Lạc Hà Trấn cách phía Tây Bạch Hạc Phái mấy vạn dặm, mặc dù thuộc địa vực của Bạch Hạc phái
chưởng quản nhưng lại là một phàm trấn bên trong một phàm quốc nhỏ.
Lạc Hà trấn mặc dù là phàm trấn nhưng cũng xem như là một đại thị trấn rộng lớn, quanh năm tề tập không ít thương nhân buôn bán qua lại, cũng bởi
vì tiếp giáp với một con sông lớn quanh năm không khô cạn nên rất thuận
lợi cho việc giao dịch đường thuỷ.
Lạc Hà trấn nhiều năm phồn
hoa, nhà nhà phú hộ không kém một đại thành lân cận, Phương gia phú hộ
là một trong số những phú hộ có tiếng tại đây.
Phương lão phú
hộ là một người làm việc có tâm, mặc dù là một phú hộ giàu có nhưng là
những đồng tiền chân chính không bốc lột kẻ khác, những năm này Lạc Hà
trấn gặp không ít khó khăn, Phương lão phú hộ cũng hết sức ra tay giúp
đỡ, danh vọng của hắn ở đây không hề thấp so với lão quan huyện tại đây.
Phương gia đình viện phía sau là cư viện của Phương tam tiểu thư, lại nói đến
vị này tam tiểu thư lại thập phần ít xuất môn gặp người, lại nghe người
đồn đãi nàng chỉ là Phương lão gia con nuôi.
Hoa viên phía sau, trăm hoa khoe sắc, nước thanh gió mát, trong không khí phảng phất một mùi hương thanh tân dịu mát.
Cá trong nước tự do bơi lội đôi lúc tạo thành những tiếng nước trong veo,
chim trên cành cất cao tiếng hót trời cho của mình, cùng tiếng đàn say
đắm động lòng người như một khúc phổ thiên nhiên sống động.
Ngọc chỉ như hoa khẩy lên dây đàn, một thiếu nữ xinh đẹp như hoa đạn tấu lên một khúc Mộng Du Tiên.
Tiếng đàn vang lên như cơn sóng kéo dài không dứt, từng tiếng âm mị
vang vọng như muốn bao trùm cả Phương gia đắm mình vào bên trong tiếng
đàn.
" Tiên sư có chuyện không may." Từ phía xa chạy đến một
trung niên nam tử tuổi khoản ngủ tuần, khuôn mặt hoản hốt chân bước như
chạy đi đến thiếu nữ bên cạnh.
" Phương lão gia ta đã nhắc nhở bao nhiêu lần, hiện tại ngươi là dưỡng phụ của ta cũng nên quên đi ta
vốn dĩ thân phận." Thiếu nữ tay dừng khảy đàn, sắc mặt bình tĩnh như hồ
thu không gợn sóng.
" Thành thật xin lỗi tiên sư, nhưng lần này
quả thật gặp chuyện không tốt, triều đình ra lệnh chiêu tú nữ, Phương
gia chúng ta có hai người được chọn chính là tiểu nữ nhi của ta cùng với ngài." Phương lão gia cố lấy bình tĩnh nói ra mà quên mất nàng nhắc
nhở, còn nhớ ba năm trước bổng nhiên xuất hiện một tiên nữ từ trên trời
bay xuống, nàng nhờ hắn trú tại đây cũng như nhận làm con nuôi, ở trước
mắt người được xem tiên như nàng hắn làm sao giám xưng hô phụ nữ, huống
hồ lần này việc liên luỵ đến nàng khiến hắn tâm tình không yên.
" Tuyển tú nữ, không phải mới một năm trước thôi sao, làm sao lại nhanh như vậy tuyển tân tú nữ." Xinh đẹp như hoa nữ nhân đứng lên, mặc dù
trong lời nói là nghi hoặc nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh không biến sắc.
" Thành thật xin lỗi, lần này đã liên luỵ ngài, nếu như ngài không muốn liền có thể rời đi." Phương lão gia nơm nớp trong lòng, mặc dù miệng
nói vậy nhưng vẫn không muốn đối phương như vậy rời đi.
" Ngươi
yên tâm ta sẽ không làm chuyện liên luỵ Phương gia các ngươi, nếu như ta trực tiếp rời đi chẳng những thân mang trọng tội thậm chí các ngươi
cũng không thoát khỏi." Nói đến đây nữ nhân xoay người, ánh mắt thâm
thuý nhìn lên bầu trời xa xăm.
" Ta cũng muốn kiến thức xem, hoàng cung là cái dạng gì."
Nghe nàng đảm bảo lời nói khiến Phương lão gia âm thầm thở phào nhẹ nhõm,
nếu quả thật nàng tự ý rời đi sẽ khiến Phương gia gà chó không yên, thậm chí có thể chu di tam tộc.
" Lui xuống đi."
Nữ tử phất
tay, nếu quan sát nữ nhân này không giống bình thường nữ nhân khác, mỗi
cử động của nàng đều mang theo phong tình vạn chủng, lại có một loại
không giận tự uy uy áp.
" Vậy ta đây về chuẩn bị trước." Phương lão đối với nàng không sinh dị nghị, thuận theo lui xuống.
" Cũng nên thay đổi hoàn cảnh sống." Nữ nhân xinh đẹp này chính là dịch
dung thành một diện mạo khác Mộ Ly. Đã qua ba năm, Mộ Ly nhập phàm trần
đã ba năm hơn, trong ba năm này nàng mang thân phận Phương gia tam tiểu
thư ẩn nhẩn mà sống, mặc dù chỉ là ngắn ngủi ba năm nhưng Mộ Ly đã áp
chế đi hung tính của mình, công lao cũng nhờ vào việc học tập cầm kỳ thi học, thậm chí nàng còn nhập học hai năm ở hoàng gia học viện. Hoàng gia học viện dạy cho quý tộc thế gia con em cách hành xử nghi thức của quý
tộc, tính cách bọn họ sẽ được mày dũa tại nơi này bằng những giáo sư
nghiêm khắc nhất, mỗi hành động cử chỉ sẽ được giám sát không rời, trong hai năm học tại đây Mộ Ly đã học rất nhiều thứ thú vị không thua kém tu chân tri thức, quả thật giống như nàng dự đoán, muốn rèn luyện tâm tình tốt nhất chính là hồng trần lịch lãm.
Mặc dù hung tính đã mất,
tâm cảnh đã bình tĩnh vô ba nhưng trong ba năm Mộ Ly vẫn không hề tiến
triển tu vi. Từ sau khi bước vào trúc cơ kỳ Mộ Ly mới phát hiện, Quy
Nguyên quyết yêu cầu linh khí đột phá gấp năm mươi lần luyện khí kỳ cảnh giới, cũng bởi vì linh khí yêu cầu quá cao nên dường như nàng không hề
tiến triển tu vi mảy may, cũng một phần nàng đang ở phàm nhân khu vực
nên linh khí rất mỏng manh.
Tu vi không tiến triển nhưng khiếu
huyệt lại phát triển không chậm. Một trăm lẽ tám khiếu huyệt tiếp theo
nàng rốt cuộc đã khai thông ba mươi hai khiếu, trong đó có hai mươi
khiếu là nhờ luyện hoá lực lượng của Địa Ngục Mân Côi, còn lại mười hai
khiếu là nhờ công đức lực. Lại nói công đức lực không phải khi không mà
có, trong ba năm nàng không ngừng tịnh hoá oán hồn còn sót lại bên trong trận pháp, đây là oán hồn của Vân Lang di tích mà nàng thu vào trong
trận pháp khi đấu với Thực Độc lão quái. Mặc dù trận pháp này rất bá đạo nhưng sát nghiệp quá nặng, Mộ Ly lại không muốn sử dụng, một phần khác
nàng đã hứa trước khi lấy tư niệm hoa là sẽ tịnh hoá tất cả oán hồn này
lại nhập vào luân hồi lần nữa.
Diêu Linh thành, hoàng cung.
Ngày hôm nay, Hoàng cung hoa lệ hơn thường ngày, bên ngoài đại điện đứng một hàng dài thanh xuân xinh đẹp thiếu nữ, mỗi người mỗi sắc, có người xinh đẹp như hoa, lại có người sắc mạo không hơn người, nhưng dù vậy vẫn
được nhập cung phục vụ.
Bên trong rừng hoa đua sắc, một xinh
đẹp cung trang thiếu nữ ánh mắt hờ hững đánh giá xung quanh, Mộ Ly quả
thật không ngờ, lần này nhập cung lại cần nhiều người đến vậy, trực giác nói cho nàng biết chuyện lần này có điều bí ẩn phía sau.
"
Xem ra phải tìm hiểu một hai." Mộ Ly ánh mắt lướt qua một vòng, đột ngột dừng lại một giây trên bóng dáng bên trong đại điện phía trước, một tên thân mặc đạo bào nam tử quanh thân có linh khí ba động đang đứng bên
cạnh vị kia hoàng đế.
" Một tên trúc cơ tu sĩ lại xuất hiện tại phàm nhân hoàng cung, xem ra lần này thủ bút chính hắn là kẻ đứng sau sai khiến."
Mộ Ly miệng nhếch lên như có như không một tia mĩm cười, thầm nghĩ: đã ba
năm không động thủ, không biết gân cốt có còn linh hoạt như trước không.