Đêm yến tiệc trung thu, vợ chồng An Dương vương có thể nói là vui như
tết, nhưng đối với những ánh mắt nghi hoặc quăng tới chỗ mình, hai vợ
chồng đều chỉ có thể thẫn thờ nhìn lại, sau đó quay đầu lại quan sát đứa con vô học vô pháp của bọn họ cùng với con dâu vẫn cho bọn hắn một loại ấn tượng yếu ớt bệnh tật.
Nhưng là, trong bọn họ giờ cũng tồn tại một sự hoài nghi thật lớn, con
của họ thật vô học vô pháp vậy sao? Con dâu thật sự yếu ớt bệnh tật sao?
Nhi tử vô học vô pháp, bọn họ rất rõ ràng điều này, cũng biết hắn biến
thành như vậy là do họ vô cùng cưng chiều cộng thêm hoàng đế dung túng,
trong mắt người ngoài hắn là công tử bột quần áo lụa là bóng bẩy, mà
những năm gần đây hắn không có thừa tước cũng không có quan chức, ra
ngoài chơi bời lêu lổng, gây chuyện sinh sự, bị người trong kinh xưng
thành ác bá một phương, danh tiếng rất tồi tệ.
Con dâu càng không cần phải nói, trước khi chưa lấy chồng, chỉ là một
tiểu thư của Liễu gia không có tiếng tăm gì, quý nữ trong kinh đông đảo
như vậy, tùy tiện cũng có thể kiếm ra người có gia thế mạnh hơn nàng.
Hơn nữa sau khi gả vào phủ thì ba ngày hai bữa đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn gây nên những vết thương to nhỏ không ngừng, thường xuyên phải
nghỉ ngơi lấy lại sức, người cũng rất mảnh mai. Hai người mặc dù trong
lòng cũng thông cảm vì nàng gặp chuyện không may, nhưng đối với thể chất mảnh mai này của nàng họ vẫn có chút lo lắng bất mãn.
Nhưng tối nay, tại bữa tiệc trung thu, nhi tử cùng con dâu bọn họ làm
nên kỳ tích, chứng minh thực lực của mình khiến họ thật vui mừng. Cho
nên, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của đông đảo quan viên, chính bọn họ
cũng có chút buồn bực a.
Vợ chồng An Dương vương tuyệt đối tin tưởng, nhi tử mặc dù thường gây
chuyện thị phi trong kinh thành, tụ tập đánh nhau, nhưng sử sụng bạo lực tuyệt đối đều là mười tên thị vệ kia, hắn chỉ có ở một bên vênh váo tự
đắc, liều mạng kêu gào đánh đánh đập đập. Bọn họ thật không biết từ đâu
mà nhi tử mình lại có bản lĩnh như vậy, võ nghệ thật làm cho người ta
kinh ngạc. Thấy hắn lại lần nữa bạo ngược đối với hoàng tử Nam Di khiến
bọn họ vừa vui mừng vừa lo lắng, chỉ sợ chọc giận người Nam Di, hoàng
thượng sẽ trách tội.
Con dâu càng không cần phải nói, kể từ ngày cưới vào cửa tới nay, quy
củ, hiếu thuận cha mẹ chồng, biết tiến biết lùi lại hiểu lễ nghi, chưa
bao giờ làm ra chuyện gì đáng trách, vừa nhìn chính là mệnh phụ đoan
trang hiền huệ, ai mà biết được nàng có thể hạ nữ võ sĩ Nam Di võ công
không tầm thường chỉ trong nháy mắt? Chuyện này thật không có cách nào
giải thích, hơn nữa hình như sức lực còn rất lớn.
Mà càng làm cho vợ chồng An Dương vương có chút không hiểu nổi vì sao
những quan viên kia đều cho rằng con của bọn họ nhất định đánh không lại con dâu, nhất định là sợ vợ? Rõ ràng con dâu vẫn lấy phu quân là trời,
nhi tử cũng hếch mặt lên, nhìn chính là bộ dáng đại nam nhân phách lối
kia, làm sao có thể là người sợ vợ a?
Dạ tiệc kết thúc, trăng đã lên giữa trời, mọi người ra về.
Vợ chồng An Dương vương khách khí cùng đồng liêu rối rít chào nhau,
trong đó là mấy lời nói khách sáo ứng phó với mấy đại thần thường ngày
giao hảo, khuôn mặt cứng ngắc tươi cười kêu nhi tử cùng con dâu lên xe
trở về vương phủ.
Trở lại đại sảnh trong vương phủ, nha hoàn dâng trà xong liền nhẹ nhàng thối lui, nhường lại không gian cho bốn người bọn họ.
Trở lại nơi ở quen thuộc, vợ chồng An Dương vương cũng cảm thấy cả người mệt mỏi, chủ yếu là tối nay tâm tình vui vẻ, cũng đến tuổi trung niên
rồi, còn bị chuyện này kích thích, lại là đến từ đứa con trai duy nhất
cùng con dâu, khiến cho bọn bị hưng phấn hơi quá. Cho nên vào lúc này,
vừa buông lỏng tâm tình liền uể oải ngay tức khắc.
An Dương vương cùng vương phi an tĩnh uống trà, trong lúc lơ đãng ánh
mắt luôn lướt qua hai vợ chồng nhi tử. Nhi tử vẫn như cũ, không nhìn ánh mắt người khác, hắn muốn làm gì thì sẽ làm cái đó, con dâu trầm tĩnh
uống trà, tư thế ngồi đoan chính. Chỉ là, thấy nhi tử vuốt vuốt một
miếng ngọc như ý trong tay thì khóe miệng An Dương vương không khỏi co
rút. Ba cuộc tỷ thí tối nay đều thắng cả ba, hoàng đế đều có ban thưởng, mặc dù ban thưởng chỉ mang tính chất thể hiện, nhưng đây là vinh dự lớn lao, cũng rửa sạch được những ảnh hưởng xấu từ chuyện Sở Khiếu Thiên bị hoàng đế cách chức đi đất phong. Tin là từ tối nay, không còn người nào dám lôi quá khứ ra, dùng cái loại ánh mắt miệt thị "Con nhà giàu làm
phách" để đối đãi con trai hắn rồi.
An Dương vương vốn nên cảm thấy vui mừng, nhi tử đem lại mặt mũi cho
hắn, đây là chuyện chưa từng có trong quá khứ, không khỏi cảm thấy mặt
mũi có chút tươi sáng, có người nối nghiệp, lão cũng không phải lo lắng
nữa. Nhưng là, bây giờ nhìn đến hành động nhi tử đem đồ được ban tặng ra thể hiện như thế, trong lòng không nhịn được tức miệng mắng to.
Đây chính là ngự tứ vật, nhi tử khốn kiếp này không xem vào trong mắt, không sợ hoàng thượng biết sẽ tức giận sao?
Chỉ là, An Dương vương nghĩ tới hắn thật đúng là không sợ, cơn giận
không khỏi hơi kìm lại, thật là không có cách nào với hắn. Trong kinh,
con cháu họ Sở rất nhiều, vì sao hoàng thượng cố tình sủng ái con trai
hắn, thậm chí còn đem cưng chiều thành như vậy đây? Nếu là bởi vì hắn có công hộ giá lên làm vua thì cũng qua rồi, dù sao hộ giá có công cũng
không chỉ có một mình hắn, còn có những đại thần vương gia khác, nhưng
lại không thấy hoàng thượng đi tin chìu những đời sau của bọn họ? Thật
chẳng lẽ là nhìn trúng tính cách của con trai hắn? Con trai hắn gây
chuyện thị phi bên ngoài, nhưng lại không bị quyền thế làm mờ mắt, nếu
không nhiều năm như vậy, tiểu tử khốn kiếp này đã sớm ỷ được hoàng đế
sủng ái mà lập bang kết đảng ở trong triều, làm xằng làm bậy rồi, làm
gì mà bây giờ chỉ lăn lộn làm chỉ huy sứ binh mã Đông Thành?
Bên này, An Dương vương trăm mối vẫn không có cách giải, Sở Khiếu Thiên bên kia cảm giác mình không thể nhịn được nữa.
"Cha, mẹ, chúng ta là đang làm cái gì đây a?" Sở Khiếu Thiên buồn bực
hỏi, thấy trên bàn có một đĩa hột đào, tùy tiện đặt ngọc như ý lên bàn,
cầm hột đào đưa cho Liễu Hân Linh.
An Dương vương nghe tiếng vang của ngọc như ý bị đặt lên bàn, gân xanh
trên trán cũng theo âm thanh kia mà nhảy lên, đang muốn mở miệng, ngay
sau đó liền bị một động tác của con dâu dọa sợ. Chỉ thấy nàng dùng ngón
trỏ cùng ngón cái cầm cái hột đào đó, rắc rắc một tiếng, cả hột đào bể
ra, sau đó con dâu xưa nay vốn thong dong trầm tĩnh lại xuất hiện vẻ ảo
não trên mặt, cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn qua, không khỏi lộ ra một nụ cười xấu hổ, bộ dáng hình như thật ngại ngùng.
An Dương vương ngổn ngang trong gió rồi, trong lòng rốt cuộc xác định, con dâu chính là có quái lực đó a a a a a!!!!
Biểu hiện của An Dương vương phi so với An Dương vương vẫn tốt hơn
nhiều, khóe miệng chỉ là có chút cứng đờ co rút đôi chút, cuối cùng có
chút không đành mà dời mắt đi, đối với hành động của con dâu không nói
gì. An Dương vương phi cũng biết trượng phu vì sao bị hù dọa thành như
vậy, bởi vì trong lòng hắn, nữ nhân trời sanh nên nhu nhược, phụ thuộc
nam nhân mà sống, con dâu tối nay lộ ra điểm này, làm sao không khiến
cho hắn khiếp sợ? Chỉ là hắn khiếp sợ cũng không liên quan tới nàng, đó
cũng là chuyện của nhi tử.
"Tại sao lại làm nó nát vụn như thế?" Sở Khiếu Thiên mất hứng hỏi, nghĩ
đến chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều lần rồi, dùng khăn đem bã vụn
trong tay nàng lấy đi, lại lấy một hột đào khác thả vào trên tay nàng,
dặn dò: "Ta biết rõ nàng hơi sức lớn, nhưng không được cứ luôn bóp nát
như vậy, phải khống chế được mình!"
Liễu Hân Linh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không biết vì sao a, đối với loại
hạt đào này, nàng luôn không khống chế được mà trực tiếp bóp vỡ. Lúc này nàng thật cẩn thận khống chế lực, chỉ làm vỡ một nửa, còn có một nửa có thể ăn, liền đem nó đưa cho một vị thế tử gia.
Liễu Hân Linh nhìn hắn, khóe mắt liếc về phía hai người rõ ràng cứng
ngắc, đột nhiên cảm thấy có chút áy náy. Không phải áy náy chuyện nàng
giấu giếm mình có quái lực, mà là cảm thấy hành động này của Sở Khiếu
Thiên rõ ràng là muốn hù dọa vương gia —— cũng thành công hù sợ hắn,
ngược lại năng lực tiếp nhận của vương phi còn tạm được. Hành động của
Sở Khiếu Thiên muốn nàng bóp vỡ hột đào, có lẽ muốn nói cho hai người
bọn họ biết là nàng đặc biệt, hắn đã biết, muốn cho hai người không cần
bởi vì nàng giấu giếm mà tức giận, có thể cũng có chút tư vị tức giận
phát tác bên trong. Mà cử chỉ này của Sở Khiếu Thiên khiến cho nàng vừa
cảm thấy uất ức, lại cảm thấy thật xin lỗi hai người họ.
Sở Khiếu Thiên miễn cưỡng nhận lấy nửa hột đào không bị vỡ, trưng ra một vẻ mặt đại gia, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cha mẹ, "Cha mẹ, hai
người muốn ăn hột đào ăn?"
Vợ chồng An Dương vương chần chừ, đồng thời lắc đầu một cái, bọn họ vẫn
chưa phục hồi tinh thần từ chuyện này cho nên còn có chút sững sờ.
Sở Khiếu Thiên lại uống hớp trà, cảm thấy không có việc gì nữa, nói:
"Cha mẹ, nếu như không còn việc gì, con cùng Hân Linh về Ôn Tâm viện
trước, cả một ngày mệt mỏi rồi, hai người cũng đi nghỉ sớm thôi." Nói
xong, kéo Liễu Hân Linh đứng dậy.
"Đợi đã nào...!" An Dương vương vội vàng gọi hắn lại, chần chờ một chút, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Khiếu Thiên a, con. . . . . . Con hôm
nay sao lại lợi hại như vậy rồi chứ? Từ lúc con mười tuổi về sau, chúng
ta cũng chưa từng gặp con luyện võ công nữa, con luyện được bản lĩnh như vậy bao lâu rồi?"
Sở Khiếu Thiên bình thản nói: "A, cái này a, là mấy tháng trước, hoàng
thượng ban cho con một thị vệ đại nội có võ nghệ tốt nhất, con cảm thấy
để như vậy cũng lãng phí, cho nên con liền học một ít công phu quyền
cước từ hắn. Như thế nào, cha, nhi tử hôm nay không có làm người bẽ mặt
chứ?" Nói xong, trên khuôn mặt anh tuấn rốt cuộc lộ ra hài lòng giống
như trẻ con muốn được người lớn khích lệ.
Chuyện này vợ chồng An Dương vương cũng biết, dù sao trong cung ban
thưởng tới một người cũng phải được chủ nhân của vương phủ nhìn qua. Bọn họ khi đó cho là hoàng thượng cưng chiều con nhà mình, cho nên mới đưa
tới một thị vệ đại nội để bảo vệ hắn, thật không có suy nghĩ nhiều,
không nghĩ đến lại là thầy dạy võ cho hắn.
An Dương vương phi thấy nét mặt này của nhi tử, đột nhiên có chút chua
xót trong lòng. Trong lòng bà, nhi tử vẫn là tốt nhất, coi như bọn họ
cưng chiều hắn đến vô pháp vô thiên, cũng là con trai quý giá nhất của
bà, không cho phép người khác ghét bỏ tổn thương hắn. Nhưng không biết
từ lúc nào, nhi tử không hề mong đợi phụ thân quan tâm, không cần phụ
thân khen ngợi nữa, trở nên không tốt, cái gì cũng làm sai. Nhưng là,
trong lòng hắn thật ra thì vẫn là muốn phụ thân đồng tình với hắn, mà
không phải thường thường dùng một nét mặt "Chỉ tiếc rèn sắt không thành
thép" đối với hắn.
An Dương vương khóe miệng cười khích lệ biến thành thói quen mắng mỏ,
"Đắc chí cái gì! Con cho rằng học vài ngày công phu quyền cước như vậy
liền là nhất hả? Tối nay nếu không phải hoàng tử Nam Di này coi thường
mà mất cảnh giác cũng sẽ không thua như vậy! Con còn phải học nhiều a!"
Không còn cách nào khác, hắn thất vọng nhiều năm rồi, hiện tại nhất thời vẫn chưa thể tiếp nhận nhi tử cho hắn mặt mũi, trong lúc nhất thời lại
nghiêm nghị trách cứ.
Sở Khiếu Thiên có chút thất vọng, có thể nói theo thói quen đều không
thèm để ý, chỉ là thu hồi nụ cười, khóe mắt treo lên, khinh thường nói:
"Hừ, mặc dù hiện tại con học võ hơi chậm một chút, nhưng con có thể
thắng được tên hoàng tử chó má kia là dựa trên sức lực của chính bản
thân, hắn còn lâu mới có khả năng thắng được con!"
Đối với sức mạnh bản thân, Sở Khiếu Thiên cảm thấy ngoài việc thua kém
thê tử của mình ra, cực ít nam nhân trong thiên hạ có thể thắng được
hắn, dù sao một đại nam nhân ngày ngày bị ném xuống giường thế nào cũng
phải tìm kiếm chút đối sách để phản kháng, kết quả làm hắn rất vui vẻ,
hắn dùng áp bức phản áp bức, thành tích của hắn vô cùng đáng yêu, hơi
sức tăng vùn vụt.
"Chậc, vừa nói vừa lên mặt! Tiểu tử thúi!" An Dương vương chính là không ưa vẻ mặt này của hắn, không khỏi lên tiếng đả kích hắn, tránh cho hắn
quá cuồng vọng, nhận thức về mình không đúng.
"Đó là bản lĩnh chân thật của con, con lên mặt làm gì?"
"Ngươi. . . . . ."
Mắt thấy đôi phụ tử oan gia này lại muốn cãi vã, An Dương vương phi cảm
thấy nhức đầu, nói: "Được rồi được rồi, trong đêm trung thu đoàn viên
này, có cái gì hay ho mà đấu khẩu? Khiếu nhi con câm miệng, không được
phép chọc cha con tức giận. Vương gia người cũng vậy, mấy ngày nữa nhi
tử sẽ phải đi đất phong rồi, cũng không biết lúc nào thì trở lại, hai
người không thể bớt tranh cãi một chút sao?"
Nói đến đây, tâm tình An Dương vương phi vốn vẫn còn vui mừng vì nhi tử
đột nhiên trở nên bi thương, thanh âm bất tri bất giác phai nhạt xuống.
An Dương vương cũng nhớ tới chuyện này, mặc dù nhi tử tối nay lập được
công cho Đại Sở, nhưng thánh chỉ đã ban, hoàng thượng không thể nào thu
hồi lại thánh lệnh, chỉ ngóng trông hoàng thượng nể tình nhi tử lập được công mà qua một hai năm liền gọi hắn trở về. Đất phong có tốt hơn nữa
cũng không thể so với kinh thành phồn vinh thuận tiện, mà lại còn là
trung tâm quyền lực của Đại Sở, rời đi một hai năm, cũng không biết
triều đình sẽ xảy ra bao nhiêu biến hóa nữa, dù là một khắc thôi cũng
rất quan trọng rồi. Đây cũng là lý do vì sao nhiều con cháu họ Sở mong
muốn lập được công đến vậy, hy vọng có thể cầu xin hoàng thượng ban ân
điển được ở lại kinh thành.
"Được rồi, đêm đã khuya, hai đứa trở về phòng nghỉ ngơi đi." An Dương vương phi phất phất tay, vô lực nói.
Sở Khiếu Thiên vốn còn muốn nói điều gì, Liễu Hân Linh âm thầm kéo lấy
ống tay áo của hắn, đối với hai người thi lễ một cái, kéo vị thế tử
phách vương long đi ra ngoài.
Vợ chồng An Dương vương đều thấy nàng mờ mờ ám ám, nhìn nhi tử xưa nay
tánh khí nóng nảy thế nhưng lại ngoan ngoãn bị nàng kéo xuống, không
khỏi nhìn nhau cười khổ.
"Vương gia, người xem con dâu." An Dương vương phi muốn nói lại thôi.
An Dương vương liếc bà một cái, nói: "Nàng không phải nói cái gì cả, mặc dù nàng che giấu chúng ta, nhưng nàng chưa từng có tổn thương nhi tử.
Hơn nữa nàng xem hành động của nhi tử tối nay, nói lên rõ nó muốn che
chở nàng, nếu bởi vì chút chuyện này mà cùng con dâu xa cách thì thật
không đáng."
Nữ nhân đều hành xử tho cảm tính, để ý người khác, lý trí cũng không
nhịn được liền suy nghĩ nhiều hơn, An Dương vương phi cũng không ngoại
lệ, "Thiếp chỉ là cảm thấy nàng có phải quá lợi hại hay không? Thiếp lo
lắng Khiếu nhi sẽ bị nàng bắt bí. Người cũng biết bản tính Khiếu nhi
thuần túy, thích một người liền móc tim móc phổi đối với nàng thật tốt,
thiếp thấy Khiếu nhi thành thân tới nay đối với nàng luôn nhiệt tình như vậy. Hiện tại cứ cho là hoàn hảo, nếu lòng của Khiếu nhi không còn dành cho nàng, nàng sẽ nghĩ sao? Ai, khi đó còn không biết sẽ như thế nào
đây."
An Dương vương nghe được ẩn ý trong lời nói của vương phi, suy nghĩ một
chút, hắn lại cảm thấy vấn đề không lớn, "Nàng cũng nói bản tính Khiếu
Thiên thuần túy, nếu hiện tại Khiếu Thiên cưng chiều nàng như vậy, tin
tưởng con dâu cũng không phải là người tuyệt tình. Hơn nữa, ta thấy phẩm tính nàng hiền lương, cũng không phải là không thể bao dung người khác, nàng không cần phải lo lắng nhiều như vậy. Còn nữa, nam tử xưa này đều
tam thê tứ thiếp, con dâu có lợi hại hơn nữa cũng không thể phản đối,
nàng cứ an tâm đi."
Nghe hắn nói, trong lòng An Dương vương phi vô cùng không thoải mái,
cái gì gọi là "Nam tử xưa nay đều tam thê tứ thiếp"? Nếu không phải thứ
này trói buộc nữ nhân phải nghe theo, nữ nhân sẽ dễ dàng tha thứ cho
trượng phu tam thê tứ thiếp sao? Nghĩ tới đám nữ nhân đông đảo trong hậu viện này, An Dương vương phi lạnh mặt, không nói một lời, trực tiếp
đứng dậy rời khỏi đại sảnh.
"Aiz, cái người này tức cái gì a!"
An Dương vương vừa thấy bà cứ đi như vậy, trong lòng cũng tức giận, cảm
thấy bà là mẹ chồng mà toàn đem tâm trí đặt ở trong hậu viện của nhi tử, chỉ vì chút ít chuyện liền quan tâm cái này để ý cái kia, không có việc gì cũng lấy chút chuyện vặt vãnh ra nói, thật là phiền chết người. An
Dương vương kêu một tiếng, thấy vương phi cũng không quay đầu lại, chỉ
có thể giương mắt nhìn bà đi mất. Sau một lát, dưới ánh mắt quái dị của
người làm, bất đắc dĩ đuổi theo.
Tối nay là 15, phải ở cùng với chính thê, hắn là người rất nặng quy củ,
tự nhiên sẽ không bởi vì giận dỗi mà không cho thê tử mình mặt mũi. Hơn
nữa, thời gian này bởi vì phải dưỡng thương nên hắn vẫn ở Lạc Tiên viện, nếu đột nhiên không ở đó, không biết người làm sẽ nghĩ hắn thế nào.
************
Liễu Hân Linh khéo léo để cho nam nhân nào đó dắt nàng đi, mượn ánh đèn
ven đường quan sát gò má nam nhân anh tuấn. Dưới ánh đèn, gò má hắn kiên nghị, đường cong tuyệt đẹp, tựa như một bức tượng Hy Lạp, hoàn mỹ đến
mê người.
Chỉ là, có thể ánh sáng quá mơ hồ, nàng đột nhiên cảm thấy tâm tình của
nam nhân này cũng không phải rất tốt, vẻ hưng phấn qua đi, chỉ còn lại
bình thản, còn có nhàn nhạt mất mát.
Lúc này, đi qua hành lang thì Sở Khiếu Thiên đột nhiên ngừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng sáng trong trên bầu trời.
Có câu nói, 15 trăng sáng 16 trăng tròn, tiết trung thu trăng sáng thật
ra thì cũng không coi là sáng lắm, trong lòng cũng biết rõ hôm nay là
ngày đoàn viên, nhưng lắng nghe tiếng dế kêu, nhìn lên trên trời an tĩnh một vành trăng tròn treo cao, trong lòng không thể khống chế dâng lên
một loại cảm giác cô độc.
Sở Khiếu Thiên đột nhiên quay đầu lại, nghiêng đầu nhìn về phía nữ nhân
của hắn, đột nhiên trong lòng dâng lên ôn nhu cẩn thận ôm nàng vào ngực, cúi đầu hôn cánh môi mềm mại của nàng.
Thấy thế, người làm cách đó không xa đều cúi đầu.
Liễu Hân Linh nhón chân lên, đưa tay vòng qua cổ hắn, hé miệng mặc hắn
tùy ý hôn, lưỡi đối phương cực nóng dò vào miệng nàng liếm hôn một lát,
từ từ dụ dỗ để cho nàng duỗi đầu lưỡi đến trong miệng hắn, cẩn thận mút. Lặp đi lặp lại một lát, cuối cùng khi cảm thấy khó thở vì không kịp lấy hơi, hắn mới buông nàng ra.
Nàng hít thở trong ngực hắn, vùi mặt vào lòng hắn, ngửi mùi vị của hắn,
trái tim có một loại an tâm yên tĩnh chưa từng có, còn có nhu tình mật ý thoáng hiện, nghĩ sẽ bao dung người nam nhân này cả đời.
Mặc kệ là tốt hay xấu, nàng đều nguyện ý bao dung hắn hơn nữa còn muốn cùng hắn chia sẻ mọi chuyện.