Sáng hôm sau, lúc
Thang Viên thức dậy cũng không có nhìn thấy Viên Tiêu, rèm cửa sổ vẫn
kéo lên như cũ, ngăn trở toàn bộ ánh mặt trời của ngày xuân ở bên ngoài, bên trong phòng đen như mực chỉ có một mình cô. Thang Viên nghiêng tai
lắng nghe, bên ngoài một chút âm thanh cũng không có, xem ra Viên Tiêu
đã đi rồi, phải đi làm sao? Thang Viên vén chăn trên người đi xuống
giường, chân vừa mới chạm đất, nhất thời kêu lên một tiếng, hạ thân đau
đớn dữ dội, tuy không đau bằng buổi tối hôm qua, nhưng vẫn rất đau, chỉ
là cũng may, cô còn có thể đi bộ bình thường.
Mở điện thoại ra
nhìn thời gian, đã 10 giờ trưa rồi, Thang Viên nhất thời cảm thấy đầu
đau nhức, hôm nay khẳng định không thể đi làm, gọi điện thoại cho tổ
trưởng thôi. Ai ngờ đã có người xin phép với tổ trưởng vào buổi sáng
rồi. Thang Viên ném điện thoại di động ngồi ở trên giường, cũng may, ít
ra người này còn biết giúp cô xin nghỉ, còn không có ăn sạch sành sanh
rồi phủi mông chạy lấy người.
Cho dù cô có bình tĩnh hay hòa nhã
như thế nào, vào buổi sáng sau đêm động phòng không thấy được một nửa
kia của mình đều sẽ cảm thấy mất mác và đau lòng, nhưng cô không thể bốc đồng yêu cầu anh trốn việc với cô, anh còn có trách nhiệm của mình, cô
biết rõ ràng điều này, cho nên cô cũng chỉ có thể đứng ở sau lưng anh,
cố gắng không trở thành gánh nặng của anh.
Thang Viên mặc quần áo tử tế đi tới trước cửa sổ kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời ùn ùn rọi vào gian phòng, trong nháy mắt liền xua đi tất cả bóng tối. Lại là một ngày mới, Thang Viên cười cười xoay người chuẩn bị đi rửa mặt, lại vừa khéo
nhìn thấy Viên Tiêu mở cửa đi vào.
"Anh…" Cô bỗng nhiên bối rối,
không phải anh đi làm sao? Tại sao còn ở đây? Hơn nữa, mới vừa cô rõ
ràng không nghe được bất kì tiếng động nào ở bên ngoài.
"Anh đi
mua bữa sáng!" Viên Tiêu chớp chớp đôi mắt to nhìn Thang Viên quơ quơ
bao thức ăn trong tay, đi tới trước tủ đầu giường, lấy thức ăn trong bao ra đặt lên bàn, màu sắc rực rỡ, có cháo có thức ăn có bánh bao, còn có
sữa đậu nành và dầu cháo quẫy nữa. "Bánh trôi nhỏ, tới ăn điểm tâm!"
Hóa ra anh không có đi, chỉ là ra ngoài mua bữa sáng mà thôi, âm thanh cô
kéo rèm cửa sổ đã át đi tiếng anh mở cửa, vì thế cô vừa quay đầu lại mới có thể nhìn thấy được kinh hỉ lớn như vậy, Thang Viên có chút chật vật
xoay người, bỏ lại một câu: "Em đi rửa mặt." Bỏ chạy vào toilet.
Viên Tiêu nghi hoặc sờ sờ đầu, bánh trôi nhỏ mới vừa rồi là… Khóc sao? Quả
nhiên anh làm thật quá tốt cho nên bánh trôi nhỏ mới cảm động! Khóe mắt
anh cong cong, lộ ra lúm đồng tiền thật sâu, anh nhất định phải không
ngừng cố gắng, khiến bánh trôi nhỏ mỗi ngày đều hạnh phúc như vậy!
Thang Viên rửa mặt đánh răng xong liền đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Viên Tiêu
vẫn quy quy củ củ, sống lưng thẳng tắp ngồi ở trên giường, bữa sáng trên bàn vẫn còn nguyên như cũ, có chút nghi hoặc hỏi: "Sao anh không ăn?"
"Anh chờ em!" Viên Tiêu nhìn thấy Thang Viên ra ngoài, lập tức đưa lên một
đôi đũa, đưa sữa đậu nành đã cấm vào ống hút lên khóe miệng Thang Viên:
"Bánh trôi nhỏ, a…"
"Anh tự mình uống đi." Khuôn mặt Thang Viên
ửng đỏ, nghiêng đầu sang chỗ khác né tránh ống hút anh đưa tới, tiện tay gắp một cái bánh bao, nhìn cũng không cần nhìn, trực tiếp bỏ vào trong
miệng.
"Em uống đi, uống đi mà!" Tay Viên Tiêu bất động, nhất
định bảo trì động tác uy sữa đậu nành, trong đôi mắt to tràn đầy uất ức: "Bánh trôi nhỏ đang tức giận sao? Tối hôm qua anh đâu có làm em đau, em rõ ràng nói rất thoải mái, anh… Ưm…"
"Câm miệng ăn cơm!" Thang
Viên hung hăng nhét một cái bánh bao vào trong miệng Viên Tiêu, chận lại miệng của anh, tại sao cái miệng của người này lại càng ngày càng không có chừng mực? Rốt cuộc cô làm sao lại ra nông nỗi này, mỗi ngày bị anh
chọc đến nỗi tức gần chết nhưng không thể phản bác? Cô có thể trả lại
hàng không? Có thể không?
Viên Tiêu cắn nửa cái bánh bao nuốt
xuống, đôi mắt to tỏa sáng lung linh: "Bánh trôi nhỏ đối với anh thật
tốt! Còn tự tay gắp bánh bao cho anh ăn! Nè, sữa đậu nành, uống đi! Uống đi mà!" Viên Tiêu đưa ly sữa đến môi Thang Viên, nửa ép buộc cạy mở môi cô: "Thừa dịp còn nóng, uống mới ngon."
"Anh yên tĩnh ăn cơm cho em!" Thang Viên nuốt xuống sữa đậu nành hung hăng trừng mắt liếc anh,
thấy anh không cam lòng còn muốn mở miệng nói, lại bồi thêm một câu:
"Nếu không về sau anh đừng đến nữa! Trở về ngủ với Viên Địch đi!"
Quả nhiên, Viên Tiêu ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chỉ là thỉnh thoảng sử
dụng đôi mắt to kia của anh nhìn trộm Thang Viên, giống như là chịu uất
ức gì đó, khiến trong lòng Thang Viên nhất thời tràn đầy cảm giác tội ác quỷ dị, cuối cùng vẫn mở miệng nhận thua trước: "Vì sao hôm nay anh
không đi làm?"
Vừa nghe thấy giọng nói của Thang Viên, Viên Tiêu
lập tức giống như uống thuốc lắc, cặp mắt to sáng lấp lánh: "Anh muốn
chăm sóc em!" Vẻ mặt anh đương nhiên: "Tối hôm qua vừa mới bắt đầu em
vẫn nói đau, ngay cả đi bộ cũng không thể đi, anh làm sao có thể để em ở nhà một mình được!"
"Anh có thể đừng nhắc lại chuyện tối qua
không?" Thang Viên bất đắc dĩ, rốt cuộc người này có biết xấu hổ hay
không?! Chuyện như vậy nhất định phải treo ở bên miệng nói sao? Anh
không biết thẹn thùng nhưng cô vẫn ngượng ngùng nha!
"Tại sao
không nhắc tới, rõ ràng chính là chuyện tối ngày hôm qua." Viên Tiêu mờ
mịt nháy mắt, lông mi thật dài như một cái quạt nhỏ chớp chớp, ánh mặt
trời xuyên thấu qua thủy tinh chiếu vào trên người anh, Thang Viên thậm
chí có thể nhìn thấy lông tơ thật nhỏ trên mặt anh, khuôn mặt không có
gì thay đổi so với người thiếu niên năm đó. Trong lòng Thang Viên run
lên, thở dài không nói gì thêm, muốn nói thì cứ nói đi, dù sao chỉ có
hai người bọn họ. Mãi đến sau này, thật lâu thật lâu về sau, cô mới biết người này thế nhưng lấy chuyện này ra khoe khoang ở khắp nơi, thiếu
chút nữa lột xuống một lớp da của Viên Tiêu, dĩ nhiên, đây là nói sau.
Nhìn Thang Viên thỏa hiệp, Viên Tiêu cười híp mắt rút ra một tờ khăn giấy
lau lau khóe miệng dính nước sốt, trong đôi mắt tất cả đều là giảo hoạt.
Sau khi ăn cơm xong, Thang Viên vẫn cảm thấy cả người không thoải mái, nơi
nào cũng đau, còn mơ mơ màng màng, vậy mà Viên Tiêu lại luôn luôn ầm ĩ
tới ầm ĩ lui bên tai cô, Thang Viên ngại phiền đuổi anh về nhà, chính
mình một người núp trong chăn ngủ.
Tâm tình Viên Tiêu tốt lắm,
cũng không bởi vì bị Thang Viên đuổi ra ngoài mà tiêu tán, mãi đến khi
đến công ty, lúm đồng tiền trên mặt anh vẫn chưa từng biến mất qua.
Đẩy cửa phòng làm việc ra, Viên Địch đang xem bảng báo cáo tài vụ ở bên
trong. Viên Tiêu kéo một cái ghế ngồi ở bên cạnh Viên Địch, cười hì hì
nhìn anh.
Cảm giác tồn tại của người này quá mạnh mẽ, Viên Địch
muốn bỏ qua cũng khó, anh đẩy đẩy mắt kính, từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, nhìn bộ mặt của Viên Tiêu: "Phát tình?"
Viên Tiêu nghe
thấy câu nói của anh chẳng những không tức giận ngược lại cười càng thêm vui vẻ, cố ý kéo dài ngữ điệu: "Phát tình thì thế nào? Không như ai
kia, muốn phát tình cũng không biết tìm ai để phát!" Kể từ khi phá hủy
nhà họ Viên, tính cách như ánh mặt trời của Viên Tiêu càng ngày càng
biểu hiện nhiều ra, thậm chí đã thật lâu rồi, Viên Địch cũng không nhìn
thấy vẻ mặt tàn bạo khi cầm con dao Thụy Sĩ của Viên Tiêu. Viên Tiêu bắt đầu thích nói giỡn, bắt đầu chân chính tràn ngập sức sống. Viên Địch
thật vui mừng khi nhìn thấy Viên Tiêu thay đổi như vậy, mặc dù anh cũng
không có biểu lộ ra ngoài.
"Em đang châm chọc anh sao?" Viên Địch vẫn lạnh lùng như cũ, ngay cả giọng nói cũng không có phập phồng gì,
giống như anh nói không phải câu hỏi mà là câu trần thuật.
"Không có, không có." Viên Tiêu khoát khoát tay, lúm đồng tiền trên mặt ẩn hiện: "Em chỉ đang nhớ tới bánh trôi nhỏ thôi!"
Xem ra tối qua đã ăn người ta vào miệng rồi, nhìn khuôn mặt phơi phới kia
kìa, đoán chừng bây giờ Viên Tiêu nhìn thấy cái gì cũng đều là màu hồng. Vẻ mặt Viên Địch không chút thay đổi nghĩ.
"Thang Viên có biết
em đang ở đây khoe khoang chuyện hai người làm vào tối hôm qua cho khắp
thế giới này nghe không?" Viên Địch đẩy đẩy mắt kính, cầm tài liệu lên
một lần nữa, chiến dịch đã kết thúc. Quả nhiên…
"Viên Địch! Nếu
anh dám nói với bánh trôi nhỏ thì anh chết chắc!" Viên Tiêu cắn răng,
ánh mắt y hệt cái đinh hung hăng đính trên người Viên Địch. Viên Địch
không thèm để ý, vẫn như cũ bình tĩnh nhìn văn kiện trong tay anh, cuối
cùng Viên Tiêu trừng mỏi con mắt, không thể làm gì khác hơn là thở phì
phò chui vào bên trong đống tài liệu.
Viên Địch tòa núi băng chết tiệt, đáng đời không lấy được vợ! Hừ!
Viên Tiêu chỉ làm việc không đến hai giờ là đến lúc nghỉ trưa, anh ăn điểm
tâm khá trễ, nên không cảm thấy đói, để cho Viên Địch tự mình xuống lầu
đi ăn, còn anh thì ở lại trong phòng làm việc tiếp tục công việc. Viên
Địch mới đi một lát, đã có người tới đây gõ cửa. Viên Tiêu từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên: "Vào đi."
"Ông chủ, em trai của ngài
tới, anh ta nói muốn gặp ngài, chúng tôi cũng không còn cách nào khác,
cho nên…" Trợ lý còn chưa nói xong, liền bị một nguồn sức mạnh ở phía
sau đẩy sang một bên, từ cửa lộ ra khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu nào của Viên Sanh: "Viên Tiêu!"
"Cô đi ra ngoài trước đi." Viên
Tiêu đứng lên, trên mặt còn treo lên một nụ cười. Trợ lý nghe vậy lập
tức xoay người đi ra ngoài, hơn nữa còn khép cửa, tất cả động tác đều
liền mạch lưu loát, giống như đã luyện thật nhiều lần. Mãi đến khi cửa
hoàn toàn đóng lại, rốt cuộc trợ lý mới thở phào nhẹ nhõm, cô không sợ
vẻ mặt lạnh lùng của ông chủ lớn, chỉ sợ khuôn mặt tươi cười của ông chủ nhỏ, mới nhìn một chút đã cảm thấy hoảng hồn, hi vọng vị đã từng là
tổng giám đốc của bọn họ may mắn.
"Viên Tiêu! Lương tâm của mày
bị chó ăn rồi sao? Con mẹ nó, mày chính là thằng súc sinh!" Viên Sanh
không quan tâm chỉ vào lỗ mũi của Viên Tiêu mắng to, dù thế nào đi nữa
bây giờ hắn cũng không còn gì, hắn còn sợ gì nữa, từ trong biệt thự
chuyển ra ngoài, từ khi không thể không cùng cha mẹ chen chúc trong nhà
họ Bạch hắn liền thề, về sau nhất định phải làm cho hai anh em này nếm
thử một chút tư vị như vậy!
"Thế nào?" Viên Tiêu thong thả ung
dung đi tới trước mặt Viên Sanh, từ trên cao nhìn xuống hắn. Anh cao hơn Viên Sanh nửa cái đầu, chỉ dựa vào khí thế, Viên Sanh cũng không thể
chiếm được một chút ưu thế nào.
"Bây giờ tiền nằm viện của cha
đều do ông ngoại nhà tao chi trả! Nếu không phải bọn mày lòng lang dạ
sói cướp đoạt gia sản, chúng ta sẽ nghèo túng như vậy sao? Cha thiên vị
mày bao nhiêu… mày không thể không biết! Bây giờ ông ấy cũng bệnh thành
bộ dạng này, mày không thể ra một phân tiền hay sao?"
"Nói thật
có đạo lý." Viên Tiêu nhếch môi cười tà, anh lấy tay vén vén tóc mái
trên trán, trong đôi mắt to đều là ý cười: "Thật là người con tốt của
Viên Chiến, tôi có nên vì tam thiếu gia có hiếu mà vỗ tay không?"
"Mày! Khi còn bé tao đã cảm thấy mày không giống con người! Bây giờ rốt cuộc
tao mới biết con mẹ nó mày chính là đồ chó đẻ!" Viên Sanh bị thái độ của anh kích thích đến phát điên, câu nói không dùng đến não liền bật thốt
ra.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Viên Tiêu dần dần biến mất không
thấy, anh túm chặt cổ tay của Viên Sanh, rắc rắc bẽ xuống, trong phòng
làm việc nhất thời truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Viên Sanh: "Fuck,
Viên… Viên Tiêu, mày con mẹ nó…"
"Miệng còn không sạch sẽ?" Tay
Viên Tiêu lại tăng thêm một phần lực, hài lòng nghe thấy tiếng kêu càng
thêm thảm thiết của Viên Sanh: "Đồ chó đẻ? Mày không biết mẹ mày có bao
nhiêu tiện sao? Tiện đến mức cởi hết quần áo bò lên giường của người đàn ông đã kết hôn, biết cái này gọi là gì không? Cái này gọi là thiếu bị
người chơi!"
Vẻ tàn khốc trong ánh mắt của Viên Tiêu khiến Viên
Sanh nhìn đến kinh hãi không thôi, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp:
"Câm… Câm miệng! Mẹ tao…"
"À, đúng rồi, tao quên, mày đương nhiên không biết." Viên Tiêu nhếch môi nhàn nhạt cười: "Khi đó còn chưa có
mày, dĩ nhiên, cũng chưa có tao." Anh hơi dừng một chút tiến tới bên tai Viên Sanh nói: "Lại nói, mày ra đời cũng là nhờ vào công lao của Viên
Địch, năm đó anh ấy ngồi ở góc tường nghe cả một đêm, nhưng mà anh ấy
lại không nói một tiếng nào, mày nói xem anh cả của chúng có bao nhiêu
bình tĩnh!"
Viên Sanh đột nhiên mở to hai mắt, không dám tin nhìn Viên Tiêu: "Thế nào… Tại sao lại như vậy?"
"Nếu không mày cho rằng tính tình của anh tao làm sao lại biến thành như
vậy?" Đôi mắt của Viên Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm Viên Sanh, trong con
ngươi tràn đầy sát ý: "Đều tại bọn mày! Mày và con mẹ đê tiện của mày!
Yên tâm đi, đây không phải là kết thúc, tất cả bọn mày đều chờ cho tao!
Chúng ta sẽ từ từ chơi, xem ai có thể sống lâu hơn!"
"Không, không…"
"Sợ sao?" Viên Tiêu cười lạnh một tiếng, buông ra bàn tay như gông xiềng
đối với Viên Sanh, dùng khăn tay trên bàn làm việc lau lau bàn tay đã
chạm qua Viên Sanh: "Bẩn rồi. Người bẩn thế này còn sống trên thế giới
làm gì!" Anh nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng sợ của Viên Sanh nhếch miệng
cười một tiếng, đưa tay lên cổ, làm động tác chặt đầu: "Viên Sanh, từ từ hưởng thụ đi, sẽ không thảnh thơi quá lâu đâu."