Nghe được lời nói của nữ nhân Nam Di này, ánh mắt Sở Khiếu Thiên bỗng chốc
lạnh đi, nếu không phải Liễu Hân Linh đè hắn lại, tin tưởng hắn đã sớm
kích động nhảy ra mắng chửi người rồi.
Bởi vì Sở Khiếu Thiên không lên tiếng, hiện trường một mảnh an tĩnh,
loại an tĩnh này so với lúc trước hoàng tử Nam Di chỉ đích danh Sở Khiếu Thiên còn quỷ dị hơn. Dù sao, người bị võ sĩ Nam Di này điểm danh là cô nương khuê tú giống như không có võ vẽ gì a, chuyện thắng thua không
còn là vấn đề, lúc này để cho bọn họ hoài nghi người Nam Di rõ ràng là
muốn báo thù.
Mặc dù chỗ ngồi cách khá xa, nhưng đoàn người vẫn có thể thấy người Nam
Di quắc mắt nhìn chằm chằm phương hướng Sở Khiếu Thiên cùng thiếu nữ dịu dàng thanh tao lịch sự bên cạnh hắn, bộ dáng nhu nhược mảnh khảnh cùng
phong cách trầm tĩnh văn nhã này chính là tiêu biểu của nữ tử khuê các
Đại Sở, không có gì đặc biệt, tựa như quý nữ được nuông chiều trong nhà. Để cho nàng ra ứng chiến, rõ ràng là khi dễ người chứ sao.
Lần này thì mọi người không khỏi mắng thầm người Nam Di không biết xấu
hổ, vì báo thù cho hoàng tử bọn hắn mà ngay cả nữ nhân nhu nhược cũng
không bỏ qua. Có câu nói, thê nữ không có tội, nam nhân phạm sai lầm,
không để vợ con gánh chịu, càng không nên để nữ tử nhu nhược như vậy
gánh chịu chứ.
Nghĩ tới đó, mọi người không khỏi dậy lên đồng cảm với thế tử phi An
Dương vương, phải gánh họa cho trượng phu, thật sự là quá đáng thương.
Sứ thần Nam Di thấy bộ dáng thế tử phi An Dương vương thì cũng có chút
đỏ mặt, nhưng không thể không nghiêm mặt mặc cho A Y Na làm việc. A Y Na là thị vệ của hoàng tử Mộc Hợp, cũng là một trong những cơ thiếp của
hoàng tử, rất được hoàng tử tin chìu. Mà A Y Na rất trung thành với
hoàng tử, hành động lần này mặc dù là theo ý bọn họ, nhưng nàng cũng
muốn báo thù cho hoàng tử.
Khung cảnh bên trong yên tĩnh, đột nhiên có một đạo thanh âm tươi cười
vang lên: "Ai nha, vị cô nương A Y Na này có ý muốn cùng nữ tử Đại Sở
chúng ta so cầm kỳ thi họa sao? Cô nương nên biết, nữ tử Đại Sở chúng ta xưa nay đều được nuông chiều, hiền lương thục đức, đa tài đa nghệ, cầm
kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, cũng không hứng thú dùng bạo lực như nam
nhi a."
Mọi người nghe được thanh âm này, âm thầm trầm trồ khen ngợi, nhìn về
phía vừa phát ra tiếng nói, chính là Tĩnh vương ngồi cách hoàng đế không xa. Tĩnh vương mang trên mặt nụ cười so với bình thường không khác nhau là mấy, nếu là bình thường, bọn họ sẽ cảm thấy Tĩnh vương cười đến thật đáng đánh đòn, lão chính là lưu manh không đáng tin cậy, nhưng bây giờ
lại cảm thấy lão lưu manh này thật là thân thiết đáng yêu.
Cũng không phải sao, người Nam Di biết rõ tình hình Đại Sở, còn đặc biệt khiêu chiến khuê tú Đại Sở, coi là cái gì a? Làm người cũng phải biết
xấu hổ chứ? Chẳng lẽ nam nhân tỷ thí thua thì phải lấy lại danh dự từ
trên người nữ nhân sao?
A Y Na nghe được lời nói của Tĩnh vương hàm ẩn châm chọc cũng không
giận, kiêu ngạo nói: "Tĩnh vương nói thế không ổn, A Y Na tuy là nữ tử
nhưng chưa bao giờ thua nam nhi, ở nước Nam Di chúng ta, nữ tử và nam
nhân đều cùng tập võ, cùng ra chiến trường. Hơn nữa, ba cuộc tỷ thí tối
nay cũng được hoàng đế của các người đồng ý, là so tài võ nghệ, nên làm
theo quy củ, không thể bởi vì đối phương là người nào mà dừng lại! Hoặc
là, Đại Sở các người muốn lật lọng?" Nói xong, ánh mắt âm lãnh thẳng tắp nhìn về đám người Sở Khiếu Thiên.
Nghe nói như thế, nam nhân có chút nóng nảy đều sẽ chịu không nổi. Đặc
biệt là ở trong lòng người dân Đại Sở đều có suy nghĩ nước Nam Di chính
là một quốc gia mọi rợ chưa được khai hóa, trình độ văn minh hết sức
thấp, sao có thể so với lễ nghi hoàng triều Trung Nguyên? Một nha đầu
Nam Di lại dám nói Đại Sở bọn hắn lật lọng tự phản lời mình, đây rõ ràng mới chính là tác phong của Nam Di các ngươi.
Mọi người còn chưa kịp mở miệng phản bác, một lão lưu manh lại lên
tiếng: "Hả? Xem ra cô nương A Y Na chấp nhất muốn so tài như vậy, chẳng
lẽ là vì mới vừa rồi hoàng tử các ngươi bị thế tử An Dương vương đả
thương, cho nên các ngươi muốn gây phiền toái cho thế tử phi An Dương
vương? Ai nha, xem ra người Nam Di các ngươi cũng là đặc biệt không có
đạo lý, chẳng lẽ chưa từng nghe nói qua khách tùy chủ tiện (khách phải theo chủ) sao? Cô nương A Y Na nếu không tính toán thì cùng nữ tử Đại Sở chúng ta so tài lục nghệ được không?"
Lục nghệ là sáu môn cầm kỳ thi họa nữ công gia chánh, là nữ tử Đại Sở
đều cần phải có sáu loại tài nghệ này, dĩ nhiên, đây chỉ hình thức, quý
nữ có gia thế tốt trong kinh thành, chỉ cần biết cầm kỳ thi họa là đủ,
chỉ có nữ tử nhà bình thường mới phải học cả nữ công gia chánh. Mọi
người đều biết, bởi vì điều kiện đặc thù của nước Nam Di, khiến cho
người Nam Di thượng võ, tính khí hung hãn, là nữ tử cũng không thua
thiệt, không bị giới hạn nơi khuê phòng, nữ tử không cần phải học cầm kỳ thi họa các loại. Tĩnh vương đây không phải là cười nhạo giáo dục của
nước Nam Di đối với nữ tử chứ?
Vì vậy thanh âm này của Tĩnh vương vừa dứt, trong đám quan viên đột
nhiên có một người nhịn không được liền bật cười ra tiếng, sau đó giống
như lan truyền, đám quan viên còn lại cũng cười to ồn ào cả lên, cười
đến nỗi mấy tên sứ thần Nam Di mặt đỏ tới mang tai, đứng ngồi không yên.
"Ngươi. . . . . ." A Y Na rốt cuộc vẫn không nhịn được, tức giận muốn nói một gì đó liền bị A Mộc Nạp giữ chặt.
Hôm nay mặt mũi của nước Nam Di cũng mất hết, trong lòng A Mộc Nạp biết
hiện tại còn dây dưa nữa sẽ chỉ làm chuyện cười cho Đại Sở, đang muốn
mượn cớ bỏ qua trận tỷ thí thứ ba thì ai ngờ, hoàng đế Đại Sở cuối cùng
cũng mở miệng.
"Tĩnh vương, sứ thần Nam Di không quản ngại xa xôi tới đây, không nên vô lễ." Thanh âm Sùng Đức hoàng đế mặc dù rất nhẹ, nhưng cũng kèm theo uy
nghiêm của bậc đế vương, hắn vừa mở miệng, tiếng cười lập tức ngừng lại
"Tuy là khách tùy chủ tiện, nhưng Đại Sở từ trước đến giờ cùng Nam Di
quan hệ rất tốt, vả lại lúc trước trẫm đã nói qua, phải so hết ba cuộc
tỷ thí hết mới thôi. Thế tử phi An Dương vương, ngươi có bằng lòng tiếp
nhận khiêu chiến của cô nương A Y Na không?"
"Hoàng thượng!" Sở Khiếu Thiên cùng An Dương vương đồng thời lên tiếng.
Sở Khiếu Thiên bất mãn, cảm thấy nữ nhân nước Nam Di này thật không biết trời đất là gì, lại dám có chủ ý đánh vợ hắn, khiến lửa giận của hắn
dâng cao, thật hối hận mình mới vừa rồi xuống tay quá nhẹ, nên trực tiếp phế đi tên hoàng tử Nam Di kia. Mà An Dương vương âm thầm lo lắng con
dâu sẽ bị thương, cũng không muốn cho con dâu chấp nhận khiêu chiến, lên đài tỷ thí cùng người Nam Di.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Liễu Hân Linh, Liễu Hân Linh vẻ
mặt trấn định, chỉ là nâng lên đôi mắt long lanh nhìn về phía nữ nhân
Nam Di đối diện, thanh âm dịu dàng nhu hòa nói: "Hoàng thượng, thần nữ
tiếp nhận."
Sở Khiếu Thiên vừa nghe, trợn to hai mắt, trong lòng tức giận. Nhưng hắn lại bị một ngón tay nhẹ nhàng nhấn trên đùi hắn, nhất thời không thể
động đậy, tính khí dữ dội cũng bớt đi mấy phần. Sở Khiếu Thiên lần nữa
khóc ròng trong lòng, quái lực thật đáng ghét aaa.
Thái độ thản nhiên của Liễu Hân Linh làm cho các quan viên lau mắt mà
nhìn, nhất thời dâng lên một cỗ kính nể. Biết rõ thất bại, nhưng đối mặt với người Nam Di gây sự, nữ tử Đại Sở chúng ta cũng không sợ hãi mà lui về phía sau, giỏi lắm!
Liễu Hân Linh an ủi siết chặt tay Sở Khiếu Thiên, để cho hắn không cần
phải lo lắng, rồi hướng sang vợ chồng An Dương vương nhẹ nhàng gật đầu,
sau đó cùng cung nữ đi đến cung điện lân cận thay quần áo.
Cung nữ này đem một bộ y phục cưỡi ngựa của nữ tử Đại Sở đưa cho nàng, y phục này khá đơn giản, cho nên cử động rất thoải mái, khi đánh nhau
cũng sẽ không bị trở ngại.
Đợi nàng thay xong quần áo, cung nữ này thừa dịp không có người chú ý,
nhỏ giọng nói: "Thế tử phi, đây là thuốc Quý đại nhân sai nô tỳ giao cho ngài, Quý đại nhân nghe nói người Nam Di xưa nay hiếu chiến hung ác, vì để phòng ngừa ngài sẽ bị thương nên dặn dò ngài để nó bên người, vật
này có thể làm võ lực của người Nam Di bị suy yếu rất nhiều."
Liễu Hân Linh chỉ nhìn nàng ta, cũng không cầm lấy.
Cung nữ này có chút gấp gáp, liên tục nhìn bên ngoài, giống như sợ có
người phát hiện. Nghe được người bên ngoài thúc giục thì đem vật nhét
vào tay Liễu Hân Linh, sau đó khéo léo lui sang một bên để cho nàng đi
ra ngoài. Liễu Hân Linh liếc một cái, là một chiếc hà bao nhỏ được làm
tinh xảo, chất lượng không tệ, vừa nhìn đã biết nó từ đâu tới. Liễu Hân
Linh âm thầm cười lạnh, muốn hãm hại người cũng không cần phải làm như
vậy chứ, chẳng lẽ chủ sự sau lưng không biết Quý Uyên Từ thần kinh này
mặc dù là thái y, nhưng tiêu xài rất hoang phí, căn bản nhà hắn chỉ có
bốn bức tường thôi sao? Loại hà bao tinh này hắn lấy đâu ra?
Liễu Hân Linh nghĩ tới lúc trước Quý Uyên Từ có đem đến hai cái hà bao
đường may xiên xiên xẹo xẹo, khiến người làm nữ nhân như nàng cũng phải
xấu hổ, nghe nói đó là do nữ đầu bếp của nhà hắn giúp hắn làm, cái này
mới chính là hình tượng của Quý Uyên Từ.
Liễu Hân Linh trên mặt vẫn trầm tĩnh như cũ, thừa dịp cung nữ này không
chú ý thì tiện tay đem cái hà bao vứt vào trong không gian trữ vật. Chờ
sau khi cuộc tranh tài kết thúc, đem cho Quý Uyên Từ xem một chút đây là thuốc gì.
Lúc nàng đi ra đã thấy A Y Na đang chọn lựa binh khí, thấy nàng ra
ngoài, A Y Na lạnh lùng quét tới một cái, trong mắt có khinh miệt cùng
oán độc, sau đó chọn một trường tiên đen nhánh. Liễu Hân Linh dịu dàng
cười, không nhìn ánh mắt không đành lòng của mọi người, ung dung đi tới, trực tiếp cầm lấy một cây trường côn.
Thấy Liễu Hân Linh trực tiếp giơ lên một cây trường côn không phù hợp
hình tượng, mọi người đều che mặt kích động. Trong đống binh khí này
cũng có kiếm và trường tiên rất thích hợp cho nữ tử sử dụng, vì sao nàng lại chọn cây gậy đây? Thấy nàng cầm cây gậy ở trong tay, thật rối rắm
trong lòng a! Đặc biệt là kết hợp với bộ dáng dịu dàng văn nhã kia, càng thêm không ổn.
Lúc này, một đạo thanh âm kích động vang lên: "Biểu tẩu, cố gắng lên!"
Tạ Cẩm Lan rốt cuộc không để ý mẫu thân cảnh cáo, nhảy dựng lên cổ vũ
Liễu Hân Linh. Đặc biệt khi thấy Liễu Hân Linh cầm cây trường côn dài
hai thước thì khuôn mặt xinh đẹp nhỏ bé của tiểu chính thái đều đỏ lên,
bộ dáng kích động hận không được xông lên ôm lấy nàng. Thấy bộ dáng Tạ
Cẩm Lan, Sở Khiếu Thiên không nhịn được trừng mắt liếc cu cậu một cái.
"Cẩm nhi, ngồi xuống!" Tạ Thiên Nhan có chút ngượng ngùng bắt đệ đệ ngồi xuống, hơi lo lắng nhìn Liễu Hân Linh đi lên đài.
Có thể nói, lo lắng của Tạ Thiên Nhan và mọi người, so với mới vừa rồi
đối với Sở Khiếu Thiên ứng chiến còn rối rắm hơn, đối với thế tử phi An
Dương vương, trong lòng mọi người đều sụt sịt cảm khái, không đành lòng
nhìn kết quả cuối cùng. Hơn nữa, đoán chừng cũng là mấy trăm năm rồi ở
Đại Sở lần đầu tiên mới có nữ nhân tham gia tranh tài võ thuật ở một
cuộc tỷ thí công khai như vậy, mà bọn họ lại cảm thấy rối rắm.
Nghĩ tới, mọi người lại không nhịn được nhìn về phía vị hoàng đế uy nghi sắc mặt lạnh nhạt như cũ, còn có vợ chồng An Dương vương vẻ mặt lo
lắng, cuối cùng là Sở Khiếu Thiên mặt đen lại. Bọn họ đều cho rằng Sở
Khiếu Thiên là sợ thê tử mình thua, ai ngờ được rằng Sở Khiếu Thiên
không cách nào chịu được những thứ Nam Di ghê tởm kia lại dám có chủ ý
đánh tới nữ nhân của hắn, thật là đáng chết!
Mặc kệ người ở dưới đài có ý kiến gì, hai nữ nhân trên đài vẫn đang giằng co.
A Y Na mặc dù xem thường bộ dáng yếu đuối của nữ nhân Đại Sở, nhưng cũng cẩn thận hơn mấy phần, hoàng tử phân phó nàng nhất định phải làm thế tử phi An Dương vương bị thương, không cho phép nàng được phạm sai lầm dù
chỉ nửa phần.
Mà Liễu Hân Linh tâm tình nhẹ nhõm hơn nhiều, nàng chống cây trường côn
so với nàng cao hơn rất nhiều ở trên đài, khuôn mặt dịu dàng, ánh mắt
nhu hòa, thấy thế nào cũng không giống là muốn so tài với người.
"Tranh tài bắt đầu!"
Thanh âm thái giám trên đài lanh lảnh rơi xuống, trường tiên trong tay A Y Na quét đất quăng tới đây, gõ thẳng vào mặt. Liễu Hân Linh nghiêng
người không để roi này đánh trúng mình, kết quả khiến cái roi kia dây
dưa đến trường côn trước người nàng.
Theo như ý muốn của A Y Na, nàng ta muốn ở cuộc tranh tài này từ từ hành hạ thế tử phi An Dương vương, giống như mới vừa rồi thế tử An Dương
vương làm với hoàng tử bọn họ. Cho nên vừa ra trận, nàng ta đã dùng roi
cuốn lấy vũ khí của đối phương. Hơn nữa theo nhãn lực của nàng ta, bước
chân của thế tử phi An Dương vương đều đều, vừa nhìn liền biết đó là nữ
tử yếu đuối không có võ công, tất nhiên không phải là đối thủ của nàng
ta. Vì vậy, roi của nàng ta đánh ra thì cũng chỉ dùng năm phần sức so
với bình thường.
Quả nhiên, một chiêu đắc thủ, roi cuốn lấy trường côn, A Y Na cười lạnh, đang muốn đánh bay trường côn thì lại đột nhiên phát hiện, nàng ta
không cách nào nhúc nhích, roi giống như quấn vào một khối núi lớn, có
hung hãn hơn cũng không nhúc nhích được chút nào.
Người bên dưới cũng tràn đầy cảm giác khẩn trương, thấy A Y Na quất ra
roi này đến roi khác, tâm cũng treo đến cổ họng. Chỉ là, thấy roi này
chỉ quấn ở trên trường côn không thương tổn người, mới an tâm chút ít.
Vậy mà, thế tử phi An Dương vương hết sức nhu nhược theo nhận định của
bọn họ chẳng những không có né tránh, ngược lại còn lớn mật dùng tay
không kéo cái trường tiên kia, sau đó nhẹ nhàng kéo tới, A Y Na không
phòng bị, thậm chí ngay cả người cùng roi cũng trực tiếp bị kéo té sấp
về phía trước.
Ô, không phải là cô nương Nam Di này quá không cẩn thận rồi chứ?
Mọi người đều ôm cái ý nghĩ này, trực giác cho rằng là A Y Na quá tự phụ cho nên mới trúng kế, bị một cô nương yếu đuối kéo roi quật ngã, có mất thể diện hay không chứ? Chẳng lẽ bản lĩnh của võ sĩ Nam Di chỉ có thế
thôi sao?
A Y Na bối rối rơi xuống, chỉ là phản ứng của nàng ta rất nhanh, trực
tiếp bỏ cái roi kia, lộn một cái nhảy đứng dậy, nhìn về phía thân hình
đối thủ không nhúc nhích chút nào thì mắt tóe lửa.
Liễu Hân Linh rất bình tĩnh, không nhìn đến ánh mắt hận không ăn được
thịt người của nữ nhân đối diện, cái roi kia bị nàng tiện tay vứt xuống
đài, sau đó nhìn về phía võ sĩ Nam Di đã đứng lên, trong lòng suy nghĩ
nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh. Phản ứng mới vừa rồi của A Y Na
khiến nàng hiểu được phản ứng và tốc độ của A Y Na đều không thấp, nếu
đánh tay đôi, hơi sức nàng có lớn hơn nữa cũng sẽ bị đả thương.
Nghĩ như vậy, Liễu Hân Linh nắm trường côn quất vào A Y Na đang nhào tới.
Vậy mà, nàng không ra sức hơn nữa tốc độ cũng không nhanh, lần này, A Y
Na nhanh chóng tránh được. Rất nhanh, A Y Na đã lấn đến gần, mắt mở thật to, sắc mặt hết sức kinh người, khóe miệng hiện lên nụ cười khinh miệt
lại lạnh lẽo, sát ý trong con ngươi làm cho lòng người rung động.
Liễu Hân Linh nheo mắt lại, ngươi dám tới đây ta cũng không khách khí.
A Y Na trực tiếp nhào tới người nàng, đôi tay siết chặt cổ áo của nàng,
muốn làm cho nàng khó thở. Liễu Hân Linh thầm hận thân thể nhu nhược của chính mình, cắn răng nhịn, trực tiếp vung một quyền đánh vào trên ngực A Y Na.
A Y Na vốn không có để quả đấm đó vào trong mắt, nhưng khi cả người bay
ra ngoài rồi, nàng ta vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cho đến
khi ngã xuống lôi đai bên kia, mới phát hiện ngực đau đến nỗi giống như
bị lửa thiêu, cổ họng ngòn ngọt, phun một búng máu ra ngoài, sau đó là
ho kịch liệt, đau đến nỗi nàng ta không cách nào nhúc nhích được, chỉ
cảm thấy xương ngực đều bị gãy hết.
Liễu Hân Linh đứng lên, không cho A Y Na thời gian phản ứng, trực tiếp
một gậy nhấc A Y Na lên quét ra ngoài. A Y Na giống như diều đứt dây, cả người bay xuống khỏi lôi đài, lúc rơi trên mặt đất phát ra một tiếng
vang thật lớn.
Mọi người ngây ngốc nhìn thiếu nữ cầm trường côn trong tay, nụ cười dịu
dàng, từ lúc bắt đầu tranh tài cho đến lúc kết thúc không tới một phút,
đối thủ không biết tại sao lại rớt xuống lôi đài rồi, hơn nữa còn đại
thắng? Đây được coi là cái gì a? Sự tương phản này cũng quá lớn rồi,
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"A, biểu tẩu thắng rồi."
Tạ Cẩm Lan không nhìn không khí quỷ dị lúc này, vui mừng nhảy lên.
Mà một tiếng hoan hô này của Tạ Cẩm Lan cũng làm cho không khí ở đây sốn lại, phá vỡ ngu ngốc trì trệ của mọi người, bọn họ đều rất vui mừng,
không khỏi dùng một loại ánh mắt thẩm định quan sát thiếu nữ dịu dàng
trên đài đang mỉm cười yếu ớt, mảnh khảnh nhu nhược như cũ, bước chân
nhẹ nhàng. Họ không khỏi hoài nghi, cuộc tỷ thí mới vừa rồi chẳng lẽ còn có nguyên do nào khác sao?
Sở Khiếu Thiên cũng nhìn thiếu nữ trên đài, vẻ mặt kiêu ngạo. Quả nhiên, đối mặt với lực lượng mạnh mẽ thì thần mã cũng thành mây bay a. Hơn nữa nhìn nàng gọn gàng linh hoạt trực tiếp đem người đánh bay làm tâm tình
của hắn thật tốt.
Lúc này, hai thị nữ Nam Di đã qua đỡ A Y Na dậy, thấy sắc mặt thất bại
của nàng ta, còn có vết máu bên môi, không khỏi nóng nảy mà kiểm tra vết thương, nói một loạt tiếng Nam Di, giống như muốn nói tình huống hiện
tại cho sứ thần Nam Di nghe. Mà sứ thần Nam Di nghe được lời nói của hai người thị nữ, sắc mặt cũng nặng nề, sau đó lại hỏi mấy câu, A Y Na nhịn đau trả lời.
Thấy cử động của người Nam Di, quan viên tại chỗ cũng không nhịn được mà nhìn bọn họ, muốn biết bọn họ đang giở trò quỷ gì.
Lúc này, A Mộc Nạp đi ra, chào một cái rồi nói ra: "Hoàng thượng, A Y Na bị thương rất nặng, nàng hoài nghi thế tử phi An Dương vương dùng thuốc với nàng."
Giọng điệu A Mộc Nạp cứng rắn, Sở Khiếu Thiên vỗ trán: "Càn rỡ!" Mắt hắn tràn đầy sát khí nhìn mấy người Nam Di chung quanh, thanh âm cũng âm
trầm mấy phần, "Thua chính là thua, cần gì kiếm cớ? Người Nam Di các
ngươi là loại tiểu nhân, đánh không lại, dám nói thế tử phi của bản thế
tử dùng thuốc, mắt các ngươi bị mù hay sao?"
Liễu Hân Linh âm thầm cau mày, lúc này đã hiểu hành động lúc trước của
cung nữ đưa thuốc cho nàng có liên quan tới người Nam Di. Chỉ là, nàng
không tin tay của người Nam Di có thể duỗi dài như vậy, tất nhiên là có
người lén lút giúp người Nam Di, để bọn họ ở đấu trường bị thua hết hoặc là bị thương.
"Ai nha, nếu hoài nghi, xin thái y tới nghiệm thương không phải là được
rồi sao?" Tĩnh vương lên tiếng nói "Cũng có thể mời đại phu Nam Di các
ngươi tới xem cho cô nương A Y Na một chút, tránh cho các ngươi nghi
thần nghi quỷ."
Tĩnh vương nói hết sức không khách khí, khiến cho sứ thần nước Nam Di
mặt đỏ lên, nhưng không thể phản bác. Bọn họ hiện tại hi vọng lời nói A Y Na là chính xác, nếu không lần này thật đúng là cưỡi hổ khó xuống rồi.
Thật ra thì bọn họ cũng không tin tưởng thiếu nữ xem ra nhu nhược vô hại như vậy lại có thể thắng được A Y Na, A Y Na ở nước Nam Di là võ sĩ số
một, nam nhân cũng rất ít thắng được nàng, nữ nhân Đại Sở yếu đuối như
vậy làm sao có thể thắng được?