Chọn một ngày lành, Triệu Trăn làm một tiệc rượu tại khách sạn chúc mừng chân mình đã khỏi hẳn, mời một đám bạn bè, xem như cảm ơn bọn họ đã
quan tâm thân thể ông.
Lúc này, chân Bạch Thụ cũng đã khỏi gần
hết, không cần nạng chống nữa, ngoại trừ không thể động chân thi chạy
đánh nhau, cái khác đã không còn vấn đề.
Y quay lại công tác, bất quá, khi y không cần ra ngoài chạy án lớn, chỉ cần ngồi trong phòng làm việc nhàn rỗi buồn chán.
Hôm nay, từ sớm Tào Dật Nhiên đã lái xe tới đón y đi khách sạn tổ chức tiệc rượu, khi Bạch Thụ lên xe, thấy Tào Dật Nhiên ngồi bên ghế lái một thân âu phục màu trắng ngà, áo sơmi màu tím nhạt, lúc trước còn nhuộm một
đầu tóc vàng hiện tại đã nhuộm về màu đen, hắn cái dạng này, cư nhiên
cho Bạch Thụ một loại cảm giác lịch sự thanh tú và tiêu sái.
Tào Dật Nhiên phát hiện Bạch Thụ nhìn mình chằm chằm, hỏi, “Nhìn cái gì vậy?”
Mặt Bạch Thụ mang theo ý cười, ánh mắt càng nhìn chằm chằm hắn, nói, “Hôm nay em mặc như vậy, thật ra hình ra dạng!”
Tào Dật Nhiên nghiêng đầu trừng y, nói, “Ông đặc biệt ăn diện, nếu một chút hình dạng cũng không có, còn không phải mất trắng thời gian sao?”
Bạch Thụ bèn khen, “Vậy anh nên khích lệ em thêm vài câu, em mặc như vậy rất đẹp. Còn có, kỳ thật anh cảm thấy em để tóc đen càng tốt, đừng nên từ
sáng tới tối dày vò tóc của em, nhuộm đi nhuộm lại.”
Tào Dật
Nhiên đối với đề nghị này không cho là đúng, nói, “Tôi mới không giống
anh, luôn để kiểu tóc kia, ngoại trừ cái kiểu tóc này, anh từng có kiểu
tóc khác chưa?”
Bạch Thụ sờ soạng đầu, cười hắc hắc nói, “Trước đây có một đoạn thời gian cạo đầu trọc.”
Y vừa nói xong, Tào Dật Nhiên thiếu chút nữa phun ra, sau đó cười như
không cười nhìn y hai cái, nghĩ nghĩ lúc y để đầu trọc là bộ dạng gì,
sau đó nói xấu y, “Đầu trọc? Mặt đen cộng thêm cái đầu trọc trắng bóng?
Thật mệt cho anh dám cạo!”
Bạch Thụ nói, “Đàn ông có can đảm cạo
trọc mới là đàn ông tự tin chân chính, đâu giống vài người dùng tóc che
lấp khuyết điểm đâu.”
Tào Dật Nhiên lập tức phản bác, “Cái gì dùng tóc che lấp khuyết điểm? Ông đây có khuyết điểm sao?”
Bạch Thụ cười vươn tay sờ sờ lỗ tai hắn, không dám sờ mạnh, sợ làm hư kiểu
tóc của hắn, nói, “Anh lại không nói em, anh nói mấy minh tinh tóc dài
trên TV, mà em đẹp hơn bọn họ rất nhiều, đúng không nào?”
Tào Dật Nhiên nhe nhe răng, lúc chờ đèn đỏ đưa tay sờ một cái lên cái đầu cắt
ngắn chỉ còn lại một tấc của Bạch Thụ, sau đó vội lấy tay ra, ghét bỏ
nói, “Anh là con nhím à, đâm tay quá, còn đâm tay hơn cả Chu Diên.”
Bạch Thụ biết Chu Diên là người được lưu thành “Anh” trong điện thoại của
Tào Dật Nhiên, còn biết quan hệ hai người rất tốt, hiện tại thấy hắn
cũng phải đem tóc mình so với Chu Diên kia, trong lòng Bạch Thụ ngược
lại không thoải mái, nhưng là che giấu hết dưới khuôn mặt cười ha ha
sang sảng kia, y nói, “Người khác đều nói người tóc ngắn tính tình hư
hỏng, bất quá, anh cảm thấy tính anh tốt vô cùng, nhưng em đó, tóc mềm
tính khí lại không thấy một điểm tốt. Chu Diên kia, tính cách hắn thế
nào?”
Tào Dật Nhiên đối với phân xét của Bạch Thụ hừ một tiếng,
nói, “Tính tình anh tốt? Sao tôi không nhìn ra. Bất quá tôi ấy, anh muốn tính tình tôi tốt, cũng phải xem anh có phải người kia không. Chu Diên
a, tính hắn không tốt, trước đây thường đánh nhau, hiện tại mới thu liễm một chút, bất quá vẫn là tính tình không tốt như cũ, lần trước tôi nói
một câu, hắn liền mắng tôi mười câu.”
Bạch Thụ chua chát nói, “Em và Chu Diên kia quan hệ tốt thật tốt! Em nói anh không phải người kia, vậy ai là người kia?”
Tào Dật Nhiên cười nói, “Chu Diên a, bọn tôi thân thiết từ nhỏ, quan hệ
đương nhiên tốt rồi. Ai là người kia? Hắc, chính là mẹ tôi, em gái tôi,
bà ngoại tôi, anh nói, có phải anh muốn tôi đối xử với anh như phụ nữ
không.”
Bạch Thụ phát hiện Tào Dật Nhiên cũng không phải vô tâm vô phế, lời vừa rồi không phải cố ý chọc mình, cho nên tâm tình tốt hơn.
Y lại nhìn chằm chằm Tào Dật Nhiên, thấy Tào Dật Nhiên một thân chính
trang, lại nhìn lại mình, jacket với quần jean, lúc trước còn không nghĩ gì, lúc này cảm thấy như vậy không được, dù sao, nếu Chu Diên kia mặc
chính trang, thoáng cái đem mình không so bằng người ta, vậy cũng không
tốt lắm?
Thế là, Bạch Thụ vội vàng nói với Tào Dật Nhiên, “Em đưa anh về nhà trước, thời gian còn sớm, anh về thay quần áo khác đã rồi
đi.”
Tào Dật Nhiên có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn y, thấy
Bạch Thụ trong mặc một cái áo sơ mi, ngoài khoác jacket, thật ra, y mặc
tùy ý thế này rất đẹp mắt, chí ít Tào Dật Nhiên cảm thấy trang phục hưu
nhà này của y rất ra dáng, hắn cười cười, nói, “Tại sao muốn đi thay
quần áo, anh thế này rất được.”
Bạch Thụ nói, “Các người đều mặc
chính trang, sao anh mặc một thân trang phục tùy tiện được, đến lúc đó
lại khiến người nhà em cho rằng anh thiếu trang trọng, về sau anh tới
nhà em cầu hôn đưa sính lễ, ấn tượng của họ với anh không tốt, muốn làm
khó dễ anh, anh phải làm sao bây giờ?”
Tào Dật Nhiên nghe Bạch
Thụ lại mở miệng nói bậy, giơ tay quất một cái lên vai y, nói, “Má, anh
tới cầu hôn gì, anh gả qua đây mới đúng.”
Bạch Thụ lại không
ngại, mở tay, nói, “Muốn anh gả qua? Cũng được a, vậy hiện tại cũng phải cho mẹ em ấn tượng tốt chứ, em lái xe đưa anh về thay quần áo. Lần sau
em tới nhà anh đưa sính lễ, em mặc một thân như hôm nay là không tệ rồi, anh cảm thấy thật hợp với em.”
Tào Dật Nhiên không lắm mồm với y nữa, nghĩ người khác đều mặc chính trang, Bạch Thụ không mặc quả thật
không tốt, cho nên lái xe đi y về nhà trọ.
Bạch Thụ vọt vào tắm
trước, Tào Dật Nhiên giúp y chọn quần áo trong tủ, thấy bên trong thuần
một màu vest đen áo sơmi trắng, hơn nữa đều là cravat màu đậm, hắn liền
rất nghẹn họng, khi Bạch Thụ từ trong phòng tắm đi ra, hắn liền nói,
“Anh rốt cuộc là cảnh sát, hay là xã hội đen, sao tất cả đều là vest đen áo trắng thế này, anh không biết mua màu khác sao?”
Bạch Thụ vừa lau tóc vừa nói, “Có thể mặc không phải được rồi sao, hơn nữa anh không có lúc nào phải mặc chính trang, lúc muốn mặc trang phục chính thức
cũng là mặc đồng phục cảnh sát, bất quá anh không thích mặc đồng phục,
tùy tiện là được rồi.”
Tào Dật Nhiên oán hận y, sau đó tùy ý cầm một bộ vest đen ném lên giường bảo y mặc.
Thân dưới Bạch Thụ quấn một tấm khăn lông, y ném khăn lau tóc, còn sai khiến Tào Dật Nhiên, “Quần lót trong ngăn kéo phía dưới, phiền lấy ra dùm.”
Tào Dật Nhiên vừa nghe y sai kiểu này liền xù lông, mắng, “Anh coi tôi là người hầu?”
Bạch Thụ bèn nhanh chóng cười hì hì tự mình đi lấy, còn nói, “Không dám, không dám, bà xã bớt giận, anh tự làm là được rồi.”
Tào Dật Nhiên cắn răng trừng y, liếc vóc người thon dài của Bạch Thụ, vai
rộng mông thon, chân dài mà rắn chắc, mỗi một khối cơ bắp trên người
cũng vừa chuẩn, thật sự là vóc dáng tốt, lúc trước Tào Dật Nhiên không
thích loại vóc dáng này, hắn thích cậu trai hoặc là diện mạo vóc người
non nớt hồn nhiên, nhưng bây giờ đối với thân thể Bạch Thụ quả thật là
chảy nước miếng, tiến tới hai bước, đẩy Bạch Thụ lên cửa tủ quần áo hôn
lên, tay dọc theo lưng y mò xuống dưới sờ soạng thắt lưng, trực tiếp
tuột cái khăn chẳng che được cái gì, tay xoa mông Bạch Thụ.
Bạch
Thụ chỉ nhìn hắn thôi vốn đã tương đối hưng phấn, lúc này lại bị hắn
khiêu khích, tự nhiên kiềm chế không nổi, Tào Dật Nhiên sờ y, y cũng
vuốt ve Tào Dật Nhiên, chỉ là Tào Dật Nhiên áo mũ chỉnh tề, không dễ sờ
như vậy.
Hai người hôn một hồi, ánh mắt nóng bỏng của Bạch Thụ
chặt chẽ dán lấy ánh mắt nóng bỏng ướt át của Tào Dật Nhiên, thanh âm
khàn khàn hỏi, “Nếu không, em cởi đồ ra, lát lại mặc vào.”
Tào
Dật Nhiên cúi đầu mắng một câu, đang muốn bắt đầu cởi quần áo, điện
thoại vang lên, còn là tiếng chuông đặc biệt, hắn vừa nghe đã biết là
Chu Diên, liền đẩy Bạch Thụ đang động thủ cởi dây lưng mình, móc điện
thoại ra nhận nghe.
…
“Đúng vậy, chính là khách sạn XX, cái mẹ tao mở ấy, bây giờ mày qua đó?”
Không biết bên kia trả lời cái gì, Tào Dật Nhiên bên cạnh bắt đầu khó chịu,
Bạch Thụ cố ý hôn lên mặt hắn, bị hắn ngăn lại, còn trừng Bạch Thụ, vội
đi vài bắt tới bên cửa sổ, trong giọng điệu mang theo khó chịu thấp
giọng nói, “…Chu Diên, nó đang bên cạnh mày đúng không?”
“Nga, nó không ở a! … Hôm nay tâm tình tao rất tốt, mày đừng mang theo nó lắc lư trước mặt tao, lắc cho tâm tình tốt của tao không còn.”
“Nó đến Trường Hạ? Đến Trường Hạ làm cái gì?”
“Đi thảo luận viết tình tiết truyện? …Không, tao mới không đọc thứ nó viết, …Tao vốn không thích đọc sách…, nó viết càng không muốn đọc… Mày cút
đi, mày với nó ly hôn, tao liền có quan hệ tốt với nó… Xí, nếu không
thể, vậy không cần nói trước mặt tao.”
“Biết, biết…, được, tao sẽ qua sớm. Mày tới trước chờ tao.”
Tào Dật Nhiên gọi điện thoại một hồi nhíu mày một chốc lại nhếch miệng
cười, ở trong mắt Bạch Thụ, hắn dựa bên cửa sổ một tay cầm điện thoại
một tay cắm trong túi quần quả thực chính là đang làm dáng, bất quá, y
biết, dáng vẻ này của Tào Dật Nhiên không phải vì y, mà là vì “Chu Diên” trong điện thoại kia.
Trong lòng Bạch Thụ bị đè nén phát hoảng,
cảm thấy trong lòng người yêu mình chốc thì yêu bên này lát thì yêu bên
kia, con đường này của y hình như còn rất dài rất gian khổ, bất quá, y
cảm thấy một ngày nào đó, trong lòng Tào Dật Nhiên chỉ có mình.
Lúc Tào Dật Nhiên nói chuyện điện thoại xong chú ý tới Bạch Thụ, phát hiện
Bạch Thụ đã quần áo chỉnh tề, đang chiến đấu với cravat, hắn liền giục
y, “Anh nhanh lên một chút, chúng ta phải mau đi thôi, nếu không bị muộn mất.”
Bạch Thụ chua lè nghĩ trước khi nghe điện thoại không có
nói phải nhanh lên, sau khi gọi điện thoại với Chu Diên kia lại không
kịp chờ muốn chạy ra cửa.
Bạch Thụ càng chậm rãi thắt cravat, xem Tào Dật Nhiên có thể thế nào, Tào Dật Nhiên nhìn bộ dạng “ngốc” của y,
tiến tới mấy bước, nói, “Sao thắt cravat chậm vậy!”
Một phen hất
tay y ra, ngón tay linh hoạt bắt đầu thắt cho y, Bạch Thụ nhìn bộ dạng
nghiêm túc của Tào Dật Nhiên, thấy hắn nhướng con mắt trời sinh mang
theo một loại độ cung mị hoặc, sóng mũi cao cũng rất đẹp, cho dù môi
mỏng, lúc này cũng là phấn hồng giống như cánh hoa, y không tự chủ được
ôm hông của hắn, hôn lên môi Tào Dật Nhiên.
Tào Dật Nhiên bị y hôn, siết chặt cravat y một phen, Bạch Thụ bị siết kêu một tiếng, “Em mưu sát a!”
Tào Dật Nhiên hừ một tiếng, lại lần nữa sửa sang lại cravat cho y, sau đó vỗ lên mặt y một cái, nói, “Được rồi, đi thôi.”
Bạch Thụ theo hắn ra ngoài, đột nhiên nói với Tào Dật Nhiên, “Về sau địa vị anh trong lòng em so với Chu Diên sẽ càng nặng hơn.”
Tào Dật Nhiên kinh ngạc quay đầu lại nhìn y, thấy sắc mặt nghiêm nghị của
Bạch Thụ, con ngươi tối tăm sâu thẳm, hắn sửng sốt một chút, sau đó lại
cười, phẩy phẩy tay, nói, “Vậy anh cố gắng lên. Tôi thật ra không có
hứng thú với đàn ông kết hôn rồi lại không ly hôn.”