Mộ Ly ẩn núp thân
mình, vừa đến đã thấy trận chiến trước mắt. Năm tên tu sĩ đang bị một
đàn sói quay quanh, trong đó có một tên tu sĩ Mộ Ly biết, không ai khác
chính là Nhạc Quân lần trước cùng nàng xuất môn tiến hành nhiệm vụ.
" Sư huynh chúng ta làm sao bây giờ." Một tên thấp con để tử lo lắng nhìn Nhạc Quân, bên trong đội ngũ Nhạc Quân tu vi là cao nhất nên bốn người
còn lại đều nghe theo mệnh lệnh của hắn.
" Chúng ta cứ tiếp tục
như vậy chắc chắn không cầm cự được lâu, chỉ còn cách đánh ra một đường
sinh cơ." Nhạc Quân mày nhíu lo âu, bọn họ hoang mang hắn cũng không
ngoại lệ, lại không hiểu tại sao vận khí bọn hắn lại tệ đến vậy, chỉ
chưa đến một ngày lại gặp yêu thú quần cư.
" Chúng ta nghe theo sư huynh mệnh lệnh." Cao gầy đệ tử tay cầm trường kiếm lên tiếng.
" Các ngươi không ai được rời khỏi."
Đúng lúc này một đạo thanh âm không linh rơi xuống, khiến tâm tình bọn họ căng thẳng không thôi.
Mộ Ly một thân khinh đạm bay ra, trên người một loại kì lạ uy áp triển khai, khiến lang bầy quỳ gạp xuống.
Nhạc Quân thấy người đến mặc đấu bồng cảm thấy quen thuốc, lại nghe rõ thanh âm này hai mắt hắn sáng lên như bắt được cứu tinh.
" Ly sư tỷ."
" Ly sư tỷ, nàng là Quỷ Diện tiên tử sao." Thấp con nam đệ tử quay sang hỏi.
" Đúng là nàng, chúng ta lần này được cứu." Nhạc Quân thầm hô may mắn,
nhìn quỳ sập dưới đất bầy sói, Nhạc Quân tâm sinh hâm mộ không thôi.
" Lấy ra." Mộ Ly trầm mặc, thanh âm không cảm xúc mang theo mệnh lệnh.
" Sư tỷ chúng ta không biết ngươi cần gì." Nhạc Quân vẫn không hiểu ý
nàng tiến tới, bốn người còn lại tâm mang lo sợ, nàng yêu cầu một mực
lấy đồ chẳng lẽ là muốn đoạt bảo, dù sao đồng môn tranh cướp đó là
truyện thường ngày, nhưng ở trong danh môn chính phái như vậy thật sự
khó tiếp nhận nổi.
" Lấy thứ các ngươi cướp được trả cho chúng." Mộ Ly đầu hướng bọn họ, tay lại chỉ về bầy sói.
" Sư tỷ hiểu lầm, chúng ta tình cờ gặp phải cũng chưa có tiến sào huyệt của chúng làm sao sẽ lấy đi thứ gì đó." Nhạc Quân lên tiếng thanh minh.
Mộ Ly mũi khẽ nhúc nhích, nàng có huyết mạch của yêu tộc nên khứu giác
không thua gì yêu thú khác, từ trong không khí tìm được một nhàn nhạt
mùi vị, Mộ Ly đưa mặt nhìn về phía một tên nữ hài bên trong đó.
Nhạc Quân thấy nàng chú ý đến nữ hài này, liền hiểu ra chuyện gì, lên tiếc nhắc nhở.
" Vị này sư muội, ngươi không phải là chúng ta đồng tông lại một được gặp rỡ, không biết ngươi có giữ lấy mình một ít vật gì đó sao."
" Nàng là ai." Mộ Ly nhìn ra đối phương một thân bạch hạc bào, liền biết
là người trong Bạch Hạc môn, nhưng lý do vì sao nàng lại gia nhập đội
ngủ khiến Mộ Ly tò mò.
" Sư tỷ, nàng là đệ tử Bạch Hạc
môn, là chúng ta vô tình gặp gỡ nàng, thấy nàng một thân một mình, cho
nên." Tên thấp bé đệ tử chen ngang lên tiếng.
" Làm càn." Mộ Ly uy áp phóng xuất, thiên phú thần thông quét ngang bọn họ, về phần bầy sói, vốn là Thanh Phong lang yêu thú cấp thấp, bị huyết mạch áp chế đã bị Mộ Ly chấn nhiếp lúc này liền rên rĩ nằm sát xuống đất.
" vị này sư tỷ, ta thật sự không có lấy gì đó." Tiểu nữ hài mặt mang vô tội, run rẫy thấp thỏm nói.
" Ngươi cướp đi sinh mạng của chúng, ngươi nghĩ ngươi không có lấy vật
gì đó sao." Mộ Ly không để ý sắp khóc tiểu nữ hài, vẫn bộ mặt hung thần
sát khí.
" Sư tỷ lời này quá nặng đi, chúng ta là tu sĩ
vốn cùng yêu thú là địch, bất quá chúng ta chưa sát hại một đầu sói
nào." Cao gầy mặc dù sợ nàng, nhưng nhìn tiểu nữ hài sắp khóc bộ dáng
liền đứng ra thay mặt.
" Hừ" Mộ Ly uy áp lại lần nữa
thả ra, lần này không phải là chớp mắt rồi thu hồi, một mực thả ra uy áp nhắm vào cao gầy nam tử không tha.
" Thứ mà một người mẹ còn quý trọng hơn sinh mạng của mình, cho dù là người hay là thú,
con của họ không ai có quyền chia cách." Mộ Ly mặc dù không phải thuần
lương hạng người, nhưng cũng đối với phật pháp có chút tuệ căn, đây cũng là ảnh hưởng của kiếp trước mà nên, nàng là cô nhi hài tử cho đến kiếp
này cũng không thay đổi, đối với tình cảm gia đình mặc dù có chút mơ hồ
nhưng nàng không muốn những chuyện này sãy ra ở trước mặt mình, tuyệt
đối không.
" lạc lạc lạc, không hổ là chính đạo tu sĩ, thuần lương một dạng, nhưng bất quá chỉ là nguỵ quân tử." Nữ hài tử
giọng nói trở nên quái dị, trên mặt vốn đơn thuần khả ải như khô mộc
bong chóc, biến thành một mị hoặc nữ tử.
Bốn tên Thái Nhất
tông đệ tử thấy một màng này, liền cấp tốc lùi về sao, bọn họ thật không ngờ từ đầu đến cuối bị người khác mưu tính.
" Ngươi ngươi là ai, ngươi không phải là Bạch Hạc môn đệ tử." Tên thấp con nam đệ tử chỉ vào nàng, mặt mũi khó tin.
" Là ai, lạc lạc lạc, tiểu ca ca ngươi nói xem ta là ai." Một bộ mị
hoặc nhân tâm khiến nam nhân ngứa ngấy, bốn người lúc này như đang giằn
có giữa lý trí và nhục dục.
" Ta là Mị Nương a, các ca
ca không thấy Mị Nương xinh đẹp sao." Mị Nương hơi thở bắt đầu dồn dập,
một bộ phong tình tư thái biểu diễn khiến bốn tên nam nhân như bị dục
hoả công tâm.
" Lạc lạc lạc, mị thuật cũng co chút
thành tựu." Một trận cười duyên lúc này đánh vào bên tai bọn họ, giọng
nói như tiếng đàn đánh thức lý trí đang bị ảnh hưởng.
" Hừ, ngươi làm hỏng đại sự của ta." Mị Nương một bộ giận hờn mang theo
mị hoặc, một trận mùi hương lan toả xung quanh, khiến chúng nam tử đang
mơ màng liền bị trúng chiêu.
" Vụt" một trận thanh phong thổi qua, Mộ Ly thân hình hiển lộ ra bên trong.
" Ngươi không sao." Mị Nương quái dị thất thanh, lại nhìn xung quanh lúc
này, chúng nam tử cùng đàn sói đã bất tỉnh nằm đó.
" Từ lúc xuất hiện ta đã biết ngươi là người của Hợp Hoan tông, những chiêu
trò như này ta sớm đã phòng bị." Mộ Ly vừa nói khinh thân bay lên, trên
người quanh thân thuỷ linh nồng đậm, một trận thuỷ tiễn xé gió mà đánh
tới Mị Nương.