Phía Đông Mộ gia, ở
nơi đây rất yên tĩnh mặc dù là nơi ở của nhị tiểu thư Mộ gia nhưng lại
không có một bóng nha hoàn nào, phải nói rằng nhị tiểu thư Mộ gia luôn
bị mọi người xem thường kể cả nha hoàn nên chẳng ai thèm ngó ngàng gì
tới.
Ở phía sau cửa sổ Mộ Ly đang bắt đầu cảm ứng nhật chi tinh
hoa, lúc này mặt trời chỉ vừa hé lộ ở đằng xa, một đạo ánh sáng chiếu
gọi trên khuôn mặt nàng, Mộ Ly biết thời cơ đến nên thả lỏng tinh thần
công thông với nhật chi tinh hoa.
Muốn hấp thu nhật nguyệt tinh
hoa khỏi đầu chính là cảm ứng, tiếp theo lần lượt là câu thông, thu nạp, và chuyển hoá. Cũng giống như tu sĩ tu luyện bước đầu cảm ứng khó hay
dễ đều xem ngộ tính, Mộ Ly chỉ thấy xung quanh là một mảnh đen tối âm
thầm thả lỏng tâm thần nhưng rốt cuộc nàng cũng không cảm ứng được một
tia nhật chi tinh hoa, mãi cho đến mặt trời treo lên cao Mộ Ly mới mệt
mỏi dừng lại. Ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ nhưng nàng vẫn không thu hoạch được gì, mặc dù biết không thể một sớm một chiều nhưng cũng làm nàng
hơi thất vọng.
" Không phải nhân vật chính đúng là khác xa, nếu
như nử chủ ở đây chắc cảm ứng trong tích tắc, dù sao huyết mạch của nàng cũng liên quan đến nhật linh lực." Mộ Ly cười khổ
" Được rồi bây giờ phải giải quyết cái bụng trước đã, đến tối ta lại cảm ứng nguyệt
chi tinh hoa, cả tuần nay toàn ăn trái cây trong không gian, ta thật sự
phát ngán mất, trước tiên phải che cái khuôn mặt chói mắt này đã."
Mộ Ly vừa quyết định xong thì lấy ra một mảnh lưu sa, lưu sa là mẫu thân
nàng hay dùng khi còn sống, mặc dù chỉ là chất liệu bình thường nhưng
nguyên chủ lại rất chân quý nó.
Nhà bếp ở Mộ gia là nơi rất đông người qua lại, đa số các đệ tử Mộ gia đều
đến nơi đây ăn uống, Mộ Ly đến nơi cũng không khỏi nhíu mày, nàng không
thích ồn ào.
Mộ gia ở bên trong ai mà không biết Mộ gia nhị tiểu
thư, mặc dù nàng lúc này khí chất khác xa nhưng cũng làm người khác nhận ra được, nhưng dù vậy thì đã sao, mọi người đều không thèm xem nhút
nhát thành tính tiểu nghiệt chủng này.
" Tam thẩm a, làm phiên cho ta một phần cơm."
" Di, là nhị tiểu thư à cả tuần nay không gặp ta còn tưởng người chết ở
xó nào rồi nha." Béo ú nữ nhân nàng gọi tam thẩm mặc dù đang nói chuyện
với nàng nhưng cũng không thèm nhìn mặt.
" Đây đây, ngươi mau
mang đi đi, đừng đứng đây cản trỡ nhiều người." Mộ Ly chưa mở miệng nói
câu nào thì đã nhận được một phần cơm.
" Miệng chó không mọc được ngà voi." Mộ Ly lười quan tâm đến nàng, với hạng tạp dịch như nàng cũng không cần đích thân xử lý làm bẩn tay chân.
Mộ Ly không muốn ở nơi này lâu, đang định về phòng thì gặp một nhóm ba người chặn lại.
" a đây không phải là tiểu nghiệt chủng của chúng ta đây sao, sao hả còn
biết ăn cơm, ngươi cái tên nghiệt chủng này ăn cơm chỉ làm tổ phí của
công." Một tiểu nữ oa mặc dù mới tám tuổi chín tuổi giọng nói điêu ngoa
chỉ chích nàng.
" Nhóc con mới bây lớn mà miệng lưỡi đã chanh
chua, ngươi đây là muốn chọc giận tỷ tỷ ta a." Mặc dù lời nói có phần
hời hợt nhưng bên trong nàng lúc này lại rất âm hàn, nghiệt chủng nghiệt chủng mở miệng ra là nói những lời điêu ngoa này nàng thật sự muốn tiến tới dạy dỗ một phen.
" ngươi một tên nghiệt chủng mà muốn làm tỷ tỷ ta à, ta khinh, tên nhút nhát như ngươi thì làm được gì ta." Mộ Như Ý vênh mặt thách thức.
" ngươi nếu ngoan cố như vậy, ta đây làm tỷ tỷ cũng muốn dạy dỗ ngươi một bài học." Vừa nói đưt câu Mộ Ly một tay
đánh về phía trước.
" ngươi dám." Hai tên đệ tử đi theo nàng đứng chặn phía trước, khi tay của nàng gần tới vào mặt một trong hai tên đó
một giọng nói mềm ngọt vang lên.
" Dừng tay lại."
Mộ Ly theo
bảng năng quay sang, một cô gái chừng mười tuổi, mặc một bộ hồng phấn
cẩm bào, cô gái mặc dù tuổi nhỏ nhưng nhan sắc có thể nói là khuynh sắc
khuynh thành, phấn điêu ngọc mài, đặc biệt là đội mắt, đôi mắt nhìn ôn
nhu nhưng quan sát kỷ bên trong như động không đáy.
" tham kiến đại tiểu thư." Mọi người xung quanh đồng thanh lên tiếng.