Theo hướng chính Nam trên Thiên Hà Đại Lục Địa Đồ. Cách bờ biển Nam Hải
chừng ba mươi dặm, có một tòa thành trì vô cùng to lớn. Nó được gọi là
trung tâm kinh đô của toàn bộ Dược Quốc, Dược Vương Thành.
Dược
Vương Thành rộng đến ba trăm dặm, dài hơn một trăm dặm, có mật độ dân cư rất đông đúc. Tòa thành có bốn cửa và năm trục đường lớn, được phân
theo bốn hướng và một tuyến ở trung tâm thành. Mà ở điểm giữa của tuyến
đường trung tâm này, có một cái Dinh Phủ cực kỳ nguy nga tráng lệ. Đó
chính là Dinh Phủ của Thành chủ Dược Vương Thành.
Bên trong Dinh Phủ, tại phòng khách, có hai vị trung niên đang ngồi uống trà, nói chuyện với nhau.
- Nam Thiên huynh, tình hình của Nhật nhi thế nào rồi? - vị trung niên mặc ngân bào ngồi trên ghế chủ tọa, nhìn xuống hỏi.
- Haiz...! Thời gian phát tác độc tính càng lúc càng kéo lại gần. Lúc
trước là một tháng một lần, bây giờ mới mười ngày đã phát tác rồi. Ta
thật là đang rất lo lắng. - người nói chính là Nam Thiên Quang, người đã thuê Nam Thiên Tiêu Cục hộ tống mình đến Dược Vương Thành.
-
Chỉ gần một tháng nữa thôi, Đan Hội Đại Điển sẽ bắt đầu rồi. Đến lúc đó, cả người của Vạn Độc Môn và Dược Vương Phủ đều đến đây. Ta sẽ lấy thân
phận Thành chủ để mời họ giải độc cho Nhật nhi. - vị trung niên mặc ngân bào này chính là Lê Thanh - Thành chủ Dược Vương Thành. Ông thấy vẻ mặt lo lắng của Nam Thiên Quang, liền nói.
- Thật sự phải nhờ Lê
huynh mở lời rồi! Chứ ta cũng không nắm chắc có thể thuyết phục được bọn họ. - Nam Thiên Quang nhìn lên Lê Thanh, ánh mắt cảm kích nói.
- Nam Thiên huynh không cần khách sáo. Ta và Nam Thiên Phủ cũng không
phải người ngoài. Nhật nhi đã gọi ta một tiếng Dượng, ta đương nhiên
phải có trách nhiệm với nó rồi! - Lê Thanh cười cười nói.
- Có
lời này của Lê huynh, ta yên tâm rồi! Đại ca và đại tẩu vì có việc quan
trọng cần làm, nên không thể tự đưa hài tử của mình đến đây được. Chỉ có kẻ làm thúc thúc như ta mới có thời gian để đi một chuyến mà thôi. -
Nam Thiên Quang khách khí giải thích một phen.
- Được rồi, ta đã hiểu! Nam Thiên Huynh, độc tính trên người của Nhật nhi bắt đầu phát
tác từ lúc nào? - Lê Thanh khẽ gật đầu, khoát tay một cái nói, sau đó
lại hỏi Nam Thiên Quang.
- Từ lúc nó mười lăm tuổi liền bộc phát tới bây giờ! - Nam Thiên Quang thành thật trả lời.
- Mười lăm tuổi? Vậy là đã hơn một năm rồi! Sao bây giờ Nam Thiên huynh mới đưa Nhật nhi đến đây? - Lê Thanh kinh ngạc hỏi lại.
- Cũng do ta và Đại ca chủ quan. Lúc đầu, cứ ba tháng thì độc tính mới
phát tác một lần. Bọn ta cứ tưởng Nhật nhi trúng độc thông thường, cho
nên mới đi mời Đan Sư và cả Độc Sư ở xung quanh Nam Thiên Phủ đến giải
độc. Không ngờ đến độc tính lại càng ngày càng nặng như vậy. - Nam Thiên Quang lại lo lắng nói.
- Ta cũng có xem qua Nhật nhi rồi, độc
tính này rất kỳ lạ. Ta hoàn toàn không biết nó là loại độc gì.
Haiz...Chỉ có thể đợi mà thôi. - Lê Thanh khẽ thở dài một cái.
- Nguyên Đan Sư và Nguyên Độc Sư cao cấp, bọn họ suốt ngày chỉ ở trên núi chuyên tâm nguyên cứu Đan Thuật, ta có mấy lần đến xin bái phỏng nhưng
đều bị từ chối! - Nam Thiên Quang chợt nói.
- Ngay cả Thành Chủ
Dược Vương Thành như ta, muốn lên Dược Vương Phủ ở trên Dược Sơn, cũng
phải nhờ Quốc Vương Dược Quốc nói một tiếng đấy. - Lê Thanh khẽ lắc đầu
cười khổ nói.
- Uhm...Đúng rồi, Lê huynh! Đan Hội Đại Điển, huynh định tổ chức nơi nào? - Nam Thiên Quang gật gù mấy cái. chợt hỏi.
- Ta định tổ chức ở đường lớn trung tâm thành, để thuận tiện cho mọi người đi lại. - Lê Thanh trả lời. - Lê huynh đừng quên, Đại Điển thực chất là một cuộc tranh tài của tuổi
trẻ hai trường phái Đan Sư và Độc Sư đấy. Đan Sư thì không ngại, nhưng
mà Độc Sư có một số người tâm địa rất hẹp hòi. Nếu chẳng may có xung đột giữa hai bên, tổn thất của Dược Vương Thành là khó tránh khỏi đó. - Nam Thiên Quang nghe vậy thì lên tiếng nhắc nhở.
- Ta đương nhiên
có nghĩ đến. Nhưng không thể tổ chức bên ngoài thành được. Các lần Đại
Điển trước đều có Quốc Vương đến dự khán, mặc dù có chút tổn thất nhưng
cũng không quá nặng nề. - Lê Thanh gật đầu nói.
- Mỗi năm mỗi
khác, chúng ta không thể không đề phòng tiểu nhân được. Ta thấy nên tổ
chức khán đài ở đường lớn phía nam, còn lôi đài tỷ thí, tốt nhất nên đặt trên bờ biển Nam Hải. Nước biển có thể trung hòa phần lớn các loại độc
có tính phạm vi rộng, nếu có sự cố phát sinh, chúng ta cũng dễ dàng xử
lý hơn. - Nam Thiên Quang lại phân tích.
- Nam Thiên Huynh nói
cũng có lý. Ngày mai ta sẽ đi gặp Quốc Vương bàn tính lại chuyện này một lần nữa mới quyết định. - Lê Thanh gật gù nhìn Nam Thiên Quang, nói.
Hai người Lê Thanh và Nam Thiên Quang tiếp tục ngồi dùng trà, nói chuyện với nhau một lúc nữa thì Nam Thiên Quang mới rời đi.
Tại một cái Dược Viên bên trong Dinh Phủ của Thành Chủ Dược Vương Thành.
Dược Viên này cũng khá rộng rãi thoáng mát. Bên trong Dược Viên được trồng
rất nhiều các loại Dược Thảo, Linh Thảo với nhiều màu sắc khác nhau. Tại một đám Linh Thảo màu tím liên tục tỏa ra Tử Sắc Linh Quang, có một
thanh niên đang đứng đó, chăm chú nhìn từng cụm một Tử Linh Thảo này.
Thanh niên này mặc một bộ lam y, tóc buông theo kiểu lãng tử, đôi mắt thâm
thúy mang nhiều tâm trạng, dáng người cao gầy và có một chút suy yếu,
gương mặt cũng khá khôi ngô, lại sở hữu một nụ cười hiền lành. Hắn đang
chăm chú quan sát thảo dược thì chợt có tiếng gọi.
- Nhật nhi!
Con có hứng thú với đám Tử Linh Thảo này hay sao? - bỗng một giọng nói,
từ phía sau truyền tới làm thanh niên này hơi giật mình. Người thanh
niên Nhật nhi này chính là Nam Thiên Nhật, đại thiếu gia của Nam Thiên
Thành Phủ.
- Cô cô! Con cũng không biết vì sao. Đi dạo quanh
Dược Viên một hồi, tự nhiên con cảm thấy đám Linh Thảo màu tím này có
một sức hấp dẫn, làm cho con muốn nghiên cứu nó. - Nam Thiên Nhật quay
lại, nhìn thấy cô cô của hắn thì lễ độ chào một cái, rồi nói.
-
Uhm...Đám Tử Linh Thảo này có tên là Tử Thanh Trà. Loại trà này pha ra,
nước sẽ có màu tím rất đẹp, lại có tác dụng thanh nhiệt giải độc, cho
nên cô cô cũng hay dùng, kết hợp nó với vài thứ khác để pha trà uống
hàng ngày. - vị mỹ phụ này chính là Thành Chủ Phu Nhân, Nam Thiên Linh.
Cũng là em ruột của Nam Thiên Quang và cha của Nam Thiên Nhật. Nàng giải thích một phen.
- Ồ, ra là vậy! Xem ra cũng không có gì để nghiên cứu nó rồi! - Nam Thiên Nhật nghe vậy khẽ gật gù nói.
- Được rồi! Con mới đến Dược Vương Thành, cũng nên thường xuyên ra ngoài
đi dạo một chút. Để ta bảo Ngân nhi dẫn con đi. - Nam Thiên Linh nhìn
Nam Thiên Nhật, chợt nói.
- Dạ Cô cô! Con ra ngoài một mình cũng được rồi, để Ngân muội tu luyện đi thôi. - Nam Thiên Nhật nói.
- Uhm... Vậy cũng được! Nhớ đi về sớm một chút! Cô cô sẽ pha chế sẵn một
bình Tử Thanh Trà để trong phòng của con đấy! - Nam Thiên Linh khẽ gật
đầu.
Nam Thiên Nhật rời khỏi Dược Viên trong Phủ Thành Chủ, hắn đi dạo một lượt trên tuyến đường trung tâm.
( Khuya rồi, tiểu Long Thiên đi ngủ đây, chúc mọi người ngủ ngon nha! Mai viết tiếp chương này!)