Tinh thần Liễu Hân Linh có chút không tập trung, sau khi tiễn Sở Khiếu Thiên ra cửa, xốc lại tinh thần, nàng đi về phía Lạc Tiên viện.
Đi tới Lạc Tiên viện, Liễu Hân Linh thỉnh an An Dương vương phi xong
liền ngồi vào một bên, nhìn An Dương vương phi xử lý sự vụ của vương
phủ, nghe một chút các quản gia báo cáo chuyện trong phủ, vừa quan sát
vừa học tập.
Một canh giờ lặng lẽ trôi qua, quản sự đều lui ra hết, An Dương vương
phi cũng khép lại sổ sách. Lúc này, Ngọc Nương đang bưng trà lên, Liễu
Hân Linh vội vàng đứng dậy đem một tách trà đến cho An Dương vương phi.
An Dương vương phi uống một hớp trà, quan sát cẩn thận sắc mặt của nàng, mặc dù cũng đeo chút đồ trang sức trang nhã, nhưng vẫn khó che dấu nét
tiều tụy, không khỏi âm thầm cau mày, thầm nghĩ mặc dù bình thường nhìn
nàng tính tình trầm ổn, nhưng gặp chuyện liên quan đến phu quân thì vẫn
còn có chút thiếu kiên nhẫn. Chỉ là như vậy cũng tốt, chứng minh nhi tử
bà không uổng phí công sức với con dâu, tình cảm hai vợ chồng rất tốt,
bà là mẹ chồng cũng vui khi việc thành.
"Con hôm qua không nghỉ ngơi tốt ư?" An Dương vương phi quan tâm hỏi.
Liễu Hân Linh trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, nói: "Vâng, hôm qua có
chút nóng, con ngủ không được ngon lắm." Trong lòng lại thầm nghĩ, là
tại nhi tử của người gây ra đó, thật không biết đầu óc hắn đang suy nghĩ gì, càm ràm cả buổi tối, hại nàng ngủ cũng không được yên ổn, lúc ngủ
thiếp đi rồi lại còn bị hắn làm quỷ áp giường, không oán được nữ nhân
sau khi kết hôn lại dễ dàng biến thành sư tử Hà Đông, không được nghỉ
ngơi tốt thì sao có thể thoải mái được?
An Dương vương phi biết lý do, cũng sẽ không hỏi nàng vì sao ngủ không
ngon. Liên tưởng tới chuyện xảy ra hôm qua, liền cho rằng nàng dâu là vì nhi tử đánh vương tử Nam Di mà lo lắng, không khỏi trấn an nói: "Yên
tâm, Vương gia sẽ không để cho Khiếu nhi gặp chuyện không may."
"Mẹ, con dâu đã biết." Liễu Hân Linh đáp một tiếng, lại nói: "Chỉ là phu quân hôm nay vào triều, cũng không biết sẽ có bao nhiêu quan lại bắt
lỗi chàng. Mặc dù hành động của phu quân đều có nguyên do, nhưng người
này dù sao cũng là hoàng tử Nam Di, nếu bọn họ nháo lên muốn hoàng
thượng cho cái công đạo, con dâu sợ. . . . .."
An Dương vương phi làm sao không hiểu, chỉ là bà cũng biết chuyện này là chuyện của nam nhân bọn họ, có lo lắng nữa cũng không làm nên chuyện
gì, cho nên chỉ có thể an tâm chờ nhìn hoàng thượng xử lý như thế nào.
Hơn nữa, bà cũng biết trượng phu sẽ bảo vệ nhi tử, cho nên không có bao
nhiêu lo lắng. Chỉ là con dâu mặc dù lo lắng, nhưng không có rối rắm,
cũng không giống một nữ nhân bị khủng hoảng ra mặt, thật ra khiến trong
lòng bà tương đối hài lòng.
Mẹ chồng nàng dâu đang nói chuyện, nha hoàn Ngọc Thường của vương phi
tiến vào thỉnh an hai người xong: "Vương phi, Uyển di nói nàng ăn không
được, nôn oẹ nghiêm trọng, có nên mời đại phu tới xem cho nàng một chút
hay không?"
An Dương vương phi mặt biến sắc tới lạnh nhạt, ngay cả thanh âm cũng hờ
hững, "Ừ, hôm nay lại nôn ọe rồi, vậy thì kêu Trần đại phu tới xem một
chút đi. Thuận tiện nói cho đại phu, Uyển di gần đây khẩu vị không tốt,
chuyện này không tốt với đứa bé trong bụng, kê chút thuốc ngon miệng cho nàng. Còn nữa, phân phó người của phòng bếp, Uyển di gần đây khẩu vị
không tốt, làm nhiều đồ ăn nhẹ mang tới."
Ngọc Thường nhìn vương phi một cái, hiểu ý của vương phi, thành thật đáp một tiếng, liền đi xuống.
Liễu Hân Linh chỉ ngồi xem mà không quan tâm cũng không lộ ra vẻ mặt gì
khác thường. Nàng những ngày này cũng thường nghe được Uyển di luôn ‘ra
sức tỏ vẻ’ bị nhi tử giày vò, đoán chừng cũng là vì để cho vương gia
đang ở Lạc Tiên viện của vương phi sang nhìn nàng một chút, khổ nỗi là
hiện tại dù mang thai nhưng nàng vẫn đang bị cấm túc. Bất quá muốn từ
chỗ vương phi kéo người qua dễ dàng như thế sao? Mặc kệ ngươi đưa ra lí
do gì, vương phi đều có lý do bác bỏ, hơn nữa sẽ để cho người khác cảm
thấy bà là thật lòng vì muốn tốt cho ngươi, mà từ lúc Uyển di bị cấm túc tới nay, vương phi cũng thật lòng không bạc đãi nàng ta. Cho nên An
Dương Vương nghe nha hoàn bẩm báo tình trạng Uyển di thì trong lòng hết
sức hài lòng, cảm thấy vương phi đã làm tốt bổn phận.
Uyển di có khổ nhưng nói không được, vương phi không có bạc đãi nàng,
cũng không có bạc đãi đứa bé trong bụng nàng, nhưng mỗi ngày đều phải
đối mặt với một đống thức ăn, nàng đã sắp sinh ra một loại ảo giác giống như mình là vật nuôi trong chuồng. Hơn nữa nàng còn có cảm giác mình
giống như heo nái được nuôi nhốt để sản xuất heo con, hiện tại liền cảm
thấy bản thân đã chống đỡ không nổi nữa. Nữ nhân nào không thích đẹp?
Đặc biệt là giống như nàng loại lấy sắc thị uy lên mặt trước người khác, dù là mang thai cũng muốn mình thật xinh đẹp, nhưng vương phi lại coi
nàng như heo mà nuôi a.
Uyển di trong lòng gầm thét: chẳng lẽ nàng ở trong mắt vương phi chính là một con heo mẹ sắp đẻ?
Giải quyết xong chuyện Uyển di, An Dương vương phi không chút nào để
trong lòng, nói với Liễu Hân Linh: "Hân linh, hôm nay cùng ta đi thỉnh
an thái phi."
"Vâng" Liễu Hân Linh cười đáp một tiếng, "Đã lâu không gặp tổ mẫu rồi, con dâu cũng muốn gặp người."
"Ha ha, Thái phi nghe lời này của con sẽ rất vui mừng."
Mẹ chồng nàng dâu nói xong, sóng bước đi tới Vinh Thụy đường.
Đi tới Vinh Thụy đường, An Dương thái phi hôm nay không có ở Phật đường, mà là ngồi trong sảnh đọc kinh Phật.
Hai người thỉnh an thái phi, An Dương vương phi liền hỏi thăm sức khỏe
của lão thái thái rồi hỏi thăm nha hoàn bên cạnh lão thái thái phục vụ
mọi chuyện của lão nhân gia, rồi lại nói đến chuyện của Sở Khiếu Thiên.
An Dương thái phi vân vê Phật châu, lạnh nhạt nói: "Chuyện Khiếu Thiên
các con không cần lo lắng, cháu của ta ta hiểu rõ nó là cái dạng gì, chỉ cần nó không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, hoàng thượng cũng sẽ
không cho người ta động đến nó."
"Nhưng sợ là sứ thần nước Nam Di không chịu để yên." An Dương vương phi
trong lòng tin tưởng hoàng thượng hiện tại sẽ không động tới nhi tử bà,
nhưng chỉ sợ có người trong lòng xấu xa, bắt được cái chuôi này không
chịu thả.
"Nước Nam Di." An Dương Thái phi vân vê Phật châu trầm ngâm hồi lâu,
nói: "Mấy ngày nữa là đến trung thu, đoán chừng sẽ có người sinh sự, nói vương gia cùng Khiếu Thiên làm việc cẩn thận. Về phần hoàng thượng xử
phạt, cùng lắm là khiến Khiếu Thiên đi đất phong mấy năm thôi."
"Mẹ!" An Dương vương phi kinh ngạc, đi đất phong mấy năm? Vậy chờ nhi tử bà trở lại còn không biết sẽ ra sao?
An Dương thái phi cắt đứt lời của bà, "Gấp cái gì, Khiếu Thiên không ở
Kinh Thành cũng có sao đâu chứ, đi đất phong cũng là cho nó bậc thang
leo xuống rồi. Nó không thể nào vĩnh viễn đều dựa vào sự che chở các
con, dựa vào hoàng thượng ân sủng, hoàng thượng sớm muộn cũng già, nếu
như tân hoàng lên ngôi. . . . . ." An Dương Thái phi lời nói dần im bặt.
Nghe lời nói của thái phi, An Dương vương phi cùng Hân Linh cũng trầm mặc lại, không cần phải nhiều lời nữa.
****************
Hò hét ầm ĩ lúc lâm triều cũng qua, Sở Khiếu Thiên bị giữ lại một mình.
Trong Tử Thần điện to như vậy, Sở Khiếu Thiên ngoan ngoãn quỳ gối trên
sàn nhà bằng đá cẩm thạch, không kêu một tiếng. Trước ngự án, hoàng đế
uy nghi đang phê tấu chương, thái giám tổng quản Lưu công công trong
hoàng cung cẩn thận hầu hạ.
Ở chỗ này, Sở Khiếu Thiên ngược lại không có phách lối giống như thường
ngày, hoàng đế nói quỳ liền quỳ, không nửa câu oán trách, cho dù là An
Dương vương cũng không có cách nào khiến hắn nghe lời như vậy.
Sở Khiếu Thiên nhìn chằm chằm lên sàn nhà, thoạt nhìn giống như rất
nghiêm túc, thật ra thì tư tưởng đã không biết bay tới nơi nào rồi.
Hắn đang suy nghĩ một chuyện rất nghiêm túc là không biết Quý Uyên Từ
chế xong thuốc chưa? Có phải đi giục hắn hay không? Còn nữa, mặc dù hắn
tin tưởng y thuật của Quý Uyên Từ, thế nhưng con người đó lại không đáng tin cậy như vậy, hắn có nên tìm người thử thuốc trước không? Ừ, ngẫm
lại thuốc vẫn cần phải thí nghiệm mới được, ai nha, Lộ Văn Tổ không phải là vật thí nghiệm tốt sao, tin là về sau hắn biết mình bất lực, tuyệt
đối sẽ "Vui mừng" mà khóc lóc nức nở đây, hắn cũng là vì gia đình hòa
thuận của Lộ Văn Tổ mà suy nghĩ, nghe nói hắn liều mạng cố gắng nạp hoa
khôi Tô Thủy Khiết vào cửa cho dù bị thượng thư phu nhân phản đối, thật
là gia môn bất hạnh a. . . . . .
"Khiếu Thiên!"
Thanh âm uy nghi lạnh lùng rốt cuộc cũng khiến hắn hồi hồn, Sở Khiếu
Thiên có chút mờ mịt nhìn hoàng đế ngồi phía trên, trong lúc nhất thời
không kịp phản ứng.
Sùng Đức hoàng đế mặt không thay đổi nhìn hắn, trong mắt lướt qua vài
tia bất đắc dĩ. Lưu công công quả quyết cúi đầu, dám ngây người trước
mặt hoàng đế, đoán chừng trong thiên hạ chỉ có vị thế tử gia này.
Thật may là, Sở Khiếu Thiên phản ứng không tệ, lập tức rất nhanh phục
hồi tinh thần lại, hỏi: "Hoàng thượng, ngài gọi thần có chuyện gì sao?"
Sùng Đức hoàng đế cố nhẫn nhịn không vỗ trán kích động —— lại nói đối
mặt với đứa bé hổ báo này, hắn rất nhiều lần cũng muốn làm như vậy, chỉ
là như vậy rất không có phong phạm hoàng đế, chỉ có thể nhất quyết buông tha —— Sùng Đức hoàng đế thả bút trong tay xuống, mặt mũi lành lạnh,
"Thế tử An Dương vương, ngươi đã biết lỗi chưa?"
Sở Khiếu Thiên quỳ đáp "Hoàng thượng, thần biết sai rồi." Ngẩng đầu, mặt thành khẩn nhìn hoàng đế, "Thần nên nhốt hắn vào lồng sau đó vứt vào
rừng cây ở ngoài thành, khiến những sứ thần nước Nam Di kia cũng không
nhận ra hoàng tử của bọn họ. Hoàng thượng, thần suy tính không chu toàn, uổng công ngài dạy bảo, khiến ngài bị làm khó, là lỗi của thần."
". . . . . ."
Lưu công công hiện tại rất hối hận tại sao hôm nay lại tới phiên trực
của mình, sớm biết phải nhìn thấy cảnh thế tử An Dương vương cùng hoàng
thượng như lúc này, hắn hôm nay nên xin nghỉ để người khác tới phục vụ.
Quả nhiên, ngắm thấy trên trán hoàng đế gân xanh thi nhau nổi lên, khiến hắn lại một lần nữa bội phục dũng khí ‘thẳng thắn’ của thế tử An Dương
vương.
Một hồi lâu, Sùng Đức hoàng đế mới hỏi: "Càn rỡ, trẫm đã dạy ngươi không được làm chuyện vô đức vô sỉ bao lâu rồi?"
"Hoàng thượng người không có dạy, là thần lén lút suy đoán." Sở Khiếu Thiên tiếp tục đàng hoàng nói.
"Ngươi. . . . . ." Sùng Đức Hoàng đế bị tức đến nghẹn, tiện tay ném một quyển tấu chương trên bàn xuống.
Sở Khiếu Thiên có thể né tránh, nhưng hắn không có tránh, mà là tiếp lấy bản tấu, sau đó mở ra đọc hắn, không khỏi cong miệng. Chậc, dám nói sự
hiện hữu của hắn đã ảnh hưởng tới hữu nghị bang giao giữa hai nước, nên
tước đoạt tước vị thế tử của hắn. Chẳng lẽ để cho người ta lấn đến trong nhà mà không động thủ đánh trả lại mới gọi là hữu nghị bang giao hai
nước sao?!
Lưu công công rất thân thiết mà bưng một ly trà đặt trên ngự án, Sùng
Đức hoàng đế bưng lên, uống vài ngụm đem cảm xúc nóng nảy này đè xuống,
sau đó nhìn nam nhân quỳ đàng hoàng bên dưới không khỏi có chút không
biết nên khóc hay nên cười. Sau khi phát giận, càng nhìn càng cảm thấy
buồn cười.
"Nói đi, ngươi vì sao phải đánh vương tử Nam Di quốc này? Hắn chọc ngươi sao?" Sùng Đức hoàng đế đem tấu chương trên bàn đẩy ra bên cạnh, hiếm
khi được chút thời gian nhàn nhã hỏi.
Ngày hôm qua sứ thần Nam Di vào cung yêu cầu trả lại công bằng cho bọn
họ, chỉ là đã bị hắn an bài cho quan viên giải quyết. Hôm nay lâm triều
lại cũng có quan viên vạch chuyện Sở Khiếu Thiên ngày hôm qua trước mặt
mọi người đánh vương tử Nam Di, chỉ là đều bị hoàng đế đè xuống. Kể từ
đó, mọi người còn có cái gì không hiểu a? Đây nói lên hoàng đế rõ ràng
muốn bảo vệ Sở Khiếu Thiên, cho nên dù có lâm triều nhưng khó có thể
nhắm vào Sở Khiếu Thiên, mọi người chỉ có thể làm như không nhìn thấy
hắn.
Sở Khiếu Thiên tự nhiên vui lòng giải đáp, "Hoàng thúc, người không phải không biết vương tử Nam Di này rất vô sỉ, đang ở Đại Sở của chúng ta mà dám khi dễ thần dân chúng ta, nếu không phải lúc ấy bọn thần nghe được
tiếng kêu mà tới cứu kịp thời, chắc chắn cô nương kia đã sớm bị tên
hoàng tử vô sỉ này làm ô nhục rồi. Hoàng thúc, hắn khi dễ chính là dân
chúng Đại Sở, đánh hắn còn là nhẹ!"
Ánh mắt của Sùng Đức hoàng đế bỗng chốc lạnh hẳn, nhưng vẻ mặt vẫn nhàn
nhạt, cho đến khi Sở Khiếu Thiên nói xong, giương mắt nhìn hắn, muốn
nhìn rõ thái độ của hắn, xong Sùng Đức Hoàng đế mới nói: "Ngươi quá vọng động rồi. . . . . ."
"Hoàng thúc, thần biết sai rồi." Sở Khiếu Thiên lại một lần nữa cắt đứt
lời nói hoàng đế. "Hạ thần lần sau tuyệt đối sẽ suy nghĩ chu toàn khi
hành sự, không dám ném đi mặt mũi của hoàng thúc nữa."
Sùng Đức Hoàng đế khóe miệng co quắp, rốt cuộc không thể nhịn được nữa
mắng: "Đồ hỗn trướng này, trẫm cho ngươi mấy cái thị vệ kia là để trang
trí sao? Ngươi sao không sai họ động thủ a, muốn làm anh hùng cái gì?
Ngươi xem giờ thì tốt rồi, gây chuyện xong liền phủi mông bỏ đi, khiến
trẫm đi lau mông cho ngươi! Qua trung thu, ngươi lăn đến Đông Nam tỉnh
táo lại cho trẫm!"
"Hoàng thúc! Người muốn xử phạt con sao?" Sở Khiếu Thiên trợn to hai mắt.
Sùng Đức hoàng đế mặt không chút thay đổi, "Ngươi rất có thể lại sinh sự nữa, trẫm đã không chịu đựng nổi ngươi rồi, chờ ngày nào đó tính tình
ngươi sửa đổi một chút mới trở về đi."
Sở Khiếu Thiên trợn to hai mắt nhìn hắn, một hồi lâu, rốt cuộc quỳ xuống cúi lạy, "Đa tạ hoàng thượng thành toàn."
Sùng Đức hoàng đế nhàn nhạt đáp một tiếng, lại nói: "Chuyện ngươi đánh
vương tử Nam Di mặc dù trẫm đè xuống được, nhưng vẫn chưa thể giải quyết triệt để. Đoán chừng trong yến tiệc trung thu những người Nam Di kia sẽ có hành động, đến lúc đó trẫm sẽ không bảo hộ ngươi được, tự ngươi nên
chuẩn bị trước."
"Dạ!" Sở Khiếu Thiên một tiếng này ngược lại tinh thần phấn chấn hẳn
lên, còn kém chà sát hai tay, chuẩn bị làm một việc trọng đại hơn nữa.
Sùng Đức hoàng đế làm như không thấy, phất tay để cho hắn đi xuống.
Sở Khiếu Thiên cung kính dập đầu, từ từ thối lui khỏi Tử Thần điện, ra
khỏi cửa điện, nhịn không được mà lộ ra nụ cười thật to, bước chân cũng
nhẹ nhàng vài phần. Chỉ là thấy thị vệ bên ngoài còn có một vài đại thần chờ yết kiến, lập tức vẻ mặt căng thẳng, bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
Trong điện, Sùng Đức Hoàng đế nghe được cái người kia mang theo tiếng
bước chân nhảy nhót, vẻ mặt có mấy phần mất mát, nói: "Lưu công công,
trẫm lên ngôi mười mấy năm, Đại Sở chín vạn dặm núi sông xinh đẹp, nhưng lại chưa bao giờ chính mình được nhìn thấy. Đoán chừng cả đời cũng sẽ
không có cơ hội này rồi."
Lưu công công cười cười, nói: "Hoàng thượng, thế tử An Dương vương sẽ viết thư cho ngài kể những chuyện hắn gặp trên đường."
Nghe vậy, Sùng Đức Hoàng đế lắc đầu cười cười, "Đoán chừng ra khỏi kinh
thành này, hắn sẽ chơi đến nỗi ngay cả trẫm cũng quên mất dạng. Không
được, đến lúc đó ta phải cho hắn chút nhiệm vụ, không thể để cho chơi
hắn đến mê muội, đến lúc đó lại không muốn trở về."
"Hoàng thượng anh minh!" Lưu công công chân chó vuốt mông ngựa.