Năm vạn năm trước, toàn bộ Thiên Hà Đại Lục chỉ có duy nhất một cái Đan
Tông. Và vị Tông chủ của Đan Tông này chính là một vị Thánh Đan Sư Cao
Cấp, tương đương với cường giả Thánh Cấp đỉnh phong. Vị Tông Chủ này tay cầm Càn Khôn Đỉnh, đan đạo một đường, ngạo thị thiên hạ khắp sáu đại
lục và bốn biển lớn.
Đến khi đại kiếp hàng lâm trên Tiên Giới,
ông cũng là người tiên phong đi dẹp loạn ba thế lực hắc ám ở mọi nơi.
Nhưng trong trận chiến đó, ông đã bất hạnh ngã xuống mãi mãi. Từ đó, Càn Khôn Đỉnh không nhận thêm bất kỳ chủ nhân mới nào.
Thời gian
dần trôi qua, trong nội bộ của Đan Tông lại phân thành hai phe đối lập
là Dược Sư và Độc Sư. Mâu thuẫn của hai phe này ngày càng gay gắt, cho
đến khi Đan Tông tan rã thì hai phe này lại lập thành hai thế lực lớn là Vạn Độc Môn và Dược Vương Phủ. Trong đó Vạn Độc Môn hạ lạc tại Vạn Độc
Quốc ở phía Bắc, còn Dược Vương Phủ lại hạ lạc tại Dược Quốc ở phía Nam
Thiên Hà Đại Lục.
Vì Càn Khôn Đỉnh là tài sản chung của Đan
Tông, cho nên hai thế lực này không ai chịu nhường nhịn ai. Chính lẽ đó
mà có cái Đan Hội Đại Điển được tổ chức mười năm một lần như thế.
- Nhạc Phụ Đại Nhân! Theo tiểu tử được biết, Đan Hội Đại Điển là lần
tranh tài của tuổi trẻ hai thế lực Vạn Độc Môn và Dược Vương Phủ, chỉ có đệ tử chính thức mới được tham gia thôi mà? - Trần Long ngẫm nghĩ một
lúc lâu, chợt hỏi.
- Đúng là như vậy! Nhưng Đại Điển lần này,
không hiểu sao Dược Vương Phủ thiếu nhân sự trầm trọng. Cho nên Quốc
Vương Dược Quốc mới ra một chiếu chỉ cho năm mươi thành thị trực thuộc.
Phải tổ chức một cuộc thi luyện dược trước Đại Điển một tháng. Năm mươi
hạng đầu sẽ được tiến nhập Dược Vương Phủ để học luyện đan, sau đó sẽ
trở thành đệ tử chính thức của Dược Vương Phủ. - Lục Hiền nghe vậy hơi
ngạc nhiên, nhưng liền chậm rãi nói.
- Ngoài việc tham gia hội thi, còn cách nào khác để trở thành đệ tử Dược Vương Phủ hay không, Nhạc Phụ? - Trần Long lại hỏi.
- Đương nhiên có! Chính là lấy thân phận một Đan Sư để gia nhập. Nhưng
lúc đó lại phải tham gia khảo hạch đan sư của Dược Vương Phủ. - Lục Nhân lúc này chợt nói.
- Khảo hạch đan sư sao? Vậy tiểu tử và Tuyết
nhi không cần phải tham gia hội thi đó rồi. Vì thật ra tiểu tử là một
cái Nguyên Đan Sư chính hiệu. -Trần Long khẽ cười cười, nói.
- Nguyên Đan Sư? - Lục Hiền và Lục Nhân cùng chấn kinh, đồng thanh hô.
- Cha! Long ca không đơn giản là một Nguyên Đan Sư bình thường đâu. Với
lại, con gái bây giờ cũng là một Linh Đan Sư rồi! - Lục Tuyết lúc này
mặt đã như hoa nở, khẽ nhìn qua Cha nàng một cái, nói.
- Cái gì? Con cũng trở thành Linh Đan Sư? Chuyện này là sao? - Lục Hiền chấn kinh một lần nữa, lại hỏi.
- Chuyện cũng không có gì. Tiểu tử và Tuyết nhi may mắn nhận được một ít
truyền thừa Đan Thuật của lão tiền bối mà thôi! - Trần Long không muốn
nhiều người biết bí mật của mình, cho nên vội cắt đứt đề tài này.
- Uhm...Nhưng mà Tiểu Long, con và Tuyết nhi không tham gia hội thi. Chỉ
sợ Lục Diệp Trấn không còn ai đủ tư cách để đại diện đi tham gia hội thi này đâu. - Lục Hiền biết Trần Long có nhiều bí mật nên cũng không muốn
hỏi nhiều. Ông khẽ gật gù vài cái lại nhẹ giọng nói.
- Lục Hiền
huynh! Ta thấy hay là thế này. Hãy để cho Tiểu Long chỉ điểm cho đám trẻ trong Trấn một ít kiến thức về Luyện Dược Thuật. Sau đó chúng ta mở một hội thi nho nhỏ để tuyển chọn nhân sự đi tham gia hội thi. - Lục Nhân
chợt nhìn qua Lục Hiền, hiến kế.
- Tiểu Long, con thấy thế nào?
Hay là nhân dịp này luôn đi. Mấy khi Lục Diệp Trấn tập trung đông người
như vậy. - Lục Hiền nhìn qua Trần Long hỏi ý.
- Cái này...nhưng
mà ở đây thật đông người. Tiểu tử chỉ sợ múa rìu trước mặt cao nhân mà
thôi. - Trần Long nhìn xuống đám đông phía dưới một lượt, cười cười nói.
- Nếu thật sự có cao nhân luyện dược ở đây. Ta và Lục Nhân
Đường Chủ cũng muốn mời chào họ một phen. - Lục Hiền cũng nhìn xuống
dưới một chút, nói.
- Uhm...vậy cũng được. Xem như tiểu tử gieo
một cái nhân lành đi, hi vọng sẽ hái được quả tốt! - Trần Long khẽ gật
gù, giọng cảm khái nói.
Lục Hiền nghe vậy thì nhìn qua Lục Nhân
gật đầu ý tứ một cái. Lục Nhân liền hiểu, vội bước ra khỏi chỗ ngồi. lại đi lên phía trước sân khấu. Ông giơ tay một cái, lấy sự im lặng từ mọi
người, dõng dạc nói xuống dưới:
- Các vị! Ta tin chắc đối với
loại rượu mới này, mọi người là đang thắc mắc, ai đã sáng chế ra một cái Dược Phương như vậy, có phải không?
- Lục Đường Chủ, theo ta
đoán hoặc là ngài hoặc là Trấn trưởng đại nhân mà thôi! - một thanh niên ngồi gần sân khấu, lớn tiếng nói vọng lên.
- Ta cảm thấy khả năng
là Lục Đường Chủ sẽ cao hơn. Dù sao ngài cũng là quản lý cả một cái Thảo Dược Đường rồi! - một thanh niên khác ngồi gần đó chợt lên tiếng.
- Các vị, nói ra thật hổ thẹn! Ta và Trấn trưởng đại nhân đều không phải
là người sáng chế ra cái Dược Phương trân quý này. Mà Dược Phương Dưỡng
Tâm Tửu là do vị công tử đang ngồi bên cạnh Đại Tiểu Thư biếu tặng. Và
vị công tử này cũng sẽ là rể quý của Lục Diệp Trấn chúng ta, Trần Long - Trần Công Tử. - Lục Nhân khẽ cười cười, chợt lên tiếng. Mà câu cuối
cùng ông ấy nói ra, Trần Long nghe được mà vỗ trán một cái lắc đầu cười
khổ. Lục Tuyết thì khỏi phải nói, mặt đỏ đến tận mang tai, cuối đầu
xuống đất không dám ngẩng lên nhìn ai nữa.
- Cái gì? Rể quý của
Lục Diệp Trấn? Chẳng lẽ Trấn trưởng thật sự muốn gả Đại Tiểu Thư đi hay
sao? - bỗng một thanh niên chấn kinh, hắn la toáng lên.
- Dùng
một cái Dược Phương trân quý làm lễ cầu thân sao? Ta sao lại không nghĩ
ra được nhỉ, thật tức chết mà! Ta đi chết đây, hu hu! - Một thanh niên
khác lẩm bẩm, vỗ lên trán mình mấy cái, giọng nói chán nản.
-
Được rồi các vị! Trần Công Tử lần này đến Trấn chúng ta cầu thân. Ngoài
Dược Phương trân quý ra, Trần Công Tử còn muốn chia sẻ với mọi người một ít tâm đắc trong Luyện Dược Thuật. Ta thấy chọn ngày không bằng nhầm
ngày, ngay hôm nay tại Thảo Dược Đường, các vị vừa được ăn thịt uống
rượu, vừa được trao dồi kinh nghiệm Dược Thuật, mọi người thấy thế nào? - Lục Nhân Đường Chủ được dịp trêu chọc Trần Long một phen, cho nên ông
không ngại quăng lời nói của mình ra xa sự thật một chút.
Lục
Hiền thì cười lắc đầu, Trần Long ngay lúc này chỉ muốn đứng dậy và nói " Tôi sợ ông rồi đấy ". Còn Lục Tuyết thì mặt vẫn cúi xuống đất, dậm chân bịch bịch mà chửi thầm Lục Nhân.
- Được, vậy mời Trần Công Tử
chỉ giáo Dược Thuật cho chúng ta! - Lúc này, Lục Dũng chợt đứng dậy khom người một cái, hướng Trần Long nói.
- Mời Trần Công Tử! Chúng
ta đang đợi được thụ giáo! - Lục Trọng ngồi ở bàn bên kia cũng chợt đứng dậy, khom người lễ độ nói với Trần Long.
- Mời Trần Công Tử! - Bỗng tất cả trẻ tuổi của Lục Diệp Trấn cùng đứng dậy, đồng thanh hô.
- Các vị huynh đệ! Hai tiếng chỉ giáo thật không dám nhận. Mọi người đã
nói vậy, tại hạ cũng sẽ trao đổi với các vị một phen về Luyện Dược
Thuật. Có chỗ nào không phải hoặc không hiểu, mọi người liền có thể nói
ra ý kiến của mình. - Trần Long đứng dậy, khom người một cái thật sâu,
khẽ cười từ tốn nói.
- Tốt, người đâu! Đem bàn ghế ra ngoài này
để Trần Công Tử thuận tiện thuyết đạo! - Lục Nhân thấy vậy liền hô một
tiếng vào trong, sau đó quay về vị trí của mình.
Ngay lập tức,
một bộ bàn ghế nhỏ được người của Thảo Dược Đường đem ra phía trước sân
khấu. Trần Long cũng chậm rãi đi ra ngoài và ngồi xuống. Trong lúc đó,
Trần Long cũng đã khẽ nói nhỏ với một người đem bàn ghế ra, bảo người
này hãy chuẩn bị cho hắn một lượng lớn Dưỡng Tâm Thảo và một ít thảo
dược khác.
- Các vị, hôm nay tại hạ muốn trao đổi với mọi người
một số kinh nghiệm trong Luyện Dược Thuật, làm thế nào để chắc chắn dung hợp được dược liệu mười thành hoàn mỹ. - Trần Long chợt đứng dậy, giọng nói to rõ vang xuống bên dưới.
Lời vừa nói ra, toàn trường lại
một mảnh xôn xao. Lục Hiền và Lục Nhân cũng là bị kinh động. Lục Nhân
vội vàng đứng dậy, giơ một tay lên để lấy lại sự trật tự. Sau đó ông
chậm rãi ngồi xuống, tinh thần tập trung đến cao độ để lắng nghe.
- Lục Diệp Trấn của các vị, đặc sản chính là Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo. Tại hạ cũng là vô tình biết được một vài cách để điều chế loại thảo dược
này. Bây giờ tại hạ sẽ ở trước mặt mọi người, tinh luyện Dưỡng Tâm Thảo
và vài thứ thảo dược nữa để tạo thành...Dưỡng Tâm Hoàn. - Trần Long lại
hướng xuống phía dưới, tiếp tục nói.
- Dưỡng Tâm Hoàn? Là Đan Dược hay sao Long Đại Ca? - Lục Vân ngồi bên phải sân khấu, nhịn không được liền hỏi.
- Không phải đan dược! Chút nữa tại hạ sẽ chia sẻ với mọi người, sự khác
biệt giữa Dược Thuật và Đan Thuật. Còn Dưỡng Tâm Hoàn, nói dễ cho hiểu
chính là một loại kẹo mà thôi, tác dụng của nó không khác gì Dưỡng Tâm
Trà cả. - Trần Long khẽ nhìn qua Lục Vân một cái, lại quay xuống một
người nói lớn.
Nói xong, Trần Long lại nhìn xuống một cái không
gian giới chỉ vừa được người của Thảo Dược Đường mang ra. Hắn vừa thao
tác lại vừa phân tích:
- Muốn dung hợp được thảo dược mười thành hoàn mỹ, bước quan trọng đầu tiên chính là phân chia tỷ lệ liều lượng
của các loại thảo dược sắp dung hợp. Nếu đã có sẵn Dược Phương hoàn
chỉnh thì chỉ cần dùng tinh thần lực để phân chia một cách chính xác là
được. Còn nếu là tự pha chế thì cần phải nắm bắt thật triệt để dược hiệu của từng loại thảo dược sắp dung hợp. Tuyệt đối không được kết hợp tùy
ý, vì có vài loại thảo dược đơn lẻ sẽ không sao, nhưng nếu kết hợp chúng lại sẽ trở thành độc dược.
Trần Long nói xong thì thảo dược đã được hắn dùng tinh thần lực phân chia xong từ bên trong không gian giới chỉ. Hắn lại nói:
- Bước thứ hai chính là tinh luyện thảo dược. Đối với bước này, phương
pháp tinh luyện là cực kỳ quan trọng. Trong Dược Thuật có đến mười hai
phương pháp để tinh luyện dược thảo. Hôm nay tại hạ sẽ giới thiệu đến
mọi người một cách khó nhất, nhưng lại rất có lợi cho những ai muốn đi
lên con đường Đan Sư. Phương pháp này có tên là Kim Liên Thiên Thủ, gồm
có mười tám thức. Lục Vân, Lục Trọng, Lục Nga, Luc Dũng và Lục Tín các
ngươi mau đến đây đứng bên cạnh ta. Hãy tập trung tinh thần và quan sát
thật kỹ những thủ ấn mà ta sắp đánh ra. Học được bao nhiêu phải xem ngộ
tính của các ngươi cao thấp thế nào rồi. - Trần Long nói thao thao một
hồi, sau đó nhìn sang hai bên trái phải sân khấu, hắn gọi mấy người
trong đội hái thảo dược đến bên cạnh, để hắn truyền lại bộ thủ pháp
luyện dược này.
( CHương còn tiếp nha các bạn, tiểu long thiên bận một chút việc rồi! CHúc buổi tối vui vẻ.!