Trở về động phủ, Mộ
Ly lấy ra trong tay vật vừa lấy được, đó là một đốt xương tay, bất quá
không phải xương người lại giống xương yêu thú hơn.
Mộ Ly dùng thần thức tiến vào dò xét cũng không có phát hiện ra được gì đành về động phủ tiềm hiểu kĩ hơn.
Cắn ngón tay chảy máu, từng giọt từng giọt máu đào chảy xuống đốt xương
tay, thời gian từng khắc trôi qua Mộ Ly không phát hiện được dị tượng
nào từ đốt xương tay này. Cắn thêm vết thương trên tay, Mộ Ly tay đỏ đầy máu cầm chặt đốt xướng, trong lòng dữ tợn. " ngươi không muốn ta cũng
phải cho ngươi ăn bằng được."
Như hiểu ý nàng đốt xương tay bắt
đầu có động tỉnh, trên tay máu huyết bị hấp thu nhanh chóng, vết thương
trên tay của nàng không ngừng chảy ra lại bị hút sạch, lực hút càng ngày càng mạnh khiến máu bên trong cơ thể nàng bị hút đi rất nhiều, sắc mặt
bắt đầu tái nhợt.
Ngay lúc này, đốt xương ngón tay phát sáng
lên, một màu tím thần bí bao quanh nó, bất quá dị tượng xãy ra chưa đến
một chung trà liền trở lại như trước, nhưng trong tay nàng vốn dĩ không
phải là xương ngón tay thuần trắng sắc nữa, mà trên đó xuất hiện tử sắc
hoa văn kỳ quái.
Mộ Ly không cảm nhận được bất kỳ công thông
nào với đốt xương này, lấy tay cầm lên quan sát hoa văn lại không có gì
phát hiện khác, bản năng dùng thần thức quét qua lại phát hiện có thể dò xét, thần thức vừa tiến vào một mảnh hôn ám tối tăm, bổng một con mắt
to mở ra, một tiếng gầm kinh động cửu thiên, như hồng hoang cự thú xuất
thế.
Đốt xương như bị đánh thức, dùng tốc độ không thể né tránh
tiến thẳng vào thức hải Mộ Ly, một loại văn tự kỳ quái du động trong
thức hải của nàng khiến đầu nàng đau nhức, hàng loạt hàng loạt tin tức
ập tới, khi cơn đau qua đi Mộ Ly phát hiện đốt xương trong thức hài đã
biến thành một quyển trục.
" Thiên Yêu Thánh Thể Quyết." Mộ Ly lẫm bẩm danh tự " Đây chẳng lẽ là yêu giới chí bảo."
" quả thật là quyển công pháp đó, bất quả chỉ là một nữa phần đầu." Mặc
dù có chút tiếc nuối nhưng chỉ cần một nữa phần đầu công pháp này Mộ Ly
liền muốn tạ ơn trời đất.
Thiên Yêu Thánh Thể quyết là một môn
luyện thể công pháp, nó được sáng tạo bởi một đời yêu đế, Trích Tinh Đại Đế, hắn được xem là ngút trời kỳ tài trong yêu tộc, một thân tu vi
không địch thủ, ở cuộc chiến nổ ra giữa tiên và yêu ở tiên giới hắn một
thân đánh chết năm tên tiên đế đồng cấp, một thân đánh sập nhân tộc
thánh địa , cùng Hạo Nhiên Tiên Đế một trận giao phong, không phân thắng bại, sự tích của hắn đường truyền lưu xuống các truyền thừa yêu tộc về
sau. Lại nói Thiên Yêu Thánh Thể quyết là một bộ nghịch thiên công pháp, công pháp này không chỉ tu luyện về mặt lực lượng thể chất, mà còn có
thể phản tổ huyết mạch, càng tu luyện về sau huyết mạch sẽ càng trở nên
tinh thuần. Cũng bởi vì lý do đó mà thiên yêu thánh thể quyết được xem
là yêu tộc chí bảo, thất truyền vạn năm, lại không ngờ xuất hiện trong
tay Mộ Ly lúc này.
Cười một cách gian tà Mộ Ly cảm giác một
cũng có bàn tay vàng này nọ, bất quá tự kĩ thì tự kĩ nàng rất nhanh đè
nén vui sướng tâm tình, suy nghĩ kế tiếp việc cần làm, dù sao nàng vẫn
đang tu luyện băng cơ ngọc cốt quyết, chỉ cần một cảnh giới nữa thôi
liền đến đại viên mãn, đến lúc đó có thể tu luyện môn công pháp này.
" Còn nữa tháng là đến ngày bí cảnh mở ra, xem ra phải đi một chuyến đến
Trực Ninh Thành giải quyết một số chuyện." Mộ Ly nhớ đến hôn ước, mặc dù nàng không xem vào mắt nhưng ít ra cũng làm mọi chuyện cho rõ ràng.
" Ly sư tỷ hảo, ta có thể giúp gì được cho ngươi." Mộ Ly địa vị lúc này
đã lên cao, được xem như là nữ thần mà ngoại môn đệ tử kính ngưỡng, từ
lần trước dùng một thân luyện khí kỳ mười tầng đánh bại những tên luyện
khí kỳ mười hai tầng liền khiến không ít chúng đệ tử hâm mộ không thôi,
cũng bởi vì nàng mà thuỷ mộc linh căn đệ tử cũng có thể ngẩn cao đầu.
" Gần đây có nhiệm vụ nào đến Trực Ninh Thành sao." Mộ Ly không mặn không nhạt hỏi tên đệ tử tiếp quản.
" Trực Ninh thành, sự tỷ xin đợi một chút." Đệ tử tiếp quản lật đật nhanh chóng kiểm tra, rất nhanh liền tìm ra đến có liên quan đến trực ninh
thành nhiệm vụ.
" Thành thật xin lỗi sư tỷ, Trực Ninh Thành không có bất cứ nhiệm vụ nào quan trọng, bất quá ta kiến nghị ngươi tiếp nhận nhiệm vụ chiêu thu đệ tử, lấy ngươi thân phận có thể trực tiếp đến Trực Ninh thành tiến hành." Tên tiếp quản đệ tử là người khôn khéo liền nghĩ ra ý tưởng.
" Nhiệm vụ này không chỉ mỗi ta." Mỗi lần chiêu thu
đệ tử có ít nhất hai người cùng đi, bởi vì là luyện khí kỳ đệ tử nên vì
tính an toàn trên hết.
" Lần này trực ninh thành chiêu thu đệ tử nhiệm vụ có hai người khác tiếp nhận nữa, nếu thêm ngươi cùng lắm là ba người."
Mộ Ly mặc dù không thích cùng người khác tiếp xúc một trỗ, nhưng lần này
vì nhanh chóng bỏ vướng bận trong lòng Mộ Ly đành chấp nhận.
"
Nếu Ly sư tỷ đã đồng ý ngày mai ta sẽ đưa ngươi đi gặp mặt hai đệ tử còn lại." Thấy nàng không phải là người khó khăn tiếp quản đệ tử thở phào
nhẹ nhõm.
Trở về tàng kinh các, Mộ Ly nhàm chán đi dạo một vòng
gặp Mục Dạ sau liền ngạc nhiên không thôi, hắn một bộ ôn hoà khí chất,
tựa như xuân dương ấm ấp một loại, mặt mang tươi cười như kẻ đang sống
trong tình yêu.
" Sư huynh tại sao vui vẽ như vậy a." Mộ Ly tiến đến, mày nhướng chăm chọc.
" Sự muội." Như không để ý đến nàng chăm chọc Mục Dạ tiến tới chào hỏi.
" Sư muội cảm tạ ngươi đã giải bỏ khúc mắc trong lòng ta." Mục Dạ mặt mang tươi cười, cảm kích nhìn Mộ Ly.
" Khúc mắc gì a, ta làm sao không biết đây." Chớp chớp mắt giả ngu, Mộ Ly cố ý chêu chọc sư huynh mình.
" Thì là chuyện... Ngươi đã biết còn giả ngu, có tin sư huynh chừng trị
ngươi." Hung hăng đáp trả nàng, Mục Dạ đôi mắt đe doạ không yếu thế.
" Lạc lạc lạc, ta chỉ đùa thôi mà, không vui gì hết." Mộ Ly cười cho qua, lại quay sang hỏi tiếp " Sư huynh cảm thấy tinh thần thoải mái không."
" Điều mà ta dồn nén bấy lâu nay rốt cuộc đã giải quyết, mặc dù hắn không biết nhưng ta sẽ không tiếp tục tránh né như trước nữa, lần này thành
thật cảm tạ sư muội." Mục Dạ mắt nhìn xa xa, trong lòng cảm thấy vui
sướng khi có ngươi tâm sự cùng.
" Cảm tạ ta, nếu muốn cảm tạ ta
thì hãy bắt lão công ngươi về đây a." Mộ Ly nham hiễm cười, đây là nàng
cố tình bắt Mục Dạ làm đại thụ a, tại sao trong mắt nàng hắn không phải
là công chứ, rõ ràng hắn không yếu thế hơn người kia.
Nghe sư muội mình nham hiểm lời nói, Mục Dạ hối hận không thôi, biết vậy không cảm tạ nàng.