Liễu Hân Linh mặt đầy mồ hôi, chịu đựng từng đợt từng đợt đau đớn nơi hạ
thể, cắn răng nhìn chằm chằm khuôn mặt của người nam nhân cố chấp.
"Ta. . . . . ." Sở Khiếu Thiên bị nàng rống có hơi kinh hoảng, lại nhìn
thấy nàng đau đến gương mặt cũng có chút vặn vẹo, càng thêm sợ hãi không thôi, "Linh nhi, ta. . . . . ."
"Đi ra ngoài nhanh lên đi!" Nàng cắn răng nặn ra từng chữ, "Nếu như chàng không đi ra ngoài, ta không thèm sinh nữa."
". . . . . ."
Đám người Lưu ma ma đứng bên cạnh, nghe lời thai phụ nói, chỉ cảm thấy
không biết nên khóc hay cười. Sinh con cũng không phải là chuyện muốn
hay không cũng được, nói không sinh thì liền không sinh nữa sao? Nhưng
rất nhanh, lời nói của phụ nhân nào đó đang trở dạ đã làm cho vị thế tử
gia nhà bọn họ đầu óc mất linh quang thật sự bị dọa sợ, luống cuống
không biết làm sao.
"Đừng a, Linh nhi, chúng ta phải sinh chúng ra thật nhanh, để nàng không phải chịu đau đớn." Sở Khiếu Thiên vẻ mặt đau khổ, lại chuẩn bị lau mồ
hôi cho nàng, chỉ là thai phụ nào đó rất không lưu tình vươn tay ra.
Liễu Hân Linh cảm giác mình càng ngày càng đau, đau đến nỗi sắp mất đi
lý trí rồi. Nhưng nam nhân bình thường rất nghe lời hiện nay lại ương
bướng cố chấp đến nỗi khiến nàng muốn đánh người. Nam nhân cứng đầu cứng cổ khiến nàng cảm thấy uất ức tủi thân, sương mù vây quanh hốc mắt,
nước mắt từng viên lăn xuống —— cơn đau ập tới, hoàn toàn là phản ứng
sinh lý, nàng thật không muốn khóc.
"Ô. . . . . . Chàng rốt cuộc có đi ra hay không?. . . . . . Chàng, chàng không phải đi ra ngoài nữa, ta sẽ tự ra, ta không cần sinh nữa. . . . . ." Nói xong, nàng chống hai tay chuẩn bị ngồi dậy.
Thấy động tác của nàng, tất cả mọi người đều luống cuống, tới lúc này
rồi, thai phụ sao có thể tùy tiện di động a? Không còn để ý tới nam nhân nào đó không nên xuất hiện tại phòng sinh tính tình thế nào nữa, cũng
không quản sắc mặt của hắn có kinh khủng cỡ nào, Lưu ma ma vội vàng bước tới khuyên nam nhân cố chấp đi ra ngoài tránh cho hắn làm ảnh hưởng tới thai phụ.
Sở Khiếu Thiên còn đang do dự, lại thấy nàng đã bóp nát một góc giường,
nhất thời hoảng sợ kêu lên: "Linh nhi, ta đi ra ngoài là được, nàng đừng bóp hư ván giường a. Giường hư cũng kệ, nhưng nàng không thể bị thương
a. Mấy người các ngươi, thế tử phi liền giao cho các ngươi, nếu như xảy
ra điều gì ngoài ý muốn. . . . . . Hừ!" Hắn nói xong, lộ ra một nụ cười
dữ tợn, làm cho người ta không rét mà run.
Đám người Lưu ma ma nghe thấy lời hắn nói thì tâm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một khắc trước còn thấy hắn hướng về phía thai phụ thủ thỉ thù
thì, một khắc sau liền quay đầu hung ác uy hiếp, mình không biết nên bày ra nét mặt gì thì tốt. Lúc này rồi thế tử gia còn có thể làm ra chuyện
tình ngây thơ đến vậy sao?
Sở Khiếu Thiên mè nheo đi tới cửa, khoảng cách chỉ mười mấy bước ngắn
ngủn lại bị hắn mất mấy phút chậm chạp mới ra đến nơi, sau đó cửa phòng
rất vô tình đóng sập sau lưng hắn. Sở Khiếu Thiên dựa vào cửa, mặt như
đưa đám, đột nhiên cảm thấy bản thân thật vô dụng, muốn ở lại phòng sinh với nàng cũng không được. Đang cảm thấy ghét bỏ bản thân thì lại nghe
thấy nữ nhân của mình đang khổ sở trong phòng, hắn lại càng cảm thấy bản thân mình đáng ghét hơn.
Khi Quý Uyên Từ lắc lư xách hòm thuốc của hắn chạy tới thì vừa lúc nhìn
thấy một nam nhân bị đuổi ra khỏi phòng sinh, thấy bộ dáng hắn ở trước
cửa cong móng vuốt bèn tiến tới an ủi: "Sở huynh, nữ nhân sinh con không phải chuyện dễ dàng, bây giờ huynh nôn nóng cũng không có tác dụng gì,
hay là huynh đi giải khuây một chút." Lời còn chưa nói hết, liền bị một
cái tay trực tiếp xách cổ áo mình lên.
"Thuốc đâu?" Sở Khiếu Thiên như hung thần ác sát hỏi, "Mang đến chưa?"
Quý Uyên Từ cảm thông cho tâm tình của hắn bây giờ, cho nên cũng không
tức giận, tính tình dễ chịu nói: "Dĩ nhiên là mang đến rồi. Tình hình
bên trong thế nào rồi? Ai, huynh đừng vội, ta phải vào xem tình hình một chút, mới có thể cho chị dâu uống thuốc được, thuốc này có tác dụng phụ nên không thể tùy tiện uống."
Sở Khiếu Thiên sau khi nghe xong, cuối cùng không còn nóng nảy như vừa
rồi, nhưng hắn mới vừa bị đuổi ra ngoài, làm sao mà biết được tình trạng của thai phụ, chỉ có thể áp mặt vào cửa, cất giọng hỏi: "Nương tử, nàng thế nào rồi?"
". . . . . ."
Bên trong an tĩnh một lát, sau đó vang lên tiếng khóc ấm ức của một thai phụ mắng: "Rất đau, Sở Khiếu Thiên, chàng là tên khốn kiếp! Biến, đừng
đến quấy rầy ta, ta không muốn sinh! Ô ô ô. . . . . ."
Nam nhân vừa nghe, lại muốn cong móng vuốt lên rồi, miệng nam nhân được dạy lấy lão bà làm trọng phản ứng nhanh hơn não liền nói: "Được được
được, không sinh thì không sinh, nàng tiết kiệm hơi sức nha nương tử."
Nghe những lời này của hắn, trong phòng đột nhiên có tiếng đồ vật gì đó
vỡ vụn vang lên, dọa hắn thiếu chút nữa nhảy về phía trước.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi hả?
Nam nhân đang nóng lòng thật rất muốn cứ vậy mà xông vào, thật may là
Mặc Châu kịp thời đi ra, dùng thân thể mảnh khảnh của mình canh tại cửa, trước hành động muốn xông vào phòng sinh của thế tử gia, nguội lạnh
nói: "Thế tử, thế tử phi chỉ là không cẩn thận bóp gãy gậy sắt thôi, xin ngài không nên vào."
"Gậy sắt?" Quý Uyên Từ nghiêng đầu hỏi.
Mặc Châu rất bình tĩnh giải đáp cho người đứng ngoài cửa, "Dạ, không thể để cho thế tử phi phá hư phòng sinh, cọc gỗ không chắc chắn lắm, thế tử phi chỉ nhẹ nhàng bóp một chút liền gãy vụn rồi, cho nên nô tỳ tự chủ
trương tìm gậy sắt cho thế tử phi cầm lúc đau đớn."
". . . . . ." Quý Uyên Từ rối rắm một lát, mới nói với nha hoàn: "Mặc Châu cô nương, cô nương suy tính thật chu toàn."
Mặc Châu dè dặt gật đầu, sau đó hướng nam nhân đang đứng ngốc cạnh cửa
nói: "Thế tử gia, thế tử phi nói rồi, người đang sinh cho nên tất cả mọi lời nói đều không phải là thật lòng, cho nên xin thế tử chớ máu dồn lên não, tùy tiện tiếp lời, người sẽ không nhịn được mà tức giận."
Nam nhân rõ ràng bị người ta ghét bỏ lại một lần nữa bị đả kích.
Quý Uyên Từ vẻ mặt đồng tình nói: "Sở huynh, nghe chị dâu thì không bằng huynh tiết kiệm chút nước miếng thì tốt hơn a."
"Câm miệng!" Sở Khiếu Thiên nổi giận mà hướng hắn gầm thét.
Quý thái y bị trút giận chỉ nhún nhún vai mình, tỏ vẻ mình vô tội.
Đang lúc ấy thì phòng sinh đột nhiên vang lên một tiếng thét lớn, hai
nam nhân bị sợ đến cả người đều đồng thời run run. Mặc Châu mặt hơi biến sắc, gật đầu với hai nam nhân đứng ngoài, rồi khép chặt cửa, lại chạy
về phòng sinh.
Thời gian từ từ trôi qua, không biết đã trải qua bao lâu, ý thức của
nàng bắt đầu mơ hồ, sự trấn định đã sớm bị những trận đau đớn cuốn đi
không biết tới nơi nào rồi.
Nàng thật rất đau, bụng dưới như không có cảm giác muốn sinh chút nào, khiến nàng càng thêm hốt hoảng khó chịu.
"Thế tử phi, nghe theo lời lão nô, hít vào thở ra, chớ bất tỉnh a!!"
Giọng của Lưu ma ma có hơi run, nhưng vẫn cố giữ vững trấn định chỉ dẫn
cho thai phụ.
Nàng chỉ cảm thấy đau quá, không nghe lọt tai lời nói của Lưu ma ma, vẻ
tuyệt vọng lúc trước thật vất vả đè nén xuống lại bắt đầu trỗi dậy,
giống như tâm ma như thế nào cũng không bỏ đi được, ngay cả tâm tình
tiêu cực cũng bị phóng đại tới vô hạn ở giờ phút này.
"Nương tử. . . . . . Linh nhi, nàng làm sao rồi?"
Thanh âm của nam nhân giống như truyền đến từ một nơi thật xa, nàng miễn cưỡng mở mắt ra, tầm mắt xuyên thấu qua tầng mồ hôi thấm đẫm, nhưng
không thấy người nam nhân kia, mới chậm chạp nhớ lại, nàng sợ mình không khống chế được hơi sức, nên đuổi hắn đi ra ngoài rồi. Nhưng màà, bây
giờ không nhìn thấy được hắn, trong lòng nàng lại bắt đầu khủng hoảng,
càng thêm tuyệt vọng.
Lúc trước, nàng cũng từng trải qua nỗi bất an lo lắng như vậy, đều là
bởi vì nàng không bỏ được người nam nhân kia. Trải qua hai kiếp, nàng
chưa từng nghĩ tới người lý trí như mình lại sẽ có một ngày yêu thương
một người đàn ông đến thế, nguyện ý gạt bỏ hết tất cả ở lại bên cạnh
hắn, sinh con dưỡng cái cho hắn. Nếu nàng chết rồi, hắn sẽ như thế nào?
Cho nên, nàng tuyệt vọng, sợ mình thật sự sẽ tới bước này. Bởi vì nàng
là nữ nhân, còn là một mẫu thân, cho dù không nỡ bỏ chàng, nhưng bất
luận thế nào nàng cũng sẽ hy sinh tất cả để cứu con mình. Có thể, không
lâu nữa, nàng sẽ phải đối mặt lựa chọn sao?
"A. . . . . ."
Thêm một lần dùng lực quá nhiều, nàng đã kiệt sức, đau đớn khiến nàng
không nhịn được mà kêu thành tiếng, đã qua một ngày rồi, quá nhiều đau
đớn khiến nàng chỉ có thể phát ra tiếng kêu yếu ớt. Thế nhưng thanh âm
vẫn đủ để cho nam nhân canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy, sắc mặt hắn càng
thêm tái nhợt.
Quý Uyên Từ cùng đám người An Thuận cũng ở đây giữ cửa một ngày rồi, mỗi lần nghe được tiếng kêu khổ sở từ bên trong, bọn họ lại phát hiện cơ
mặt của thế tử gia liền co quắp một lần, hàm răng nghiến chặt kẽo kẹt
vang dội, sắc mặt cũng càng trắng bệch. Nhưng thời gian dần trôi qua,
sắc mặt của hắn lại bình tĩnh lạ thường, làm cho người ta sinh ra một
loại cảm giác quỷ dị nói không ra lời.
"Quý thái y. . . . . ." An Thuận không nhịn được gọi hắn. Lâu như vậy
còn chưa sinh được, theo ý hắn, thế tử phi đoán chừng là khó sanh rồi.
Lông mày Quý Uyên Từ nhíu chặt, không nói gì.
Chỉ là, giọng nói của An Thuận dường như làm cho nam nhân đột nhiên nhớ
ra cái gì, lập tức nhảy người lên —— bởi vì đứng quá lâu nên chân hắn
hơi tê dại lảo đảo, nhưng rất nhanh liền đứng vững đưa tay kéo Quý Uyên
Từ, ác độc nhìn hắn, thanh âm giống như từ giữa hàm răng nghiến chặt
phát ra: "Có thể lấy thuốc ra chưa hả?"
Quý Uyên Từ nhíu mày, lo lắng liếc nhìn cánh cửa khép chặt kia, cuối
cùng dưới ánh mắt hung độc của nam nhân, lấy ra một lọ thuốc trắng, nói: "Trước tiên uống một viên màu đen, chờ qua một khắc đồng hồ nữa uống
thêm viên màu đỏ, không được uống sai."
Sở Khiếu Thiên đoạt lấy lọ thuốc trong tay hắn, trực tiếp đạp cửa đi vào.
Giờ thì nàng không còn lý do gì đuổi hắn đi ra ngoài nữa.
Hắn nghĩ như vậy, anh dũng bước vào phòng sinh.
Không khí trong phòng có chút nóng bức, mùi máu tươi xông vào mũi, hắn
vừa liếc mắt liền nhìn thấy thê tử của mình đang nằm trên giường không
còn chút máu, tiều tụy mà suy yếu, không biết tại sao, thấy dáng vẻ như
vậy của nàng, một cỗ khí nóng không thể khống chế từ ngực vọt lên, vừa
cay vừa nóng nghẹn ở trong cổ họng, lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện
trên gương mặt mình có hai hàng nước đọng.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, ma ma trong phòng cũng bị chấn động, "Ai, thế
tử gia ngài. . . . . ." Trong lòng ma ma âm thầm kêu khổ, tình trạng thế tử phi hiện giờ không thể nào còn hơi sức đuổi người đi, lúc này sợ
rằng không người nào có thể mời hắn ra khỏi phòng sinh.
Sở Khiếu Thiên không để ý tới người chung quanh đang kêu lên, lấy lại
bình tĩnh đi tới trước giường, sau đó khom mình, cẩn thận đem sợi tóc
dính ướt trên mặt nàng vén ra sau tai, lại lấy khăn âm ấm dịu dàng lau
đi mồ hôi cùng nước mắt trên mặt nàng.
Nàng mở mắt nhìn hắn, ánh mắt ảm đạm, khóe môi ngọ nguậy, nhỏ giọng gọi tên của hắn: "Khiếu Thiên. . . . . ."
Sở Khiếu Thiên miễn cưỡng cười với nàng, đè nén chua xót trong lòng, sau đó ngồi ở bên giường, lấy gối phía sau đầu nàng ra, mình thay thế gối
đầu ở phía sau nàng ôm lấy nàng.
"Linh nhi đừng sợ, Quý Uyên Từ đem thuốc tới, uống thuốc này vào có thể
bình an sinh hài tử rồi." Hắn nói xong, thừa dịp nha hoàn đi rót nước,
cúi đầu dùng mặt áp lên gương mặt tái nhợt của nàng.
Tròng mắt ảm đạm của nàng nghe hắn nói mà sáng rỡ lên không ít, vô lực
dựa vào trong ngực hắn, trong lòng âm thầm thề, nàng nhất định phải sinh đứa bé bình an!
Mặc Châu rất nhanh đã đem một ly nước ấm lại, Sở Khiếu Thiên lấy lọ
thuốc ra, bên trong chỉ có hai viên thuốc, cầm lên viên thuốc màu đen
tản ra một mùi quái vị, hắn cẩn thận đút nàng uống thuốc.
Bất tri bất giác, lại qua một canh giờ, người bên ngoài cửa cũng đang rất lo lắng.
Đột nhiên, Lưu ma ma vui mừng kêu lên: "Thế tử phi, đầu ra rồi, dùng sức thêm chút nữa. . . . . ."
Nghe vậy, trong phòng sinh tinh thần của tất cả mọi người đều được vực
dậy. Liễu Hân Linh chỉ cảm thấy phía dưới đau xót, có cái gì đó từ cơ
thể nàng lọt xuống.
Lưu ma ma kích động cẩn thận tiếp được một đứa bé loang lổ chút ít máu,
nhanh chóng cắt bỏ cuống rốn, sau đó thuần thục đem đứa bé dựng ngược
trên không trung, "Ba ba" vỗ mông mấy cái, đứa bé kia phát ra một tiếng
kêu yếu ớt, nhưng không có khóc.
"Chúc mừng thế tử, là một nam hài." Lưu ma ma vui mừng nói.
Lúc này, một ma ma khác kêu to: "Thế tử phi dùng sức, còn có một đứa bé nữa."
Sinh đứa thứ nhất, đứa thứ hai liền dễ dàng hơn nhiều, chỉ chốc lát sau, đứa bé thứ hai cũng thuận lợi được sinh ra ngoài.
Chỉ là, vẫn không có tiếng khóc.
Liễu Hân Linh mơ hồ nhìn hai tiểu hài tử này, sau đó mặc cho bản thân vì kiệt lực mà hôn mê.
********
Không biết ngủ bao lâu, lúc nàng tỉnh lại, sắc trời đã sáng choang, thân thể bủn rủn không còn chút sức mà nhúc nhích.
Liễu Hân Linh vô lực nâng mí mắt, trong lúc nhất thời đôi mắt bị ánh
sáng đâm vào có hơi chua xót, một lát sau nàng mới thích ứng với ánh
sáng, lần nữa mở mắt ra, nghiêng đầu liền trông thấy một nam nhân ngồi ở trước giường, đang dùng một loại ánh mắt quái lạ nhìn nôi của hài tử
trước giường, nàng không hiểu ánh mắt của hắn.
"A. . . . . ." Nàng há mồm, muốn kêu tên của hắn, lại phát hiện cổ họng khô khốc thật đau đớn.
Thanh âm chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng nam nhân trước giường vẫn giật mình, chợt nghiêng đầu nhìn về phía nàng. Hắn thoạt nhìn rất tiều tụy,
cũng không biết mấy ngày nay có nghỉ ngơi tốt không, râu trên cằm cũng
dài ra một vòng, làm cho người ta cảm thấy rất có dáng vẻ hào sảng của
nam nhân. Vẻ mặt của hắn có chút ngây ngốc, trừng mắt nhìn, giống như
không thể tin được nàng sẽ tỉnh lại, chờ phát hiện nàng đang trợn tròn
mắt nhìn mình thì đột nhiên hốc mắt hắn có chút đỏ lên, không nhịn được
quay mặt đi, nâng tay áo lên xoa xoa trên mặt, rồi mới quay sang, dùng
một đôi mắt ửng hồng nhìn nàng, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.
"Linh nhi, nàng tỉnh rồi."
"Ừ. . . . . ." Nàng há mồm, âm thanh khàn khàn đến đáng sợ.
Sở Khiếu Thiên thấy thế, vội vàng đứng lên đi rót cho nàng chén nước, đỡ nàng dậy cẩn thận giúp nàng uống nước. Đợi nàng uống xong hai chén
nước, Sở Khiếu Thiên giống như lại nghĩ tới cái gì, vội vàng cất giọng
kêu lên: "Người đâu, đi mời Quý thái y đến đây, thế tử phi tỉnh rồi."
"Dạ!" Thanh âm Lục Y vang lên, sau đó là một hồi tiếng bước chân dần dần đi xa.
Liễu Hân Linh vô lực tựa vào trong ngực hắn, sắc mặt vẫn tái nhợt như
cũ, ngay cả mí mắt cũng có chút nặng nề, nhưng vẫn cố gắng nhìn về phía
cái nôi trước giường.
"Đứa bé. . . . . ."
Nàng vừa mới nói hai chữ, hắn đã biết ngay ý tứ của nàng, vội đáp lời:
"Linh nhi, là một trai một gái, thật sự là long phượng thai, xem ra thầy tướng số không có lừa gạt chúng ta. Ai, là ca ca ra trước, muội muội ra sau. Quý Uyên Từ xem rồi, bọn nhỏ rất khỏe mạnh, nàng không cần lo
lắng."
"Thiếp muốn. . . . . . xem một chút. . . . . ." Nàng khó khăn nói, phát
hiện không chỉ thân thể mình mệt nhọc vô lực, mà thanh âm cũng rất khó
khăn mới phát ra được.
Sở Khiếu Thiên trầm mặc một lát, nói: "Chờ một chút, được không? Chờ Quý Uyên Từ tới đây xem tình trạng thân thể cho nàng đã, ta mới ôm hài tử
lên giường cho nàng nhìn, có được hay không?"
Ánh mắt của nàng khó khăn rời từ hài tử qua gương mặt của hắn, hồi lâu mới miễn cưỡng gật đầu một cái.
Quý Uyên Từ tới rất nhanh, Liễu Hân Linh phát hiện bộ dáng hắn mặc dù
so với Sở Khiếu Thiên khá hơn một chút, nhưng cũng mang vẻ tiều tụy
không chịu nổi, khiến nàng có chút tò mò. Chỉ là, nghe xong lời nói của
Quý Uyên Từ, nàng rất nhanh biết đây là vì cái gì.
"Chị dâu, thật tốt quá, rốt cuộc chị tỉnh rồi." Quý Uyên Từ ngồi trước
giường, lộ ra một khuôn mặt vui vẻ tươi cười, vừa bắt mạch cho nàng vừa
nói: "Chị biết không, chị thế nhưng hôn mê nửa tháng, Sở huynh thiếu
chút nữa phát điên, mắng ta gần chết. Rõ ràng ta đã nói cho huynh ấy
biết, chị chỉ là bởi vì quá mệt mỏi, cần được ngủ nghỉ đầy đủ mới có thể khôi phục như cũ, thế nhưng huynh ấy lại không tin, mỗi ngày đều tới uy hiếp ta rất nhiều lần."
"Câm miệng, chuyên tâm làm việc!" Sở Khiếu Thiên không chịu nổi mắng.
Quý Uyên Từ bẹt bẹt miệng, nhớ tới cuộc sống khổ ép nửa tháng nay, chỉ
có thể im lặng, quyết định về sau nhất định tìm cơ hội tránh xa vị thế
tử gia nóng nảy này.
Bắt mạch xong, Quý Uyên Từ nhìn Sở Khiếu Thiên đang lo lắng nói: "Sở
huynh, chị dâu không sao. Chỉ là thân thể hiện tại vẫn còn hư nhược, có
khả năng phải ngủ thêm một thời gian nửa."
"Còn phải ngủ mê man thế sao?" Sở Khiếu Thiên kéo cao thanh âm, vẻ mặt
hung ác nhìn chằm chằm Quý thái y, ý uy hiếp không cần nói cũng biết.
". . . . . . Huynh hãy nghe đệ nói hết đã!" Quý Uyên Từ cũng kéo cao
thanh âm, "Nàng hiện tại vẫn tỉnh táo, sẽ không hôn mê nữa đâu, chỉ là
thời gian tỉnh táo vào mỗi buổi sáng có hạn, vì thân thể không khôi phục được nhanh đến thế thôi."
"Nha." Sở Khiếu Thiên đáp một tiếng, không còn tâm trạng đe dọa người nữa.
Quý Uyên Từ lại kiểm tra một chút cho nàng, thấy không có chuyện gì, rốt cuộc trước ánh mắt của thế tử gia vừa lòng duỗi lưng một cái, mới xách
hòm thuốc của hắn rời đi. Sau đó bưng một chén thuốc đen như mực mùi vị
cổ quái đưa cho Mặc Châu, cũng đang đỏ mắt như ai đó nhưng trong mắt vẫn lộ ra sự vui sướng khó tả.
Liễu Hân Linh biết mình ngủ mê nửa tháng mới dọa bọn họ sợ đến vậy, lập tức suy yếu cười cười với Mặc Châu để trấn an nàng.
Sở Khiếu Thiên nhận lấy chén, tự mình uống trước kiểm tra nhiệt độ, sau
đó lộ ra nét mặt kiểu như sắp chết. Chỉ là lúc cúi đầu nhìn nàng, vẻ mặt rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, bưng chén uống một hớp thật
lớn, sau đó cúi đầu mớm vào trong miệng nàng.
". . . . . . Thiếp tự mình uống được." Liễu Hân Linh gương mặt ửng đỏ,
liếc Mặc Châu một cái, thấy nàng trưng ra một vẻ mặt bình thường, nhớ
tới mình hôn mê nửa tháng nay, chắc chắn cũng là bị mớm thuốc như vậy,
nhất thời không biết nên trưng ra vẻ mặt gì.
Thật vất vả uống thuốc xong, Liễu Hân Linh có tinh thần hơn một chút, nhìn về phía đứa con của mình, nói: "Khiếu Thiên, đứa bé."