Chu Kí nói chuyện với Chu Diên xong, ra khỏi phòng sách, còn nghe được
tiếng piano đinh đinh đang Chu Hoành đang đánh, ông đành đi qua phòng
nhạc, thấy Chu Hoành đang ngồi trước đàn của Lâm Tiểu Tề, tư thế ngồi
đoan chính, nhưng vẻ mặt không chuyên chú, nhóc đàn mấy âm, lại nâng tay chọt Lâm Tiểu Tề ngồi trên ghế bên cạnh, “Chú Tiểu Tề, còn phải đàn
sao?”
Lâm Tiểu Tề thở dài, nói, “Thầy dạy piano của con dạy con thế nào vậy, lúc chú mười tuổi cũng không giống con đâu.”
Nhớ tới cái gì, cậu lại lắc lắc đầu, nói, “Quên đi, con thế này thật ra cũng không tệ.”
Chu Hoành bĩu môi muốn nói cái gì, thấy được Chu Kí từ ngoài cửa đi vào, vì thế, nhóc nghĩ, mình được giải thoát rồi, bèn nói với Lâm Tiểu Tề, “Ông nội đến rồi.”
Lâm Tiểu Tề quay đầu nhìn Chu Kí, Chu Kí đi tới cầm tay Lâm Tiểu Tề, nói với Chu Hoành, “Đi ngủ trưa đi.”
Chu Hoành cao hứng nhảy xuống ghế nói với Lâm Tiểu Tề và Chu Kí con về phòng đây, sau đó chạy như bay.
Lâm Tiểu Tề ngồi vào trong, để Chu Kí ngồi bên cạnh, cậu đặt tay lên phím
đàn, bắt đầu đàn khúc [Mariage D’amour]*, tiếng đàn thanh thoát tung
bay, cậu vừa đàn vừa nói với Chu Kí, “Thấy Hoành Hoành đã sắp mười tuổi, thời gian trôi nhanh quá. Nói thế nào nhỉ, thật có cảm giác trong núi
không năm tháng, thế gian đã ngàn năm. Hiện tại em còn có thể nhớ rõ
ràng, năm đó lúc em mười tuổi, em cũng ngồi ở đây, ngồi trước cây piano
này, mỗi ngày đều phải luyện đàn hai tiếng, khi đó, em cảm thấy mình
cách lúc trưởng thành còn rất lâu rất lâu, lâu tới mức giống như vĩnh
viễn không thể đạt tới, em tưởng tượng không được mình lớn lên sẽ thế
nào, nhưng là đặc biệt hy vọng mình trưởng thành. Hiện tại nhớ lại, khi
đó lại cách hiện tại gần như vậy, gần tới mức vươn tay là có thể đụng,
rồi lại vô cùng xa xôi, xa xôi tới mức vĩnh viễn cũng không thể quay
lại.”
(*Mariage D’amour = Wedding in the Dream (hoặc Marriage of
love) = Hôn lễ trong mộng, một bản piano solo của Pháp, sáng tác bởi
Paul de Senneville vào năm 1987, và được Richard Clayderman biểu diễn
lần đầu tiên năm 1994 trong album “Lettre À Ma Mère”)
Cậu nói xong, thanh âm giống như tiếng nhạc mềm mại, hòa cùng tiếng gió của thiên nhiên, dung nhập vào thời gian.
Chu Kí ngồi bên cạnh cậu, lẳng lặng nhìn cậu, cái gì cũng không nói, chỉ ôn nhu nhìn cậu.
Lâm Tiểu Tề đàn xong một khúc, ông mới vươn tay ôm lấy cậu, ôn nhu hôn lên
tai cậu, nói, “Trong ngọn núi này, già đi trong nháy mắt, tôi cũng không cảm thấy hối hận.”
Lâm Tiểu Tề dịu dàng nhìn ông, nói, “Đúng
vậy. Em biết em không phải người quá thông minh, làm việc gì cũng sẽ
không làm tốt lắm, cũng không làm được chuyện lớn gì, cho nên, cả đời
này, chỉ dùng để làm một chuyện, chính là cùng ngài yêu nhau, vậy là đủ
rồi.”
(cái cặp này cũng cách nhau 1 cơ số tuổi, vì chưa đọc truyện kia nên cách xưng hô chỉ là theo cảm nhận sơ sài của tui thôi)
Đầy mắt Chu Kí đều là nhu tình, hôn lên môi cậu….
Sau đó Lâm Tiểu Tề vẫn ngồi trước piano đánh đàn, Chú Kí ngồi bên cạnh.
Trong giấc mơ của Dật Ninh, vẫn luôn có tiếng nhạc thanh thoát vây quanh,
giống như cậu được đưa tới một cảnh tiên, cậu hóa thành bươm bướm, nhẹ
nhàng vỗ cánh trong biển hoa mênh mông, thẳng đến khi tỉnh lại, dường
như cậu vẫn còn triền miên trong giấc mộng.
Mặt trời trên núi
xuống sớm, tới khoảng sáu giờ mặt trời đã xuống núi, Chu Diên nói muốn
dẫn Chu Hoành ra suối bắt cua, Chu Hoành vui nhảy dựng, lôi kéo Chu Diên dẫn nhóc đi.
Thật ra Chu Diên cũng không có kinh nghiệm bắt cua, nhưng thích thú với cái này nhất, ngược lại là Dật Ninh, cậu cũng muốn
đi, còn nói, “Thật ra lúc em còn rất nhỏ, đã từng đi bắt cua, baba mang
em đi đấy.”
Vì vậy, Dật Ninh bị bọn họ túm đi cùng.
Lâm Tiểu Tề không cam lòng lạc hậu, cũng chuẩn bị chạy trước.
Vì thế đoàn người chưa ăn cơm chiều đã nhân lúc mặt trời còn chưa xuống
núi hẳn chạy tới suối, Chu Diên mang theo một cái thùng gỗ, tay nắm Dật
Ninh, Chu Hoành chạy đằng trước, Lâm Tiểu Tề đầu đội mũ rơm, lúc muốn
chạy ra cổng lớn, Chu Kí cũng tới, không nói muốn đi cùng, nhưng đi bên
cạnh Lâm Tiểu Tề, Lâm Tiểu Tề thuận thế bắt lấy cánh tay Chu Kí.
Xuống núi đi chừng hai mươi phút là tới bên suối, nước suối thanh khiết mát
lạnh, tảng đá lớn bên cạnh suối bị mặt trời phơi ấm, Lâm Tiểu Tề cởi dép bỏ lên tảng đá liền nhảy xuống nước, Chu Hoành xuống nước trước bị cậu
nhảy vào hắt nước lên đầy người, Chu Hoành vừa nói Lâm Tiểu Tề không cẩn thận, vừa nhìn qua Chu Diên và Dật Ninh, Dật Ninh ngồi xổm cạnh suối,
Chu Diên nói nước lạnh không cho cậu xuống nước, Dật Ninh bỏ thùng nước
bên cạnh, chỉ đạo Chu Diên làm sao nhấc đá tìm cua, không nghĩ tới chỗ
này không hề ít cua, Chu Diên dở tảng đá đầu tiên đã thấy hai con, Dật
Ninh mở to mắt, nói, “Cẩn thận cẩn thận, đừng để bị kẹp tay.”
Chu Diên ra trận đã đại thắng, cầm lấy hai con cua triển lãm cho mọi người xem, nói, “Vừa tới đã bắt được rồi nè.”
Chu Hoành nói, “Nhỏ như vậy?”
Chu Diên cũng thấy vậy, “Quả thật có hơi nhỏ.’
Xem ra Dật Ninh và Lâm Tiểu Tề đều hiểu giá cả thị trường, Dật Ninh nói, “Cua sông, con này đã tính là rất lớn.”
Lâm Tiểu tề cũng nói, “Đúng vậy, chẳng lẽ mấy người nghĩ đây là cua biển hả? Cua đồng chỉ lớn thế này thôi.”
Chu Kí đứng trên bờ nhìn mấy người bận rộn trong nước, Lâm Tiểu Tề ở dưới
suối nghịch nước, căn bản không bắt cua, mà Chu Hoành chỉ xoay quanh
theo Chu Diên, chỉ có một mình Chu Diên làm chủ lực đi bắt cua, Chu Diên lại bắt được hai con, bảo Chu Hoành xách thùng nước tới, nưng Chu Hoành muốn tự mình bỏ cua bắt được vào trong thùng, vì thế Chu Diên đành cho
nhóc, vừa mới vào tay Chu Hoành, Chu Hoành cầm không chắc, cua liền kẹp
tay nhóc, nhóc một phen vẫy rớt cua, Dật Ninh thấy, tâm đều nhấc tới cổ
họng, hô với nhóc, “Hoành Hoành, mau lên đây, để chú xem tay con, không
sao chứ?”
Chu Hoành sợ bị cướp đoạt tư cách tiếp tục chơi dưới
suối, thế là vội vàng lắc đầu nói không sao, còn giơ tay cho bọn họ xem, nói không chảy máu.
Bắt hết một đầm này lại chuyển sang đầm khác tiếp tục chiến đấu, chờ mặt trời hoàn toàn xuống núi, mọi người vẫn
chưa đã ghiền, Chu Kí thúc giục mọi người trở về.
Lâm Tiểu Tề nói, “Bắt thêm một lúc nữa.”
Chu Kí nói, “Gió đã lạnh rồi, nếu em đông lạnh bị bệnh, đi chơi biển sẽ hủy bỏ.”
“A?” Lâm Tiểu Tề bất mãn nói, “Ngài được lắm.”
Chu Kí vươn tay với cậu, “Đến, lên đây.”
Lâm Tiểu Tề đành chậm rãi lên bờ, Chu Kí bắt lấy tay cậu, phát hiện tay cậu lạnh ngắt, kéo cậu lên bờ, lại ngồi xổm xuống sờ sờ cẳng chân và đùi
cậu, quả nhiên cũng lạnh ngắt, ông không vui nói, “Bác sĩ đã nói em phải bảo vệ chân kĩ lưỡng, đã lạnh thành vậy rồi. Lần sau không cho ra đây
nữa.”
Lâm Tiểu Tề cười hì hì nằm úp sấp lên lưng ông, nói, “Được, được, lần sau không tới, ngài cõng em.”
Chu Kí không để ý cõng cậu lên, tay kia xách dép của cậu.
Chu Hoành bơi vào bờ ngồi xổm trước thùng gỗ xem chiến lợi phẩm, quay đầu
thấy Chu Kí cõng Lâm Tiểu Tề đi về phía đường lớn, nhóc sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, nghĩ thầm chú Tiểu Tề vậy mà dám để ông nội
cõng, thật sự đáng kính nể.
Lúc sau Chu Diên một tay xách thùng
cua, một tay nắm Dật Ninh, Dật Ninh thì nắm Chu Hoành, ba người thật
giống một nhà ba người đi về nhà.
Chu Hoành vừa đi vừa hưng trí bừng bừng nói, “Con cua ăn làm sao?”
Dật Ninh nói, “Làm cua chiên, chú nhớ hồi chú còn nhỏ, ba chú thường ăn cua chiên nhắm rượu.”
Chu Diên nói, “Vậy làm cua chiên.”
Đoàn người trở về nhà, bầu trời đã tối đen, quản gia đã phái người đón họ
giữa đường, về đến nhà, đưa cua tới phòng bếp, bảo người làm cua chiên,
nhà bếp vẫn là lần đầu tiên dùng con cua khó coi như vậy làm nguyên
liệu, bất quá, không dám chậm trễ, vội vàng xử lý.
Lâm Tiểu Tề để Chu Kí cõng mình một đoạn đường, nhưng bọn họ vẫn về nhà trước đám Chu
Diên, sau khi về nhà, cậu lôi kéo Chu Kí ra sân sau chọn dưa hấu, hỏi ý
kiến Chu kí ăn trái nào trước, Chu Kí nghĩ thầm tùy tiện trái nào chả
giống nhau, bất quá, lại ra vẻ thật chuyên tâm, cho ra ý kiến, chọn trái lớn nhất.
Dưa hấu bị Lâm Tiểu Tề hái xuống, cậu tự ôm vào lòng
đi vào phòng khách, nói, “Ngâm dưa hấu vào nước đá, chúng ta ăn cơm
xong, vừa vặn ăn dưa hấu, còn ăn cua.”
Sau bữa tối, mọi người
ngồi trên sân thượng, ánh trăng trên trời sáng ngời, sao trời chói lọi,
Lâm Tiểu Tề vô cùng cao hứng cắt dưa cho mỗi người thưởng thức, thật ra
giữa trưa đã nếm thử một quả, hương vị đương nhiên thường thường, bất
quá, bởi vì là Lâm Tiểu Tề trồng, lại là trong sơn trang Trường Hạ cảnh
vật xinh đẹp, tự nhiên cảm thấy ăn ngon hơn bình thường một chút.
Khi cua được người giúp việc bưng tới, Chu Hoành là đứa vui vẻ nhất.
Tuy rằng chỉ là cua ở suối nhỏ, nhưng được đầu bếp cao cấp làm ra, thoạt nhìn vẫn rất mỹ vị.
Chu Hoành bưng chén nhỏ, cầm đũa gắp cua, lại không biết nên ăn thế nào,
bởi vì thấy sao cũng nhỏ, vẫn là Dật Ninh đi tới gặp một con, trực tiếp
bỏ vào miệng, giòn giòn, cậu khen một tiếng, “Hương vị không tệ.”
Vì thế Chu Hoành cũng ăn giống cậu, cảm thấy không ngon bằng cua nhóc ăn ở nhà, bất quá, lúc này không tiện nói ra, chậm rãi ăn xong một con, bởi
vì đêm tối rất đẹp, gió núi lại mát, còn có tiếng người lớn nói chuyện,
cảm thấy không ăn cua thật sự là lãng phí thời gian tốt, vì vậy lại gắp
con thứ hai lên ăn.
Lâm Tiểu Tề đi lấy rượu vang trắng tới đây,
bốn cái ly, mỗi người một ly, Chu Kí miễn cưỡng nếm một con cua, sau đó
chỉ chậm rãi uống rượu, ngược lại Dật Ninh vô cùng hí hửng, ăn nhiều
thêm mấy con cua, tửu lượng vốn không tốt, còn uống hai ly rượu nho vào
bụng, sau đó mê mê man man dựa vào Chu Diên ngồi trên ghế nằm, Chu Diên
nửa ôm cậu vào lòng, cảm thấy cuộc sống thế này, quả thật giống cuộc
sống thần tiên, bất quá, cuộc sống thần tiên như vậy, qua một hai ngày
rồi hắn vẫn phải trở về.
Chu Hoành vừa chạy vừa kêu chơi một hồi rồi ghé vào ghế nằm ngủ, vẫn là Chu Kí bảo quản gia tới ôm nhóc về phòng cho nhóc ngủ.