" Hoa Vô Ảnh, Tiêu
Lãm, nếu các ngươi muốn hiện tại cản trở ta, ta khuyên các ngươi nên suy nghĩ lại." Mộ Ly nhìn bốn bên là địch nhân, tâm tình rất phức tạp, thậm chí có một loại không cam lòng khó chịu.
" Ngươi thật là xem
trọng bản thân mình, bổn công tử chỉ bất quá xem trong khuôn mặt của
ngươi thôi, một tên thuỷ mộc song thuộc tính linh căn rốt cuộc vẫn chỉ
là lô đỉnh cho bọn ta mà thôi." Hoa Vô Ảnh vốn là một tên âm dương quái
khí, đừng nhìn hắn bề ngoài hờ hững lười nhát nhưng một khi làm phật ý
hắn thì sẽ bộc lộ bản tính ngạo kiều của mình.
Hoa Vô Ảnh một lời sắc lạnh bao hàm dày đặc đe dọ ý, nhưng hắn không hiểu rõ tính cách của Mộ Ly, nếu đổi là người khác sẽ e ngại vì hắn hậu trường, nhưng với Mộ
Ly càng đe dọ nàng thì càng khiến nàng muốn ra tay bóp chết đối phương.
Mộ Ly thường ngày dễ gần nhưng tính cách lại rất bá đạo ương nghạnh, xét
với mặt này nàng cùng Tiêu Lãm có vài phần tương đồng, nhưng Tiêu Lãm
tên này lại không che giấu tốt như nàng.
Hoa Vô Ảnh lời nói xem như đứng vững lập trường của mình, một bên Tiêu Lãm không lên tiếng
nhưng chiến đao đã ở thế chuẩn bị, chỉ cần một chút dị động đặc biết
chiến đấu sẽ bắt đầu vào cuộc.
Dương Sở Ca cùng Âu Dương Phong
nghe song phương nói chuyện liền thở dài như chút đi tảng đá nặng, mặc
dù bọn họ không nắm chắc hai người có trợ giúp hay không, nhưng nếu cả
hai tham gia thì bọn họ có thêm cơ hội để ra tay với Mộ Ly.
"
Xem ra không chiến không được." Mộ Ly rũ mí mắt xuống, Cùng Kỳ phía bên
kia đã kéo quỷ vương ra khoản cách khá xa, bên dưới cấm chế giam cầm Âu
Dương Phong rốt cuộc cũng không duy trì nổi mà tan biến trong không khí.
Mộ Ly liếc nhìn bốn người quay xung quanh, nhưng Mộ Ly biết trước mắt mình không chỉ có bốn người này là địch nhân, mà làm nàng đề phòng hơn hết
là những kẻ hoàng tước đang ở trong bóng tối xem kịch.
Gió lạnh thổi qua, mặt trời đang dần rơi xuống nên nhiệt độ đã không còn nóng bức như giữa trưa.
Lúc này đây cả bốn nam nhân đều cảm thấy xung quanh dị trạng không ổn, tinh thần bắt đầu đề cao cảnh giác.
Khí nhiệt độ liên tục hạ thấp, không khí xung quanh bắt đầu đặc quánh sương khí sền sệt, khiến cho hô hấp của bốn nam nhân trở nên khó khăn hơn,
thở ra là một luồng khí lạnh trắng buốt.
Không thấy bốn người
trong ai động thân, Tiêu Lãm quanh thân tia điện chớp động, trong sương
trắng lập loè ánh điện, không tài nào bắt kịp hướng đi.
Bên đây
Hoa Vô Ảnh nhạc ảnh leng keng, loã lồ hư ảnh tuấn nam mỹ nữ không ngừng
làm ra những tư thế quyến rũ, thậm chí sương khí càng hỗ trợ thêm phần
mị hoặc cho môn thần thông này.
Theo hư ảnh của Hoa Vô Ảnh mỗi
lúc một nhiều động tác quyến rũ, sương khí mà Mộ Ly bày ra bị lây nhiễm, bất chi bất giác nơi này trở thành hồng phấn hoa đào khí.
" Mị hoặc của ngươi không tác dụng với ta đâu." Mộ Ly bóng dáng như u linh
đến sau lưng Hoa Vô Ảnh nói khẽ, bất quá song thủ vừa mới ra tay nàng
liền rút lại rồi biến mất tung tích, bởi lúc khi nàng ra tay, một tia
điện trong chớp mắt đánh xuống đầy bá khí.
" Vô Ảnh nương nương ngươi trò mèo chỉ cản trở ta." Tiêu Lãm một kích đánh trong hư vô, hậm hực chửi mắng vô tôi Hoa Vô Ảnh.
" Hừ ngươi mà còn nói lời đó chớ trách ta độc ác." Hoa Vô Ảnh hai lần bị
chọc giận, hư ảnh mị hoặc lúc này không còn tác dụng đành thu hồi, nhưng chớp mắt đó lại thay thế một con hồng phấn khô lâu.
" Lên đi tiểu cốt." Hoa Vô Ảnh ra lệnh cho hồng phấn khô lâu.
Hồng Phấn Khô Lâu vừa ra xung quanh xuất hiện một mùi vị ngọt ngọt tanh
tanh, đầu lâu há miệng phun ra ngập tràn hương khí tương đồng như mùi
thân thể nó, nếu như trực tiếp bị những hương khí này dính trúng, cơ thể khí huyết sẽ nhanh chóng bị ăn mòn.
Hồng phấn khô lâu một màng này khiến cho Tiêu Lãm giữ khoản cách ra xa, nhưng khi đó thần kinh hắn liền trở nên căng thẳng, đại đao nhanh chóng thu về đở đòn phía sau.
Mộ Ly bóng dáng vẫn không có xuất hiện, nhưng công kích vừa rồi lại hiện ra chân thật vật thể.
Phía sau Tiêu Lãm bên này, một con cá mập được hình thành từ thuỷ linh lực
hiện lộ ra trước mắt, bằng thân thể hầu như trong suốt, mỗi hành động
của nó đều trở nên ẩn núp như sát thủ của biển cả.
Tiêu Lãm bên
này bị công kích, Hoa Vô Ảnh cũng không tốt lành gì. Một đàn cá mập với
sắc bén răng nanh không ngừng ngạnh kháng lên hồng phấn khô lâu, bởi vì
chúng hình thành từ thuỷ linh lực nên hương khí hoàn toàn vô dụng đối
với nó.
" Sa Ngư Trận." Mộ Ly thanh âm vang vãng bên trong
sương khí như không có lối thoát, vô số cá mập hung tợn dần dần xuất
hiện đông đảo tạo ra một huyền diệu trận pháp quy luật.
Mỗi
chuyển động động của bầy cá mập như cơn lũ mạnh mẽ cuốn qua, nhìn qua là thực chất hoá nhưng những cá mập này lại gây nội thương rất nghiêm
trọng.
Bị vây quanh trong ngư trận, không chỉ có mỗi hai người
Tiêu Lãm mà ngay cả đang cầm máu tay cụt Dương Sở Ca cũng bị vây lấy,
duy chỉ có Âu Dương Phong thì đang chật vật né tránh đi Cùng Kỳ công
kích, bởi đối thủ Quỷ Vương của Cùng Kỳ đã bị đánh chết.
Có Cùng
Kỳ tham chiến khiến Mộ Ly âm thầm nhẹ nhõm, trong bóng tối quan sát đang bị vây quanh ba nam nhân, Mộ Ly nhìn ra xa như đang chờ đợi điều gì.
Thời gian tích tắc một trôi qua, khi cá mập bầy đàn bị đánh tan tác, xung
quanh sương khí giảm xuống thì cũng là lúc Mộ Ly vừa động.
Một
tay đưa ra trước, khi ánh mắt nàng trở nên âm lệ, sương khí như đông kết cả thời gian bên trong, mọi cử động của ba người Hoa Vô Ảnh bổng chốc
bị đình trệ.
" Bế Nguyệt Tu Hoa."
Thanh thót tiếng nói, cả không gian bên trong sương khí như bị đông kết, từng hạt cát trở nên chậm chạp trong không khí.
" Nhật Nguyệt Linh Quang."
Thời gian giao điểm luân chuyển của mặt trời và mặt trăng là thời khắc mà
nhật nguyệt khí cân bằng nhất, Nhật Nguyệt Linh Quang môn thần thông này cũng tăng lên một phần uy lực.
Từ mi tâm Mộ Ly phát ra, một đường thẳng tấp như sao băng lao đi, hoa lệ nhưng tràn ngập nguy cơ tính mạng.
Bị giam cầm trong sương khí, Tiêu Lãm ba người nhìn thấy trước mắt sắp tới linh quang liền bộc phát ra bổn mệnh thần thông.
Khi mà Dương Sở Ca cùng Hoa Vô Ảnh lựa chọn nghạnh kháng thì Tiêu Lãm đà
bằng vào ưu thế linh căn của mình, hoá thành một tia chớp bay thẳng đến
trước mặt Mộ Ly.
" Ngươi để lộ sơ hở." Tiêu Lãm chiến đao mũi
nhọn đâm thẳng trước mặt nàng, bá khí cùng cuồng bạo lôi điện khiến thế
công như lôi bổ không tài nào đở nỗi.
Mộ Ly một chiêu linh
quang đã để lộ bóng dáng đang ẩn núp, nhìn đến trước mặt công kích, Mộ
Ly hai tay đưa lên, hai viên xám tro thuỷ cầu kìm hảm đi bá đạo đao thức của Tiêu Lãm.
Lôi linh căn là lực công kích mạnh nhất linh
căn, cho dù Mộ Ly có xuất ra dị thuỷ Huyền Minh cũng không thể nhẹ nhõm
mà cản phá.
Lôi điện khiến ngọc thủ của nàng bắt đầu cháy xém
cho dù đã có dị thuỷ đã bảo vệ vòng ngoài, bá đạo lôi linh lực tàn phá
quá mạnh mẽ, phía trên mặt nạ đã có dấu hiệu phá hư.
" Răng rắc."
Vết nứt càng lan rộng, quỷ dị mặt nạ phía trên bổng tan thành khói bụi, như những bông hoa bồ công anh thả thân mình bay theo gió, rồi lại trở về
với đất mẹ.
Mặt nạ dần phá nát, tuyệt thế dung mạo càng hiện rõ ra trước mắt.
Hoàn mỹ tinh sảo khuôn mặt càng lộ rõ, hô hấp chúng nam nhân càng gia tăng.
Một tuyệt trần khuôn mặt hiện ra trong chớp mắt, nhật nguyệt càng trở
nên ảm đạm thất sắc, vạn vật sinh linh như bị khuôn mặt câu hồn này
quyến rũ vào trong vùng đất mông lung, chìm ngập vào trong vô tận cảnh
sắc.
Tiêu Lãm sơ hỡ, Mộ Ly thân hình cấp tốc nhảy về né tránh, để công kích bá đạo đó liền rơi vào khoảng không, phía xa Cùng Kỳ cũng cấp tốc trở về bên cạnh Mộ Ly.
Một màng cử động của nàng khiến cho chúng nam nhân bừng tỉnh lại, khi tinh tế quan sát, một khí chất khó tả từ nàng toát ra.
Ba phần tiên khí tinh khiết, ba phần quỷ mị thần bí, lại thêm ba phần mị
hoặc chúng sinh, ba loại khí chất bất đồng lại cùng dung nhập một chỗ
khiến cho Mộ Ly tăng cao khí chất dung mạo.
" Đây là khuôn mặt
tuyệt mỹ nhất mà ta từng gặp." Hoa Vô Ảnh lẫm bẩm, lấy kinh nghiệm duyệt mỹ vô số của mình, hắn tin chắc chưa từng ai có thể qua được Mộ Ly.
Bất quá thất thần thì thất thần, nhưng nam nhân ở đều là cao thủ bước vào
Nhập Vi cảnh, cho dù thất thần củng có thể kiềm chế bản thân.
Mộ
Ly sắc mặt trầm xuống, một tầng thuỷ linh lực xuất hiện trên mặt nàng,
tạo thành một khăn che mặt khiến dung mạo của nàng bị che lấp đi bốn năm thành.
" Ngươi phá hỏng đi bảo vật mà sư tôn ta ban tặng." Mộ
Ly không phải là lần đầu tức giận về việc này, lúc trước Mộ Tình Tình
cũng có lần phá hư đí đấu bồng mà Mục Sinh ban tặng, cho dù người khác
có cho nàng nhỏ nhen, nhưng rồng cũng có nghịch lân của nó, thứ nàng yêu quý thì không cho phép kẻ khác phá hoại.
Uyển chuyển thân thể
đầy quyến rũ, ngọc thủ chữ trị kết thành hoa lan, khi sương khí đã thành những giọt nước bay múa, những cánh hoa xinh đẹp bay loạn không gian,
nàng như hồ điệp xinh đẹp, linh sảo thoát ẩn.
Không gian tràn
ngập trong cánh hoa, tưởng chừng như xinh đẹp cảnh sắc lại ẩn chứa một
nổi hoảng sợ lụi tàn, khoảnh khắc đó, như thời khắc ban ân cuối cùng của ngày tận thế, tuyệt vọng trong hy vọng mong manh.