Vài con nhện kia lại thấy có hai tu sĩ tới nơi này, ngửi mùi liền bò tới chỗ Cung Tiểu Trúc và Vân Túc, từ xa đã thấy đông nghìn nghịt, làm cho
da đầu người ta run lên, hơn nữa đám nhện này còn có thể nhảy dựng lên
cao tới một mét, nhìn có vẻ khó đối phó.
Thời khắc chúng bò tới, Cung Tiểu Trúc và Vân Túc liếc nhìn nhau, cùng nhảy vào giữa đàn nhện đại khai sát giới.
Đám nhện này cũng là yêu thú cấp hai, cấp ba, đầu to hơn mấy chục lần so
với nhện bình thường, tơ nhện phun ra cũng rất thô, trên từng sợi tơ
nhện còn mang theo chất lỏng màu trắng đặc sệt, thứ bị dính phải nó đều
khó mà tách ra khỏi.
May mà lực sát thương của Phệ Hồn kiếm lớn,
chén đứt được tơ nhện bắn tới chứ chẳng nói chơi, hơn nữa thân thủ cũng
linh hoạt, có thể thoải mái tránh khỏi tập kích của tơ nhện và nhện, đầy trời chất lỏng màu lục vấy ra, trên pháp bảo đen tuyền của Vân Túc lại
không dơ bẩn chút nào, sạch sẽ như lúc ban đầu, tóc cũng không rối, ngay cả trên giầy cũng không dính một hạt bụi.
Cung Tiểu Trúc vẫn
dùng Thiên Hương lư, lúc tơ nhện tập kích tới chỗ Cung Tiểu Trúc, hắn
liền cầm Thiên Hương lư nhắm thẳng miệng lư tới chỗ mấy sợi tơ màu trắng đang phô thiên cái địa kia, vài sợi tơ nhện thậm chí là cả một lũ nhện
đều bị hút vào Thiên Hương lư. Lúc mấy thứ này bị đổ ra ngoài, thì đã
trở thành một khổi chất lỏng màu lục bọc ngoài vật thể đứt chân chỉ còn
lại tàn dư, mà bên trong lư hương không bẩn chút nào, cũng không có mùi
gì lạ.
Một lát sau, Vân Túc cảm nhận thấy trên đầu có động tĩnh,
thế nên liền lập tức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy có một mạng nhện cực
lớn giăng bên trên, sắc mặt y không chút thay đổi, cầm kiếm chọc lên
trên, kiếm khí li ti chém cho mạng nhện rách tơi tả, sau đó Vân Túc nhẹ
nhàng tránh khỏi tơ nhện rơi xuống lả tả, không có chút tơ nhện nào dính phải người.
Mà mấy con nhện trên cây kia cũng bị kiếm khí chém rơi xuống, chết không toàn thây.
Hóa ra, vừa rồi trên cây có mấy con nhện thừa dịp mấy con nhện dưới đất kia đang tấn công hai người mà giăng một mạng nhện thật lớn, muốn trói buộc hai người.
Nhưng Vân Túc là ai cơ chứ? Chỉ một cái mạng nhện đã muốn bắt được y? Kể chuyện cười kiểu gì vậy!
Vì thế, một lúc lâu sau, cả đàn nhện ngu ngốc này đều bị xử lý không còn sót lại tí gì.
Nếu là người khác gặp phải nhiều yêu thú cấp thấp như vậy chạy trốn còn
chưa kịp, huống chi còn chủ động tiêu diệt chúng, nhưng Vân Túc và Cung
Tiểu Trúc thì khác, mục tiêu của họ chính là thong thả du ngoạn, đối phó với yêu thú đương nhiên là rất tích cực.
Giải quyết xong hai
loại yêu thú, hai người cảm thấy trên người sát khí dày đặc, hơn nữa
trong cơ thể còn nhiễm một cỗ sát khí, nếu sát khí trong cơ thể không
thanh trừ kịp thời, sẽ gây trở ngại cho tu hành, huống hồ hai người cũng cảm thấy tu vi và tâm cảnh nhất định cũng tăng lên, liền quyết định tìm một nơi ẩn nấp cư trú củng cố cảnh giới tu vi một chút.
Huống hồ, nhìn sắc trời cũng đã bắt đầu tối lại, hẳn là đã tới lúc hoàng hôn.
Đi một lúc, hai người đi tới trước một cây đại thụ to cỡ hai người ôm,
trên thân có vô số dây leo màu xanh quấn quanh, kỳ tích phát hiện ra nơi đây có một cái hốc cây, cửa hốc bị dây leo lòa xòa che khuất, vì thế
hai người quyết định ở trong hốc cây một đêm.
Có điều vẫn phải
cẩn thận, nói không chừng bên trong có thứ gì đó nguy hiểm. Quả nhiên,
hai người tăng thêm một lớp phòng ngự xung quanh người, chậm rãi đi tới
gần hốc cây, liền nhìn thấy có một bóng dáng màu nâu nhảy ra từ trong
hốc cây, vật thể màu nâu kia xoạt một cái lộ ra trước mặt hai người,
nghiêng đầu nhìn hai người đi từ xa tới.
Đây là một con yêu thú
cấp một — một con sóc, đầu to bằng đầu một con chó, cơ thể tròn vo, đuôi lớn, lông xõa tung, phỏng chừng đã sống trên trăm năm tuổi.
Hai
người không bận tâm tới nó, dùng thần thức dò xét trong động, cũng không phát hiện được còn có thứ gì khác, bên trong hốc có dấu vết do con
người khoét nên, hai người đoán đây là nơi tu sĩ tạc ra dùng làm nơi cư
trú tạm thời, trên mặt đất còn có ít cỏ khô có thể thoải mái bước vào.
Vân Túc bày một trận pháp che giấu và một trận pháp phòng ngự trước cửa
động, sau đó cùng ngồi xếp bằng với Cung Tiểu Trúc dưới đất, cầm mấy
viên tinh thạch ra bắt đầu tu luyện.
Sớm ngày hôm sau, tu vi của
hai người đã củng cố xong, sát khí cũng thanh trừ đi khá nhiều, thu liễm đi không ít, vì thế, hai người họ tiếp tục gấp rút lên đường…
Dọc đường đi, hai người gặp được mấy đàn sư tử, hổ và sói hoang, lúc qua
sông gặp phải cá ăn thịt răng nhọn, có điều đều tha sống cho một nửa
đàn, còn lại đều bị hai người giải quyết, tới tận lúc này, Vân Túc và
Cung Tiểu Trúc vẫn chưa gặp phải chướng ngại thật sự nào.
Đột
nhiên, Cung Tiểu Trúc kéo tay Vân Túc, kinh hỉ chỉ vào một ngọn núi trơ
trọi, còn lóe ra chút ít ánh sáng, nói, “Vân đại ca, ta thấy quặng tinh
thạch.”
Theo suy đoán của Cung Tiểu Trúc, chỗ đó chắc chắn là
quặng tinh thạch không sai, trong nguyên tác, Vân Túc tìm thấy rất nhiều tinh thạch ở một ngọn núi trơ trọi trong bí cảnh, hơn nữa còn có đầy đủ năm loại tinh thạch, số lượng còn rất nhiều.
Vân Túc nhìn ngọn
núi nơi xa xa, sau đó gật đầu với Cung Tiểu Trúc, y biết nơi này có tinh thạch, chung quy Cung Tiểu Trúc cũng đã nói cho y biết bên trong bí
cảnh có thể gặp được những gì, tuy rằng cũng không muốn Cung Tiểu Trúc
tiết lộ quá nhiều chuyện, nhưng Cung Tiểu Trúc luôn vô tình nói ra một
vài thứ gì đó.
Có điều, hai người cũng phát hiện trên núi đã có người đang tìm kiếm tinh thạch. Ba tu sĩ Kim Đan kỳ đang tìm tinh thạch ngẩng đầu lên cảnh giác nhìn hai người, phát hiện hai người họ không có ý
định giết người đoạt bảo nên lại tiếp tục vùi đầu tìm tòi, có điều cũng
thời khắc chú ý tới động tĩnh của hai người Vân Túc, vậy mới nói nhân
phẩm của ba tu sĩ này vẫn là không tệ.
Vân Túc nhìn y phục của
họ, phát hiện chỉ là đệ tử của một tông môn Lục phẩm nào đó, ba người là sư huynh đệ đồng môn, y liền nói cho Cung Tiểu Trúc thân phận của ba
người kia.
Chỉ cần ba người này không chọc vào họ, hai người họ
cũng không có ý định gây phiền toái, chỉ tìm kiếm tinh thạch dưới chân
núi, cũng không định lên núi, mà ba người kia thì đang tìm ở sườn núi,
Vân Túc đoán ba người kia hẳn là tìm từ đỉnh núi xuống.
Có điều,
phỏng chừng là họ cũng không tìm được bao nhiêu, tinh thạch thực sự
không ở bên ngoài ngọn núi, ba người này hiển nhiên không biết nơi này
là quặng tinh thạch, dù sao tu vi của họ cũng còn thấp hơn nữa cũng
không có thường thức gì, phỏng chừng cũng chưa từng đọc điển tịch gì đó, hơn nữa theo lời đồn của giới tu chân, tinh thạch là hấp thu tinh hoa
của nhật nguyệt, do linh khí của trời đất mà hình thành, linh khí vô
cùng nồng mà tinh thuần, chỉ có số ít tu sĩ tu vi cao thâm, bối cảnh
cường đại mới có thể phán đoán được nơi nào có quặng tinh thạch.
Ở giới tu chân, có rất ít gia tộc và tông môn mới có thể nắm giữ số lượng tinh thạch ít ỏi, hơn nữa còn không cho các tu sĩ cấp thấp bên trong
khai thác, người biết tới quặng tinh thạch lại càng ít.
Nếu không phải khu rừng mà Mặc Hoa sống trước đây có một sơn động bên trong có
quặng tinh thạch, lại thêm Cung Tiểu Trúc cung cấp thông tin, ngay cả
Vân Túc cũng không biết nơi này có quặng tinh thạch, khẳng định cũng sẽ
đơn thuần cho rằng chỉ có thể kiếm vài tinh thạch bên ngoài ngọn núi.
Thế nên, chỉ cần cẩn thận, quặng tinh thạch nơi này sẽ không bị tu sĩ nào ngoài Vân Túc và Cung Tiểu Trúc phát hiện ra.
Trong nguyên tác, Vân Túc tìm thấy ngọn núi có chứa tinh thạch này, còn chưa
định tìm kiếm tinh thạch lẫn trong đống đá thì đã có một tu sĩ vô cùng
kiêu ngạo bá đạo muốn độc chiếm ngọn núi này, muốn nuốt hết toàn bộ tinh thạch, liền đánh nhau với Vân Túc, đánh đánh liền đánh tới chân núi.
Ngay lúc Vân Túc giết chết tên tu sĩ kia, bởi lực công kích tương đối mạnh,
thế nên tầng nham thạch mỏng manh phủ bên ngoài liền bị xuyên thủng, bị
đập ra thành một cái động. Nhất thời, một cỗ linh khí tinh thuần trào ra điên cuồng, cấp tốc tiết ra ngoài, may mà động tác của Vân Túc nhanh
nhẹn dùng thi pháp bịt kín linh khí lại linh khí mới không thoát ra
ngoài, thu hút sự chú ý của các tu sĩ khác.
Cuối cùng, quặng tinh thạch đương nhiên là bị Vân Túc độc chiếm rồi!
Tuy rằng tinh thạch không tiết linh khí ra ngoài, thế nhưng nơi này có năm
loại mạch tinh thạch, lại có linh khí bị mạch tinh thạch hấp dẫn hút tới nơi này, còn chưa dung nhập hoàn toàn vào trong mạch khoáng, thế nên
mới có linh khí đậm đặc thoát ra ngoài.
Cung Tiểu Trúc và Vân Túc vờ tìm kiếm tinh thạch ở chân núi, tìm từng tảng đá một, có tảng phát
ra chút ánh sáng tuy rằng cũng có linh khí nhưng rất ít ỏi, cũng không
hợp mắt họ, tìm tìm, họ chậm rãi xê dịch tới một nơi khá khuất, thực ra
là muốn lừa gạt ba người kia, quan sát nơi lớp nham thạch tương đối xám
xịt này, đợi tới khi tìm được nơi thích hợp mới xuống tay.
Ba
người kia thấy hai người họ không định lên núi, chỉ tìm ở nơi chân núi,
một lát sau, bóng dáng hai người biến mất khỏi tầm mắt, lúc đó cuối cùng họ cũng yên lòng.
Tìm một lát, hai người cuối cùng cũng tìm được hai viên tinh thạch từ trong đống đá tảng, có điều trong mắt người khác cũng chỉ là vận cứt chó linh tinh, phải biết một viên tinh thạch này
tương đương với một viên linh thạch cực phẩm, mà linh thạch cực phẩm ở
giới tu chân gần như không có ai từng được nhìn thấy.
Có điều đây không phải là điểm quan trọng, quan trọng là hai người họ cuối cùng
cũng tìm được tới vị trí yếu nhất của lớp nham thạch, Vân Túc dùng thần
thức tra xét, có điều cũng không thể xuyên thấu lớp nham thạch, nhưng
Cung Tiểu Trúc mua một cây thước đo từ cửa hàng hệ thống, cuối cùng cũng biết độ dày của lớp nham thạch này là 11cm, xuống chút nữa thì không
còn nham thạch nữa.
Nhưng, một vấn đề khác lại nhảy ra, làm sao
để xuyên qua lớp nham thạch này mà không tạo ra động tĩnh lớn mới là một nan đề không lớn không nhỏ.
Nan đề này vào tay Vân Túc liền trở
thành đơn giản, y bố trí xung quanh đó một trận pháp Thượng Cổ ―― Tiêu
Âm trận (học được từ ngọc giản trong động phủ Vân Văn nhai) và một Mê
Huyễn trận cùng một trận phòng ngự phổ thông, sau đó giơ kiếm bổ lên
tảng đá, đá vụn bay đầy trời, một cái động vừa một người vào xuất hiện
trước mắt.
Cửa động bằng phẳng nhẵn nhụi, tựa như một tác phẩm
nghệ thuật được cắt gọt tỉ mỉ, thực ra đây cũng chỉ là hiệu quả từ một
kiếm Vân Túc tùy ý bổ xuống, có thể thấy được thực lực của y không thể
khinh thường.
Nhìn xung quanh, cũng không thấy có tu sĩ nào, Vân
Túc kéo Cung Tiểu Trúc vào trong, đợi tới khi vào động rồi, hai người
liền phát hiện nơi này còn có một cái động khác, năm loại tinh thạch màu sắc khác nhau mọc san sát kéo dài tới tận nơi khuất tầm mắt, linh khí
trong không khí tràn trề, hít một hơi là có thể cảm nhận được có một cỗ
linh khí chui vào làm căng phổi sau đó lan tới toàn thân, càng không cần nói tới khoáng mạch tinh thạch khổng lồ với năm thuộc tính không giống
nhau này.
Tuy rằng tinh thạch nơi này vô cùng phong phú, nếu xuất hiện bên ngoài có thể làm cho toàn bộ đại lục Huyền Thiên thậm chí là
toàn bộ đại thế giới Huyền Linh rung chuyển, chỉ sợ toàn bộ tu sĩ giới
tu chân đều chưa từng nhìn thấy mạch khoáng nhiều tinh thạch lớn tới như vậy, nhưng làm sao để thu hoạch hết năm loại mạch khoáng này cũng là
một vấn đề nan giải.
Có điều vừa tới phiên Vân Túc thì nó còn
thậm chí không thể coi là một vấn đề, y dùng loại thuật có tác dụng hút
ra, có thể hút toàn bộ năm loại mạch tinh thạch ra đặt vào trong túi trữ vật, hơn nữa mạch tinh thạch có thể thu nhỏ lại, điểm này cũng không
khó chút nào.
Trong nguyên tác Vân Túc chính là làm như vậy.
“Tiểu Trúc, tạm lui qua một bên.” Vì thế, Vân Túc để Cung Tiểu Trúc tránh ra
xa một chút, rồi bắt đầu thò hai tay ra, chỉ khoảng nửa khắc sau, ngón
tay bấm trên trăm cái pháp quyết, trong không khí bắt đầu xuất hiện một
dòng khí, mái tóc dài của Vân Túc tung bay, khuôn mặt lạnh lùng, trong
tay xuất hiện một luồng sáng trắng hướng thẳng tới chỗ mạch tinh thạch,
luồng ánh sáng chậm rãi mở rộng ra, tận tới lúc bao phủ toàn bộ năm loại mạch tinh thạch…