Mặc dù kéo bè kéo lũ đánh nhau không ngoài dự liệu, nhưng Liễu Hân Linh
khó tránh khỏi có chút bận tâm. Hôm nay là thượng thọ của Tĩnh Ý thái
phi, rất nhiều nữ quyến thế gia đại thần trong kinh cũng tới, chuyện
truyền ra bên ngoài cũng không tốt. Đặc biệt là Sở Khiếu Thiên lại đánh
nhau trong nhà người khác a, chủ nhà coi như độ lượng,cũng khó tránh
khỏi trong lòng không thoải mái, cộng thêm nàng sợ công công (cha chồng) sĩ diện cảm thấy mất mặt sẽ trách cứ xuống.
"Lục Y, vương gia khi nào tới? Vương phi bên kia biết chưa?"
Lục Y đáp: "Vương gia cũng vừa tới, về phần vương phi, nô tỳ không biết nên không có đi thông báo."
"Chuyện này rất nhiều người biết sao?" Liễu Hân Linh lo lắng là ở chỗ
này, hi vọng chỗ bọn họ đánh nhau tương đối bí mật, như vậy hai phủ
không bị tính là quá mất mặt đi.
Nhưng câu trả lời của Lục Y để cho nàng có chút thất vọng rồi, "Bọn họ
gặp nhau ở hành lang, sau đó liền đánh nhau, khách quý tới cửa đều thấy
được. Hơn nữa, còn có công tử Lộ Văn Tổ nhà lại bộ thượng thư, cũng bị
thế tử gia đánh."
Vậy, chuyện không thể dễ giải quyết rồi.
Liễu Hân Linh suy nghĩ một chút, lại sai Lục Y đi thăm dò một chút tình
hình. Chân nàng hiện bị thương đi lại bất tiện, cũng không biết tình
huống như thế nào, chỉ sợ An Dương vương phải phạt nặng, Sở Khiếu Thiên
lại không nghe, hai cha con giằng co ở nhà khác, sau đó rở về phạt quỳ
Phật Đường còn coi như là nhẹ, mặt mũi coi như được che trong chăn cũng
bị mất, danh tiếng vương phủ An Dương sẽ phải vứt xuống rãnh nước thối
rồi. (Thật ra thì hiện đã rất thúi rồi. )
Lục Y sau khi rời đi, Liễu Hân Linh đợi một lát, suy nghĩ một chút, nói
Mặc Châu đỡ nàng đứng dậy, nói: "Đỡ ta đi xem một chuyến."
"Tiểu thư, chân của người…" Mặc Châu có chút không muốn, chân của tiểu
thư nàng vẫn còn đau a. Hơn nữa, nàng tin tưởng nếu là thế tử thấy bộ
dáng tiểu thư như vậy, có lẽ sẽ nổi giận —— dĩ nhiên, nổi giận với nô tỳ phục vụ rồi.
"Đi xem một chút thôi." Liễu Hân Linh nhãn thần ảm đạm, nàng là nương
tử, trượng phu xảy ra chuyện như vậy, mặc kệ như thế nào cũng đi phải đi xem một chút, đặc biệt là, còn không biết bà bà có thể hay không đang ở đó ."Ngươi đỡ ta đi từ từ là được."
Chân trần của nàng sưng lên giống như bánh bao, dùng sức một cái
liền đau thấu xương, quả thật có chút nghiêm trọng, thế nhưng sử dụng
chút khổ nhục kế cũng có thể hóa giải một ít chuyện. Chỉ là, cũng không
thể lấy thân thể chính mình ra đùa giỡn, Liễu Hân Linh suy nghĩ một
chút, lại sai một nha hoàn thân hình hơi to lớn tới đỡ nàng, đem hơn
phân nửa thân thể của nàng dựa lên người nha hoàn, như vậy cũng tiết
kiệm được sức của mình.
Liễu Hân Linh chuẩn bị sẵn sàng, liền giống như rùa đen một dạng chầm chậm đi ra cửa.
***********
Hoa nở hai đóa, nhưng tất cả đều là cùng một nhánh.
Sở Khiếu Thiên mặt lạnh ngồi trên cái băng ngế, toàn thân phát ra một
loại hung thần ác sát, từ xa nhìn lại, tựa như tôn sát thần, khiến cho
mọi người có chút sợ hết hồn hết vía, rất thành công đem các thiếu gia
vốn là còn muốn mắng hắn cũng ngậm miệng lại.
Đối diện Sở Khiếu Thiên là mấy người sưng mặt sưng mũi, tiếng buồn bã
kêu gào bi thống phát ra từ các công tử tuổi trẻ, mỗi người một vẻ, hết
sức đặc sắc. So sánh với Sở Khiếu Thiên đối diện chỉ là khóe mắt xanh
một khối —— ngược lại nổi bật lên khóe mắt sát khí này rồi, thấy thế
nào đều là bọn họ tương đối thê thảm, thoạt nhìn liền như bị hung hăng
chà đạp một phen, hư héo hư héo, rất đáng thương .
Cho nên, loại tình cảnh này xem ra, thế nào đều nhìn là vị phách vương
long nào đó khi dễ thiếu niên a. Vì vậy, cũng là An Dương vương nhìn
thấy cục diện này thì không phân biệt nguyên nhân tốt xấu mà thật là tức giận a, đặc biệt là thấy Sở Quân Huyền sưng nửa bên mặt, một bên mắt bị một bàn chân khí thế ngập trời đạp trúng thì An Dương vương càng thêm
tức giận không dứt.
Làm ra loại chuyện này ở nhà người ta như vậy, dù thế nào cũng đều là
chuyện không lễ giáo, không quy củ. An Dương vương thiếu chút nữa bị đứa con bất hiếu này tức chết. Tức hơn nữa là đứa con bất hiếu này lại vẫn
một bộ chết không hối cải.
Đối với sắc mặt An Dương vương khó coi, Sở Khiếu Thiên tuấn nhan lạnh
lùng đối phó, Sở Quân Huyền trong lòng thầm dễ chịu, ước gì An Dương
vương khiển trách nhiều một chút.
Chỉ là, trước khi bọn họ kịp ứng phó để nhân cơ hội báo thù, thái y lại nói.
Quý Uyên Từ một bên làm người trị thương, một bên ôn hòa đối với An
Dương vương đang tức giận mà nói: "Vương gia không cần quá tức giận,
tránh cho bốc hỏa có thể tổn hại thân thể. Huống chi chuyện này thật ra
là hạ quan không cẩn thận, không trách được Sở huynh. Vương gia, làm
cha, thật ra thì nhìn thấy con trai mình phát thần uy lớn như vậy, quyền đả bốn phương, thật ra thì phải lấy làm vui mừng a, nó chứng minh hổ
phụ sinh hổ tử. Hơn nữa, thay vì để cho con mình bị thương, còn không
bằng để cho con mình đi đả thương, cho nên hiện nay trong lòng nên vui
mừng mới đúng. Ai nha, Lưu công tử, đừng động đừng động, nếu không thuốc này sơ ý rơi một chút vào trong lỗ tai, công tử cũng biết, lỗ tai cấu
tạo rất phức tạp, nếu thuốc này rơi vào ở bên trong lỗ tai không lấy ra
được sẽ phá hư tai, về sau ù tai thì không nên oán trách hạ quan a."
". . . . . ."
Đối với lời nói thái y huyên thuyên, không chỉ An Dương vương bày tỏ khổ ép, liền mấy người bị thương cũng khổ ép không dứt.
An Dương vương nghe thái y này nói xong mặt đỏ bừng, quả thật nói trúng
mấy phần tâm sự, thấy nhi tử đem đám này đánh cho thành như vậy lại
không bị thương gì, hắn đúng là thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là, loại tâm tình này bị phân tích trần trụi giống như ban ngày ban mặt như vậy – khiến
ông có vẻ lung túng.
Mà Sở Quân Huyền hoài nghi này thái y là đang báo thù riêng, rõ ràng mặt nở nụ cười ấm áp, liền thanh âm cũng là vô cùng ôn hòa, nhưng nói ra
lời lại hung tàn như vậy, loại này giết người một cách vô hình a, so với quả đấm của Sở Khiếu Thiên còn kinh khủng hơn a a a! ! !
"Quý thái y, hiểu lầm, Bổn vương tức giận là bởi vì. . . . . ." An Dương vương thử giải thích, tránh cho Sở Quân Huyền thật oán lên hắn, cho là
hắn làm việc không công bằng.
An Dương vương thật ra thì cũng rất bi thống, mới vừa vào cửa không lâu, đang chuẩn bị đi tới chỗ Tĩnh Ý thái phi thỉnh an thì lại trên nửa
đường thấy mấy đứa kéo bè kéo lũ đánh nhau, liền kinh hãi tại chỗ, đặc
biệt là nhìn đến con trai của mình hết sức cường hãn đạp mấy thế gia
công tử da mịn thịt mềm làm sao không khiến cho hắn tức giận đây? Đây
lại là trong biệt phủ, mặc kệ ai đúng ai sai, ai cho phép hắn càn rỡ như vậy? An Dương vương lo lắng chuyện này phá hư sinh nhật thái phi không
nói, còn sợ làm ra chuyện gì nguy hiểm rồi.
Quý Uyên Từ bôi thuốc thượng hạng cho Lưu công tử kia, trên mặt mình bị
thương cũng không có để ý tới. Tấm mặt vừa thanh thanh tú tú vừa sưng
lên giống như bánh bao, thấy thế nào cũng không được, cũng làm cho Sở
Quân Huyền có chút rất ấm ức. Rõ ràng bị thương thế kia không phải bọn
chúng đánh, nhưng để trên mặt hắn, giống như là bọn họ khi dễ hắn.
Sở Quân Huyền rốt cuộc có chút không nhịn được, "Quý thái y, hay là tự
bôi thuốc cho mình đi! Đã đi gọi thái y rồi, đợi một lát thái y khác
tới bôi thuốc cho cũng được." Sở Quân Huyền nói xong, nhìn một vị bằng
hữu đang bị bôi thuốc rưng rưng mắt nhìn mình kêu cứu, tâm can cũng có
chút run rẩy.
Cũng không biết thuốc trị thương của Quý Uyên Từ là thuốc gì, nhưng nghe mọi người được bôi lên tiếng kêu thật thảm thiết, khiến trong tim thật e ngại a.
Thật ra thì, bọn họ cũng là nghe nói qua đại danh Quý Uyên Từ trong thái y viện, nghe nói người này là một người rất đặc biệt ở trong thái y
viện, không nói chuyện hắn mấy năm nay toàn làm những chuyện không bình
thường, nhìn lại thái độ bình thường của mọi người, cũng biết hắn có
nhiều đặc biệt.
Quý Uyên Từ mặc dù y thuật xuất chúng, nhưng hắn cực ít đi chẩn bệnh ở
các thượng phủ, trừ phi thật bị nghi nan tạp chứng gì mới có thể khiến
hắn xuất động, mọi người đều ngầm hiểu chỉ định thái y khác đến phủ đến
xem bệnh, coi như bọn thái y không rảnh, cũng tình nguyện chờ một lát
cũng không ham tìm Quý thái y. Theo lý thuyết loại thái y bất bình
thường này không vào được thái y viện, nhưng mấy năm trước không biết
làm chuyện gì tốt được hoàng đế để mắt tới, từ một người bình dân đột
nhiên nhảy một cái trở thành thái y do hoàng đế chỉ thị. Cho nên, không
những hắn làm những chuyện thiếu đầu óc đem mặt mũi của thái y viện cũng mất, mà hắn còn hảo hảo ngây ngô gieo họa trong thái y viện một cách
bệnh hoạn, mọi người cũng không thể làm gì hắn.
Mà hôm nay, bởi vì sinh nhật tổ mẫu của hắn, Sở Quân Huyền khó được mang theo mấy vị bằng hữu tới chúc thọ đi dạo trong viện nhà mình, ai biết
cùng Sở Khiếu Thiên không hẹn mà gặp. Hết sức đỏ mắt, chỉ là Sở Quân
Huyền vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật tổ mẫu, cũng không thể tùy tiện động
thủ làm ra chuyện bất hiếu, cho nên, hắn nghĩ coi như không nhìn thấy
đinh đưa mấy bằng hữu rời đi. Nhưng là, trong đó một bằng hữu là công tử Lộ VănTổ nhà lại bộ thượng thư không đúng, đột nhiên mỉa mai mấy câu Sở Khiếu Thiên, không đợi hắn nói xong, ai biết vị thái y đi cùng Sở Khiếu Thiên kia đột nhiên tự mình trật chân té không nói, thậm chí trực tiếp
bổ nhào về phía trước, vì vậy, Lộ Văn Tổ bất hạnh bị đối phương ép tới
thiếu chút nữa không thở được, tay cũng bởi vì chạm đất không đúng cách
mà bị gãy xương.
Gặp phải loại chuyện xui xẻo này, khổ chủ cũng sẽ không nhịn được mắng
mấy câu phát tiết, Lộ Văn Tổ cũng không ngoại lệ. Lộ Văn Tổ mặc dù là
tiểu nhi tử nhà lại bộ thượng thư, không có phong tước cũng không có
công danh, nhưng phụ thân là lại bộ thượng thư, dầu gì cũng có chút
khuyến khích, tự nhiên sẽ không đem cái thái y lục phẩm vào trong mắt,
vì vậy, Lộ công tử không nhịn được nhục mạ mấy câu. Chính là mấy câu
này lại chọc giận Sở Khiếu Thiên, không nói hai lời, một quả đấm đánh
tới.
Nhìn đến bản thân bằng hữu bị đánh, đám cậu ấm này nơi nào chịu được
chuyện như vậy, vì vậy rối rít máu gà lên não, xắn ống tay áo gia nhập
hỗn chiến.
Quý Uyên Từ mặc dù thần kinh, nhưng thấy đối phương năm đấu một quá
không công bằng —— mặc dù so vũ lực mà nói, thật ra là Sở Khiếu Thiên
đấu năm —— hơn nữa người đánh vẫn là "Sở huynh đệ" của hắn, vì vậy huyết tính nam nhân cũng bị khơi dậy, thái y lịch sự trực tiếp vén tay áo lên gia nhập hỗn chiến.
Ừ, chuyện chính là như vậy.
Sở Quân Huyền hiện đầu tỉnh táo lại, nhớ tới quá trình này, không khỏi
có chút không biết nên khóc hay cười, càng làm cho hắn cảm thấy buồn
cười chính là, khi Sở Khiếu Thiên đạp bọn họ tuyên bố thắng lợi là thời
điểm An Dương vương cùng hai quan viên tới chúc thọ xuất hiện, thấy loại tình cảnh này, sau đó An Dương vương tự mình quát Sở Khiếu Thiên. Không đợi hai cha con này cãi vã, Quý Uyên Từ tự mình té sưng lên nửa bên mặt lập tức hấp ta hấp tấp tới giải thích.
Nhìn đến bộ dáng hắn, An Dương vương cùng hai quan viên này cũng lấy làm kinh hãi, trực giác cho là Quý Uyên Từ bị Sở Quân Huyền đánh. Nhưng Quý Uyên Từ còn chưa nói rõ nguyên nhân, nhìn thấy hình dạng đám kia, lại
mắc bệnh nghề nghiệp, quyết định đi chữa bênh cho bọn hắn trước, mặc dù
mình cũng sưng lên nửa bên mặt, nhưng nụ cười trên mặt thật sự là làm
việc lớn không cần kể công, thánh khiết vô cùng,chính là cái thái y yêu
nghề đáng kính a.
Vị thái y này không nói rõ ràng cho An Dương vương, lập tức vẻ mặt chỉ
biểu hiện như vậy, sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ đem việc này báo một
tiếng cho chủ vương phủ, lại phân phó nô bộc đem mấy người bị thương đưa vào bên trong phòng khách để trị liệu.
Cho nên, cho đến lúc phát hiện chuyện này An Dương vương thật ra thì vẫn là không biết bọn họ vì sao động thủ.
Trở về chuyện chính, bởi vì Sở Quân Huyền cự tuyệt trị thương quá uyển
chuyển rồi, cho nên một vị thái y nào đó cho là hắn khách khí, lập tức
nghiêm mặt nói: "Sở tam thiếu gia, vạn vạn không thể, có thương tích thì phải trị, không thể kéo dài. Mà ta làm chức trách thái y, cũng không
thể bỏ qua người bị thương. Ngươi không cần lo lắng, thương thế của ta
lát nữa sẽ tự xử lý." Nói xong, hắn hướng mấy người cười một tiếng trấn
an, thấy thế nào đều rất vô hại.
Thấy hắn mở lời thề son sắt, Sở Quân Huyền chỉ có thể khổ ép bị một vị
thái y độc hại. Cũng không biết thuốc của hắn là thuốc gì, bôi trên vết
thương mà giống như toàn thân đều bị thương, dù là cái đại nam nhân cũng không nhịn được kêu lên thảm thiết.
Cho nên, này làm sao không để cho bọn họ nghĩ thái y này rõ ràng là vì
tư mà báo thù. Vết thương của bọn họ sẽ không tan nát ra chứ? Đợi lát
nữa tuyệt đối phải cho thái y khác xem một chút thương thế kia.
Chờ đến phiên Lộ Văn Tổ công tử nhà lại bộ thượng thư được trị xương tay gãy thì vị thiếu gia này không còn có cái gì dè dặt, trực tiếp kêu lên, nổi giận nói: "Đau quá, lang băm này, rốt cuộc có thể trị thương hay
không vậy? !
Nụ cười trên mặt Quý Uyên Từ vừa thu lại, nghiêm túc nói: "Lộ công tử,
đây là vì đang nối xương, tự nhiên là phải đau, chuyện này cùng y thuật
không liên quan. Hơn nữa nói là lang băm cũng không đúng đi, liền hoàng
thượng cũng cho là y thuật của ta không tệ, mới bổ nhiệm cho ta làm thái y, chẳng lẽ nghi ngờ thánh ý sao?"
Lộ công tử thiếu chút nữa mặt cắt không còn giọt máu, còn có thể suy
diễn ra chuyện như thế sao? Nhất thời giận đến nói không ra lời: ". . . . . ."
"Có thế chứ, Lộ công tử, bị bệnh thì phải tĩnh dưỡng!" Quý Uyên Từ lại
khôi phục nụ cười ôn hòa trên mặt, bắt đầu thoa lên mình hắn bí dược, tự nhiên khiến cho kẻ bị thương lại hét thảm lên, lấy dây treo tay bị gãy
lên cho hắn ta, "Lộ công tử, là nam tử hán, chớ hét thảm như heo bị
giết, rất ồn ào a. Mặc dù thuốc này thoa lên cũng có đau, nhưng rất hiệu quả, bảo đảm ba ngày sau sẽ tiêu sưng."
". . . . . ." Tiếng kêu Lộ Văn Tổ đột nhiên ngừng lại, gương mặt hết xanh lại đỏ, rất đặc sắc.
Thấy tình cảnh này mọi người chỉ có thể trầm mặc. Thái y này mặc dù rất
không bình thường, nhưng một lúc nào đó, miệng lại sắc bén thật rất hung tàn a.
Khi Quý Uyên Từ xử lý đến vết thương của Sở Quân Huyền, thì Tĩnh vương
cùng thế tử Tĩnh vương dáng vẻ vội vã tới, nhìn tốc độ này, có thể thấy
được là bọn họ vừa biết tin tức liền lập tức đi tới.
An Dương vương thấy hắn đến, vội vàng đứng lên áy náy nói: "Tĩnh Vương thúc, thật là thật xin lỗi, Khiếu Thiên hắn. . . . . ."
Hôm nay vốn là sinh nhật của Tĩnh Ý thái phi, tính khí con trai hắn lại
cố tình tái phát, ở nhà người khác động thủ, làm sao mà hắn không tức
giận đây? Đặc biệt là thấy tướng tá thê thảm của Sở Quân Huyền, cộng
thêm bốn gã bị đánh cũng là các công tử thế gia trong kinh, sợ nhà họ
truy cứu tới, đến lúc đó ngay cả hắn cũng không chịu nổi a. Mặc dù An
Dương vương là muốn giải quyết sự tình ngay lập tức, khiến nhi tử đi xin lỗi, nhưng vừa nhìn nét mặt kia của nhi tử, cũng biết là không thể nào
xảy ra chuyện này rồi.
Tĩnh vương rất nhanh ngăn lại lời của hắn, chỉ là hỏi: "Là ai ra tay trước?"
"Là cháu!" Sở Khiếu Thiên không có đẩy đưa, thản nhiên thừa nhận.
Tĩnh vương liếc nhìn trong phòng mấy người sưng mặt sưng mũi, đột nhiên
nở nụ cười, "Có phải Quân Huyền cùng Khiếu Thiên lại đùa giỡn hay không? Không có việc gì không có việc gì, tuổi trẻ nha, tinh lực tràn đầy, khó tránh khỏi sẽ có va chạm. Có câu nói, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, bọn họ là càng đánh là tình cảm càng tốt. Cảnh Dương, cũng đừng
trách cứ Khiếu Thiên quá nhiều, nam tử hán, da dày thịt béo, không có gì đáng ngại."
". . . . . ."
Nghe được lời nói Tĩnh vương, mặt An Dương vương đỏ lên, Sở Khiếu Thiên
cùng Sở Quân Huyền mặt thẫn thờ, ngổn ngang trong gió, trong lòng gào
khóc thống thiết! ! ! Cái gì gọi là "Đầu giường cãi nhau cuối giường
hòa" ? Bọn họ cũng không phải là vợ chồng a! ! ! !
Thế tử Tĩnh vương vỗ trán, quyết định không nhìn không nghe lời nói của
phụ thân mình, mở miệng nói: : "Quân Huyền, chuyện gì xảy ra? Có phải
mang theo bằng hữu đánh nhau cùng Khiếu Thiên hay không? Là phận trưởng
bối, sao có thể cùng vãn bối đánh nhau đây?" Thế tử Tĩnh vương quét mắt
tới mấy công tử bị thương, mấy khuôn mặt kia bị đánh đến thật là đặc
sắc, nghĩ tới thân phận của bọn họ, đoán chừng chuyện này không thể giải quyết đơn giản như phụ thân mình nói.
"Đại ca, . . . . . ." Sở Quân Huyền có chút uất ức , hắn mặc dù so với Sở Khiếu Thiên là trưởng bối, nhưng tuổi có thể so với hắn còn nhỏ hơn
a.
Lộ Văn Tổ đã được băng bó kỹ vết thương đứng lên đầu tiên, vẻ mặt hơi
cáu, nói: " Thế tử Tĩnh vương, lời này cũng không đúng rồi, ai chẳng
biết tính khí thế tử An Dương vương? Lúc ấy do Quý thái y tự đụng
trước, thậm chí còn nắm lấy tay ta. Cũng chỉ là mới nói mấy câu, thế tử An Dương vương thế nhưng không nói hai lời liền động thủ, không nói đạo lý cũng phải có mức độ chứ?" Nói xong, Lộ Văn Tổ liếc mắt nhìn bộ mặt
đỏ au của An Dương vương, ý tứ không cần nói cũng biết.
Sở Khiếu Thiên cười lạnh, "Bản thế tử động thủ trước thì thế nào? Miệng
của ngươi giống như cái gì đó không sạch sẽ cho lắm, có lẽ cha mẹ ngươi
không có trông nom, bản thế tử không ngại thay mặt bọn họ dạy dỗ một
trận."
Lộ Văn Tổ sắc mặt khó nhìn lên, Sở Khiếu Thiên đây là đem phụ mẫu hắn ra mà mắng a.
"Khiếu Thiên, câm miệng!" An Dương vương quát một tiếng.
Sở Khiếu Thiên hừ một tiếng, ngồi về chỗ cũ, vẻ mặt vẫn là khó coi, giống như là hắn bị đánh một dạng.
Quý Uyên Từ ôm cái hòm thuốc tới, nói: "Sở huynh, để tiểu đệ xử lý chút
vết thương cho. Mặc dù bị mấy người bọn hắn đánh cũng có chút bất công,
cũng không có bị thương gì nặng, nhưng khóe mắt bị bầm tím một chút, nếu là vương phi cùng chị dâu nhìn thấy, có thể cũng đau lòng a."
Nghe được lời nói của Quý Uyên Từ, Sở Quân Huyền thân thể có chút phát
run —— tức giận! Thái y này đang kể khổ đấy, nhưng khi nhìn nụ cười trên mặt hắn, mềm mại nhu hòa, nói cười ríu rít, cũng không giống dáng vẻ
châm chọc, loại thành thực này càng làm cho người ta đặc biệt khuất
nhục.
Sở Khiếu Thiên hừ một tiếng, không có cự tuyệt hành động của Quý Uyên
Từ, hắn cũng lo lắng vết bầm ở khóe mắt này của hắn, khi trở về sẽ khiến Liễu Hân Linh lo lắng. Nghĩ đến Liễu Hân Linh, liền nghĩ đến mới vừa
rồi bọn khốn kiếp này miệng mồm không sạch sẽ, lại dám nhục mạ nữ nhân
của hắn, đánh cả đám bọn đó cho đến cha mẹ cũng nhận không ra còn coi
như là nhẹ!
"Mọi người bình tĩnh một chút."
Thế tử Tĩnh vương có chút bất đắc dĩ, nhìn hắn, bọn này đều là đứa bé
chưa trưởng thành , nhưng bởi vì mấy thân phận của bọn hắn, trong khoảng thời gian ngắn cũng làm cho hắn có chút khó giải quyết. Mà khiến cho
hắn nhức đầu hơn là phụ thân lại ở bên cạnh quấy rối, hơn nữa vị thái y
bất bình thường cũng tới gây thêm phiền, thường thường thật vất vả kéo
hắn trở về chuyện chính bị hắn làm lệch đi đề tài, thực là làm cho thế
tử Tĩnh vương dở khóc dở cười.
Đang lúc Thế tử Tĩnh vương chuẩn bị bảo phụ thân rời đi trước, để hắn
hỏi rõ tình huống còn nghĩ ra biện pháp giải quyết chuyện này thì một gã sai vặt tới đây, nói là Tĩnh Ý thái phi đã biết chuyện này, đang cùng
vương phi đi về phía bên này.