Màn đêm buông xuống, đèn lồng cả phủ An Dương vương sáng lên.
Liễu Hân Linh ngồi bên cạnh An Dương vương phi, cùng với vương phi nói
chuyện, chỉ là tâm tư của hai người đều không đặt trên câu chuyện đang
nói, thỉnh thoảng dời mắt ra cửa, chờ đợi hai cha con trở về phủ.
Không lâu sau, rốt cuộc có nha hoàn đi vào bẩm báo nói: "Vương phi, thế tử phi, vương gia cùng thế tử đã trở lại."
Nghe vậy, Liễu Hân Linh vội vàng theo An Dương vương phi đứng dậy, đi ra ngoài đón.
Trong chốc lát, hai cha con một trước một sau đi tới đại sảnh, hơn nữa
sắc mặt của hai cha con rất khác nhau. An Dương vương sắc mặt ảm đạm,
hết sức âm trầm, mơ hồ mang theo một loại tức giận. So sánh với vẻ mặt
An Dương vương khó coi, Sở Khiếu Thiên lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí
mang một vẻ mặt chẳng hề để ý, xem ra không có gì ảnh hưởng.
Thấy Sở Khiếu Thiên mang bộ dáng kia, Liễu Hân Linh cũng thoáng yên tâm. Mặc dù nàng ở thời đại này đã được mười sáu năm, nhưng trong người vẫn
mang theo chút tư tưởng của hiện đại, đối với chuyện này cảm thấy không
nghiêm trọng lắm, chỉ cần không dính đến tính mạng con người, cũng sẽ
không quá để ý.
"Vương gia, Khiếu nhi, hai người đã về rồi." An Dương vương phi nói
xong, lệnh bọn nha hoàn rót trà An Dương vương thích uống rồi tự mình
bưng lên, làm như vậy là để có thể xin An Dương vương bớt giận.
An Dương vương sắc mặt âm trầm, không có đáp lại lời thỉnh an của Liễu Hân Linh, liền trầm mặt uống trà.
"Vương gia. . . . . ."
An Dương vương phi lại kêu một tiếng, sau đó lại nhìn tới con trai ngồi
bên cạnh con dâu mặt thư giãn vừa lòng uống trà, cũng không biết hoàng
thượng phạt nhi tử như thế nào nhưng thấy bộ dáng kia của vương gia,
không khỏi khiến trong lòng bà có chút ưu tâm.
An Dương vương phi gọi tiếng này như khơi lên lửa giận trong lòng An
Dương vương, ông lườm bà một cái, mắng: "Nhìn xem con trai tốt mà nàng
sinh ra kìa! Mặt mũi của bổn vương cũng bị hắn làm cho mất hết, còn có
chuyện gì hắn không thể làm ra?"
"Chuyện gì? Hoàng thượng phạt Khiếu nhi cái gì?" An Dương vương phi buồn bực hỏi, mặc dù bà không sợ vương gia, nhưng bà chưa bao giờ chống đối
rõ ràng với hắn, lúc bình thường cũng sẽ cho trượng phu mặt mũi, để cho
người ta cảm thấy bà tôn trọng trượng phu.
"Hôm nay lâm triều kết thúc, hoàng thượng gọi Khiếu Thiên đi, sau đó
hoàng thượng hạ chỉ, lệnh Khiếu Thiên qua tết trung thu liền rời kinh
thành lên đường đi Khai Dương thành." An Dương vương tức giận nói. "Nàng nhìn xem, trong kinh thành có con cháu hoàng thất nào bị trực tiếp cách chức đi đất phong hay không? Cho dù Khai Dương thành là đất phong của
An Dương vương, nhưng bổn vương hiện tại sống tốt ở kinh thành rồi, hắn
là một thế tử đi đất phong làm cái gì? Đây không phải là chuyện khiến
cho thiên hạ chê cười sao? Mặt mũi của bổn vương cũng bị nó làm cho mất
hết. Hơn nữa chuyến đi này cũng đồng nghĩa với việc bị mất đi thánh tâm, chỉ cần rời khỏi kinh thành, ai biết hoàng thượng sau này có còn nhớ
tới hắn hay không? Coi như về sau trở lại kinh thành nhưng đã mất hết
cưng chiều, theo năng lực của hắn cũng chỉ là một thế tử vương gia bình
thường, có thể làm gì được?"
An Dương vương phi vừa nghe, giống như bị rút hết hơi sức ngã ngồi ở
trên ghế, tự lẩm bẩm, "Làm sao lại như vậy? Hoàng thượng không phải luôn luôn thích Khiếu nhi sao? Tại sao lại bắt Khiếu nhi đi Khai Dương
thành?"
"Vì sao không thể để cho nó đi Khai Dương thành? Nàng cho rằng Khiếu
Thiên là ai, hoàng thượng có cưng chiều hơn nữa cũng chẳng phải là hoàng tử, huống chi đứa con bất hiếu này còn làm ra loại chuyện ngu xuẩn
không đầu óc!" An Dương vương mặt đen lại nói.
Thánh chỉ hạ xuống, tất cả mọi người đều biết thế tử An Dương vương bị
mất thánh tâm, bị hoàng thượng cách chức đi đất phong, cũng không biết
đến lúc nào mới được gọi trở về kinh. Cho dù có một ngày được gọi trở về kinh thành, đã không còn được đế vương cưng chiều nữa, trở lại cũng chỉ là một thế tử bình thường mà thôi.
Nghe được nhi tử phải rời khỏi kinh thành, rời khỏi mình, An Dương vương phi nhất thời không kiểm soát được, trong lòng cảm thấy khổ sở không
dứt, không khỏi dùng khăn che mặt cúi đầu khóc ồ lên.
Sở Khiếu Thiên vừa thấy, vội vàng an ủi: "Mẹ, đừng lo lắng, đi Khai
Dương thành cũng có sao đâu, nhi tử sẽ viết thư cho người mỗi tháng. Hơn nữa hoàng thượng cũng không có nói con phải ở đó cả đời, con sẽ rất
nhanh trở về, ngài đừng lo lắng."
"Ai nha, nàng cũng đừng khóc, để cho nó đi thưởng ngoạn một cái cũng
tốt, tránh cho cứ luôn ở nhà gây sự." An Dương vương bị bà khóc đến tâm
phiền ý loạn, cũng chỉ có thể an ủi. "Chờ qua năm, ta lại hỏi một chút ý tứ hoàng thượng, tin tưởng nhi tử sẽ rất nhanh có thể hồi kinh."
"Đúng vậy a, mẹ, ngài cũng đừng đau lòng." Liễu Hân Linh cũng nói theo.
Hai cha con an ủi một hồi, An Dương vương phi rốt cuộc chấp nhận chuyện
này, chỉ là than thở một tiếng, cũng không nói thêm cái gì. Bà cũng
biết, nếu hoàng thượng đã hạ chỉ thì không có cách nào sửa lại, bà khóc
nhiều hơn nữa cũng vô ích, ngược lại sẽ khiến cho trượng phu phiền lòng. An Dương vương phi mặc dù nghĩ thông suốt, sai dọn gia yến, nhưng tâm
tình vẫn không khá hơn, mọi người dùng bữa xong, liền đuổi hai vợ chồng
trẻ trở về Bảo Tâm viện, hai vợ chồng An Dương vương liền cùng đi Vinh
Thụy đường, đem việc này bẩm báo với thái phi.
An Dương thái phi chờ hai vợ chồng dứt lời, nhắm nửa con mắt, từ từ nói: "Như vậy cũng tốt, Khiếu Thiên đi xa kinh thành cũng là chuyện tốt."
"Chuyện tốt?" An Dương vương kinh ngạc hỏi.
"An Thuận vương rất nhanh sẽ có hành động, đến lúc đó, Tây Bắc cũng sẽ
loạn, hoàng đế sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này diệt trừ thế lực của An
Thuận vương." An Dương thái phi trầm trầm mà nói.
Nghe vậy, An Dương vương sợ hãi cả kinh, "Chẳng lẽ ngũ ca hắn muốn mưu
phản? Hắn. . . . . ." Cẩn thận nghĩ lại, nói: "Mẹ, ý của ngài là, nếu
Khiếu Thiên ở kinh thành, An Thuận vương có thể vì muốn chúng ta phụ trợ hắn, mà bắt Khiếu Thiên tới uy hiếp ta?"
An Dương thái phi nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: "Bây giờ còn chưa
biết chính xác, nhưng ta hiểu rõ An Thuận vương không phải dễ dàng chết
tâm như vậy. Hơn nữa người này tính tình cực đoan, hơi không thuận ý
hắn, hắn có thể sẽ làm ra nhiều chuyện không có suy nghĩ. Con những ngày này làm việc cũng phải cẩn thận một chút, không có việc gì không nên
rời khỏi kinh thành.Về phần Khiếu Thiên, các con cũng không cần lo lắng, theo như tính tình của hoàng thượng, ngài sẽ không miễn cưỡng Khiếu
Thiên làm chuyện hắn không thích, càng không gây bất lợi cho Khiếu
Thiên. Ta cùng với ngài năm đó từng có hiệp nghị, ngài là vị hoàng đế
tốt, sẽ không dễ dàng bội ước. Hơn nữa, tính tình KhiếuThiên của chúng
ta, thật ra thì cũng khiến cho ngài rất yêu thích, ngài không ngại bồi
dưỡng một vương gia đối với hoàng thất trung thành mãi mãi. Dĩ nhiên,
Khiếu Thiên là do Túc Vương tự mình ném ra khỏi cửa, hoàng thượng sẽ
không vì vậy mà cho phép phá hủy Khiếu Thiên."
Nghe vậy, hai vợ chồng cũng có chút sửng sốt, bọn họ cũng chưa nghe nói
qua chuyện như vậy. Một hồi lâu, An Dương vương có chút kích động nói:
"Mẹ, ý của ngài là, thập thất đệ hắn. . . . . ."
An Dương thái phi cười cười, trong tay vân vê Phật châu, vẻ mặt hiền lành ấm áp dưới ánh nến.
Thấy bà không muốn giải thích thêm chuyện gì vương gia mới cùng thê tử cáo lui.
***********
Liễu Hân Linh có chút tư vị không nói thành lời, Sở Khiếu Thiên bị giáng chức đi Khai Dương thành, sẽ phải rời đi còn nàng thì sao đây?
Hai người trở lại Bảo Tâm viện, Sở Khiếu Thiên xem ra vẫn là bộ dáng hết sức bình tĩnh, hình như không cảm thấy mất đi cưng chiều của đế vương
là một việc rất khổ sở, cũng không cho là bị giáng chức điều ra khỏi
kinh thành là chuyện gì mất mặt, hơn nữa đối với tiền đồ của mình không
có chút lo lắng.
Xem ra, hắn thật sự bình tĩnh không quan tâm chuyện hơn thua.
Trở lại phòng, Sở Khiếu Thiên cho lui toàn bộ nha hoàn, quay đầu nhìn về phía nàng, thấy lông mi nàng nhíu lại, có chút kỳ quái hỏi, "Linh nhi,
nàng làm sao vậy, không vui sao?"
Liễu Hân Linh rất muốn lườm hắn một cái, nhưng mà loại động tác này cũng quá bất nhã, chỉ có thể nói chút chuyện không hay: "Chàng trông vô cùng tự tại nhỉ, cha mẹ đã rất lo lắng cho chàng."
Sở Khiếu Thiên duỗi cánh tay ra ôm nàng vào trong ngực, cằm chống ở trên đầu của nàng, cười ha hả nói: "Đây cũng không còn cách nào khác, khó
được có một cơ hội như vậy, ta muốn ra ngoài thăm thú một chút, cũng
muốn đi mở mang tầm mắt. Hơn nữa, ta trước kia có nói qua, sẽ dẫn nàng
ra kinh, cùng đi du sơn ngoạn thủy."
Liễu Hân Linh trợn tròn cặp mắt, "Chàng nói là. . . . . . Thiếp cũng cùng đi Khai Dương thành?"
"Dĩ nhiên, nàng là nương tử của ta, không đi với ta thì đi với ai a?" Sở Khiếu Thiên bị phản ứng của nàng làm cho có chút không giải thích được.
"Thật, thật sao?" Liễu Hân Linh kích động đến mặt cũng có chút đỏ. Nàng
chưa từng nghĩ tới sẽ được du sơn ngoạn thủy, trước khi xuất giá, thỉnh
thoảng cũng được đi thôn trang ở gia đình ở ngoài kinh thành tầm vài
ngày cũng không tệ rồi. Huống chi lập gia đình rồi, phía trên còn có bà
bà cùng tổ mẫu, làm dâu sao có thể tùy ý đi chỗ nào thì đi? Nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cả đời mình đại khái
cũng sẽ chỉ có thể ở trong kinh thành sanh con dưỡng cái.
Hiện tại, nghe được có lẽ mình sẽ theo Sở Khiếu Thiên mà rời khỏi kinh
thành đến đất phong, trước mặc kệ có phải là bị giáng chức hay không, ít nhất được rời khỏi kinh thành nàng cũng tương đối thoải mái, phía trên
không có bà bà áp chế quản thúc, về sau nàng chính là chủ mẫu trong phủ, hơn nữa ở bên ngoài cũng không có gò bó nhiều như trong kinh, nàng được tự do rất nhiều a.
Còn nữa, quan trọng nhất là, nàng không muốn rời khỏi nam nhân này. Dĩ
nhiên, cũng bởi vì thích hắn cho nên không muốn rời khỏi hắn, còn một
nguyên nhân khác là, nàng sợ xa mặt sẽ cách lòng, dù tình cảm vợ chồng
thâm sâu hơn nữa cũng không chịu được thời gian và khoảng cách thử
thách, còn không bằng mình đi theo hắn, từ từ vun đắp tình yêu thì tốt
hơn.
Sở Khiếu Thiên nhìn bộ dáng kia của nàng, có chút buồn cười, cũng có
chút thương tiếc, "Tất nhiên là thật." Hắn cúi đầu hôn trán nàng, tiếp
tục nói: "Thật ra thì, ta vẫn muốn rời khỏi kinh thành ra ngoài đi thăm
thú, nếu có thể đi khắp thiên hạ ngắm hết cảnh đẹp trong thiên hạ là tốt nhất. Nhưng ta biết đây là chuyện không thể nào, cho nên đi Khai Dương
thành cũng không tồi. Khai Dương thành là đất phong mà hoàng thượng ban
cho cha ta, về sau ta phải thừa kế vương phủ, bây giờ đi làm quen một
chút cũng rất tốt, đoán chừng về sau chúng ta già rồi, sẽ tới chỗ đó
dưỡng lão nha."
Liễu Hân Linh lẳng lặng nghe, nhịn không được mà mỉm cười. Sở Khiếu
Thiên cái người này vẫn là có chút kỳ quái, hoàng đế mặc dù cưng hắn đến nỗi vô pháp vô thiên, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới dùng sự cưng
chiều ấy mà đi tranh giành quyền lợi, ngược lại những thứ này còn khiến
mọi người cho rằng hắn là một thế tử vương gia không có quyền lực. Không thể nói là hắn không màn danh lợi, mà phải nói, hắn căn bản không thích đi so đo với loại chuyện này mà thôi. Hoặc, đây cũng là một trong những nguyên nhân Sùng Đức hoàng đế nguyện ý cưng chiều hắn?
Rất nhanh, Liễu Hân Linh liền đem cái ý tưởng không đáng tin cậy này cho ra khỏi đầu, lại hỏi: "Khiếu Thiên, hôm nay hoàng thượng không có phạt
gì chàng chứ?"
"Yên tâm đi, hoàng thúc sẽ không phạt ta cái gì đâu." Ánh mắt Sở Khiếu
Thiên có chút tĩnh mịch, "Thật ra thì, hoàng thúc cũng biết ta vẫn muốn
rời khỏi kinh thành ra ngoài đi thăm thú một chút, nhưng mà cha ta chắc
chắn sẽ không đồng ý, vừa lúc xảy ra chuyện này, coi như làm thành lí do luôn."
Vừa nghe hắn nói như vậy, nàng rốt cuộc yên lòng.
Nói xong vài lời, Liễu Hân Linh đột nhiên nhớ ra lời hôm nay An Dương
thái phi nói, mau nói: "Còn nữa, tổ mẫu nói, yến tịch trung thu, đoán
chừng sẽ có người sinh sự, nói chàng cẩn thận một chút." Mới vừa rồi tất cả mọi người vì chuyện Sở Khiếu Thiên bị giáng chức đi đất phong mà tâm thần có chút không tập trung, cho nên quên mất đem lời thái phi nói lại cho hắn biết.
Sở Khiếu Thiên nở nụ cười, "Không việc gì, bọn họ dám sinh sự, ta sẽ
đánh một lần nữa." Nói xong, Sở Khiếu Thiên như nhớ tới một việc, vội
vàng buông nàng ra, lôi kéo nàng ra cửa, "Đi, chúng ta đi tìm Quý Uyên
Từ."
"Tìm hắn làm gì?" Liễu Hân Linh tò mò hỏi.
Sở Khiếu Thiên cười híp mắt, "Dĩ nhiên là hỏi thuốc kia xong chưa."
". . . . . ."
Liễu Hân Linh rốt cuộc nhớ tới thuốc kia là cái gì nhất thời á khẩu một
hồi, đồng thời dậy lên cảm giác đồng tình với vương tử Nam Di sẽ gặp
phải xui xẻo, hi vọng hắn trở lại Nam Di quốc, có thể tìm được danh y
chữa khỏi cho hắn. Chỉ là nghe nói y thuật Quý Uyên Từ hết sức cao minh, cũng không biết hắn chế thuốc có phải cũng cao minh như vậy hay không,
không người nào có thể chữa.
Quý Uyên Từ bây giờ còn đang làm khách trong An Dương vương phủ, trở
thành thái y chuyên trị của An Dương vương phủ rồi. Mặc dù hắn làm việc
không đáng tin cậy, nhưng y thuật của hắn thì không cần phải nghi ngờ,
An Dương vương thật sự là không muốn để cho hắn rời đi. Cộng thêm Uyển
di sau khi đang mang thai ba ngày hai bữa lại xảy ra một ít chuyện huyên náo khiến An Dương vương thật khẩn trương không có được cảm giác an
toàn, cảm thấy Quý Uyên Từ ở lại trong vương phủ làm cho ông tương đối
an tâm. Chỉ là An Dương vương hiện tại cũng hiểu, chưa tới thời khắc
nguy cấp, chớ nên để vị thái y này ra tay.
Đi tới khách viện, hỏi nha hoàn hầu hạ trong khách viện, biết Quý Uyên
Từ bây giờ đang ở trong một phòng dược tạm thời trong khách viện, hai
người không cần dẫn đường, trực tiếp đi tới.
"Uyên Từ, ngươi có ở đó không?"
Sở Khiếu Thiên ở ngoài cửa kêu một tiếng, nghe thấy người bên trong đáp
lại, mới mang theo Liễu Hân Linh vào trong, thuận tiện bảo đám người An
Thuận canh giữ ở bên ngoài.
Trong dược phòng, Quý Uyên Từ cuốn tay áo mài thuốc, trên trán tiết ra tầng mồ hôi mịn.
Liễu Hân Linh liếc nhìn gian phòng này, bên trong bố trí như một dược
phòng nhỏ, nhìn ra được An Dương vương cực kỳ để ý Quý Uyên Từ, đối đãi
với hắn như khách trong phủ của mình. Nàng có nghe Sở Khiếu Thiên nói
qua, Quý Uyên Từ không phải người kinh thành, được bổ nhiệm làm thái y,
mặc dù trong kinh thành cũng có nhà riêng, nhưng phòng ốc không lớn lắm, trong nhà trừ hắn ra cũng chỉ có hai người nha hoàn, một nữ đầu bếp nấu ăn không ra gì, một gã sai vặt quét tước sửa sang lại mọi thứ trong
nhà, đây cũng là lí do tại sao Quý Uyên Từ thích chạy tới vương phủ mà
ăn uống như vậy, dù sao thức ăn trong vương phủ thật sự là ngon hơn
nhiều.
"Sở huynh, chị dâu, hai người tới làm gì? Nhanh ngồi đi, ta đi châm trà
cho hai người." Quý Uyên Từ dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt rồi đứng
dậy.
Sở Khiếu Thiên còn tỏ vẻ ghét bỏ ngăn lại động tác của hắn, "Không cần,
ta hoài nghi nước trong phòng này không thể uống. Còn nữa, nơi này vừa
dơ vừa lộn xộn, ngươi cũng nên sai nha hoàn vào dọn dẹp một chút, chớ để dơ dáy giống như ổ chó, tính tình ngươi xem ra cũng không phải loại dơ
dáy đó."
Quý Uyên Từ dễ chịu cười cười, không có dừng việc trong tay, nói: "Thế
là được rồi, mặc dù có chút lộn xộn, nhưng cũng không loạn mấy. Hơn nữa
nha hoàn không biết những dược liệu kia, họ sẽ lấy loạn đồ của ta."
Sở Khiếu Thiên cũng không dây dưa nhiều với hắn về chuyện này, rốt cuộc
nói rõ ý của mình, "A, ta hỏi ngươi, thuốc làm xong chưa?"
Quý Uyên Từ chớp chớp mắt, sau đó mới nhớ tới ý tứ trong lời nói của
hắn, cười híp mắt giơ chày giã thuốc trong tay lên, lộ ra bột thuốc màu
nâu còn dính trên chày, "A, ta còn đang làm."
Sở Khiếu Thiên vội vàng lui về phía sau mấy bước, tránh cho bột thuốc
kia dính vào trên người, sẽ bất lực cả đời, hắn mới lấy lão bà, cũng
không muốn làm thái giám cả đời đâu.
"Lúc nào thì có thể cho ta?"
"Ba ngày sau."
Ba ngày sau vừa lúc là tiết trung thu.
Sở Khiếu Thiên khóe mắt xếch lên pha lẫn chút sát khí, sau đó cười.
"Đúng rồi, ta hôm nay đi qua Phó phủ xem mạch cho Hà lão phu nhân, có
nghe được một tin." Quý Uyên Từ có chút lo lắng nói: "Sở huynh, có lẽ
người Nam Di trong yến tịch trung thu sẽ mượn chuyện khiêu chiến ngươi,
để cho ngươi cùng dũng sĩ của bọn họ tỷ thí, đến lúc đó ngươi phải cẩn
thận một chút."
"Sợ cái gì, chẳng lẽ ngươi không tin võ công của ta sao?" Sở Khiếu Thiên lơ đễnh, hắn tin tưởng bản lĩnh của mình có thể đối phó người Nam Di,
nhưng mà hắn lại muốn chính vương tử Nam Di quốc tới khiêu chiến mình,
sau đó sẽ đánh hắn đến nỗi ngay cả cha hắn là quốc chủ Nam Di cũng không nhận ra, đặc biệt sảng khoái.
Quý Uyên Từ vẫn rất lo lắng, mặt lộ vẻ ưu sầu nhìn sang Liễu Hân Linh,
"Nghe nói nữ nhân nước Nam Di giỏi đấu võ, lại vạm vỡ, nếu họ vì báo thù cho hoàng tử mình, đến tìm chị dâu tỷ thí thì làm thế nào? Chị dâu lại
giống như tiểu thư khuê các làm sao đánh lại họ." Quý Uyên Từ mắt liếc
nhìn thân thể nhỏ nhắn của Liễu Hân Linh, hơn ưu tâm, không khỏi nói:
"Nếu không ta làm chút thuốc cho chị dâu phòng thân đi, nếu có người dám khiêu chiến tẩu, tẩu cũng khỏi phải khách khí, vừa vào sân sẽ khiến họ
trực tiếp ngã xuống."
". . . . . ."
Liễu Hân Linh sửng sốt một chút, nàng lại không nghĩ tới điểm này, chẳng lẽ dưới con mắt mọi người, những người Nam Di kia sẽ tìm nữ tử trói gà
không chặt của Đại Sở đánh nhau hay sao? Hơn nữa, vị thái y này dám làm
ra loại chuyện như vậy, có phải quá hèn hạ vô sỉ hay không?
Sở Khiếu Thiên vừa nghe, trong nháy mắt sát khí đằng đằng, "Bọn họ dám!"
Chỉ là, lời này của Quý Uyên Từ đã cảnh tỉnh hắn, Sở Khiếu Thiên xoay
người nhìn về phía Liễu Hân Linh, nói: "Nương tử, không cần lo lắng, nếu những nữ tử man di kia dám có chủ ý đánh tới nàng, thì nên nghe lời Quý Uyên Từ, không cần khách khí, trực tiếp một quyền đánh bay họ, chết
chính là các nàng đáng đời! A, còn có a, nàng ngàn vạn lần không thể để
cho mấy người đó đụng phải nàng a, nếu những thứ man di kia coi trọng
nàng thì phải làm sao a."
Liễu Hân Linh: =’= Nam nhân này đầu óc có vấn đề gì không? Vì sao luôn cho là nữ nhân sẽ coi trọng nàng chứ?