Phong Ngạo Thiên mới
bước lên đế vị, dân chúng đều đang chìm đắm trong thương tiếc khi tiên
hoàng mắc bệnh qua đời, rất ít người chú ý tới Tân hoàng thiên tư hơn
người này, trong cung mẫu hậu và tỷ tỷ đều mỗi ngày lảm nhảm càu nhàu,
lại khơi lên mấy chuyện cũ mấy năm trước, những chuyện hắn cũng đã biết, tâm tình phiền muộn, thở dài không ngồi yên, sau khi thương lượng cùng
cận thân thị vệ Kỳ Liên, cuối cùng mới lén rời cung một lần.
Kinh thành phồn hoa là điều Phong Ngạo Thiên đã sớm nghĩ tới, nhìn đám người tấp nập qua lại trên đường, đang ở độ tuổi mới hơn hai mươi, tuổi trẻ
khí thịnh khiến hắn đột nhiên có cảm giác vô cùng thành tựu, đến một
khách điếm, chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm cùng Kỳ Liên.
Mới vừa vào ngồi, đã nghe thấy bên cạnh truyền đến âm thanh nghị luận.
"Vương lão bản, ngươi cũng đừng nói như vậy, tiên hoàng mới vừa mắc bệnh qua
đời, không phải chúng ta nên quyên góp chút bạc sao?" (DĐ.LQĐ)
"Đúng là nên, nhưng chúng ta đều là mấy kẻ thương hộ (*người buôn bán nhỏ)
một năm mới có thể kiếm lãi vài đồng tiền, khổ cực phấn đấu bảy tám năm, vốn định mua một miếng đất ở kinh thành cho phu nhân có chỗ cư ngụ tốt, nhưng giờ, đột nhiên lại xảy ra chuyện tiên hoàng mắc bệnh qua đời,
tăng thêm hai thành thuế (tính theo thang mười, tức là tăng 20%), nói là tiễn hành cho tiên hoàng, không biết chừng khoản tiền này lại rơi vào
túi của người nào đấy." Trong bữa tiệc, một nam nhân trung niên đã quá
tứ tuần (*hơn 40 tuổi) vẻ mặt sầu khổ rót một ly lại uống một ly.
"Đúng vậy đó, cũng không biết Tân hoàng này như thế nào, sao lại có thể tăng thuế đến trên đầu mấy thương hộ chúng ta, ít ngày trước cũng vì chuyện
này mà ta cùng phu nhân cãi nhau, bây giờ trở về gia đô còn không cho ta vào cửa." Một nam tử khác thở dài, trên mặt mọi người đều là vẻ oán
giận.
Phong Ngạo Thiên nhíu mày, ngồi bên cạnh lắng nghe lời nói mấy người.
Kỳ Liên thấy sắc mặt càng ngày càng khó coi của chủ tử, đứng lên, Phong
Ngạo Thiên không cản hắn, hắn biết Kỳ Liên là một người có chừng mực.
"Các vị công tử, tại hạ có thể ngồi xuống uống vài chén không." Sau khi nghe thấy giọng nói truyền đến, Phong Ngạo Thiên đổi vị trí, để bảo đảm có
thể nghe mấy người đối thoại tốt hơn.
Mấy nam nhân thấy nam tử là người xa lạ đều tươi cười, "Công tử là người ngoại thành?"
"Đúng vậy, mới vừa trở lại kinh thành, thấy mấy vị công tử lỗi lạc như thế, chắc hẳn cũng mười phần hiếu khách."
Mấy nam nhân nghe xong lời này, tất nhiên đều nở nụ cười, phất tay bảo Kỳ Liên ngồi xuống.
"Mới vừa rồi nghe các công tử nói Tiên hoàng mắc bệnh qua đời, tăng thuế hai thành, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc sống của các vị sao?"
"Dĩ nhiên! Công tử chắc là người vùng
khác tới, vốn tiền thuế đã cao, lại thêm hai thành, nay mặc dù ta đã mở
một quán rượu, lại chỉ đủ no đủ ấm, như vậy, ngay cả phu nhân ta vẫn
luôn muốn mua một nhà ở an cư cũng chưa mua nổi."
"Nhưng là ta nghe nói, lần tăng thuế hai thành cũng chỉ kéo dài ba tháng, phúng viếng tiên hoàng, sao lại bi thảm như vậy?"
"Ba tháng? Hộ bộ Lưu đại nhân lại nói nửa năm." Nam tử vừa uống rượu, mặt
đã đỏ lên, không tự chủ được nói ra, "Cũng không biết Tân hoàng có có
mắt hay không, vừa mới lên ngôi đã tăng thêm gánh nặng cho dân chúng, do dù là ở trên cao nhưng cũng phải suy nghĩ vì dân chứ, Đế Vương như vậy, ha ha, còn muốn đế nghiệp vĩnh tồn."
Nam nhân còn chưa dứt lời, đã bị hai nam nhân bên cạnh bụm miệng lại, khẩn trương quét mắt một vòng nhìn chung quanh.
"Ngươi không cần mạng nữa sao! Nếu bị quan sai nghe thấy thì tiêu rồi! Đừng
nói đến chuyện nhà cửa, ngay cả mạng sống cũng không còn!"
Nam
nhân vừa lỡ lời, nghe thấy hai người bên cạnh nói vậy cũng nhận thấy
được mình luống cuống, ngà ngà say lảo đảo đứng lên, khó khăn nói, có vẻ đã hơi tỉnh rượu.
"Ta... ta đi về trước, Lý lão bản, ngày mai ta lại đến thăm ông."
"Ngươi có thể trở về hay không, bọn ta đưa về." Mấy người ngồi đó cũng được
xem là chính nhân quân tử, đều sợ nam nhân kia nói xằng nói bậy trên
đường trở về, không người canh chừng, cũng không yên lòng, đứng dậy
hướng cười với Kỳ Liên, đỡ lấy nam nhân kia rời đi.
"Công tử."
Nhìn mấy cái nam nhân kia rời đi, Kỳ Liên cũng đang muốn đứng dậy trở
lại chỗ cũ, vậy mà vừa mới đứng lên đã thấy có tiểu nhị hào hứng đã chạy tới.
"Công tử, tổng cộng là năm tiền ba mươi hai văn, không tính lẻ, còn năm tiền ba mươi văn."
Kỳ Liên hơi kinh ngạc, nhưng vẫn là móc bạc ra trả tiền, khó trách vừa rồi mấy nam nhân kia đi gấp thế, thì ra là không muốn trả tiền.
"Kỳ Liên, hộ bộ Lưu đại nhân là Lưu Vũ?"
"Đúng vậy, công tử có phải nghĩ nhiều hay không, cho dù Lưu đại nhân có to gan thế nào đi nữa, nhưng đây chính là Kinh Thành."
"Có lẽ…!"
"Công tử chớ để trong lòng, ngài mới bước lên đế vị, quan trọng nhất là nên
ổn định triều thần trước." Nhìn nét mặt Phong Ngạo Thiên, Kỳ Liên cũng
biết hắn đang nghĩ gì, dù sao từ nhỏ vẫn đi theo hắn, mỗi nét mặt nhỏ
của hắn, hắn đều hiểu rõ.
"Phụ hoàng từng nói với ta, trị quốc
cần có gốc, gốc gì? Dân an là quốc thái, dân mạnh là quốc tráng, đây là
căn nguyên trị quốc. Nếu bách tính phải sống khốn khổ như thế, củng cố
triều thần thì có tác dụng gì." Phong Ngạo Thiên nhíu mày, đứng lên. "Kỳ Liên, ngươi trở về trước đi, trẫm… ta muốn một mình đi dạo."
"Điều này không thể được, nếu là công tử." Kỳ Liên đang nói lại bị Phong Ngạo Thiên trừng mắt nuốt trở về, muốn ngăn lại cũng không dám mở miệng, từ
nhỏ đã theo hắn, tính tình hắn, hắn hết sức hiểu rõ.
Nhìn Phong Thiên Ngạo đứng dậy rời đi,
Kỳ Liên đứng trước bàn rối rắm, muốn cùng đi lên lại sợ hắn tức giận
hơn, không thể làm gì khác là nhìn bóng dáng hắn biến mất ở trước mặt
mình.
Phong Thiên Ngạo rời khỏi quán rượu, nhìn đường cái nhộn nhịp, hòa vào đám người.
"Công tử, túi tiền rơi."Sau lưg truyền đến một giọng nói dễ nghe, Phong Thiên Ngạo quay đầu lại,
một nam tử bạch y phấp phới đang đứng phía sau hắn, vóc người thon dài
gầy gò được bạch y khóa lên có vẻ nhu nhược yếu đuối, ngón tay trắng
noãn đang quơ quơ túi tiền màu vàng kim của hắn, khuôn mặt hết sức thanh tú, hai cặp lông mày rậm cùng đôi mắt thanh linh như đã nhìn thấu trần
thế, sống mũi xinh xắn, đôi môi đỏ thắm hết sức mê người, xương quai
xanh dưới bạch y như ẩn như hiện, Phong Thiên Ngạo lắc đầu, chuyện gì
xảy ra, sao hắn có thể sinh ra cảm giác như thế với người lần đầu tiên
gặp mặt, còn là một nam nhân.
Thượng Hải Thanh Yên thấy Phong
Thiên Ngạo vẫn chăm chú nhìn mình, hơi nghiêng đầu, lần nữa nhẹ giọng
gọi một tiếng “công tử”, mới thấy hắn bừng tỉnh nhận lấy túi tiền của
mình.
"Cám ơn." Giọng nói tràn đầy từ tính khiến người nghe rất
thoải mái, Thượng Hải Thanh Yên mỉm cười, nhìn khuôn mặt anh tuấn của
nam tử, xoay người rời đi, bên cạnh mấy đứng mấy đại cô nương, thẹn
thùng nhìn về bên này.
Phong Thiên Ngạo nhìn lướt qua đã cảm thấy chán ghét, lại xoay người, bóng dáng Thượng Hải Thanh Yên đã biến mất.
Trong lòng hơi ảo não, lại quên hỏi tên hắn, trong lòng mơ hồ mong đợi, lần
sau có thể gặp mặt hắn hay không, lắc đầu, Phong Thiên Ngạo bị ý nghĩ
của chính mình dọa sợ.
Sắc trời đã dần dần tối xuống, đảo mắt đã
gần tối, lúc đi dạo cũng không biết khi nào lại đi tới một bờ sông tĩnh
lặng, Phong Thiên Ngạo nhìn đình lầu phía trước, nhấc chân bước lên.
Đi tới đình nghỉ mát mới nhìn thấy bên trong có hai người, có vẻ vui mừng
nhìn lên khuôn mặt quen thuộc trước mặt, Phong Thiên Ngạo mỉm cười,
"Thật trùng hợp."
"Đúng vậy." Thượng Hải Thanh Yên gật đầu chỉ
vào đối diện, Phong Thiên Ngạo cũng không khách khí ngồi xuống, nhưng gã sai vặt bên cạnh Thượng Hải Thanh Yên, dường như lại không hữu hảo.
"Buổi sáng đi vội vàng, còn chưa nói
cám ơn với công tử, xin hỏi đại danh công tử?" Phong Thiên Ngạo khó có
khi tỏ ra khiêm nhường, cảm thấy nam tử này vô cùng hấp dẫn hắn.
Thượng Hải Thanh Yên mỉm cười, mắt ngọc mày ngài, "Thượng Hải Thanh Yên, công tử gọi ta Thanh Yên là được."
"Tại hạ Hoàng Thiên Ngạo." Nhìn Thượng Hải Thanh Yên không dời mắt, cho đến
khi gã sai vặt sau lưng Thượng Hải Thanh Yên trừng mắt nhìn mình mới
thoáng hồi hồn, ý thức được mình luống cuống, Phong Thiên Ngạo nghiêng
đầu.
"Thanh Yên là người kinh thành sao?"
"Không phải, mấy năm trước mới chuyển đến." Ưu nhã nhấp một ngụm trà, mở ra chiến phiến
che lại nửa dưới bên mặt, Thượng Hải Thanh Yên không được tự nhiên với
ánh mắt của đối phương, nhưng cũng không kháng cự.
Thấy hắn trả
lời mà cũng không hỏi mình, Phong Thiên Ngạo cũng hơi lúng túng, xoay
người nhìn mặt hồ yên tĩnh, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
Trầm mặc hồi lâu, mới nghe thấy giọng nói truyền đến.
"Mạc Lương, ta hơi đắng miệng, mua giúp ta ít hoa quả." Giọng nói dễ nghe
khiến Phong Thiên Ngạo không nhịn được quay đầu lại, gã sai vặt Thượng
Hải Thanh Yên cảnh giác nhìn Phong Thiên Ngạo, do dự không hề rời đi.
"Thế nào, còn sợ ta ăn Thanh Yên?" Phong Thiên ngạo hơi chán ghét ánh mắt của hắn, giống như hắn là tên cướp vậy.
"Được rồi, mau đi đi." Thượng Hải Thanh Yên khẽ cười, đưa tay Mạc Lương, xoay người, vẻ mặt áy náy, "Xin lỗi Hoàng công tử, Mạc Lương rất thẳng
tính."
"Không sao." Phong Thiên Ngạo tươi cười, nhìn lên cảnh sắc làm lòng người vui vẻ thoải mái trước mặt, lại nhìn nam nhân trước mặt, vì sao lại cảm thấy trái tim đang dao động.
"Hoàng công tử là người địa phương sao?"
"Ừ."
"Là đại hộ kinh thành?"
"Vì sao lại nói như vậy?" Nhận lấy trà hắn đưa tới, ngón tay không chú ý
chạm vào, Thượng Hải Thanh Yên không để ý, Phong Thiên Ngạo lại cảm thấy tim đập mạnh.
"Phong cách của công tử, không giống người bình thường ở kinh thành."
"Thật sao? Ngươi cũng giống vậy." Sắc mặt Phong Thiên Ngạo hòa hoãn rất
nhiều, nhìn ánh mắt bình tĩnh kia, trong lòng lại không bình tĩnh được." Thanh Yên cảm thấy, Đế Vương hiện giờ, có cái gì không tốt?"
"Thanh Yên chỉ là một thảo dân, chuyện Hoàng tộc, có thể nào đến phiên ta nói."
"Chỉ muốn nghe cách nhìn của Thanh Yên một chút, vừa hay ta lại biết đương kim Đế Vương."
"Công tử không cần giải thích, nói thẳng chính là, Thanh Yên không tài, không dám khoe khoang trước mặt công tử." Giống như nhìn thấu ý định của
Phong Thiên Ngạo, những câu nói của Thanh Yên đều là tiếng lòng của
Phong Thiên Ngạo.
Phong Thiên Ngạo dừng một lát, vừa cười một tiếng, "Thanh Yên, nếu ngươi là nữ tử, ta nhất định sẽ yêu ngươi coi trọng ngươi."
Thanh Yên cũng cười, ánh mắt nhìn Phong Thiên Ngạo càng thêm dịu dàng.
"Ta chỉ cảm thấy, tân hoàng lên ngôi, nên giảm bớt thu thuế."
"Giảm bớt cũng được, tăng thêm cũng được, cũng không phải chuyện Hoàng thượng có thể khống chế, Thanh Yên nghe nói Tân Hoàng mới hai mươi mấy tuổi,
trẻ tuổi như vậy đã ngồi lên đế vị, miệng lưỡi của các địa thần trong
triều, cộng thêm sự cường thế của Thái hậu cùng trưởng công chúa trong
cung, còn mấy vị vương gia tài năng khác, sợ là Tân hoàng cũng không dễ
chịu, cho dù muốn giảm thuế, cũng sẽ không giành được ủng hộ."
Một câu nói đã lộ thiên cơ, Phong Thiên Ngạo nhìn lên đôi mắt sáng ngời trước mắt, giống như kiếp trước đã từng gặp, liếc mắt một cái đã nhìn thấu lòng hắn.
"Hoàng công tử?" Thấy Phong Thiên Ngạo sững sờ, Thượng Hải Thanh Yên đứng dậy đưa ngón tay thon dài quơ quơ trước mặt hắn.