Đoàn đã hai tuổi rồi nhưng vẫn chưa nói chuyện, Thang Viên rất lo lắng, chỉ
sợ là Đoàn có vấn đề gì. Hỏi mẹ Thang thì mẹ Thang nói thời gian đứa trẻ biết nói chuyện là không giống nhau, có thể biết nói sớm hoặc biết nói
trễ, không cần phải lo lắng. Thang Viên cũng đành phải đè nén lo lắng
trong lòng xuống, mong chờ một ngày nào đó đột nhiên Đoàn sẽ thông suốt, mở miệng gọi cô một tiếng là mẹ. Nhưng mãi mà Đoàn không chịu nói, Viên Tiêu an ủi Thang Viên, nói con của hai người khỏe mạnh vô cùng, thân
thể cường tráng giống như chú nghé con, tinh thần mạnh mẽ, cam đoan một
chút vẫn đề cũng không có.
Thang Viên không tin, cảm thấy Viên
Tiêu không quan tâm đến Đoàn, ngay lập tức thay đổi thái độ với Viên
Tiêu. Viên Tiêu nóng nảy, vây quanh Thang Viên nhưng cô cũng chẳng thèm
để ý đến anh. Trùng hợp đúng lúc Viên Địch vừa ôm Đoàn đi tới, đôi mắt
Viên Tiêu xoay tròn, đoạt lấy Đoàn từ tay Viên Địch ôm vào lồng ngực
mình, làm bộ dạng hung hăng nói với con: “Đoàn, bác của con là người
xấu!”.
Ban đầu Đoàn vùng vẫy lắc thân mình muốn thoát khỏi lòng
ngực Viên Tiêu lập tức liền dừng động tác, mở to đôi mắt đen bóng, trừng mắt nhìn Viên Tiêu, giống như chú mèo nhỏ xù lông. Viên Tiêu đắc ý
dương dương tự đắc, chuyển hướng nhìn Thang Viên: “ Thang Viên, em nhìn
xem, đứa nhỏ này rất tinh, con…Oa!”. Viên Tiêu lập tức nhảy dựng người
lên, giống như bị bỏng khoai lang đưa Đoàn đặt vào lòng Viên Địch, ôm
mặt, tức giận giương nanh múa vuốt: “Viên Đoàn! Con dám cắn cha!”
Khi đó Đoàn vẫn còn mê mê tỉnh tỉnh, chẳng qua cảm thấy ba mình vẫn đáng
ghét như cũ, mỗi lần đều muốn nói xấu bác, người Đoàn ghét nhất chính là ba, cho nên Đoàn dùng hết sức mình hung hăng cắn trên mặt ba một cái.
Mặc dù còn nhỏ, răng cũng ít, nhưng chỉ thiếu chút nữa thôi là hỏng mất
mặt Viên Tiêu rồi. Viên Tiêu càng nghĩ càng giận, nhảy dựng lên muốn
đánh vào mông Đoàn một cái, lại bị Viên Địch và Thang Viên mặt lạnh nhìn khiến đông cứng tại chỗ. Đoàn không biết là mình đã tránh được một kiếp nạn, chỉ thấy khuôn mặt tái xanh của ba, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của
bác, trong lòng lại xem thường ba thêm một phần.
Khi Đoàn được ba tuổi mới mở miệng nói chuyện, đọc rõ ràng từng chữ, một câu là một câu, không có giống như trẻ nhỏ y y ê a. Thang Viên ngạc nhiên mừng rỡ, Viên Tiêu lại hận ngứa ngáy hàm răng, bởi vì câu đầu tiên mà Đoàn nói không
phải là ba, cũng không phải là mẹ mà là: “Viên Tiêu, ba tránh ra!” Đôi
lúc Thang Viên bị Viên Tiêu làm phiền không kiên nhẫn sẽ nhìn về phía
Viên Tiêu kêu lên, không biết Đoàn nghe được lúc nào rồi học lỏm, hơn
nữa sống chết bắt chước dùng. Mỗi lần Viên Tiêu duỗi tay ra muốn ôm
Đoàn, bé sẽ ghét bỏ, nhăn lông mày nhỏ, dùng tiếng nói non nớt nói với
Viên Tiêu: “Viên Tiêu, ba tránh ra!”
Từ đó về sau, Đoàn dần dần
ít nói hơn, ngoại trừ một lần thể hiện tài năng ngôn ngữ thiên phú trước mẹ, thì còn lại Đoàn không thích nói chuyện. Mà nay lại càng ít lên
tiếng, câu nói mà bé thường nói nhất chính là: “Muốn đi đến nhà bác ”.
Làm Thang Viên dở khóc dở cười, không biết vì sao Đoàn lại thích dáng vẻ lạnh lẽo như băng của Viên Địch, mà ngay cả cô làm mẹ cũng bắt đầu ghen tỵ Viên Địch rồi.
Năm tháng trôi qua rất nhanh, Đoàn chậm rãi lớn
lên. Thấy Đoàn luôn chân nhỏ chạy đến nhà Viên Địch, Viên Tiêu rất tức
giận vậy nên khi Đoàn được bốn tuổi liền đưa đến nhà trẻ. Không ngờ
khuôn mặt nhỏ bé khác thường của Đoàn ở nhà trẻ lại được hoan nghênh.
Căn bản bé càng lớn càng xinh đẹp, hơn nữa giả bộ tính cách giống người
lớn lại làm cho các cô giáo ở nhà trẻ yêu mến. Thậm chí ngay cả nữ sinh
trong lớp học cũng vụng trộm nhìn Đoàn đỏ mặt. Đoàn không biết vì sao
các cô giáo lại thích sờ mặt mình, càng không biết vì sao các bạn nhỏ
trong lớp lại luôn yêu mến tiếp cận. Chỉ là bé thường xuyên phải nhận
các thanh chocola do các cô giáo đưa, còn có thể nhận được rất nhiều trò chơi, cho nên Đoàn chưa bao giờ phản đối việc làm của cô giáo và các
bạn trong lớp, dù thế nào bé cũng không cảm thấy mình tổn thất điều gì,
còn có thể không tốn tiền mà nhận được rất nhiều đồ, bé cầu còn không
được.
Viên Tiêu luôn thích bắt nạt Đoàn, thật ra với con mình,
anh cũng rất thích, chỉ là không biết làm sao để bày tỏ yêu thương bé,
hơn nữa Đoàn luôn tỏ thái độ thờ ơ với ba mình. Cho nên khi nào rãnh là
Viên Tiêu lại làm khó Đoàn một chút. Đoàn rất thông minh, lúc đánh không lại liền im lặng, không nói một lời nào, chờ đến khi có cơ hội sẽ hung
hăng phản kháng, thường có thể khiến Viên Tiêu ứng phó không kịp. Hai
cha con ngầm đấu đá nhau cảm thấy vui vẻ, từ khi Đoàn hiểu chuyện cho
đến bây giờ đã đi học tiểu học, chưa bao giờ gián đoạn. Lúc đầu Thang
Viên còn ngăn cản, nhưng sau lại thôi, với tình huống này thấy cũng
không thể trách.
Khi Đoàn học năm thứ hai ở trường tiểu học, Viên Tiêu muốn mở rộng phát triển kinh doanh ở nước ngoài, nên thường xuyên
đi công tác. Mà chỉ còn mười ngày nữa là đến nữa tháng. Mỗi lần trước
khi Viên Tiêu đi đều cẩn thận dặn dò Đoàn kĩ càng, muốn Đoàn chú ý bảo
vệ mẹ, đừng cho người bác kỳ quái tiếp xúc với mẹ. Đoàn xem thường hành
vi này của Viên Tiêu, thấy không có khả năng nói lại cũng không muốn phí lời với anh, mỗi lần như thế đành phải gật đầu đồng ý, lừa Viên Tiêu đi rồi sau đó xoay người bỏ chạy đến nhà Viên Địch.
Một lần Viên
Tiêu đi công tác trở về, vừa mở cửa đã phát hiện con mình cầm túi xách
nhỏ chạy ra khỏi cửa, anh vừa hỏi, quả nhiên, Đoàn lại muốn đến nhà Viên Địch. Viên Tiêu giơ tay nắm lấy cổ áo Đoàn đem đến ghế soopha, bắt bé
một tuần không được tìm đến nhà Viên Địch.
Đây chính là điểm yếu
của Đoàn, làm sao Đoàn có thể đồng ý? Bé trừng to đôi mắt hung hăng nhìn Viên Tiêu tỏ ý xem thường. Viên Tiêu bị bé làm có chút tức giận, nhưng
vẫn duy trì bộ mặt phớt lờ tỏ vẻ cảnh cáo: “Phải nghe lời ba nói, không
nghe lời sẽ bị đánh đòn ở mông!”.
Đoàn khụt khịt mũi không nói
gì. Viên Tiêu cho rằng mình đã dọa được con, đắc ý dương dương tự đắc sờ đầu nhỏ của Đoàn, ra vẻ bộ dạng của người ba: “Chỉ cần Đoàn ngoan ngoãn nghe lời, chắc chắn ba sẽ không đánh mông con”.
Đoàn mở to đôi
mắt chớp chớp, hé lộ khuôn mặt nhỏ nhắn: “ Vậy nếu người lớn không nghe
lời thì phải làm thế nào ạ?” Đây là lần đầu tiên Đoàn nói một câu dài
đến vậy, Viên Tiêu ngạc nhiên mừng rỡ, kiên nhẫn giải thích cho con:
“Người lớn không thể không nghe lời, người lớn phải lấy thân mình làm
gương”.
“ Nhưng tại sao mỗi lần mẹ muốn ba đi ra, ba đều không đi, còn cố gắng đi tới phía trước”.
Viên Tiêu bị nghẹn lời, một câu cũng không nói được, hai ba con mắt to mắt
nhỏ nhìn nhau, lâu sau Viên Tiêu mới trầm giọng nói: “Đây là chuyện giữa ba và mẹ, con không cần phải lo”.
Đoàn lập tức nói: “Vậy lúc con và bác nói chuyện với nhau, ba cũng không cần phải quản con”.
“Con! Rốt cuộc con có phải là con của ba không? Chắc chắn con là con của Viên Địch rồi! Chắc chắn”.
Viên Tiêu cực kỳ tức giận, càng ngày con mình càng không đáng yêu, không
nghe lời rồi! Luôn mạnh miệng với anh, nhưng lại rất ngoan ngoãn với
Viên Địch! Rất không đáng yêu.
“Mẹ đang ở phía sau lưng ba”.
Khuôn mặt Đoàn không chút thay đổi chỉ về phía sau lưng Viên Tiêu, Viên
Tiêu quay đầu lại nhìn, sắc mặt Thang Viên thản nhiên, đang nhìn anh:
“Vợ ơi, vợ, anh sai rồi, Đoàn là con do anh sinh ra! Anh sai rồi! Thật
sự anh sai rồi!”.
Thang Viên liếc mắt nhìn anh, bình tĩnh nói một câu: “Tối nay ngủ trên ghê sô pha!”.
Ầm, Viên Tiêu bị câu nói này giống như trúng bom nổ tan xương nát thịt, ngã xuống đất không dậy nổi. Không cần làm vậy! Đã một tuần lễ rồi anh chưa đụng đến cô!Tại sao có thể tàn nhẫn như vậy! Luôn luôn thất bại hoàn
toàn trong tay Đoàn, một người nham hiểm, gian xảo.
Từ khi còn
nhỏ Đoàn giống Thang Viên gọi tên Viên Tiêu, chưa bao giờ gọi Viên Tiêu
là ba, Viên Tiêu cảm thấy nhất quyết phải sửa Đoàn chuyện này. Làm gì có chuyện con không tôn trọng ba như vây! Vì thế vào một ngày nào đó Viên
Tiêu làm bộ ý sâu xa gọi Đoàn nằm bên cạnh anh: “Đoàn, con có biết phẩm
chất truyền thống quan trọng nhất của dân tộc chúng ta là gì không?”.
Đoàn liếc mắt nhìn Viên Tiêu một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đen lên không nói
gì, nhưng trong lòng bắt đầu cảnh giác, không biết ba mình lại muốn giở
trò gì đây! Nếu Viên Tiêu mà biết anh vừa mới qua tuổi ba mươi, ở trong
lòng con trai mình đã biến thành người già, chắc sẽ tức hộc máu.
Viên Tiêu cũng không so đo trầm mặc một lúc, bắt đầu càu nhàu: “Con phải tôn trọng người lớn tuổi, không thể kêu tên ba biết không? Những đứa trẻ
nhà khác đều không kêu tên ba mình như vậy, nếu không ba mẹ của những
đứa trẻ đó nhất định sẽ đánh vào mông!”.
“Ba sẽ không đánh mông con, nhưng từ nay về sau con không được gọi tên ba như vậy!”.
Đoàn nằm thẳng tắp, đôi tay nhỏ bé quy củ đặt ở trên đầu gối, cây ngay không sợ chết đứng, đây là Viên Địch dạy bé: “Vì sao chưa bao giờ ba gọi bác
là anh?’.
Viên Tiêu: “…”
“Ngay cả bản thân ba cũng không
làm được….” Viên liếc mắt nhìn Viên Tiêu, thản nhiên đi vào phòng ngủ
tìm mẹ, để Viên Tiêu ở phía sau nghiến răng nghiến lợi.
Buổi tối, Viên Tiêu lăn qua lăn lại không ngủ được, làm Thang Viên không thể yên
lòng, nhịn không được kéo chăn nhìn anh một lúc, Viên Tiêu yên lặng nhịn đau, ủy khuất nói bên tai Thang Viên: “ Thang Viên, Đoàn không giống
như một đứa bé”.
Thang Viên khẳng định anh lại bị Đoàn làm khó,
cũng không muốn vạch trần, chỉ quay lại ôm anh: “Làm sao vậy? Anh thật
là, Đoàn càng lớn càng giống một đứa trẻ, không làm nũng thì cũng là
giận dỗi, ít có khi trưởng thành. Nhưng thật ra, khi Đoàn đang còn nhỏ
đã muốn học tính kiêu ngạo giống ba”.
“Cho đến bây giờ con cũng
chưa gọi anh là ba!”. Viên Tiêu có chút thất bại nói. Tại sao so với
Viên Địch anh lại kém như vậy? Làm sao lại không bằng Viên Địch luôn
được người khác yêu mến? Nói cho cùng Viên Tiêu ăn giấm chua với Viên
Địch rồi!
Thang Viên bất đắc dĩ, cũng không phải là Đoàn không thích
Viên Tiêu, chỉ là so với Viên Tiêu là người hay châm biếm cười gian xảo
thì Viên Địch chân thật hơn một chút. Khi còn nhỏ dựa vào trực giác bé
cách xa Viên Tiêu, nhưng dần dần lại thành thói quen, lại trở thành cách sống của hai cha con.
“Con trai của anh, tại sao lại có thể không thích anh, không cần phải đoán mò, ngủ!”.
Thang Viên vỗ vỗ bàn tay anh, nhắm hai mắt lại, ngày mai còn phải đi làm, không thể cùng anh hồ đồ được.
“Anh mặc kệ”. Viên Tiêu bắt đầu có hành động kỳ lạ, tiến đến hôn mặt Thang
Viên nói: “Em phải bồi thường cho anh!” Không cần nói cũng biết đây là
bồi thường cái gì.
“Đừng làm bừa, con còn chưa ngủ!”. Thang Viên
quay đầu, khuôn mặt khẽ hồng, cho dù đã nhiều năm làm vợ chồng, cô cũng
không có chút phóng khoáng nào, huống chi phòng con trai chỉ cách có một bức tường.
“Vợ ơi…” Viên Tiêu đáng thương nhìn Thang Viên, động
tác trên lại không rõ ràng, lưu loát cở áo ngủ của Thang Viên ra khỏi
người: “Mấy ngày nữa anh lại đi công tác”. Đi về, làm khó anh, vẫn phải
nén chịu đựng. Viên Tiêu mừng rỡ, ôm Thang Viên gặm rồi cắn, sắp tới
thời điểm quan trọng, đột nhiên cửa phòng ngủ bị gõ vang lên, bên ngoài
truyền đến âm thanh non nớt của Đoàn: “Mẹ, sáng mai con muốn ăn trứng
chiên”.
Nhất thời Viên Tiêu giống như quả bóng cao su bị xì hơi
dẹp xuống, Thang Viên luống cuống tay chân đẩy anh ra, mở miệng hít thở
mấy hơi, lấy lại bình tĩnh, mới trả lời bé: “ Được, tốt”.
Ngoài
cửa, Đoàn mở to đôi mắt thoáng một tia gian xảo, đẩy cửa phòng ngủ của
mình từ từ đi vào, bị làm gián đoạn cảm giác không dễ chịu, chịu khổ sở
đi! Hừ.