Dần dần hô hấp bình thường lại, Liễu Hân Linh nằm sấp trong ngực hắn, đầu óc có chút trống không.
Chỉ là, rốt cuộc ý thức được bọn họ ở nhà khác làm ra chuyện gì thì Liễu Hân Linh nhất thời có cái loại kích động muốn đào cái hang chui vào.
Mặc dù không có làm đến bước cuối cùng, vẫn để cho nàng cảm thấy rất mắc cỡ a! Hơn nữa, đây là việc từ xưa kiêng kỵ nhất "Bạch nhật tuyên dâm" , nếu để người khác biết, còn không biết bọn họ nghĩ như thế nào đấy.
So với nàng xấu hổ, một vị thế tử gia hết sức thản nhiên, căn bản không
coi đó là một vấn đề, thân thể được thỏa mãn khiến cho hắn có chút lười
biếng ngồi dựa vào đầu giường, chầm chậm vuốt ve lưng của nàng. Liễu Hân Linh lặng lẽ lấy khăn ra lau trên tay những thứ chứng minh họ làm
chuyện xấu đi, ngẩng đầu nhìn về phía một nam nhân vẻ mặt được ăn uống
no đủ, liền mắt cũng nửa híp lại, hoàn toàn không có bộ dáng lệ khí mọc
lan tràn lúc trước kia, lại tỏ rõ rất anh tuấn vô hại.
"Khiếu Thiên, lau tay đi." Liễu Hân Linh dùng ngón tay đâm đâm hắn, không khách khí chỉ điểm hắn.
Sở Khiếu Thiên thấy nàng đầu đầy mồ hôi, cúi đầu môi nàng hôn một cái,
ngoan ngoãn nhận lấy khăn nàng đưa tới lau mình —— Liễu Hân Linh len lén liếc một cái, cái đại quái thú đó đã hạ xuống, chỉ là trên y phục của
hắn giống như cũng dính chút chất lỏng—— sau đó hắn ra ngoài gọi nha
hoàn đi lấy nước, xem ra không có bị sai bảo là không đi.
Mà Liễu Hân Linh thừa dịp Sở Khiếu Thiên đi ra lúc ấy, vội vàng đem tấm
khăn đã dơ bẩn vứt xuống trong trữ vật giới chỉ hồi lâu chưa cần dùng
qua. Thật ra thì, nếu là có thể, nàng thật muốn đem một nam nhân tùy
tiện chạy đi gây chuyện trực tiếp đánh ngất xỉu nhét vào trong giới chỉ, chỉ tiếc, vật này trừ có thể trữ đồ vật lẫn trao cho nàng quái lực bên
ngoài, ngược lại không còn có thêm ích lợi gì, vật sống cũng không thể
đưa vào được.
Liễu Hân Linh ngồi bên giường cẩn thận đem băng đeo bao quanh chân bị
thương đặt để trước giường, đem y phục xốc xếch sửa sang xong, sau đó dò xét đồ trên giường, rất hài lòng phát hiện không có làm dơ cái gì,
chính là trong phòng có mùi vị nào đó dày đặc, tin tưởng chưa tới nửa
canh giờ sẽ tan hết.
Rất tốt, như vậy hẳn không có phát hiện bọn họ làm chuyện xấu đi?
Sở Khiếu Thiên trực tiếp đem một chậu nước sạch bưng vào, đặt lên bàn, mình vắt một khăn lông sạch sẽ tới lau mặt cho nàng.
"Ta muốn rửa tay." Liễu Hân Linh kiên trì, mới vừa rồi tay của nàng trực tiếp tiếp xúc với hắn, không rửa sẽ có cảm giác là lạ.
Sở Khiếu Thiên cúi đầu nhìn qua dấu tích trăng trắng trên tay nàng mảnh
khảnh, đột nhiên sau đó mặt hơi ửng đỏ, bưng chậu đồng lại để cho nàng
rửa tay.
Rửa tay bằng nước mát, gió thỉnh thoảng thổi từ ngoài cửa sổ thổi vào,
Liễu Hân Linh khẽ nheo mắt lại, có chút cảm thấy vừa lòng. Hơn cả là vị
thế tử gia nào đó trái phải chạy qua chạy lại ân cần săn sóc, nhìn thật
đáng yêu.
Sở Khiếu Thiên chính mình cũng dùng nước mát xoa xoa mặt cùng lau đi mồ
hôi trên người, sau đó bò lên giường ôm nàng thân thiết, cũng không ngại nóng.
Liễu Hân Linh không có cự tuyệt hành động hắn dính sát lấy nàng, chỉ là
nói: "Về sau không nên ở nhà khác làm chuyện như vậy, nếu là người ta
biết được sẽ không hay." Thanh âm có chút yếu ớt, còn tưởng là trong
lòng cũng không quá quan trọng đi.
"Chúng ta là vợ chồng nha, đây không phải là chuyện thường tình sao?"
Một vị thế tử gia da mặt rất dầy nói, lại không biết loại chuyện như vậy có cái gì đáng thẹn thùng.
Bốn mắt nhìn nhau, tròng mắt của hắn hiện che đi lệ khí, lại quyến rũ
lại xinh đẹp như vậy, để cho nàng có chút mê mẩn. Chỉ là, chuyện nên nói vẫn phải nói. Cho nên Liễu Hân Linh lộ ra nụ cười rất dịu dàng, tay
nhìn như nhu nhược vô lực đang chống đỡ trên ngực hắn, thanh âm mềm dịu: "Khiếu Thiên, đây là nhà khác, sau này vẫn là chớ làm chuyện như vậy."
Sở Khiếu Thiên bị nàng cười đến có chút sợ hãi, trực giác mình nên đồng ý trước, liền không có dám nói nhiều gật đầu đồng ý lời của nàng, sau đó
bổ sung thêm ý của mình: "Như vậy nhà chúng ta là được rồi, đúng không?" Nói xong, cặp mắt sáng lóng lánh nhìn nàng. Liễu Hân Linh tin tưởng,
nếu là nam này có cái đuôi, đã sớm lắc qua lắc lại đấy.
Liễu Hân Linh bộ mặt vạch đen, từ khi thành thân tới nay, vị thế tử gia
này căn bản không có tý tư tưởng hàm súc bảo thủ nào, chỉ cần ban ngày
hăng hái cũng sẽ theo quấn nàng làm loại chuyện đó.
Liễu Hân Linh không có da mặt dày cùng hắn nói loại sự tình này, đẩy hắn ra, mình nằm trên giường, trên mặt có chút mệt mỏi.
Mùa hè, cũng sẽ buồn ngủ a!
"Mệt lắm sao? Nàng ngủ trước đi." Sở Khiếu Thiên thanh âm thả lỏng có
chút nhẹ, hình như sợ quấy nhiễu đến nàng, "Lúc nào về ta sẽ gọi."
Liễu Hân Linh gật đầu một cái, tính tình nam nhân này rõ ràng vừa thô
bạo vừa nóng tính, nhưng thỉnh thoảng lại làm ra hành động săn sóc có
chút không hợp tính tình hắn, lại để cho nàng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Liễu Hân Linh nghĩ, đây có lẽ cũng chính là lí do tại sao An Dương vương phi lại thương yêu cưng chiều hắn như thế. Khi hắn đối tốt với một
người thì hắn sẽ moi tim móc phổi ra để tốt với người đó, không pha một
chút tạp chất nào.
Cho nên, thích hắn, là một việc rất đơn giản!
Nhưng là, hắn rốt cuộc thích mình ở điểm nào? Chẳng hạn như, nàng không biết từ khi nào mà hắn có ý tứ đối với nàng?
Mang theo cái nghi vấn này, nàng mơ mơ màng màng ngủ, trong giấc mộng
vẫn cảm thấy ngón tay hắn ấm áp hơi ướt vuốt ve mặt của nàng, mang theo
một loại đối đãi cẩn thận giống như đối với đồ vật dễ bể.
Cảm thấy nàng đã ngủ say, Sở Khiếu Thiên sờ sờ nàng thấy có một tầng mồ
hôi mỏng trên trán nàng, chỉ có thể đứng dậy đi cầm một chiếc quạt màu
xanh nhạt trên bàn tới ngồi bên cạnh nàng quạt một bên si ngốc canh
chừng nàng ngủ.
Trên giường thiếu nữ nhỏ nhắn thanh tú, giống như hắn hơi dùng sức
một cái sẽ đem nàng đẩy hỏng,lại cố tình nàng làm thành một dạng yếu
ớt, rất có tính lừa gạt. Loại hình tượng nhỏ nhắn nhu nhược này luôn
khiến hắn quên mất nàng có quái lực. Chỉ là, mặc kệ hơi sức nàng lớn
thế nào, nàng lại chưa bao giờ nghĩ tới dùng nó để tổn thương người
khác, quả nhiên như hắn đã từng tưởng tượng nàng rất dịu dàng đấy.
Có lẽ, trên thế giới này, không còn có ai để cho hắn cảm thấy thích như thế a!
***********
Lúc Liễu Hân Linh bị đánh thức, mặt trời đã ngả về tây, trong lúc nhất
thời không rõ mình ở nơi nào cả, cũng có chút tỉnh tỉnh mê mê.
"Nương tử, chúng ta về nhà." Thanh âm nam tính trầm thấp giống như lầm bầm bên tai.
Chờ Liễu Hân Linh rốt cuộc tỉnh táo thì kinh ngạc phát hiện mình ngủ cả
một buổi chiều. Chẳng lẽ là do uống thuốc sao? Lúc trước chỉ cảm thấy mê mệt mà ngủ, thật không có nghĩ ngủ đến lâu như vậy.
"Phu quân, cha mẹ đâu?" Liễu Hân Linh ngồi trên giường có chút thẫn thờ
mặc cho Mặc Châu đang chải tóc cho nàng, trong lòng có chút bận tâm mình ngủ quá lâu, cũng không biết có thể hay không khiến cho chủ nhà lưu lại ấn tượng mình tham ngủ, bà bà mình có thể hay không không hài lòng.
"Thấy nàng còn ngủ, họ đi về trước rồi. Vốn là cha mẹ muốn đánh thức để
cùng trở về phủ, chỉ là thái phi tới nói, uống thuốc nên thân thể hư
nhược, để nghỉ ngơi đủ rồi trở về cũng được." Đối với lần này, Sở Khiếu
Thiên hết sức hài lòng thái phi nói đạo lí.
Cũng bởi vì thái phi trực tiếp lên tiếng, cho nên vợ chồng An Dương
vương cũng không còn cách nào đi đánh thức con dâu, chỉ có thể áy náy
cảm tạ ý tốt của thái phi, hai vợ chồng cùng tân khách chúc thọ đều ở
một chỗ mà rời khỏi rồi. Có thể nói, Liễu Hân Linh lần này mặc dù bị
thương, nhưng lại là nhặt được cái đại tiện nghi, bởi vì thái phi ưu ái
mới có thể ngủ đến như thế.
Chờ nha hoàn sau khi thu dọn xong, Sở Khiếu Thiên không thấy có bị cự tuyệt, trực tiếp ôm nàng ra cửa.
Liễu Hân Linh thiếu chút nữa không ngóc đầu lên được, chỉ có thể giống
đà điểu một dạng bị ôm rời đi. Nàng vốn là muốn đi bái biệt Tĩnh Ý thái
phi thuận tiện cảm tạ thái phi ưu ái, chỉ là nha hoàn bên cạnh thái phi
bên cạnh lại trước tới chuyển đạt ý tứ thái phi, không cần đến chào lão
nhân gia để cho nàng an tâm trở về dưỡng thương, đợi nàng thương thế tốt lên, lại tới trò chuyện cùng lão nhân gia.
Liễu Hân Linh khéo léo đáp, nha hoàn này mới tính rời đi.
Thật may là hiện trong Tĩnh vương phủ tân khách cũng đã rời đi, cho nên
Sở Khiếu Thiên một đường ôm nàng ra khỏi Tĩnh vương phủ không có bị ai
nhìn thấy. Nếu không mặt mũi này muốn vứt xuống Thái Bình Dương đi.
Thế tử Tĩnh vương tới tiễn bọn họ.
Ngoài ra, còn có một Quý Uyên Từ không biết từ nơi nào lao tới cũng
cùng một lúc theo ra ngoài. Quý Uyên Từ không biết vì sao cũng ngây
ngô đến cười, chỉ là nhìn hắn hướng mình cười cười, đối với bộ dáng mình bị ôm rời đi cũng không có bao nhiêu phản ứng, Liễu Hân Linh cũng không còn rối rắm nữa.
Thế tử Tĩnh vương nụ cười ôn nhã, hoan nghênh bọn họ có thời gian thì
tới chơi, sau đó đối với Liễu Hân Linh cười đến rất thân thiết, càng
thêm bày tỏ hoan nghênh nàng lại tới. Liễu Hân Linh có chút thụ sủng
nhược kinh, mới nghĩ ra được ý tứ thế tử Tĩnh vương bởi vì duy nhất nàng mới có thể theo được kịp trình độ tám chuyện của thái phi, cho nên toàn gia Tĩnh vương phủ cũng rất hoan nghênh thì Liễu Hân Linh hiểu rồi.
"Nàng rất bận, không rảnh!" Sở Khiếu Thiên dứt khoát cự tuyệt, trực tiếp đem Liễu Hân Linh ôm lên xe ngay lập tức.
Thế tử Tĩnh vương đưa tay làm bộ đánh hắn, "Tiểu tử này, thái phi cũng
rất thương ngươi, chẳng lẽ không muốn cho lão nhân gia vui vẻ chút sao?" Nói xong, thế tử Tĩnh vương lại gần Sở Khiếu Thiên, "Hắc, Khiếu Thiên,
thế tử phi thật đúng là lợi hại, không trách ngươi lại lấy nàng, đã lâu
rồi thái phi không có thích ai như vậy."
Sở Khiếu Thiên liếc mắt, "Nàng chỗ lợi hại ngươi còn chưa có nhìn thấy
đâu, nếu biết được bảo đảm chân cũng mềm nhũn." Nói xong, hất cằm lên,
mặt kiêu ngạo —— lại nói, dù là như vậy cũng không cần kiêu ngạo chứ?
Thế tử Tĩnh vương chỉ coi là hắn nói đùa, lơ đễnh, lại nhỏ giọng nói:
"Về sau phải cẩn thận Lô Văn Tổ một chút, làm việc đừng quá vọng động.
Quân Huyền ta cũng sẽ gò bó hắn, tránh cho hắn đi theo gây họa." Nói mấy lời này, cũng coi là cảnh báo hắn.
Sở Khiếu Thiên ánh mắt tĩnh mịch, đáp một tiếng.
Lúc rời đi, Liễu Hân Linh một mình ngồi trong xe ngựa, Sở Khiếu Thiên
cùng Quý Uyên Từ cưỡi ngựa, hình như chỗ Quý Uyên Từ ở cùng hướng với
bọn họ.
Nhưng mà khiến Liễu Hân Linh có chút dở khóc dở cười chính là, lúc lên
ngựa, không giống với Sở Khiếu Thiên lưu loát đẹp trai xoay người lên
ngựa, Quý Uyên Từ lại vấp ngã, nghe thanh âm kia, có lẽ hắn cũng đau a.
Liễu Hân Linh nghe được âm thanh vén rèm lên tra xét, vừa vặn thấy Quý
Uyên Từ nửa người đều bị bẩn, bộ dáng hết sức nhếch nhác, cuối cùng vẫn
là Sở Khiếu Thiên nhìn không được, trực tiếp thúc ngựa tới đây đem hắn
ném lên lưng ngựa .
Liễu Hân Linh lại một lần nữa bị thái y vụng về làm cho có chút á khẩu.
"Biết rõ mình đần, không biết cưỡi ngựa thì an vị xe ngựa đi, cùng gia
học cái anh hùng gì a." Sở Khiếu Thiên giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép.
"Sở huynh, ta biết cưỡi ngựa! Hơn nữa đây không phải là bởi vì cùng học
tập với huynh chứ sao. A, Sở huynh, lâu như vậy không thấy, chúng ta
cũng đi uống một chén đi, có muốn tới nơi có mấy vị cô nương lần trước
không a? Hôm nay tiểu đệ mời!" Thanh âm Quý Uyên Từ ôn hòa, nhưng nội
dung lại làm cho người ta có loại kích động muốn đánh chết hắn.
"Câm miệng, ngu xuẩn, muốn hại chết ta sao?" Sở Khiếu Thiên âm thầm mắng hắn, tên này chẳng lẽ không biết vợ hắn một đầu ngón tay cũng có thể
nhấn chết cả đại nam sao? ( hắn thật không biết! )
"Nha. . . . . . Thật xin lỗi, tiểu đệ lại quên Sở huynh đã có vợ rồi,
không thể đi loại địa phương đó rồi. Thật ra thì ta cũng không ưa thích
cái loại địa phương đó, mỗi lần cùng đi, đều muốn chuẩn bị thuốc đi
chuốc những cô nương nhiệt tình quá mức kia. Sở huynh, nói đến khi đó
còn là Dược Bang. . . . . ."
"Câm miệng, ngươi không nói lời nào cũng không ai nói ngươi câm!"
"A, biết. Chỉ là, Sở huynh, hỏa khí giống như lại tăng nhiều rồi, về phủ tiểu đệ cho chút thuốc hạ hỏa, sẽ nói chị dâu đốc thúc uống cho xong.
Coi như sợ uống thuốc cũng không thể đem thuốc vứt đi, rất lãng phí a!"
". . . . . ."
Liễu Hân Linh khẽ che miệng, phòng ngừa mình phun cười ra tiếng. Nàng
hiện biết, vị thái y này tuyệt đối là khắc tinh của Sở Khiếu Thiên, cũng không biết cả hai này tính tình trống đánh xuôi kèn thổi ngược lại
chính là như thế nào ở cùng một chỗ trở thành bằng hữu. Hơn nữa, nghe
bọn họ nói chuyện, nàng cũng có thể hiểu một ít. Nói cũng không tính là
lừa gạt, nhưng hiện Sở Khiếu Thiên quá ngoan, nàng cũng không phải là
người thích lôi chuyện cũ ra không phân rõ phải trái với hắn.
Xem ra, nếu muốn biết một ít chuyện, có lẽ có thể đi hỏi Quý Uyên Từ đấy.
Rất nhanh, đến ngã ba, phương hướng hai phủ bất đồng, Quý Uyên Từ không
thể không cùng bọn họ chia ra, chỉ là hẹn Sở Khiếu Thiên ngày mai đi tìm hắn ôn chuyện. Sở Khiếu Thiên mặc dù không còn bình tĩnh, nhưng cũng
đáp lại lời hắn.
***********
Trở lại vương phủ, Sở Khiếu Thiên vẫn là ôm nàng vào phủ.
Quản gia Sở Thắng đã đợi trước cửa, nhìn thấy bọn họ, vội vàng tiến lên, khom người thi lễ một cái, nói: "Thế tử, vương gia nói ngài sau khi trở lại phải đi gặp vương gia một chuyến."
Sở Khiếu Thiên nhíu mày, đang muốn nói gì, Liễu Hân Linh âm thầm kéo tay hắn, đối với quản gia nói: "Quản gia, cha có nói là chuyện gì không?"
Sở Thắng cười cười, "Thế tử phi, nô tài khó mà nói. Chỉ là xin thế tử chuẩn bị kỹ lưỡng, bởi vì vương gia chưa hết tức giận."
Được, nhắc nhở này cũng đủ rồi, rõ ràng là vẫn còn tức giận chuyện ở Tĩnh vương phủ, muốn phạt nhi tử đi quỳ Phật Đường rồi.
Sở Khiếu Thiên không có đem nó để trong lòng, đem Liễu Hân Linh đưa về
Ôm Tâm viện, mè nheo một lát, trong ánh mắt lo lắng của Liễu Hân Linh,
rất sảng khoái ra cửa đi lãnh phạt.
Liễu Hân Linh bẻ ngón tay, có chút đứng ngồi không yên.
Chỉ chốc lát sau, Lục Y đi tìm hiểu tin tức tới đây nói cho nàng biết,
vương gia quả nhiên phạt Sở Khiếu Thiên đi quỳ Phật đường, là trừng phạt ngày hôm nay quấy rầy sinh nhật thái phi. Chỉ là dưới sự cầu tình của
An Dương vương phi, vốn là phải phạt quỳ một đêm biến thành phạt quỳ một canh giờ. Có lẽ là Sở Khiếu Thiên trong lòng đối với Tĩnh Ý thái phi
cũng có chút áy náy, cho nên cũng ngoan ngoãn đi quỳ.
Một canh giờ tương đương với hai giờ hiện đại, đây đối với Liễu Hân Linh chưa từng có bị phạt quỳ mà nói cũng có chút lo lắng đầu gối Sở Khiếu
Thiên bị đau. Liễu Hân Linh không biết tình huống, chỉ có thể lại sai
người đi xem một chút tình huống.
Lý ma ma thấy nàng liên tiếp nhìn ra phía ngoài, biết nàng lo lắng, liền trấn an nói: "Thế tử phi không cần phải lo lắng, đây đối với thế tử mà
nói còn là nhẹ. Thế tử gia từ nhỏ nghịch ngợm, không ít lần bị vương gia phạt quỳ Phật đường, có một lần bị phạt tục quỳ cả ba ngày khiến chân
cũng bị sưng lên, cho nên thái phi cùng vương phi cũng sẽ không để vương gia loạn xạ phạt thế tử nữa."
Liễu Hân Linh vừa nghe, cũng an tâm đôi phần. Dù sao là công công muốn
phạt nhi tử, còn phải xem mẹ của hắn cùng lão bà mình có đồng ý hay
không. Như thế xem ra, vương gia thật đúng là rất bi thống, nhìn bên
ngoài thì cái gia đình này là hắn định đoạt, trên thực tế, lại bị lão
nương cùng lão bà áp trên đầu không thể động đậy.
Quả nhiên, một lúc lâu sau, Sở Khiếu Thiên trở lại, nhìn hắn bước chân
như thường, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, căn bản không coi đó là vấn
đề, cũng biết đối với hắn mà nói, đây quả thật là không tính là chuyện
gì.
Sở Khiếu Thiên đẩy ra trường tháp đứng trước mặt nàng, hừ hừ hai tiếng,
"Không cần lo lắng, cha lớn tuổi lại hay tức giận, có lúc nghe theo hắn
một chút là được. Nương tử, hảo hảo dưỡng thương, chờ tốt lên, chúng ta
liền sinh mấy đứa con nít đi giày vò cha thôi. Về sau cha nếu là dám khi dễ, sẽ để cho nhi tử chúng ta đi khi dễ hắn!"
Liễu Hân Linh khóe miệng co rút một hồi, thế nào lập tức nghĩ ra chuyện
này. Còn nữa, xác định nhi tử nhất định sẽ giúp đỡ đi khi dễ gia gia
sao?
Sở Khiếu Thiên sờ sờ bụng của nàng, vẻ mặt nhộn nhạo, "Nhìn nhạc mẫu
cùng tỷ tỷ cũng đã sanh tam bào thai, đoán chừng nàng cũng sẽ. Ai nha,
không cần tham lam, nương tử, trước tiên sinh long phượng thai thôi."
Liễu Hân Linh bộ mặt vạch đen, không nhịn được dội hắn nước lạnh, "Đoán
chừng rất không có khả năng, ta biết lúc mẹ sinh ta chỉ là một thai."
Nghĩ đến sanh con như vậy, không biết sao chỉ có loại cảm giác da đầu tê dại, đoán chừng là chứng lo sợ trước khi sinh ....
"Nương tử, không cần lo lắng!" Sở Khiếu Thiên sờ sờ mặt của nàng, hả hê
nói: "Lúc xem bát tự nghe thầy tướng số nói qua, thai thứ nhất tuyệt đối sẽ là long phượng thai!"
". . . . . ."
Liễu Hân Linh: ==Vậy không khoa học! Té! Vì sao có bát tự nhân duyên
thầy tướng số có thể coi loại chuyện sinh long phượng thai hay không à?
Liễu Hân Linh mặc kệ thế tử gia nói linh tinh gì lết chân bị thương đi sai Mặc Châu dọn bữa tối, nàng đói bụng.
************
Những ngày kế tiếp, Liễu Hân Linh lại bắt đầu dưỡng thương ngày ngày đều như heo một dạng.
Bởi vì bị thương, đi bộ lại không tiện, vương phi hoàn toàn miễn nàng
lên phòng trên thỉnh an, để cho nàng chuyên tâm dưỡng thương.
Liễu Hân Linh lại một lần nữa ăn rồi ngủ, ngồi ngẩn người làm kiếp heo
mà sống, mà Sở Khiếu Thiên hoàn toàn coi nàng như đồ dễ bể, hành động
càng làm cho nàng bất đắc dĩ.
Mà khiến Liễu Hân Linh kinh ngạc chính là, bắt đầu từ ngày thứ hai, Quý
Uyên Từ thành thái y chủ trị cho nàng, buổi trưa mỗi ngày đều theo Sở
Khiếu Thiên đến trong phủ tới nàng bắt mạch xem xét tình hình bình phục, sau đó nhân cơ hội ở lại nơi này xin bát cơm. Chỉ là, có lúc thấy Quý
Uyên Từ vô tình nói chuyện không nên nói khiến Sở Khiếu Thiên giận đến
nói không ra lời, còn là thật thú vị.
Mà biết rằng nàng bị thương ngã bệnh, trừ mẹ cùng tỷ muội từ nhà tới cửa thăm nàng, trong phủ trắc phi di nương cũng ý tứ tặng quà tặng tới đây
thăm hỏi, trong phủ trưởng công chúa cũng thường xuyên tới đây, dĩ nhiên là không thiếu được tỷ đệ Tạ Thiên Nhan cùng Tạ Cẩm Lan rồi.
Tạ Cẩm Lan đối với chuyện nàng bị thương hết sức tự trách, mỗi lần gặp
mặt đều là một bộ muốn khóc, Sở Khiếu Thiên đem mặt nó nói thành bộ mặt
đưa đám, rất giận mà đem hắn đánh ra cửa ——hành động vô lễ tự nhiên lại
lại khiến cho An Dương vương lôi chuyện quá khứ ra trách cứ.
Thật ra thì loại dưỡng thương này trừ hành động bên ngoài không được dễ
dàng, cùng cuộc sống lúc trước nữ otaku (chui trong nhà) cũng không
còn gì khác nhau, nàng rất bình tĩnh làm được, mặc dù ngày ngày có chút
nhàm chán, nhưng thỉnh thoảng luyện một chút chữ, đánh đàn, đánh cờ ..., rất nhàn nhã.
Nhưng mà loại nhàn nhã này cũng không có bao lâu, cho đến, khi đại biểu
Chu Tuyền Nhi còn bế quan trong Uyển di viện đến thăm bệnh thì Liễu Hân
Linh đột nhiên cảm thấy mình có phần chuyện phải làm.