Thời tiết dần dần khá hơn, trên đường phố mọi người cũng cởi xuống áo len thật dầy nhanh
chóng thay chiếc áo khoác thời trang mỏng nhẹ mùa xuân, một tuần lễ
trước Thang Viên cũng trở về công ty đi làm. Ngày thứ nhất cô liền gặp
Quý Vân Phong. Kỳ lạ, lần nằm viện này giống như đem nhiệt tình hắn đối
cô toàn bộ đều sử dụng hết, khi nhìn thấy cô, hắn chỉ khẽ gật đầu với cô một cái, Thang Viên có chút ngạc nhiên, cuối cùng vẫn bình thường trở
lại, vốn không là người của một thế giới, sớm chấm dứt quan hệ cũng tốt.
Không phải là không đau lòng, dù sao cũng là cô gái mình đem hết toàn lực để
yêu, ở khúc quanh Quý Vân Phong rốt cuộc không nhịn được quay đầu lại,
nhưng chỉ bắt được một bóng lưng nhẹ nhàng linh hoạt. Quý Vân Phong nắm
chặt tay, trong đôi mắt xẹt qua đau lòng thật sâu. Người kia hắn căn bản không đắc tội nổi, ngày trước không biết còn có thể giả bộ cường ngạnh
cùng anh chống lại, nhưng sau khi hiểu toàn bộ hắn lại bắt đầu sợ. Viên
gia nhị thiếu gia lòng dạ độc ác nằm gai nếm mật vài chục năm, một chút
tình cảm và thể diện đều không để ý, mặc kệ đối phương là người nào. Mà
hắn chỉ là một viên chức nhỏ bình thường, lại có tư cách gì tranh với
anh?
Chỉ với một đầu ngón tay là có thể nghiền chết đối thủ của
mình, giãy giụa cũng vô ích , chỉ có thể đầu hàng sớm một chút, có lẽ
như vậy mới có thể bảo trụ một mạng. Xương sườn dưới vết thương đau đớn
mờ mờ ảo ảo như cũ, Quý Vân Phong cảm thấy vào giờ phút này như lại càng đau, lúc nào cũng nhắc nhở mình rốt cuộc vô dụng nhiều như thế nào. Hắn nhắm mắt, sau lưng tựa trên tường lạnh như băng, chợt vang lên lời
Thang Viên đã từng hỏi hắn: giữa tiền bạc và tình yêu chọn cái nào.
Nếu là mình ? Cô và tiền đồ rốt cuộc cái nào quan trọng? Thân thể Quý Vân
Phong chợt run một cái, "Đây chính là bất đồng giữa chúng ta." Bên tai
rõ ràng vang lên lời nói của cô. Mặt Quý Vân Phong mang giễu cợt, không
biết bởi vì mình hay bởi vì câu nói kia của Thang Viên. . .
Viên
Tiêu, Viên Địch đấu tranh cùng Viên Chiến diễn ra càng ngày càng mãnh
liệt, từ lúc bắt đầu ngoại giới náo nhiệt theo dõi đến bây giờ đã chuyển sang chú ý tỉ mỉ, ai cũng không nghĩ tới hai anh em dưới sự đả kích
mạnh mẽ như vậy lại có thể ngoan cường chống lại tới bây giờ, thậm chí
gần đây Chu gia đã đem hết toàn lực bắt đầu giúp một tay nhưng cũng
không áp chế nổi hai bọn họ.
Buôn bán, không phải chỉ dựa vào
người bên cạnh chỉ đạo, lão nhân kinh nghiệm, còn phải xem thiên phú của mình. Từ rất sớm Viên Địch đã biết, em trai của anh trên phương diện
này có tài năng kinh người, cho nên lần này anh chỉ ở bên cạnh giúp một
tay, đem tất cả quyền điều khiển đặt vào trong tay Viên Tiêu, dù cậu làm gì cũng không can dự. Nhìn Viên Tiêu lên kế hoạch tàn nhẫn cùng quả
quyết phán đoán, từ trong thâm tâm Viên Địch cảm thấy vui mừng.
Đó là em trai của anh, em trai ruột thịt của anh, là người thân duy nhất
trên thế giới này! Anh kiêu ngạo, anh tự hào. Cho dù thất bại bọn họ
cũng có thể làm lại lần nữa, dù thế nào đi nữa bọn họ vẫn còn trẻ tuổi!
So sánh với nhóm Viên Tiêu ý chí chiến đấu sục sôi, Viên Chiến lại cắn
răng nghiến lợi, sa sút tinh thần không chịu nổi. Ngày trước cục diện
giằng co đã mơ hồ có khuynh hướng bị phá vỡ, cán cân thắng lợi đã bắt
đầu nghiêng về bên kia, Viên Chiến đánh liều cả đời, chưa bao giờ có
thất bại như vậy, vẫn bị hai đứa con của mình đè trở mình không được,
ngoài tức giận lại cảm thấy chán nản, đó là máu mủ của hắn, nhưng lại
đối đãi với hắn như kẻ thù. Nhất là đứa con thứ hai.
Hắn là người tính cách cường ngạnh, cho tới bây giờ đều là duy ngã độc tôn, cho dù
với người thân. Hắn không biết làm sao thương con, chỉ có thể cho bọn họ tiền, địa vị, để chứng minh tình thương người cha của mình. Đây đã là
cực hạn hắn có thể làm được. Hắn còn nhớ rõ Viên Tiêu lúc nhỏ, mỗi ngày
xách băng ghế đặc chế ở cửa nhà chờ hắn tan việc, mắt to xanh đen sáng
trong suốt nhìn hắn, vui sướng gọi hắn ba. Lúc đó trong tim của hắn liền tràn đầy dịu dàng, cảm thấy khổ nữa mệt mỏi nữa cũng đáng giá.
Hắn dùng hết toàn lực bảo vệ con thứ hai của mình, hi vọng cậu vẫn có thể
sống thuần khiết như vậy, hi vọng cặp mắt cực kỳ giống A Viên kia có thể bảo trì trong suốt ban đầu. Hắn vẫn cho là hắn đã thành công, mặc dù
đứa con lớn lạnh lẽo, đứa con nhỏ cũng không phải người giỏi giang,
nhưng tối thiểu hắn còn săn sóc đứa con thứ hai, chỉ tiếc đến cuối cùng
mới phát hiện tất cả tất cả đều là giả, đứa con thứ hai hắn cho là khéo
léo đơn thuần mới là người vô tình nhất !
Một tháng này cùng hai
đứa con trai tranh đấu cơ hồ đem tinh lực Viên Chiến toàn bộ đều hao
phí. Hắn giống như đã tiêu hao mấy chục năm sinh lực, trong một đêm đột
nhiên già nua vô cùng. Thân thể cũng có nhiều vấn đề rất lớn. Bạch Nhiễm Nhiễm không thể không phân ra một phần tinh lực tới chăm sóc Viên
Chiến, đối với chuyện thương trường hoàn toàn không để ý tới, chỉ có thể để cho Viên Sanh quản lý. Mặc dù biết rõ con trai mình có mấy phần cân
lượng, nhưng Bạch Nhiễm Nhiễm vẫn cảm thấy sẽ không xảy ra vấn đề lớn
lao gì, đừng nói bọn họ tập hợp lực lượng của Tam đại Thương gia, ngay
cả chỉ có bà và Viên Chiến ở phía sau chỉ đạo cũng có thể khiến hai anh
em kia chống đối không nổi.
Huống chi Bạch Nhiễm Nhiễm ở trong
còn có lòng riêng, con trai của mình không có thiên phú buôn bán, ngược
lại ăn chơi rất thành thạo, để cho bà nhức đầu không chịu nổi, vừa đúng
nhân cơ hội này để cho nó hảo hảo rèn luyện một chút. Từ đầu đến cuối
Bạch Nhiễm Nhiễm cũng không hiểu rõ Viên Địch cùng Viên Tiêu, xem hai
người chỉ là mấy tên tiểu tử căn bản không gây nổi sóng gió gì, bây giờ
mặc dù khí thế hung hăng, nhưng cũng chỉ là con cọp giấy. Cho nên bà gạt Bạch gia cùng Chu gia, đem quyền quyết định giao cho Viên Sanh.
Đối với nhân tài Bạch gia phái tới hỗ trợ cũng bỏ mặc, để bọn họ nhận mấy
chức vụ nhàn hạ cho xong chuyện. Bạch gia không có con trai, chỉ có một
đứa con gái là Bạch Nhiễm Nhiễm Bạch Lão Gia Tử lúc Bạch Nhiễm Nhiễm một tuổi bị đạn bắn, từ đó về sau không thể sinh con, cho nên đối với chiến dịch lần này là lỗ vốn. Ánh mắt lão gia tử sắc bén, từ rất sớm đã cảnh
cáo Bạch Nhiễm Nhiễm ngàn vạn lần không được xem thường hai đứa con trai này của Viên Chiến, đáng tiếc Bạch Nhiễm Nhiễm căn bản không chú ý.
Tình huống đã trở nên tốt hơn không ít, đối thủ biến thành Viên Sanh nhất
thời liền nhẹ nhõm hơn. Nhưng Viên Tiêu cùng Viên Địch vẫn không dám
buông lỏng, dù sao Viên Chiến tuy đã già rồi nhưng cũng là một đầu mãnh
hổ, bị chọc tới sẽ quay lại cắn người.
Nhận được tin tức Viên
Chiến nhập viện là lúc Viên Tiêu thuận lợi đem công ty hàng hóa hải
quan, anh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới một lát nữa rốt cuộc có thể đi
thăm Thang Viên một chút, trên mặt không kiềm hãm được hiện ra một nụ
cười. Mà điện thoại của Viên Địch ngay lúc này reo lên.
"Hắn bị bệnh tim." Âm thanh Viên Địch vẫn lạnh lẽo như cũ, ngay cả đối với em trai mình cũng không thấy có bao nhiêu hòa ái.
Viên Tiêu đang mở cửa xe dừng lại một chút, ngay sau đó không sao cả nói:
"Chuyện liên quan gì tới em ? Hắn có vợ có con, khi nào đến phiên người
ngoài như chúng ta để ý tới." Một tuần trước, Viên Chiến nhiều lần thua
thiệt trên tay Viên Tiêu trong cơn tức giận nói một câu: "Tao không có
thằng con khốn nạn như vậy!" Những lời này bị truyền thông đặc biệt dành ra nửa trang tin tức. Ở R thị xôn xao loan truyền, Viên Tiêu dĩ nhiên
đã biết, dù thế nào đi nữa anh đã sớm không muốn cùng Viên Chiến có chút quan hệ nào, ngược lại thật cao hứng nhân cơ hội này tuyên bố cắt đứt
quan hệ cha con với Viên Chiến. R thị tiếp tục xôn xao, Viên Chiến tức
giận vài ngày không ngủ, chỉ có Viên Tiêu một người thoải mái nhàn nhã,
giống như không có chuyện gì xảy ra.
"Không hối hận?"
"Anh hối hận?" Viên Tiêu khẽ nâng bả vai đang kẹp điện thoại, đôi tay nắm
lấy tay lái khởi động xe, như một làn khói hướng về nhà Thang Viên.
Tương đương với nói nhảm, Viên Địch vòng vo đề tài: "Trần Thịnh truyền đến tin tức, Viên Sanh muốn vay ngân hàng 10 tỷ."
"Hả?" trên đường cái xe không bị khống chế trượt đi một đoạn, Viên Tiêu ổn định tâm thần mới tiếp tục nói: "Đánh cuộc tất cả?"
"Không bao gồm ngôi nhà."
"Anh, anh biết nói đùa!" Viên Tiêu làm như phát hiện ra vùng đất mới sợ hãi
kêu lên, trong ánh mắt thoáng qua vẻ nhạo báng: "Là bị người nào kích
thích à?"
Viên Địch không để ý tới anh bỗng nhiên động kinh, chỉ
đưa ngón tay thon dài gõ bàn một cái mắt chứa nụ cười nói: "Thang Viên
nấu cơm ăn thật ngon."
Viên Tiêu lại một lần giống nữa như mèo bị dẫm phải đuôi, cơ hồ nhảy lên: "Em cho anh biết Viên Địch! Về sau không cho đến phòng làm việc của em ăn chực! Một hột cơm cũng không được!"
Có một lần Thang Viên gọi điện thoại cho Viên Tiêu không được, bất đắc dĩ
đành phải gọi cho Viên Địch, lại đúng thời gian ăn trưa, theo lễ phép
Thang Viên hỏi một câu, ai ngờ Viên Địch tuyệt không khách khí, trực
tiếp lái xe đến nhà Thang Viên. Chờ thời điểm Viên Tiêu vội vã trở về,
đồ ăn trên bàn đã sớm bị Viên Địch quét hết sạch, đến thịt thừa canh cặn cũng không có để lại cho anh!
Từ đó về sau, mỗi khi Thang Viên
tới đưa cơm trưa Viên Tiêu liền cảnh giác như đang cắn thuốc lắc, hễ là
địa phương có Viên Tiêu ôm hộp giữ nhiệt xuất hiện tuyệt đối không cho
phép Viên Địch đến gần! Mặc dù mỗi lần Thang Viên cũng cố ý dặn dò, đây
là đưa cho hai người anh cùng Viên Địch. Viên Tiêu đối với việc này cực
kỳ cố chấp, làm cho Viên Địch dở khóc dở cười, cũng hết cách với anh,
đành phải gọi đồ ăn ngoài mỗi khi đến thời gian ăn cơm. Dĩ nhiên, Viên
Địch cũng không phải là người dễ khi dễ, thỉnh thoảng cũng sẽ lấy chuyện này nhạo báng anh, nhìn dáng vẻ Viên Tiêu đỏ mặt cổ đã cảm thấy buồn
cười.
"Được rồi, được rồi." Viên Địch day day thái dương, bất đắc dĩ nói: "Viên Sanh bên kia em dự định làm sao bây giờ?"
Nói chuyện đứng đắn, Viên Tiêu cũng thu lại vẻ mặt cực kỳ tức giận, lạnh
lùng nói: "Làm thế nào ? Tên ngu xuẩn kia còn hơn cả ngu xuẩn, cho hắn
thêm mồi lửa chính hắn cũng có thể tự bốc cháy, căn bản không cần phí
bao nhiêu sức lực!"
"Vậy thì tốt, em cứ tiếp tục chơi đùa." Có lẽ gần đây mọi chuyện tiến triển cũng không tệ, Viên Địch thế nhưng phá lệ nói một câu chúc mừng, làm cho Viên Tiêu khiếp sợ không thôi, cho đến
khi Viên Địch cúp điện thoại cũng không kịp phản ứng.
Ba mẹ Thang đã sớm trở lại từ nước ngoài, gần đây trong công ty cũng không có
chuyện gì, cho nên thường xuyên rảnh rỗi ở nhà. Mỗi lần Viên Tiêu muốn
kéo Thang Viên làm chuyện xấu, Thang Viên cũng không muốn, chỉ sợ lại bị ba mẹ phát hiện, làm cho Viên Tiêu buồn bực không thôi, tóc cũng bị bứt vài lần. Không ăn được, đến gặm hai cái cũng không được sao?
Chỉ tiếc Thang Viên là một người bướng bỉnh, đã nhận định chuyện gì liền
không thỏa hiệp, cho nên Viên Tiêu gần đây vừa có thời gian liền giựt
giây Thang Viên dọn qua nhà mình ở, đủ loại lý do, cái gì người nhà quấy nhiễu thế giới hai người họ, phiền phức vân vân. Chút tâm tư kia Thang
Viên làm sao có thể không nhìn ra, vốn là muốn gạt anh hai ngày, nhưng
mỗi lần chống lại cặp mắt to đầy tràn mong đợi kia cô cũng không nhẫn
tâm nổi.
Cô gạt Viên Tiêu mua một gian phòng trọ nhỏ ở chung cư
Viên Địch, vừa lúc cha Thang cùng nhà đầu tư có quen biết, cho nên giá
nhà cũng hữu nghị hơn, Thang Viên vẫn chấp nhận được.
Cho nên
Viên Tiêu mới vừa lái xe đến dưới nhà Thang Viên, liền nhận được điện
thoại của cô. Vốn anh muốn nói mình đang ở dưới nhà cô, nhưng còn chưa
kịp mở miệng lại bị cô đoạt trước, cô nói: "Viên Tiêu, tới đây giúp em
dọn nhà."