Bởi vì Sở Khiếu Thiên bỏ đá xuống giếng khiến Lộ Văn Tổ hận Sở Khiếu Thiên
thấu xương, cho dù nằm mơ cũng muốn trả thù Sở Khiếu Thiên. Ngay lúc hắn đang nằm ở trên giường dưỡng thương quá nhàm chán không nhịn được liền
nảy ra mưu đồ đi trả thù Sở Khiếu Thiên thì lại không nghĩ sẽ nghe được
Sở Khiếu Thiên tự tìm phiền toái đi đánh nhau với hoàng tử một nước, còn bị hoàng thượng cách chức đi đất phong của An Dương vương, làm cho tâm
tình hắn thật sự là sảng khoái vô cùng, có cảm giác rốt cuộc cũng được
sung sướng nở mày nở mặt.
Nhưng tâm tình của hắn đang tốt đẹp thì lại gặp Sở Khiếu Thiên nên bị phá hư.
Lộ Văn Tổ miễn cưỡng nén giận trong lòng, vẻ bên ngoài thì cười nhưng
trong lòng không cười mà nói: "Nghe nói qua trung thu, thế tử An Dương
vương sẽ phải lên đường đi Khai Dương thành rồi, Lô mỗ ở chỗ này chúc
mừng người. Ai nha, còn nữa, một lát nữa vào bữa tiệc, sứ thần nước Nam
Di cũng sẽ đến cùng dự yến, đến lúc đó nếu bọn họ muốn vui chơi cái gì,
thế tử An Dương vương phải cố gắng một chút, đừng để Đại Sở chúng ta mất thể diện a!"
Sở Khiếu Thiên liếc xéo hắn, lười phải phản kích nói: "Nếu ngươi thật
hâm mộ như lời ngươi nói, bản thế tử có thể rộng rãi cho ngươi cơ hội ra sân trợ giúp. Chỉ là thật đáng tiếc, ngươi lại là tiểu nhân vật chưa
được phong tước cũng lại không có chức quan gì, lại không được người
khác chú ý đến mức khổ não. Mà hoàng thượng thiết yến trung thu, lấy
thân phận Lộ Tam thiếu gia của ngươi, nội ứng Quỳnh Lâm uyển làm sao sắp xếp chỗ ngồi cho ngươi a? Ngươi ở lại sẽ có chỗ ngồi sao? Không phải là cha ngươi thấy ngươi đáng thương, bố thí góc bên cạnh cho ngươi ngồi
chứ?"
". . . . . ."
Sắc mặt của Lộ Văn Tổ hết xanh lại đỏ, nín hơi nghẹn lại trong ngực
thiếu chút nữa tích tụ thành nội thương. Sở Khiếu Thiên nói không sai,
hắn hiện tại không có phẩm không có tước, quả thật không có tư cách tham gia đêm yến trung thu ở Quỳnh Lâm uyển, đây là hắn khẩn cầu cha hắn cho hắn cơ hội này. Mà hắn mặt dày đi theo đến đây cũng là bởi vì nghe được tin đồn, biết người Nam Di trong yến tiệc trung thu đêm nay có thể sẽ
vì báo thù cho hoàng tử của mình mà gây phiền phức cho Sở Khiếu Thiên,
mà hắn muốn nhìn Sở Khiếu Thiên bị xui xẻo nên mới tới.
Nghĩ đến chỗ này, Lộ Văn Tổ cũng không so đo lời nói của Sở Khiếu Thiên
nữa, cố làm ra vẻ hào phóng nói: "Đa tạ thế tử An Dương vương quan tâm,
chẳng qua ta cảm thấy ngài nên tự quan tâm chính mình thì hơn." Nói
xong, Lộ Văn Tổ liếc mắt nhìn tới thiếu nữ bên cạnh Sở Khiếu Thiên, hơi
lộ ra nụ cười lạnh.
Trong mắt đám người Lộ Văn Tổ cũng như mọi người trong kinh thành, Sở
Khiếu Thiên chỉ là một công tử nhà giàu vô dụng, căn bản không đáng nhắc tới. Mà Sở Khiếu Thiên có thể lớn lối đến không một chút kiêng kỵ như
thế, cũng chỉ là bởi vì được hoàng đế dung túng, cộng thêm thị vệ bên
cạnh hắn cũng có chút lợi hại, nếu là đơn độc chiến đấu, hắn tuyệt đối
sẽ bị người khác đả thương. Trong lòng mọi người, Sở Khiếu Thiên ngày đó có thể đánh được hoàng tử nước Nam Di cũng là do hắn đánh lén, lại được mấy thuộc hạ bên cạnh giúp đỡ, nếu không đường đường một hoàng tử Nam
Di làm sao lại dễ dàng để cho hắn đánh bị thương a?
Cho nên, yến tiệc trung thu tối nay, nếu người Nam Di muốn khiêu chiến
hắn, mọi người đều cảm thấy chuyện này không hoang tưởng chút nào. Nghĩ
đến việc Sở Khiếu Thiên sắp sửa gặp bi thống trong các trận tỷ thí khiến trong lòng bọn họ cảm thấy thật sung sướng.
"Ngu ngốc!" Sở Khiếu Thiên rất rõ ràng mà tỏ vẻ khi dễ, sau đó cảm thấy
đối diện với loại người này thật sự là quá nhàm chán, trực tiếp vẩy vẩy
tay áo, giống như phủi đi bụi bẩn bám vào, sau đó mang theo Liễu Hân
Linh cùng hai thị vệ đi tới Quỳnh Lâm uyển.
Liễu Hân Linh theo Sở Khiếu Thiên đi ngang qua những người kia, không
khỏi quét mắt một cái, sau đó có chút ngoài ý muốn mà bắt gặp một đôi
mắt lộ ra chút lo lắng, không khỏi nhíu mày. Hẳn là Sở Quân Huyền? Còn
đối phương thấy nàng nhìn mình, giữa hai hàng lông mày tối tăm hơi sáng
lên, cũng rất khách khí đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt.
Liễu Hân Linh cảm thấy Sở Quân Huyền này cũng thật có ý tứ, lần đầu tiên thấy hắn thì hắn đang bị Sở Khiếu Thiên đánh, sưng mặt sưng mũi, giữa
hai lông mày tối tăm vẫn làm cho người ta cảm thấy đây là một người hết
sức âm trầm vặn vẹo. Qua mấy lần tiếp xúc, phát hiện người này thật ra
thì chỉ là có chút âm trầm, nhưng tính cách cũng tương đối đơn thuần.
Tĩnh vương phủ nuôi dưỡng con cái mặc dù có chút không biết điều nhưng
cũng không đến nỗi hư hỏng. Sở Tích U cũng đã nói, người tam ca này của
nàng lúc làm việc có đôi khi thô lỗ một chút nhưng chung quy không phải
là người xấu.
Đám người Lộ Văn Tổ âm trầm nhìn bóng dáng Sở Khiếu Thiên rời đi, sau đó cau mặt cau mày gọi một người thị vệ tới, nhỏ giọng giao phó mấy câu,
liền để cho hắn rời đi. Nhìn phương hướng thị vệ rời khỏi, ánh mắt ác
độc của Lộ Văn Tổ chợt lóe lên.
"Lộ huynh, sai hắn đi làm việc gì à?" Sở Quân Huyền thu hồi tầm mắt, vừa vặn thấy hành động của Lộ Văn Tổ, không khỏi tò mò hỏi.
Lộ Văn Tổ cười cười, mặt không đổi sắc nói: "Không có gì, chỉ là đột
nhiên nhớ ra có chuyện cần hắn đi làm. Đúng rồi, Quân Huyền a, ta nghe
nói tiệc trung thu tối nay, người Nam Di vì báo thù cho hoàng tử bọn họ, đoán chừng sẽ có hành động gì đó, có thể thế tử phi An Dương vương sẽ
phải chịu liên lụy. Thật là đáng thương, ai bảo nàng gả cho thế tử An
Dương vương, chỉ có thể chịu vất vả vì hắn rồi."
Nghe hắn nói, Sở Quân Huyền trong lòng càng lo lắng hơn. Hắn mặc dù
biết thế tử phi An Dương vương có một loại quái lực mà nam nhân khó có
thể so sánh, nhưng nghe nói người Nam Di đều thượng võ, vả lại nữ tử Nam Di không giống như nữ tử Đại Sở được chăm sóc kỹ càng trong khuê phòng, bản lĩnh lại khá lớn, nữ tử khuê tú Đại Sở bình thường làm sao có thể
đối phó, cho dù có quái lực lớn hơn nữa, nếu tốc độ theo không kịp, cũng vô ích không phải sao? Hơn nữa, nhìn bộ dáng của thế tử phi An Dương
vương, nghe nói là thân thể yếu đuối nhiều bệnh, cũng không biết có thể
bị thương hay không?
Sở Quân Huyền bên này không khỏi lo lắng, bên kia, Sở Khiếu Thiên cùng
Hân Linh mới vừa vào Quỳnh Lâm uyển, liền nhìn thấy trong đình viện bữa
tiệc đã có khá nhiều quan viên ngồi đúng vị trí của mình.
Thấy bọn họ mới đến, các quan viên không khỏi nhìn Sở Khiếu Thiên thêm
vài lần. Không có biện pháp, vị này lại một lần nữa nổi danh ở trong
kinh thành, hơn nữa lại lấy một loại phương thức hết sức mất thể diện để được nổi tiếng ——cho dù là người dạn dĩ cũng sẽ không có đầu óc mà đi
đánh hoàng tử nước khác ngoài đường như vậy, dù là đối phương làm chuyện gì không đúng, cũng có thể đi tìm chứng cớ nha, người nào sẽ giống như
hắn không nói hai lời liền trực tiếp tới đánh. Vậy không phải là tên ngu ngốc lớn mật ư! Kết quả còn không phải bị hoàng đế cách chức đến đất
phong hay sao?
Dĩ nhiên, những chuyện hoàng tử nước Nam Di đã làm cũng được công bố, ấn tượng Đại Sở đối với hắn cũng đã rớt xuống tận đáy cốc, trong lòng rất
không hoan nghênh vị hoàng tử này. Chỉ là hắn đứng đầu sứ thần đi Đại Sở lần này, lại là hoàng tử, chuyện này thật đúng là rất khó xử lí. Sùng
Đức hoàng đế trên mặt mặc dù không nói gì, nhưng đã viết một lá thư báo
cho quốc chủ Nam Di chuyện này, tin tưởng quốc chủ Nam Di vì hạ lửa giận của Đại Sở, chờ Lục vương tử sau khi về nước, sẽ phải có hình phạt
thích đáng.
Nhìn thấy bọn họ đến, một cung nữ tiến lên hành lễ, liền muốn dẫn bọn họ đến chỗ ngồi của mình thì Quý Uyên Từ không biết từ nơi nào nhảy ra,
sai cung nữ này lui xuống, sau đó đưa lưng về phía tầm mắt của mọi
người, đem hai cái hà bao đưa cho hai người.
Sở Khiếu Thiên trực tiếp cầm cả hai cái hà bao, sắc mặt không tốt hỏi,
"Tiểu tử ngươi có ý tứ gì? Lại dám đưa hà bao cho nương tử ta ngay trước mặt bản thế tử? Muốn ta đánh ngươi sao?"
Quý Uyên Từ cũng biết tính khí Sở Khiếu Thiên, thấy vị thế tử gia này
ghen, lập tức giải thích: "Sở huynh, huynh hiểu lầm, trong túi này là
thuốc ta chuẩn bị, không màu không mùi, người nào ngửi được hành động sẽ có chút ngưng trệ. Hai người yên tâm, thuốc này rất an toàn, sẽ không
bị người khác phát giác, người nào ngửi được chỉ cho là thân thể mình
khó chịu thôi, sẽ không có suy nghĩ khác. Còn nữa, đây là thuốc giải,
hai người ăn trước một viên, cho dù có hít phải thuốc cũng không sao."
Sở Khiếu Thiên vừa nghe, cảm thấy đây là đồ tốt, ngay lập tức đem tất cả đưa cho Liễu Hân Linh, nghiêm túc nói: "Nương tử, nàng giữ lại để sử
dụng đi."
"Chàng không dùng sao?" Quý Uyên Từ cùng Hân Linh nhìn hắn.
Sở Khiếu Thiên vẻ mặt bình tĩnh, ngạo nghễ nói: "Yên tâm, bản thế tử không sợ bọn chúng."
Liễu Hân Linh đột nhiên cảm thấy nam nhân đáng chết này thật đẹp trai,
nhìn bộ dáng như có tính toán của hắn khiến nàng không khỏi tin tưởng
hắn.
Thấy Sở Khiếu Thiên không nhận thuốc của mình, Quý Uyên Từ lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, nhưng cũng không miễn cưỡng.
**********
Màn đêm buông xuống, ánh đèn bốn phía Quỳnh Lâm uyển được đốt lên, giữa
không trung là một dãy đèn lồng màu đỏ, vô cùng có không khí trung thu.
Giờ dậu tới, yến tiệc bắt đầu.
Sùng Đức hoàng đế ngồi trên chỗ của mình, một thân hoàng bào sáng chói,
trước ngực thêu rồng, phong cách trầm ổn mà uy nghi. Bên phải hoàng đế
là thái hậu nương nương mặc y phục đỏ sậm, bên trái là Triệu hoàng hậu,
dưới Triệu hoàng hậu là các phi tần đều búi tóc hoa mỹ, mang đồ trang
sức hoàng kim, hết sức xa hoa tôn quý.
Bởi vì Sở Khiếu Thiên chỉ là thế tử vương phủ, mặc dù là chỉ huy sứ binh mã ngũ thành, nhưng chức quan không lớn, cho nên chỗ ngồi cách hoàng đế cũng mất vài cái bàn. Mà rất khéo chính là, đối diện với bọn hắn lại là sứ thần Nam Di, trong đó hoàng tử Nam Di kia bị Sở Khiếu Thiên đả
thương đúng lúc nhìn về phía Sở Khiếu Thiên, từ khi hắn bắt đầu ngồi vào vị trí, đều dùng một loại ánh mắt âm trầm oán hận nhìn chằm chằm Sở
Khiếu Thiên.
Có lẽ ánh mắt oán hận của vương tử Nam Di quá cường liệt, ngay cả Liễu
Hân Linh không cần để ý cũng nhận ra ánh mắt đó, không khỏi len lén quan sát vị hoàng tử Nam Di này.
Hoàng tử Nam Di vóc người cao lớn, mặt chữ quốc, xem ra tương đối chánh
khí, chỉ là bởi vì ánh mắt quá mức ác độc nên phá hư phần chánh khí này. Hơn nữa, khiến Liễu Hân Linh có chút không thể tiếp nhận chính là, vị
hoàng tử nước Nam Di này có đánh phấn trắng trên mặt, mặc dù có lẽ là vì che giấu dấu vết bị đánh trên mặt—— người cổ đại bình thường đều có
thói quen này, tất cả mọi người đều dùng nên tập mãi thành thói quen,
nhưng bộ dáng dở dở ương ương này khiến cho nàng có chút đau đầu ——
ngươi có thể tiếp nhận một người dáng dấp rất nam nhân mà thoa phấn
trắng ở trên mặt sao? Ít nhất nàng không thể tiếp nhận, thoạt nhìn liền
giống nhân yêu vậy, thật là quỷ dị!
Liễu Hân Linh vội vàng thu hồi tầm mắt, không muốn nhìn, tránh cho mắt bị thương.
Liễu Hân Linh nghĩ, nếu Sở Khiếu Thiên dám bôi phấn trắng lên mặt, nàng tuyệt đối sẽ một quyền đánh bay hắn.
Đối với ánh mắt phẫn hận của vương tử Nam Di kia, Sở Khiếu Thiên bày ra
thái độ hời hợt, ăn ăn uống uống còn thuận tiện chăm sóc khẩu vị của
nương tử hắn, còn muốn đem một ly rượu quế hoa tới trước mặt Liễu Hân
Linh. Liễu Hân Linh ngửi thấy được mùi rượu, nghĩ đến không biết người
Nam Di sẽ có hành động gì, liền lắc đầu cự tuyệt. Sở Khiếu Thiên cho là
nàng không thích uống rượu, cũng không miễn cưỡng.
Bữa tiệc bắt đầu, Sùng Đức hoàng đế đầu tiên là nâng chén nói vài câu
rồi lấy rượu khao hạ thần cùng hoan nghênh sứ thần Nam Di đến Đại Sở, hi vọng hai nước hòa bình hữu nghị, mọi người cũng rất có ánh mắt nâng
chén nói tạ ơn, khiến cho bầu không khí lúc này rất hòa thuận mỹ mãn.
Chờ sau khi chủ khách hiến rượu hành lễ, Hoàng đế cũng tuyên bố bữa tiệc bắt đầu. Ngay kh thanh âm hắn vừa dứt, mấy chục vũ cơ hoàng cung nhạc
sư cung đình bắt đầu trình diễn một khúc Mừng trung thu, tiếng đàn sáo
dễ nghe vang lên.
Qua ba lần rượu, Sùng Đức Hoàng đế vỗ vỗ tay, âm nhạc ngừng lại, cùng
lúc đó, các quan viên đang cùng với người bên cạnh nói chuyện phiếm cũng theo đó mà ngừng lại, bốn phương một mảnh an tĩnh.
"Chư vị ái khánh, hôm nay nhân dịp yến tiệc trung thu, trẫm thật vui
mừng được chung vui với các ái khanh ở nơi này. Hiếm khi mọi người cùng ở nơi này, chỉ uống rượu thôi thì không có gì đặc sắc lắm, không bằng
ngâm thơ thưởng rượu đi. Nếu các ngươi xướng thơ tốt, trẫm sẽ có
thưởng."
Hoàng đế lên tiếng, tất nhiên sẽ không có ai dám phản đối. Hơn nữa, Đại
Sở xưa nay trọng văn khinh võ, dạy đạo thánh nhân, người có thể tiến vào triều đình đều là người học vấn thâm sâu, ngâm thơ dĩ nhiên là không có vấn đề gì. Vì vậy, theo đề nghị của hoàng đế mà ngẫu hứng làm thơ lại
đúng dịp trung thu cho nên lấy trăng làm đề tài, các quan văn bắt đầu nỗ lực ở tại chỗ mà ngâm thơ.
Chốc lát sau thì đột nhiên một sứ thần ngồi ở sau lưng vương tử Nam Di
đứng dậy, đưa tay nắm thành quả đấm, sau đó đặt ở bụng, hướng Sùng Đức
hoàng đế khẽ khom người —— đây là cách mà người Nam bày tỏ tôn kính,
nói: "Hoàng thượng, chỉ ngâm thơ mà được thưởng rượu cũng có chút không
thú vị, vả lại người Nam Di chúng ta từ nhỏ thượng võ, không thịnh hành
ngâm thơ, không bằng chúng ta cử võ sĩ đến tỷ thí một trận thì như thế
nào?
Mọi người vừa nghe sứ thần Nam Di này nói, trong lòng có loại cảm giác
phấn chấn "Rốt cuộc cũng tới", mọi người đều nín thở, khung cảnh yên
tĩnh lại, chỉ có gió đêm thổi qua ngọn cây phát ra thanh âm rì rào, ánh
lửa bị gió thổi chập chờn không ngừng, hắt lại trên khuôn mặt mọi người
với muôn vàn hình dáng.
Sùng Đức hoàng đế nhàn nhạt cười, hỏi: "A, không biết A Mộc Nạp các hạ có đề nghị gì không?"
Sứ thần Nam Di cũng nhàn nhạt cười đáp lại, cung kính nói: "Hoàng
thượng, dĩ nhiên là võ sĩ Nam Di chúng ta sẽ tỷ thí cùng võ sĩ của Đại
Sở, tỷ thí qua ba trận, phần thưởng sẽ là một cây thần tức trân quý nhất của nước Nam Di chúng ta. Hoàng thượng, chắc ngài cũng biết công dụng
của cây thần tức, chúng ta cũng không cần phải nói nhiều. Dĩ nhiên, vì
thêm chút náo nhiệt, có thể để cho võ sĩ hai bên lựa chọn đối thủ cho
mình, người được chọn không thể cự tuyệt dù có bất kì lý do gì."
Lời này của sứ thần, rõ ràng cho thấy họ đang tạo cơ hội để báo thù cho
hoàng tử của mình. Nếu để hai bề trên an bài võ sĩ, như vậy theo suy
nghĩ của mọi người, Sùng Đức hoàng đế không thể nào an bài thế tử không
có chỗ dừng ra để tỷ thí, dù sao hắn cũng là hoàng thân quốc thích, sức
chiến đấu làm sao mà bằng những võ sĩ tinh anh được tập võ từ nhỏ của
Nam Di. Cho nên, vì để cho Sở Khiếu Thiên có thể xuất chiến, bọn họ chỉ
có thể mặt dày nói lên yêu cầu này thôi. Dù sao, chuyện này ai cũng biết rõ, không cần phải nhiều lời.
Sứ thần Nam Di cũng đã chuẩn bị tâm lý, cho dù hoàng đế Đại Sở cự tuyệt
yêu cầu này cũng phải mặt dày đem Sở Khiếu Thiên đánh một trận, nhưng
Sùng Đức hoàng đế chỉ cười nhạt một tiếng, rộng rãi đồng ý thỉnh cầu
này, giống như không biết chủ ý của người Nam Di đang hướng về cái gì.
Vì vậy, mọi người đều ngầm hiểu mà đưa ánh mặt về vị trí bên cạnh An
Dương vương, người biết chút lai lịch của Sở Khiếu Thiên thì âm thầm thở dài, xem ra ván đầu tiên Đại Sở bọn họ có thể sẽ thua rất thảm.
Mà Sở Khiếu Thiên thì bình bình thản thản tiếp nhận ánh mắt đồng tình
hoặc ghen tỵ hoặc lo lắng hoặc xem thường của mọi người, hoàn toàn không có áp lực. Bộ dáng thản nhiên này, làm cho người ta không khỏi hoài
nghi tự tin của vị thế tử quần áo lụa là này có từ đâu? Chẳng lẽ hắn lại không hiểu tình huống hiện tại của hắn ư? Chỉ có vợ chồng An Dương
vương ban đầu còn lộ vẻ mặt lo lắng, nhưng tình huống lúc này bọn họ
cũng không thể làm gì được.
Kế tiếp, vì công bằng, trận đầu dùng phương thức bốc thăm để võ sĩ trước khi ra sân tuyển chọn đối thủ cho mình. Sứ thần Nam Di gọi là A Mộc Nạp bốc thăm, rất may mắn hắn lấy tờ giấy viết số một, mà Sùng Đức hoàng đế bắt được tờ giấy trống.
"Hoàng thượng, xem ra hôm nay thần Tháp Na nghiêng về Nam Di chúng ta
rồi." Sứ thần Nam Di thấy ký hiệu kia liền nở nụ cười, sau đó lại hướng
Sùng Đức hoàng đế hành lễ của người Nam Di, kiêu ngạo mà nói: "Trận tỷ
thí đầu tiên, võ sĩ bên Nam Di chúng ta là Ngũ vương tử."
Lời A Mộc Nạp vừa dứt, Ngũ vương tử Nam Di ngay sau đó đứng dậy, đưa tay nắm thành quả đấm đặt ở bụng, hướng Sùng Đức Hoàng đế khẽ khom người
thi lễ, xoay người trực tiếp đối mặt vớiSở Khiếu Thiên, nói: "Hoàng
thượng, Trát Mộc Hợp lựa chọn võ sĩ Đại Sở là thế tử An Dương vương."