Bạch phu nhân là người có nước da trắng xinh đẹp, cho dù hiện tại đã sáu mươi tuổi, nhưng vẫn thùy mị thước tha như xưa. Bất quá, nếu sở thích
của bà không dừng ở sáu tuổi càng tốt.
Năm đó cha Bạch Thụ vù
muốn theo đuổi bà mất không ít công phu, trong tối ngoài sáng không biết làm bao nhiêu chuyện, đánh bại bao nhiêu đối thủ, mới tóm được Bạch phu nhân vào tay.
Trước Bạch Thụ, Bạch phu nhân còn có một đứa nhỏ, là con gái, thế nhưng sau đó lại chết non, về sau mới sinh thêm Bạch Thụ.
Vì vậy, Bạch phu nhân phi thường nhớ nhung con gái chết non, hiện tại đều
đã mấy chục năm, bà vẫn thường nhắc tới chuyện con gái lớn.
Hơn
nữa, khi Bạch Thụ còn bé thật sự trải qua cuộc sống công chúa, bởi vì
Bạch phu nhân cho rằng Bạch Thụ là do con gái lớn trước kia đầu thai một lần nữa trở về, chỉ là không biết thế nào biến thành con trai mà thôi.
Đây đương nhiên là Bạch phu nhân nhất sương tình nguyện (khăng khăng theo ý mình), hơn nữa chính bà cũng biết loại suy nghĩ này của bà không có khả năng,
thế nhưng, khi con người cần kí thác tinh thần, là có thể có sức tưởng
tượng vô hạn.
Hiện tại Bạch gia vẫn thành nhà công chúa, không biết có liên quan đến ưu thương của Bạch phu nhân với con gái không.
Bất quá, bởi vì chết non một đứa nhỏ, hơn nữa Bạch phu nhân lại là người có tư tưởng phi thường hiền hoà, sau khi bà biết Bạch Thụ đồng tính và
cùng một chỗ với nam nhân, ngoại trừ khiếp sợ ban đầu, sau đó liền hoàn
toàn tiếp nhận, hơn nữa mau tới mức không bình thường, bà chỉ là đau
lòng con trai là đồng tính nhưng nhiều năm vậy vẫn không nói cho bọn họ, mà là một mình đeo trên lưng áp lực này.
Bạch phu nhân vào phòng sách tìm ông nhà bà, trong đầu nghĩ vô luận ông ấy nghĩ thế nào, mình cũng phải đứng về bên con trai.
Vào phòng sách, phát hiện ông nhà đang hút thuốc, bà lập tức dựng lông mày, mà Bạch tiên sinh vội vàng dập tắt thuốc, sau đó mở cửa sổ, còn nói,
“Thằng nhóc A Thụ này, đó giờ làm gì đều theo ý mình, nó rốt cuộc có nhớ tới ba mẹ nó không.”
Bạch phu nhân sau khi ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu hỏi Bạch tiên sinh mới vừa rồi nói với Bạch Thụ cái gì.
Bạch tiên sinh nói, “Thằng nhóc này, chỉ nói nó chính là như vậy, muốn cùng
một chỗ với cậu Tào Dật Nhiên kia, bảo chúng ta đừng quản chuyện của
nó.”
Bạch phu nhân lúc này mới biết cái người vừa rồi miệng đầy
hồ ngôn loạn ngữ kia gọi Tào Dật Nhiên, bà bèn cùng ông nhà mình thảo
luận vấn đề hạnh phúc về sau của con trai một phen, Bạch tiên sinh lại
muốn nói rằng, nhưng thấy Bạch phu nhân ở đây, liền dằn cơn nghiện thuốc xuống, nói, “Chuyện nó muốn cùng một chỗ với nam nhân, cái này lại có
thể không vội bàn, then chốt vẫn là nhanh bắt nó từ chức không làm cảnh
sát.”
Ông nói như vậy, Bạch phu nhân liền nhăn mày, phụ họa,
“Đúng vậy. Nó làm cảnh sát, tất cả chúng ta đều phải nơm nớp lo sợ, chỉ
sợ nó gặp chuyện không may. Mỗi lần nó xảy ra chuyện, em sợ tới mức muốn già thêm mấy tuổi, nó cũng không biết thông cảm cho chúng ta.”
Bạch tiên sinh an ủi vợ trước, sau đó gõ bàn quyết định chủ ý, nói, “Xem ra, nó rất quan tâm người yêu hiện tại của nó, chúng ta nói không được nó,
để người yêu này của nó tới nói, bảo nó đi từ chức, từ chức rồi thích
làm cái gì đều mặc nó.”
Cách nghĩ này của Bạch tiên sinh được Bạch phu nhân tán đồng, hai người quyết định phải đánh vòng từ chỗ Tào Dật Nhiên cứu nước.
Nếu muốn Tào Dật Nhiên đi khuyên bảo con của bọn họ, tự nhiên không thể đắc tội Tào Dật Nhiên, cho dù hắn là người yêu đồng tính của con trai, cho
dù trong tính cách có “Thiếu hụt chỗ nào đó”, nhưng Bạch phu nhân và
Bạch tiên sinh vẫn quyết định trước tiên phải nâng cao quan hệ với hắn.
Tào Dật Nhiên muốn về, không phải hắn không quan tân thương tích của Bạch
Thụ, thật sự là cảm thấy Bạch gia quá không bình thường, Bạch Thụ ép hắn ở lại, cha mẹ Bạch Thụ cũng rất nhanh tiếp nhận hắn, Bạch phu nhân thậm chí ân cần hỏi han hắn, hỏi hắn thích ăn cái gì, có kiêng ăn gì không,
sau đó tự mình xuống bếp làm mấy món Tào Dật Nhiên nói lung tung là mình thích, có thể thấy Bạch gia quả thật là đối đãi Tào Dật Nhiên như “con
dâu” cao quý mà con trai thật vất vả mang về.
Điều này làm cho Tào Dật Nhiên cảm thấy không bình thường, quá không bình thường.
Có nhà ai khi con trai mang người yêu đồng tính về nhà, cha mẹ tiếp nhận
trong nháy mắt, còn tốt với người yêu đồng tính này thành như vậy?
Tào Dật Nhiên cực kì không được tự nhiên, trải qua cuộc nói chuyện lúc
trước với Bạch phu nhân, khi Bạch phu nhân tự mình xuống bếp, Bạch tiên
sinh lại ngồi đối diện hắn từ ái nói chuyện với hắn.
Bởi vì Bạch
Thụ ngồi bên cạnh hắn, cho nên hắn không thể lại lung tung nói bậy như
khi nói chuyện với Bạch phu nhân, vì vậy chỉ đành tận lực giảm bớt ngôn
từ, tránh khỏi bại lộ quá nhiều.
Bạch tiên sinh hỏi tình huống
của cha mẹ hắn, hắn nói cha làm công nhân viên chức của chính phủ, mẹ
làm buôn bán, Bạch tiên sinh gật đầu, tổng hợp lại với chuyện hắn nói
dối gia thế vừa nãy vợ kể, lúc này cảm thấy Tào Dật Nhiên hẳn là không
nói xạo, bởi vì con trai nhà mình không làm ra biểu thị gì với hắn.
Lại hỏi tình huống công việc của Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên liền bưng
tách trà Phổ Nhĩ lên uống, sau đó nói, “Đang làm diễn viên, chưa từng
diễn bộ phim lớn nào, không nổi danh, phỏng chừng bác trai không biết
con.”
Hắn nói xong, Bạch Thụ quay đầu liếc hắn, trên mặt Tào Dật
Nhiên mang theo cười nhẹ, không hề vì Bạch Thụ lườm trắng mắt mà lay
động.
Bạch tiên sinh nghe hắn làm diễn viên, liền nhíu mày một
cái, đoán chừng là nghĩ tới cái vòng này không đơn thuần, ông đang muốn
nói cái gì, Bạch Thụ liền lên tiếng, nói, “Ba, ba đang tra hộ khẩu hay
làm gì vậy? Muốn tra hộ khẩu, cũng là con tra a.”
Bạch tiên sinh
bị con trai nói ngượng ngùng, sau đó hỏi Tào Dật Nhiên có thích cờ vây
cờ vua gì không, Tào Dật Nhiên nói, “Ông ngoại con rất thích mấy thứ
này, con cũng theo học một ít, không tính là tinh thông, vẫn có thể
chơi.”
Vì vậy, Bạch tiên sinh liền hăng hái, tự mình đứng dậy đi bưng bàn cờ vua qua muốn đấu với Tào Dật Nhiên.
Khi ông đứng dậy, Tào Dật Nhiên liền nghiêng đầu qua nhìn Bạch Thụ, còn nhẹ giọng nói, “Anh không học giỏi, làm loạn với nam nhân, sao ba mẹ anh
không đánh anh, còn coi tôi như khách quý, nhà các người thật sự không
có vấn đề?”
Bạch Thụ vốn là mặt không biểu tình nhìn hắn, sau đó
lộ ra một hàng răng trắng, giống như muốn cắn hắn, nghiến răng nghiến
lợi nói với hắn, “Em muốn xem anh chịu đòn? Hay là mong muốn ba mẹ anh
đánh đuổi em ra?”
Tào Dật Nhiên nói, “Đương nhiên là muốn xem anh ăn đòn.”
Bạch Thụ liền đánh một phát lên lưng hắn, nói, “Em thật sự là người không biết đau lòng.”
Tào Dật Nhiên đang muốn đánh trả, Bạch tiên sinh đã xách bàn cờ tới rồi,
Tào Dật Nhiên vội ngồi nghiêm chỉnh, Bạch Thụ thấy, hắc hắc cười rộ lên, Bạch tiên sinh thấy y cười, lên tiếng, “Nhóc thúi, con cười cái gì?”
Tào Dật Nhiên ở sau lưng Bạch Thụ dùng ngón tay vẽ vẽ quạch quạch lưng hắn, Bạch Thụ bị hắn quạch tâm ngứa khó nhịn, còn phải nghiêm túc trả lời
câu hỏi của cha, “Không cười gì đâu? Ba, kỳ phẩm* ba kém như vậy, mất
mặt trước mặt con thì thôi, còn muốn mất mặt trước mặt Tào Dật Nhiên
nữa!”
(*khả năng chơi cờ, không biết nên edit thành thế nào)
Bạch tiên sinh buông bàn cờ, lên tiếng, “Thằng nhóc thúi này, con không bồi
ba chơi thì thôi, còn không cho Tào Dật Nhiên bồi ba.”
Tào Dật
Nhiên vội vàng tỏ vẻ tài đánh cờ của mình cũng rất kém cỏi, xin bác trai trong chốc lát thủ hạ lưu tình. Nói khiến Bạch tiên sinh rất vui vẻ,
mặt mày hớn hở bắt đầu xếp quân cờ.
Bạch Thụ an vị bên người Tào
Dật Nhiên, mới đầu còn không chen chung một chỗ, bởi vì xem cờ, liền
hoàn toàn chen tới bên người Tào Dật Nhiên, còn lấy tay ôm hông hắn, Tào Dật Nhiên một lòng nghĩ nước đi, không chú ý mấy cái này, nhưng thật ra Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân đi qua xem mấy ông tướng* đang làm gì,
thấy phi thường rõ ràng, bèn nghĩ trong lòng, trông hai đứa này thế này, cảm tình rất tốt a.
(*gốc 大老爷 = đại lão gia)
Tào Dật
Nhiên danh bất hư truyền, lời vừa nãy cũng không phải khiêm tốn, quả
thật đánh cờ rất kém, còn kém hơn cả Bạch tiên sinh.
Vì vậy bàn
đầu tiên liền thua, thua đến nổi ngay cả Bạch tiên sinh đều đau lòng ôm
đầu, lúc thu cờ còn không ngừng nói hắn, con xem con kìa, chỗ này hẳn
phải đi thế này, chỗ kia phải đi thế này….
Tào Dật Nhiên vội vàng làm bộ dạng thụ giáo, nói quả thật như vậy…
Bạch Thụ ở bên cạnh xem hết sức nghẹn họng, Bạch phu nhân ngẫu nhiên nghía qua, cũng lắc đầu.
Ván kế tiếp, Bạch Thụ bắt đầu chỉ đạo cho Tào Dật Nhiên, nói ở đây nên đi
thế này, Tào Dật Nhiên không nghe y, phản bác y, Bạch tiên sinh thấy,
liền nói, “Hai đứa các con, rốt cuộc đi thế nào?”
Bạch Thụ nói,
“Đi theo anh nói, em nhìn mình xem, đi nước cờ nát bét.” Tào Dật Nhiên
trợn mắt nhìn y, “Ai cần anh lo cho tôi. Là tôi chơi cờ với bác trai.”
Bạch Thụ nói, “Không biết tấm lòng người tốt a! Anh là đang giúp em.”Tào Dật Nhiên trừng hai mắt, cứng rắn đi theo nước cờ của mình, hừ hừ, “Cần anh giúp chắc.”
Bạch Thụ tức hắn không thôi, không tranh chấp nữa, chính là lấy tay nắm vai
hắn, cau mày xem cờ, Tào Dật Nhiên không chấp nhặt với y nữa, tiếp tục
suy nghĩ nước cờ.
Bạch tiên sinh xem hai người rốt cuộc là đang
ồn ào nước cờ, hay là đang liếc mắt đưa tình đây, nghĩ thầm chính mình
vẫn là lớn tuổi tư tưởng bảo thủ, hóa ra vẫn nghĩ đã hiểu con trai, hiện tại xem ra, con đường này phải từ từ tôi luyện, dù sao, ông thấy nam nữ trẻ tuổi ở trên đường tình chàng ý thiếp là có thể hiểu, thế nhưng nghĩ đến hai nam nhân cũng như vậy, ông cảm thấy áp lực có chút lớn.
Dưới tình huống Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên đồng tâm hiệp lực, lúc sau Tào Dật Nhiên thắng, bất quá Bạch tiên sinh không thừa nhận, nói là hai người
cùng đánh một mình ông, Tào Dật Nhiên liền trách Bạch Thụ, “Bảo anh
không cần nói, chỉ biết thêm phiền.”
Bạch Thụ chỉ nhìn hắn cười,
cười còn sáng lạn hơn cả ánh dương quang mùa xuân, Tào Dật Nhiên trông
thấy vội vàng cách y xa một chút.
Giờ cơm tối, Bạch phu nhân
không ngừng gắp đồ ăn cho Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên cũng không tiện
từ chối, không ngừng cảm ơn, sau đó vẫn là Bạch Thụ nói, “Mẹ, mẹ đừng cứ gắp cho em ấy, em ấy thích ăn cái gì tự mình lấy là được mà. Hơn nữa dạ dày em ấy không tốt, ăn nhiều đồ ăn càng không khỏe.”
Thế là Tào Dật Nhiên cũng học bộ dạng cười đến miệng đầy răng trắng của Bạch Thụ
nhếch miệng cười một cái, bị Bạch Thụ vỗ cái bốp lên đùi, nói, “Đừng
cười như vậy, y như con hồ ly!”
Bạch phu nhân nghe con trai
khuyên, không gắp thức ăn cho Tào Dật Nhiên nữa, chỉ nói nếu thích ăn,
lần sau quay lại, dì làm cho ăn.
Tào Dật Nhiên lại chỉ nói cám ơn.
Bạch phu nhân phát hiện cậu Tào Dật Nhiên này, khi không nói năng bịa đặt,
trái lại cái gì cũng vô cùng tốt, bộ dạng đẹp, còn rất hiểu lễ nghĩa,
không nhiều chuyện, thói quen dùng cơm và thói quen khác cũng có lễ độ,
bà vẫn thật hài lòng với hắn, thấy con trai yêu thích hắn, hiện tại bà
cũng thật tâm mong muốn hai người có thể tốt đẹp, dù sao, bà làm về xã
hội học, biết giữa người yêu đồng tính vẫn là không dễ dàng.
Sau
bữa tối, Bạch phu nhân lại cố sức giữ Tào Dật Nhiên qua đêm, nói có
khách phòng cho hắn ở, bảo hắn đi xem, nếu cảm thấy có chỗ không quen,
còn có thể để người giúp việc lập tức đổi.
Tào Dật Nhiên muốn từ
chối, nhưng Bạch phu nhân quá mức nhiệt tình, mỗi lần lời từ chối còn
chưa nói ra miệng, Bạch phu nhân đã sôi nổi gấp trăm lần bắt đầu nói
chuyện khác.
Vì vậy, cuối cùng Tào Dật Nhiên không từ chối thành công.
Bạch phu nhân vốn muốn nói chuyện với Tào Dật Nhiên tối nay, nhờ hắn khuyên
Bạch Thụ từ chức không làm cảnh sát, bất quá Bạch tiên sinh nói trước
đừng vội vã, lại chờ thêm một chút nữa, dù sao còn chưa thăm dò tình
huống, nói gấp như vậy không thích hợp, hơn nữa không thể nắm chặt vẹn
toàn.
Bạch phu nhân là người tin chắc giấc ngủ tốt có thể kiềm chế lão hóa, cho nên bọn họ rất sớm đã chuẩn bị đi ngủ.
Tào Dật Nhiên thấy dưới lầu đã không có động tĩnh, mặc áo ngủ của Bạch Thụ
chạy tới trước cửa phòng y gõ cửa, Bạch Thụ vừa mới tắm xong, tóc đều
ướt, chống gậy mở cửa cho hắn.
Tào Dật Nhiên thấy y liền nói, “Không được, tôi phải về nhà.”
Bạch Thụ kinh ngạc nói, “Hiện tại trở về làm gì? Mẹ anh còn nói sáng mai phải dậy sớm làm bữa sáng sở trường chiêu đãi em đấy.”
Tào Dật Nhiên đi vào phòng y, thuận tiện đóng cửa, sau đó cũng không ngồi
vào sofa hồng nhạt trong phòng, trực tiếp ngồi xuống giường y, nói,
“Không được, căn phòng đó hồng tới mức tôi hoa cả mắt, nếu tôi ngủ trong đó, ngày mai tỉnh lại tinh thần nhất định sẽ xuất hiện vấn đề.”
Bạch Thụ cười ngồi xuống bên cạnh hắn, nói, “Khoa trương như em nói sao.”
Tào Dật Nhiên trừng y, nói, “Phòng của tôi là hệ đen trắng, đã thành thói quen.”
Bạch Thụ đưa khăn lông trong tay cho hắn bảo hắn lau tóc cho mình, Tào Dật
Nhiên vừa oán giận y sai khiến mình, vẫn là cầm khăn lông quỳ trên
giường lau cho y.
Khi sắp ngủ, hắn lại nói tiếp, “Tôi vốn không muốn ở lại nhà anh ăn ngủ,
đều là người trong nhà anh rất không bình thường. Hiện tại tôi tình
nguyện mẹ anh cầm chổi đánh tôi ra cửa, cũng không muốn như thế này a.”
Bạch Thụ rất bất mãn xoa đầu hắn một phen, nói, “Em không hiểu tấm lòng người tối.”
Tào Dật Nhiên than thở một tiếng, “Tôi tình nguyện không hiểu.”
Vì để không đè lên chân Bạch Thụ, Tào Dật Nhiên tự giác ngủ cách xa y một
chút, trong thời gian hắn bị Bạch Thụ giám sát, thói quen sinh hoạt thật ra có điều chỉnh tốt hơn, thế nhưng Bạch Thụ lại rời đi nhiều tháng, vì vậy hắn lại biến thành ngày nằm sấp đêm ra ngoài, hiện tại vào lúc này, chính là lúc tinh thần hắn tỉnh táo, tất nhiên không thể ngủ được, rất
muốn nói chút chuyện với Bạch Thụ, Bạch Thụ liền nghe, Tào Dật Nhiên kể
chuyện ông nội nhà hắn, còn đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói cậu hắn gặp
tai nạn xe, hiện tại vết thương chân đã tốt không sai biệt lắm, sắp mở
tiệc lớn chúc mừng, hỏi Bạch Thụ có muốn cùng đi không.
Bạch Thụ
sửng sốt một chút, sau đó trong bóng tối nở nụ cười, xoay mặt đối diện
Tào Dật Nhiên, con ngươi lập lòe sáng như sao trong bóng đêm vẫn có thể
để Tào Dật Nhiên thấy rõ, y vừa cười vừa nói, “Em là lấy danh nghĩa gì
mang anh đi? Bạn trai?”
Tào Dật Nhiên cắt ngang, ” Mơ đẹp. Tôi là thấy người tàn phế như anh ở nhà buồn chán, cho nên tốt bụng mang anh
ra ngoài thông gió.”
Bạch Thụ cười ha hả, “Chút tâm đồng tình ấy
của em, đáng để anh thỏa mãn rồi. Được, cậu em chính là cậu anh, ông ấy
chúc mừng vết thương lành, anh đương nhiên phải đi.”
Tào Dật
Nhiên bất mãn, “Cái gì cậu tôi là cậu anh? Đến lúc đó đừng ở đó nói lung tung, nhà tôi sợ rằng sẽ lấy cây đuổi anh, đến lúc đó chân què của anh
ngay cả chạy trốn cũng không được, tôi sẽ không giúp anh.”
Bạch Thụ nói, “Không sao, bị đánh một trận anh cam tâm tình nguyện.”
Tào Dật Nhiên nghe y nói ba câu không rời khỏi chuyện này, vừa tâm phiền,
đáy lòng vừa mừng thầm, đưa tay sờ mạnh cằm Bạch Thụ một cái, nói, “Buổi tối anh cạo râu chưa a?”
Bạch Thụ nói, “Biết em không thích anh để râu mép.”
Vì vậy Tào Dật Nhiên chống người tới hôn lên môi Bạch Thụ một hồi, khi
Bạch Thụ ôm hắn muốn thâm nhập giao lưu, hắn liền nằm xuống, còn nói,
“Quên đi, tôi không nhân lúc anh bị thương lợi dụng khi người ta gặp khó khăn.”
Bạch Thụ cầm tay hắn đặt bên môi hôn, cười nói, “Dật
Nhiên, em không nghĩ chúng ta thế này, đã là người yêu quen thuộc lẫn
nhau sao?”
Tào Dật Nhiên bị câu này làm cho sửng sốt một chút, rút tay trở về, nói, “Anh nghĩ nhiều quá rồi.”
Sau đó Tào Dật Nhiên lại có chút mờ mịt, hiện tại hắn đã biết, có lẽ là lúc trước đã biết rồi, Bạch Thụ không phải loại người hắn có thể tùy tiện
trêu chọc và tiêm nhiễm, thế nhưng, một khi đã ở cùng một chỗ rồi, có
quan hệ rồi, chẳng hiểu sao hắn lại lún sâu vào, là chính hắn không thể
buông ra.
Có lẽ, hắn quả thật quá cô đơn, quá nhàm chán đi.
Dù sao, bây giờ ngay cả Chu Diên đều đã có gia đình của mình, không bồi hắn chơi nữa.
Hắn khát vọng có một người ở nơi nào đó chờ mình, có thể đột nhiên gọi mình dốc lòng vì mình trông chừng mình bảo vệ mình, đồng thời cũng để hắn
dốc lòng* bảo vệ…
(*gốc 邀约 cái này chỉ sẵn sàng làm một việc gì
đó cho ai đó, và việc này thường phải hao tâm tổn huyết quan trọng dữ
lắm mới dùng cụm “邀约” để thể hiện thành ý – by Nô Nêm (´,,•ω•,,`), cám
ơn sự hỗ trợ nhiệt tình của bạn ^^)
Hiện tại hắn đã không thể
hiểu rõ, bản thân rốt cuộc là vì tịch mình mà không thể rời xa Bạch Thụ, hay là thật sự đã thích y. Hắn biết rất rõ ràng, tình cảm chính mình
yêu một người, hẳn là càng thuần khiết và sáng rực, giống như ánh dương
quang ngày xuân, giống như suối mát trong núi.
Thế nhưng, cảm
giác đối với Bạch Thụ lại không phải như vậy, Bạch Thụ giống như nắng
gắt mùa hè, có đôi khi muốn nướng cháy hắn, lại giống như một cây đại
thụ một ổ chăn, có thể cho hắn dựa vào, hoặc nghỉ ngơi, thế nhưng, lại
cách trong sáng quá xa.