Đại môn có hai luyện khí kỳ đệ tử trấn thủ, mặc dù chỉ là hình thức nhưng cũng xem thể hiện tu tiên môn phái mặt mũi.
Từ xa thiên khung, một đạo quang điểm bay đến, người đến một thân tử sắc
đấu bào trên, mặt mang quỷ diện quái dị, yêu kiều thân thể ôm lấy một
cường tráng nam nhân, người nhìn qua rất quái dị cảnh tượng.
Hai tên trấn môn đệ tử vừa thấy người đến tiến lên thi lễ.
" Mộ sư tỷ, Nhạc sư huynh bọn họ đang đợi ngươi ở sự vụ điện."
" Bảo bọn hắn ta không sao." Mộ Ly nhàn nhạt trả lời lại liếc nhìn trong
ngực tiện nghi tiểu tử. " ta còn phải cứu người cáo từ trước."
Hai tên đệ tử nhìn trong ngực nàng nam nhân nghi hoặc không thôi, mặc dù tò mò lại không giám hỏi nhiều một bên nhườn đường cho nàng.
Mộ Ly
một đường đi đến tàng kinh các phía sau, thấy nàng ôm lấy nam nhân một
đường đi đến đệ tử xung quanh hiếu kỳ nhìn người trong lòng nàng, chúng
nhân đồng chung ý tưởng, đó có phải là nam nhân của Băng Sơn Bạo Long.
Một góc hẻo lánh, một đạo nhân ảnh thấy Mộ Ly trở về cấp tốc rời đi.
Hậu sơn tàng kinh các.
Một già một trẻ đang ngồi đánh cờ. Bất chợt hai người đồng thời quay đầu
lại, trên mặt không dấu nỗi lo lắng, lại qua vài giây trên mặt mang theo tiếu ý.
" Sư muội, không phải ngươi gặp cường địch sau, sau lại
mang tiểu tướng công về rồi." Mục Dạ ngôn hạ ý ẩn, mặt mang khó hiểu
biểu tình.
" Tiểu mèo lười nhà ngươi, không phải là một dạng lãnh nhược băng sương sao, như thế nào hôm nay liền động tâm." Mục Sinh một
bên lão ngoan đồng bộ dáng, cùng đệ tử của mình kẻ tung người hứng.
Mộ Ly đi đến nghe hai người nói chuyện, lời nói trách cứ, trừng mắt nhìn hai người.
" Hai ngươi cái này vô tâm vô lương, rõ ràng biết ta gặp đại nạn mà không tới cứu giúp còn ở đây hưởng lạc nhàn hạ, còn không mau tới giúp ta một tay."
" Sư phụ hoa đào hôm nay thật đẹp, ngươi nhìn xem trời
cũng trong xanh thanh khiết." Mục Dạ làm bộ không nghe, ngước nhìn lên
trời chỉ chỉ trỏ trỏ.
" Phải phải, ta xem hôm nay không khí trong lành khiến lòng người hảo sáng khoái."
Mộ Ly mắt trắng liếc nhìn, hừ trở về động phủ.
Hai tên thấy người rời đi, một bộ hả hê khi người gặp hoạ nhìn cả hai vào động phủ.
" Đây chính là trong truyền thuyết động phòng hoa chúc a."
" Đúng là phiền phức." Hờn giận một câu, Mộ Ly đặt người xuống ngọc
giường. Lưu Nhiên lúc này mặt đã tái nhợt, rõ ràng là thiếu máu trầm
trọng, trên tay vết thương đã được Mộ Ly băng bó sơ qua nhưng chưa hoàn
toàn bức ra độc tố.
Mộ Ly từ trong không gian tìm kiếm, lấy ra
một huyết sắc bồ đào. Mộ Ly mặc dù không có thần kì đan dược như Mộ Tình Tình nhưng một thân linh quả cũng là kỳ trân dị chủng. Huyết Bồ Đào là
một loại cao giao linh quả, mười năm khai hoa, năm mươi năm khai quả,
lại qua trăm năm mới thành thục kỳ, là một loại tẩm bổ máu huyết linh,
bổ sung máu huyết khuyết thiếu. Bởi vì Lưu Nhiên hao tổn chân huyết lại
thêm máu huyết không ngừng chảy ra khiến thân thể cực kỳ suy nhược, lại
nói Mộ Ly không trực tiếp bức ra độc tố bởi vì lo lắng thân thể hắn
không chịu nổi, trong quá trình bức ra độc tố máu huyết cũng theo đó mà
bài xuất một phần.
Mộ Ly nhìn trong tay bồ đào lại nhìn trên
giường Lưu Nhiên, làm ra quyết định Mộ Ly một tay bạo lực bóp lấy miệng
hắn, thuận tay nhét bồ đào vào miệng.
" Sẽ không nghẹn mà chết
đi." Nhìn to lớn bồ đào nhét không nổi vào miệng hắn Mộ Ly quái quái tâm tình, lấy tay vỗ vỗ bồ đào xuống nhưng không xê xích gì lại khiến Lưu
Nhiên rên đau một trận.
" Hừ."
Mộ Ly âm dương quái khí, bỏ xuống mặt trên mặt, lấy bồ đào từ trong miệng Lưu Nhiên ra trực tiếp nhập khẩu vào miệng nàng.
" Hảo tiểu tử." Mộ Ly trừng mặt nhìn vô lực Lưu Nhiên, trong lòng thầm mắng.
Bổng Mộ Ly hạ thân, tóc dài rơi xuống vai, chậm rãi cuối mặt về nam tử trên giường.
Mặt kề mặt trong gang tấc, Mộ Ly có thể cảm nhận đối phương hơi thở yếu ớt, ngọc thủ khẻ hé môi nhạt, từ từ kề sát tiến gần. Cho đến khi môi đào
của nàng gần chạm vào môi hắn, Mộ Ly khẻ hé môi ra, một cổ huyết sắc
hương khí nhập khẩu Lưu Nhiên, nếu người ngoài nhìn đến sẽ kêu lên một
tiếng yêu quái, tình cảnh này chẳng khác nào yêu nữ hút nguyên dương nam nhân.
Lưu Nhiên cảm thấy một thân nhiệt lưu quanh thân, tựa như
một dòng suối ấm cọ rửa thân thể khiến hắn mỹ mãn thư sướng, nhẹ rên một tiếng, mi dày khẽ động, mơ mơ hồ hồ cảnh sắc trước mắt, một đôi mắt mị
hoặc trước mắt khiến Lưu Nhiên dâng lên một loại nhiệt lưu khó tả, khuôn mặt dày ấy vậy mà ẩn lên một tầng đỏ ửng.
" Tiếp theo ta sẽ bức
độc tố trong cơ thể ngươi ra." Mộ Ly thấy hắn tỉnh, làm như không có
chuyện gì xãy ra, ngồi dậy vạch ra vết thương trên tay hắn.
Lưu
Nhiên hồn phía còn trên mây không biết là mơ hay là thật, đang lâng lâng trên chín tầng mây thì bị một cổ đau đớn bên cách tay là thức tỉnh,
giật mình nhìn Mộ Ly đã rút ra một dòng hắc thuỷ.
Trải qua một
canh giờ, Mộ Ly một bên bức độc tố ra ngoài trên trán đã tấm tấm mồ hôi, cũng trong một canh giờ này Lưu Nhiên nhìn nàng không rời dù chỉ một
giây, một bận rộn một kẻ nhìn, tạo nên một cảnh phong tình quái lạ.
" Ngươi thật đẹp." Nhìn mỹ nhân tấm tấm mồ hôi ở trong mắt Lưu Nhiên lại
trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, ôn nhu hơn rất nhiều, gần gũi hơn rất
nhiều, ngây ngốc buộc miệng một tiếng nghe vào tron tai Mộ Ly khiến mặt
nàng tối sầm.
" Chát." Mộ Ly không chút lưu thủ đánh vào nơi gần vết thương.
" Auuu." Đau đớn co quấp người lại, Lưu Nhiên mặc dù đau đơn nhưng miệng lại cười cười vui sướng.
" Ta chỉ trả ơn giúp đỡ thôi." Lườm hắn, Mộ Ly tiếp tục công tác.
Nghe nàng nói vậy không biết Lưu Nhiên từ nơi nào học ra một bản lĩnh mặt dày, cường cường nói ngay.