Kim Trảo Phong Ưng, Phi Cầm Linh Thú Vương Giả thuộc tính phong. Một cái sải cánh của nó rộng gần mười thước, lướt gió hành vân một cách rất nhẹ nhàng và êm ái. Trần Long, suốt năm ngày trôi qua là rất nhàn hạ. Ban
ngày, hắn thường hai lần bảo Phong Ưng hạ xuống đất kiếm chút đồ nướng
để lót dạ. Đêm đến hắn lại ngồi trên lưng của Phong Ưng, an tâm nhập
định tìm hiểu Đan Thuật Thiên Thư. Thời gian tới Trần Long sẽ bái nhập
vào Dược Vương Phủ làm đệ tử. Hắn là muốn có được một chút thân phận cao quý trong một thế đứng đầu Dược Quốc này.
Bây giờ là lúc trời
vừa tinh mơ sáng. Mọi thứ vẫn còn mập mờ trong sương sớm. Thông qua
Thiên Hà Đại Lục Địa Đồ, Trần Long biết được, hiện tại phía dưới chính
là một cánh đồng thảo dược cực lớn. Từng khu vực, từng hàng lối thảo
dược được trồng và phân chia chủng loại một cách rất tinh tế và chuyên
nghiệp. Ước chừng tổng chiều dài của cánh đồng thảo dược này có thể lên
đến vài chục dặm.
"Phong Ưng! Cho ta xuống ở đây được rồi! Không nên đến quá gần khu dân cư sẽ dễ gây chú ý." Trần Long truyền âm cho
Phong Ưng hạ xuống đất.
Phong Ưng nghe vậy lập tức thu cánh lao
xuống một khoảng đất trống ngoài rìa của cánh đồng thảo dược. Trần Long
trước khi nhảy xuống khỏi lưng của Phong Ưng, hắn cũng không quên treo
vào cổ của nó cái túi da chứa đầy linh dịch. Trần Long nhìn Phong Ưng
một chút lại truyền âm:
" Đến đây được rồi! Đa tạ ngươi đã đưa
ta đi một đoạn đường xa như vậy! Ngươi quay về đi thôi, nếu có duyên
chúng ta sẽ gặp lại. "
Phong Ưng nghe vậy thì nhẹ gật đầu một
cái, nó muốn nói thêm gì đó nhưng lại không có cách nào diễn đạt, liền
quay người bay đi. Lúc này chỉ còn lại một mình Trần Long trên cánh đồng thảo dược bao la bát ngát. Mặt trời vẫn còn chưa lên, sương sớm còn
đọng nguyên trên những chiếc lá thảo dược. Trần Long nhìn kỹ lại cánh
đồng thảo dược này thì mới phát hiện, toàn bộ thảo dược ở đây đều là Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo, hắn thầm nghĩ: " Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo là một
loại linh thảo phổ thông được trồng đại trà. Một mình nó chỉ có tác dụng như một loại trà Dưỡng Thần, nhưng khi kết hợp với nhiều loại thảo dược khác theo đan phương, nó lại là một loại thuốc dẫn không thể thiếu khi
luyện dược hay là luyện đan." - Thầm nghĩ như thế mà Trần Long rất
thưởng thức địa phương này, hắn khẽ cười cười rồi bộ hành vào trong cánh đồng, nhắm thẳng hướng một cái tiểu trấn gần đó mà đi.
Cách
Dược Vương Thành - trung tâm kinh đô của Dược Quốc chừng ba trăm dặm về
hướng Đông Bắc, có một cái trấn nho nhỏ chuyên trồng Lục Diệp Dưỡng Tâm
Thảo, tên là Lục Diệp Trấn. Đây là một cái Trấn nhất tộc họ Lục, với chỉ gần năm trăm người sinh sống. Dân chúng ở đây chỉ lấy việc trồng trọt
Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo làm nghề chính để sinh sống, và đa phần đều lấy
luyện dược sư làm mục tiêu để tu luyện.
Bên trong Lục Diệp Trấn, tại một gian nhà nhỏ. Hai vị trung niên chừng năm mươi tuổi, đang ngồi
đối diện với nhau, chậm rãi thưởng thức từng ngụm trà Dưỡng Tâm Thảo.
- Lục Hiền huynh! Đại Điển Đan Hội mười năm một lần, chỉ còn chưa đầy một năm nữa sẽ được tổ chức tại Dược Vương Thành, huynh đã có chuẩn bị gì
chưa? - một vị trung niên nhẹ nhàng đặt chung trà của mình xuống, nhìn
qua người bên cạnh từ tốn hỏi.
- Đương nhiên là phải có chuẩn bị rồi! Đến lúc đó tuổi trẻ của năm mươi phủ thành trong Dược Quốc sẽ
tranh tài luyện dược với nhau. Lục Diệp Trấn của chúng ta cũng phải
chuẩn bị hai trong mười nhân sự, đại diện cho Linh Thảo Thành đi tham
gia đại điển. - vị trung niên tên là Lục Hiền - trưởng trấn Lục Diệp,
chậm rãi trả lời.
- Huynh đã định được nhân sự hay chưa? - vị trung niên kia lại hỏi.
- Hai tháng nữa, ta sẽ tạo ra một cuộc thi nho nhỏ trong trấn để lựa chọn nhân sự thích hợp đi tham gia đại điển. Lục Nhân huynh thử cho ý kiến
xem, nên cho đám nhỏ thi với nhau về cái gì? - Lục Hiền trấn trưởng hỏi
lại.
- Uhm...ta thấy nên để cho đám nhỏ thi về kiến thức thảo
dược đi. Thứ nhất là cách trồng thảo dược, thứ hai là cách bảo quản và
thứ ba là công dụng của Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo. Huynh thấy thế nào? -
vị trung niên tên Lục Nhân cười cười nói.
- Uhm...ý huynh rất hợp
với ta! Để cho công bằng, đề thi này sẽ hoàn toàn được công bố. Đến lúc
đó ai có cách lý giải hay hơn, nhiều phương pháp hơn thì sẽ lấy đó mà
định thứ hạng. - Lục Hiền lại cười nói.
- Đúng vậy! Kiến thức về Lục Diệp Dưỡng Tâm Thảo thật sự quá nhiều, đặc biệt là công dụng của
nó. Đến ta còn không dám nói chắc là đã biết hết công dụng của loại thảo dược này, nói chi là đám nhỏ. - Lục Nhân gật gù đáp.
- Vậy liền quyết định như thế! - Lục Hiền gật đầu xác định nói.
Lúc này Trần Long đã đi đến trước cổng trấn. Hắn ngước mắt lên nhìn thấy ba cái chữ lớn " Lục Diệp Trấn " được khắc lên cổng chào bằng đá, làm cho
lòng hắn có một chút dao động. " Thật là nhớ Thuân An Trấn quá đi, biết
khi nào mới có dịp về thăm mọi người đây." Trần Long thầm nghĩ mà thở
dài một hơi, sau đó lặng lẽ đi vào trong trấn.
Bộ hành được một
đoạn dài, Trần Long nhìn thấy trước mắt mình là một cái Tửu Lâu cũng khá thoáng mát, được đặt ngay tại ngã ba đường lớn vào trấn. " Chắc là Tửu
Lâu lớn nhất ở đây rồi, cũng nên vào nghỉ ngơi một chút, sẵn tiện hỏi
thăm đường nào nhanh nhất đến Dược Vương Thành mới được." - Trần Long
thầm nghĩ như thế liền bước nhanh tới phía trước. Đứng trước cửa Tửu
Lâu, Trần Long ngước mặt nhìn lên bảng hiệu thì thoáng ngạc nhiên, vì
đập vào mắt của hắn lúc này là ba chữ: " Lục Y Đường ".
Trần
Long thu hồi ngạc nhiên lại, bước vào bên trong. Tửu Lâu này đúng là rất rộng, một cái đại sảnh phía dưới có thể chứa được trăm người, ở trên
lại là một cái lầu gác được thiết kế theo hình vòng cung. Tửu Lâu hiện
tại đang rất đông khách, nhìn thấy Trần Long đi vào, tiểu nhị liền chạy
tới ân cần hỏi:
- Khách quan là muốn dùng bữa hay muốn xem bệnh ạ?
- Ồ! Tửu lâu cũng có nơi để xem bệnh hay sao? - Trần Long giả vờ ngạc nhiên hỏi.
- Khách quan là người ở nơi khác tới nên không biết, Tửu Lâu của chúng ta ngoài phục vụ ăn uống, nghỉ trọ còn có luyện dược sư chuyên bắt mạch
chuẩn bệnh, kê đơn bán thuốc cho mọi người nữa. - tiểu nhị nhìn qua Trần Long một lượt, lại ân cần nói.
- À, ra là vậy! Không biết muốn được bắt mạch chuẩn bệnh có cần phải xếp hàng hay không? - Trần Long khẽ gật gù, sau lại hỏi.
- Có chứ! Khách quan không thấy hiện đang có rất nhiều người đang ngồi
chờ đợi hay sao? Nếu khách quan muốn chuẩn bệnh, vậy hãy đến cái ống kia mà rút ra một que thứ tự đi. - Tiểu nhị nhiệt tình hướng dẫn cho Trần
Long.
- Vậy được, xin đa tạ rồi! - Trần Long vừa nói vừa lấy ra một cái nguyên thạch thượng phẩm, thưởng cho tiểu nhị.