc này trên boong tàu, bốn Đại Thiên Vương còn lại
mang đến gần hai mươi người đã tụ tập từ lâu.
Tiểu đoàn đội của Năm Đại Thiên Vương tụ tập ở một chỗ, có vẻ như muốn đưa ra một cái nghị quyết quan trọng nào đó.