Hết giờ lâm triều, An Dương vương đang chờ ở bên ngoài Tử Thần điện xin yết kiến rốt cuộc cũng được hoàng đế tuyên gặp.
Lúc An Dương vương tiến vào, Sùng Đức hoàng đế đang đọc tấu chương, vẻ
mặt rất nghiêm túc, loại bộ dáng nghiêm túc đột nhiên vừa nhìn thấy,
khiến ông không nhịn được nghĩ tới người bây giờ vẫn còn ở Đồng
thành, thập thất hoàng đệ của hoàng thượng -Túc Vương, không khỏi
da đầu có chút tê dại, trong lòng biết chắc chắn là đã có chuyện gì xảy
ra mới có thể khiến vị đế vương luôn không lộ ra hỉ nộ ái ố lại có vẻ
mặt nặng nề này.
"Thần tham kiến hoàng thượng." An Dương vương tiến tới hành lễ.
Sùng Đức hoàng đế dời tầm mắt khỏi tấu chương, "An Dương vương xin đứng
lên." Đợi An Dương vương đứng dậy, Sùng Đức hoàng đế đưa tấu chương
trong tay sai thái giám đưa cho An Dương vương xem qua.
Tấu chương này được đưa tới từ Tây Bắc, chỉ có một tin tức: An Thuận vương mưu phản ở Tây Bắc.
An Dương vương mặc dù sớm đã biết An Thuận vương sẽ phản, nhưng không
ngờ lại nhanh như vậy, đột nhiên thấy tấu chương này liền cảm thấy kinh hãi. Trong lòng cũng âm thầm kêu may mắn, ông lúc trước đã cự tuyệt An
Thuận vương, nhi tử lúc này cũng đã rời khỏi kinh thành, không người nào có thể uy hiếp được ông, không sợ An Thuận vương sẽ có hành động trả
đũa vì mưu phản thất bại.
"Tam ca, xem ra Ngũ ca đã không chịu được rồi." Thanh âm của Sùng Đức hoàng đế rất nhẹ.
Nghe giọng hoàng đế như vậy, An Dương vương biết trong lòng hoàng đế
lúc này đã quyết tâm trừ khử An Thuận vương. Hiện nay Đại Sở đang giao
chiến cùng Bắc Việt, mặc dù không đến nỗi thù trong giặc ngoài, nhưng An Thuận vương lựa chọn mưu phản vào lúc này chẳng khác nào tát một cái vào mặt Sùng Đức hoàng đế cho nên đã chọc giận đến vị đế vương thâm
trầm này. Vì vậy, hoàng đế mới gọi ông vào cung, có lẽ là cùng thương
nghị với nhau về chuyện An Thuận vương mưu phản.
Sau đó, quân thần bắt đầu thương nghị. Giữa chừng thì Sùng Đức hoàng đế
lấy một cuốn sổ nho nhỏ từ trong đống tấu chương trên ngự án, mở ra
nhìn một chút, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trong lòng An Dương
vương có chút kỳ quái không hiểu phần tấu chương kia viết cái gì mà
khiến hoàng đế nở nụ cười vui vẻ như vậy trong lúc này.
"Tam ca, đây là thư Khiếu Thiên viết cho trẫm, huynh cũng xem một chút
đi." Những lúc như vậy, để tỏ lòng thân cận, Sùng Đức hoàng đế cũng sẽ
xưng hô thân cận đối với mấy vị huynh đệ ở kinh thành. Sùng Đức hoàng
đế sai người đem bức thư tới cho An Dương vương xem qua, cảm thấy tin
tức tốt này cũng nên để cho người làm phụ thân như hắn được biết. Đây là bức thư được gửi về từ một thành thị ở phương nam vào tối hôm qua, lúc
đó vì chuyện An Thuận vương mưu phản nên hắn không còn tâm tình nào mà
xem, hiện tại lật tới, đúng lúc An Dương vương cũng đang ở đây, cũng
nên có chút nhân tình để cho hắn biết tin tức tốt này trước tiên.
An Dương vương có chút nghi hoặc, không biết tại sao hoàng đế lại cho
mình đọc bức thư con trai mình viết cho hắn. Chỉ là khi An Dương vương
đọc xong bức thư thì mặt không khỏi sung huyết đỏ bừng, tin tưởng nếu
nhi tử ở đây lúc này, tuyệt đối sẽ níu lấy cổ áo của ông mà gầm thét.
Nam nhân tự thuật trong bức thư kia mang theo lão bà vừa đi đường vừa
du sơn ngoạn thủy nhàn nhã là người nào a? Thật làm người ta phẫn uất a, bọn họ ở kinh thành loay hoay gần chết, vậy mà hiếu tử kia thậm chí còn có tâm tình đi chơi núi vọc nước, căn bản không hề có ý tứ thất bại của việc bị giáng chức đến đất phong. Hơn nữa, làm cho ông không thể bình
tĩnh nổi là đứa con bất hiếu đó vẫn còn dám kể lại hành trình thật sảng
khoái được nếm các đặc sản ở mỗi thành thị cho hoàng đế, cảm thấy hết
sức mỹ vị, sau đó lại còn sai người cưỡi ngựa đem đặc sản về cho hoàng
đế nếm thử, một mảnh trung quân, hiếu thuận thân thiết thật làm cho
người ta lệ nóng doanh tròng! Rốt cuộc ai mới là cha ruột hắn a?!! Vậy
mà hiếu tử này thế nào cũng không nghĩ tới đưa đặc sản về cho ông ăn a? Hơn một tháng rồi mà hắn vẫn chưa hiếu kính cho ông món đặc sản gì a!!
An Dương vương sắc mặt chợt xanh chợt hồng, trong lòng gầm thét không
dứt, một hồi hận khí. Nhưng mà hoàng đế đang nhìn bên cạnh, cho dù có
tức con cũng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể kiên nhẫn nhịn
xuống, cho tới lúc nhi tử nhắc tới thế tử phi đang mang thai, An Dương
vương ngốc trệ, hoài nghi mình có phải hoa mắt nhìn lầm hay không.
"Hoàng, hoàng thượng, này, này. . . . . ." An Dương vương nắm chặt bức thư, lời nói có chút không mạch lạc.
Sùng Đức hoàng đế tất nhiên hiểu vị tam ca này muốn nói gì, biết hắn rất khát vọng có cháu, liền cười gật đầu, khẳng định: "Tam ca, Khiếu Thiên
nói, thế tử phi của hắn có thai rồi. Chúc mừng tam ca, huynh rốt cuộc
sắp làm gia gia rồi."
Xác định mình không nằm mơ, An Dương vương kích động đến lòng bàn tay
cũng đổ mồ hôi, liên tiếp hướng hoàng đế chắp tay, "Đa tạ hoàng thượng,
thần, thần. . . . . ."
Sùng Đức hoàng đế hiểu tâm tình kích động của An Dương vương, bởi vì lúc hoàng đệ Túc Vương của hắn làm phụ thân, hắn cũng là kích động như vậy
—— vấn đề ở đây đó là con trai của đệ đệ ngươi chứ không phải là con
trai của ngươi, hoàng thượng a.
Thấy không còn chuyện gì nữa, An Dương vương vội vã cáo từ hoàng đế trở
về vương phủ, muốn đi nói cho thê tử cùng mẫu thân biết tin tức tốt này.
Trở lại vương phủ, nghe quản gia Sở Thắng nói, vương phi đang ở Vinh
Thụy đường, An Dương vương cũng không kịp suy nghĩ nhiều, liền sải bước
đi về phía Vinh Thụy đường, nghĩ trong lòng cần phải nói tin tức tốt
lành này cho mẫu thân biết trước đã. Thế nhưng vừa tới Vinh Thụy đường,
liền nghe thấy vương phi cùng thái phi đang nói cười với nhau, dỏng tai
nghe thì biết hai người đang thảo luận về đứa nhỏ trong bụng thế tử phi là trai hay gái.
"A, mọi người đã biết cả rồi sao?" An Dương vương có chút ngơ ngác hỏi.
An Dương thái phi buồn cười nhìn bộ dáng nhi tử mồ hôi toát đầy trán,
trong lòng biết hắn vừa chạy về nhà, không khỏi lắc đầu một cái, cũng
sắp làm gia gia rồi mà còn hấp tấp thế này sao.
An Dương vương phi cười nói: "Đúng vậy a, thiếp sáng sớm hôm nay cũng
mới nhận được thư của Khiếu nhi nhà ta, hắn cũng nhắc tới chuyện đó
trong thư nên thiếp đặc biệt tới đây nói cho thái phi. Vốn là muốn đợi vương gia trở về rồi mới thông báo tin vui này, cũng không nghĩ tới
vương gia đã sớm biết."
An Dương vương nghe vương phi giải thích, lại nhớ tới bức thư nhi tử
viết cho hoàng thượng, đột nhiên tâm tình cũng chùng xuống, có chút vô
lực nói: "Bổn vương cũng là biết chuyện từ hoàng thượng, Khiếu Thiên
viết thư cho hoàng thượng có nhắc tới chuyện thê tử của nó đang mang
thai." An Dương vương đột nhiên có chút đau lòng, rõ ràng mình cũng
thương nhi tử, vì sao chuyện lớn như vậy, nhi tử lại viết thư cho hoàng
thượng, cũng viết thư cho vương phi nhưng lại không viết bức thư nào báo chuyện con dâu đang mang thai cho mình? Rốt cuộc ai mới là cha của hắn a!!!
"Vương gia, ngài sao thế? Con dâu có thai ông không vui sao?" An Dương vương phi buồn bực hỏi.
Ngược lại An Dương thái phi liếc nhìn vẻ mặt khổ qua của nhi tử, đảo mắt cũng biết ông đang rối rắm cái gì, chỉ có thể âm thầm lắc đầu. Nhi tử
tôn tử có tính khí gì bà đều biết hết, nghĩ đến nhi tử hiện tại tất
nhiên là đang oán giận tôn tử không viết thư nói cho hắn biết chuyện vui này rồi.
"Mẫu thân, nếu sớm biết Hân Linh có thai, thật không nên để cho con bé cùng Khiếu Thiên đi Khai Dương thành. Thân thể của con bé yếu ớt, thật vất vả mới mang thai được, Khai Dương thành lại không thể thoải mái
thuận tiện bằng kinh thành được, không có trưởng bối hướng dẫn, vậy bây
giờ phải làm thế nào mới tốt a?" Nhận được tin vui, An Dương vương phi
cũng bắt đầu phiền não, thật lòng có chút hối hận khi cho con dâu đi
theo nhi tử tới Khai Dương thành.
Kể từ lúc hoàng đế hạ chỉ cho nhi tử đi đất phong, An Dương vương phi
phải suy tính kỹ lắm, mới quyết định cho con dâu đi theo nhi tử tới Khai Dương thành, như vậy bên cạnh nhi tử cũng có người hầu hạ vừa ý. Nhưng
là, bà thật không ngờ con dâu sẽ mang thai trên đường đi a.
Nghe được lời nói của vương phi, An Dương vương đột nhiên cũng có chút
lo lắng, tôn tử trong bụng con dâu hắn mong chờ rất lâu rồi, không thể
để xảy ra sơ suất gì a."Vương phi, không bằng ta sai người đưa con dâu
về kinh dưỡng thai có được không?"
"Này. . . . . ."
An Dương thái phi nhấc mí mắt lên nhìn nhi tử và con dâu một cái, lạnh
nhạt nói: "Chuyện này không được. Cháu dâu thân thể vốn đã yếu, hiện tại mới được hơn một tháng, không nên lao lực vì đi xe nữa. Hơn nữa, các
con bảo con bé hồi kinh an thai một mình, Khiếu Thiên sẽ lại gây gổ
với các con. Không bằng phái ma ma cùng nhũ mẫu có kinh nghiệm tới giúp
đỡ phu thê hai đứa nó là được rồi."
Thái phi lên tiếng, hai người dù có ý kiến gì cũng không dám nhiều lời, liền đáp một tiếng vâng.
An Dương vương phi cũng bắt đầu suy nghĩ nên phái người nào đi, trừ ma
ma cùng nhũ mẫu có kinh nghiệm, cũng muốn phái thêm vài nha hoàn xinh
đẹp tới, dù sao con dâu có thai, không thể phục vụ trượng phu, bên người nàng lại chỉ có mấy nha hoàn, cũng chỉ đủ phục vụ nàng, cũng không thể
hầu hạ được nhi tử, còn phải thêm vài người nữa mới được. Về phần nha
hoàn kia, ai có thể được nhi tử chọn lựa, bà cũng không quản.
********
Bên kia, bởi vì phụ nhân có thai nào đó kháng nghị cùng một thái y
hết sức bảo đảm, tốc độ của xe rốt cục cũng được tăng nhanh, nên đầu
tháng mười đã tới được Khai Dương thành.
Tiết trung thu đi qua, lộ trình từ kinh thành đến Khai Dương thành vốn
chỉ mất hai mươi ngày, bọn họ lại tốn hơn bốn mươi ngày, có thể thấy
được tốc độ quá chậm.
Lúc tới Khai Dương thành, trời đã chạng vạng tối.
Liễu Hân Linh mơ mơ màng màng ở trong xe ngựa, đến khi cảm thấy mình bị người ôm xuống đất rồi mới chậm rãi tỉnh lại.
Từ khi mang thai, nàng cảm thấy rất khác với lúc trước, rất thích ngẩn
người và ngủ. Đặc biệt là ở trong xe ngựa, chỉ cần dựa đầu lên ngực nam
nhân nhà mình, nàng rất nhanh liền lâm vào giấc ngủ, sau đó ngủ cho
đến lúc trời tối, đến giờ cơm mới tỉnh lại.
Vì thế vị thế tử gia nào đó hết sức lo lắng, cảm thấy chuyện này rất
không bình thường, cho là nàng ngã bệnh, liền đi bắt Quý Uyên Từ tới
giày vò hỏi thăm, cả người Quý Uyên Từ cũng biến thành gầy yếu. Quý
Uyên Từ tận tâm tận lực trấn an vị phụ thân tương lai, trả lời hết các
vấn đề của vị ấy đến nỗi phải nghiêng đầu tránh cho ai kia phát hiện
các cơ mặt đang co giật của hắn. Phụ thân quái gì cũng quá giày vò
người khác a, hắn cho là không ai có thể bì kịp mức độ thần kinh của
mình, nhưng đứng trước vị thế tử gia này, công lực của hắn rõ ràng không bằng a.
Trong thành Khai Dương, phủ viện của An Dương vương phủ, quản gia đã
sớm nhận được tin tức, sửa sang quét dọn dinh thự lại từ trong ra ngoài, các chủ tử vừa đến là có thể ở được rồi.
Khi nàng vẫn còn mơ hồ, quản gia đã dẫn một đám người đứng ở cửa
nghênh đón bọn họ vào trong vương phủ, tất nhiên nàng cũng không phát hiện mọi người có vẻ mặt kinh ngạc đối với vị thế tử gia trước mặt họ đang ôm nàng vào trong phòng. Đợi nàng ngồi lên ghế phủ nệm da, trong
tay bị nhét một ly thuốc trà thì mới từ trạng thái mờ mịt cùng ngẩn
người lấy lại tinh thần.
"Phu quân?" Nàng ngơ ngác nghiêng đầu nhìn nam nhân cùng đống sổ sách kêu một tiếng.
Sở Khiếu Thiên giương mắt, thấy nàng không còn vẻ mặt đờ đẫn nữa, cười
nói: "Nương tử, nàng rốt cục cũng hết ngây ngô rồi à? Đói bụng không?"
". . . . . ."
Liễu Hân Linh khống chế phản ứng của mình, sau đó bình tĩnh gật đầu, "Ừ, có chút đói đói rồi."
Nghe được lời của nàng, Sở Khiếu Thiên khép sổ sách lại sai người đem
vào thư phòng của hắn để lần tới hắn xem, sau đó liền đỡ nàng đến trong
sảnh dùng bữa, người làm trong phủ đã chuẩn bị xong bữa tối.
Khai Dương thành gần biển, cho nên hải sản rất phong phú, đầu bếp trong
vương phủ đem hải sản làm thành 18 món rất ngon, giống như là mở tiệc
mừng chủ tử, có thể nói là vô cùng dụng tâm, muốn để chủ tử có ấn tượng tốt.
Liễu Hân Linh nắm chiếc đũa, nhìn vị thái y thần kinh đang chăm chăm
ăn hải sản, hắn ăn trông ngon lành quá nha, khiến nàng không nhịn
được nuốt nuốt nước miếng. Nhưng nàng nhớ tới lúc trước nàng bị dị ứng
với hải sản, không biết đời này có bị dị ứng hay không, cho nên vẫn
không dám hạ đũa.
"Nương tử, nàng làm sao vậy?" Sở Khiếu Thiên rất ân cần gắp thức ăn cho nàng, sau đó kỳ quái nhìn nàng chậm chạp không động đũa.
"Thiếp sợ dị ứng với hải sản." Nàng thành thật nói, không dám đem đứa con trong bụng ra mà đùa giỡn.
Vì vậy Sở Khiếu Thiên cảm thấy hải sản thật sự là một loại thức ăn nguy
hiểm cho dù nó có ngon tới cỡ nào, lúc này vị thế tử gia nhìn về phía
hải sản trên bàn cũng có chút hận thù. Sở Khiếu Thiên theo phản xạ
nhìn về Quý Uyên Từ, muốn hắn phải giải thích. Dù sao Quý Uyên Từ đã
thành thái y riêng của bọn họ, có vấn đề chỉ cần tìm hắn là được.
Quý Uyên Từ lẩm bẩm khen một viên cá chiên rất tươi ngon, thấy sắc mặt
thế tử gia không tốt, nhanh miệng nói: "Sở huynh, tiểu đệ đúng là nghe
nói qua thể chất một số người bị dị ứng với một số loại thức ăn. Chị
dâu, trước kia từng bị dị ứng với hải sản ư?"
"Hình như là không có. Chỉ là. . . . . ." Liễu Hân Linh không thể nào
nói đời trước mình bị dị ứng, không thể làm gì khác hơn là kiếm cớ nói:
"Nhưng trước kia ta nghe nói thai phụ ăn hải sản sẽ bị dị ứng, cho nên. . . . . ."
Nghe vậy, Sở Khiếu Thiên lập tức quyết định: "Người tới, đem hết hải sản trên bàn xuống."
". . . . . ."
Quý Uyên Từ ngậm chiếc đũa, trơ mắt nhìn hải sản hắn mới ăn vài miếng
cứ như vậy bị đem xuống hết rồi, lần nữa vạch đen đầy mặt: Cho dù phụ
nữ có thai không thể ăn, nhưng hắn không phải phụ nữ có thai a, vì sao
không cho hắn ăn? Thật là làm quá rồi có phải hay không a?
Sở Khiếu Thiên đối với Quý Uyên Từ đang nghi vấn lộ ra một nụ cười rất
dữ tợn, "Nếu nương tử của ta không thể ăn, ngươi cũng không được ăn,
càng không thể ăn trước mặt nàng, nhìn thấy ngươi ăn nàng cũng muốn ăn
thì phải làm thế nào? Người đâu, về sau hải sản không được phép mang lên bàn ăn!"
"Dạ, Thế tử." Quản gia dùng sức ghi nhớ chuyện này, giống như không thấy vẻ mặt vẻ mặt mướp đắng của vị thái y nào đó.
Ngoài ra còn có nha hoàn thân cận của Liễu Hân Linh cùng các nha hoàn trong phủ.
Quý Uyên Từ lần nữa cơ mặt co rút, hắn thật là đen đủi a, thức ăn
ngon trước mặt thế nhưng không thể ăn, đây có được coi là tàn khốc không a?
Liễu Hân Linh cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, đối với vị thái y bị khổ ép chỉ có thể bày ra vẻ mặt áy náy. Nàng chỉ là sợ mình bị dị ứng với hải sản, ai biết vị thế tử gia nhà nàng lại ra lệnh, liên lụy hắn cũng không được ăn, nàng thật xin lỗi hắn.
Ăn xong thì trời cũng đã tối hẳn.
Sau khi ăn xong một lát, Liễu Hân Linh được nha hoàn hầu hạ tắm rửa. Đợi nàng tắm rửa ra ngoài, liền thấy nam nhân nhà nàng ngồi đọc thư nhàn nhã trong phòng, vốn là mật thư rất cơ mật, hắn ngược lại hoàn toàn
không quan tâm đem vào trong phòng, tùy ý xem trước mặt nàng. Loại tin
cậy hoàn toàn này khiến nàng có chút xúc động.
Đợi nàng lau đầu tóc cho đến khi khô được một nửa, hắn cũng đồng thời
đọc xong thư rồi đem bỏ nó vào trong ngăn kéo, Sở Khiếu Thiên đi tới
phía sau cầm lấy khăn lông trong tay nàng tiếp tục lau tóc cho nàng.
Mặc dù hai người không nói chuyện, nhưng có một loại ôn tình yên lặng ở giữa hai người lưu chuyển, hai người lặng lẽ hưởng thụ khoảng khắc
dịu dàng ăn ý không cần ngôn ngữ này.
Chờ lau khô tóc, nàng cũng ngáp liên tiếp vài lần rồi.
Nằm ở trên giường, nàng có thể ngửi thấy được mùi da thịt được ánh nắng
chiếu tới rất dễ chịu. Chỉ là cảm giác có thể cố định một chỗ không cần
vùi trong xe ngựa thật thoải mái khiến nàng rốt cuộc có thể an tâm ngủ
ngon.
Cảm giác nam nhân cũng chui vào trong chăn cùng mình, Liễu Hân Linh lập
tức mở mắt, cảnh cáo nói: "Không cho phép đè ép thiếp lúc ngủ."
Sở Khiếu Thiên lại vặn chân mày, "Linh nhi. . . . . ." Hắn đã hơn mười
ngày không được ôm nàng ngủ, mỗi ngày đều phải phân giường nằm, quá đau khổ rồi. Không thể ôm thê tử thơm thơm mềm mềm, hắn phải ngủ một mình rất khó ngủ a.
Liễu Hân Linh thấy bộ dáng hắn khổ sở như vậy, đột nhiên mềm lòng, mềm
nhẹ khuyên nhủ: "Khiếu Thiên, Quý thái y nói thai nhi mới được 3 tháng chưa ổn định không nên cùng giường a."
Nghe vậy, cặp mắt kia trở nên cực kỳ quyến rũ, "Ba tháng sau có thể . . . ."
"Không thể!" Liễu Hân Linh cắt đứt lời của hắn, "Mặc kệ là mấy tháng,
chàng cũng không được đè ép thiếp ngủ, đè một cái hư đứa bé thì phải
làm thế nào?"
Sở Khiếu Thiên trầm mặc một lát, khẽ cắn răng nói: "Ta sẽ không ép đến bụng của nàng."
"Nha. . . . . ."
Đối với vẻ mặt không tin tưởng của nương tử mình, Sở Khiếu Thiên chỉ có thể nắm chặt quả đấm thề trong lòng, hắn tuyệt đối sẽ uốn nắn tư thế
ngủ của mình, lấy việc chỉ ôm nàng ngủ làm mục tiêu! (Này, thế tử gia, mục tiêu này thật sự là quá không có tiền đồ.)
******
Cuối cùng đã tới Khai Dương thành, những ngày kế tiếp, Liễu Hân Linh an phận dưỡng thai, chỉ ngẩn người rồi ngủ.
Mà Sở Khiếu Thiên cùng Quý Uyên Từ cũng dần bận rộn.
Sở Khiếu Thiên tới Khai Dương thành không phải để ăn chơi, trong thành
có rất nhiều chuyện hắn cần phải xử lý, dù sao nơi này là cảng đất
phong hoàng đế ban cho An Dương vương, về sau hắn thừa kế tước vị An
Dương vương, nơi này cũng sẽ là đất phong của hắn, tất cả hắn đều phải
tự mình quản lý. Lúc trước có người đưa công văn từ đây về kinh thành
cho An Dương vương xử lý, hiện nay thiếu chủ tử tới đây, bọn họ liền
giao cho thiếu chủ tử xử lý. Cho nên, Sở Khiếu Thiên lập tức trở nên rất bận bịu, mỗi sáng sớm đều phải ra cửa, sau đó bận đến buổi tối mới mệt
mỏi trở về, so với lúc ở kinh thành nhàn tản không thể sánh nổi.
Quý Uyên Từ cũng rất bận rộn, thành Khai Dương một mặt kề biển, ba mặt
dựa núi, trong núi rừng cỏ cây um tùm, dã thú quý hiếm không đếm xuể,
chính là thiên đường dược liệu a. Ngày thứ hai ở thành Khai Dương, Quý Uyên Từ xem mạch cho Liễu Hân Linh, liền mang con kim trùng tử trong
hòm thuốc kia hào hứng chạy vào rừng.
Ngày thứ nhất, Quý Uyên Từ tìm thuốc đến mê mẩn, vùi ở trong núi không
trở về. Cộng thêm trong tay lại có thánh tử Nam Di tìm giúp, các loại
thảo dược quý hiếm trong núi quả thật giống như thiên đường trong cảm
nhận của hắn.
Bởi vì ngày thứ nhất hắn không trở về nên không thể xem mạch cho Liễu
Hân Linh, Sở Khiếu Thiên sau khi biết được, trực tiếp phái hai thị vệ
đi theo Quý Uyên Từ, hơn nữa ra mệnh lệnh cho bọn thị vệ, trước khi trời tối tuyệt đối phải xách Quý thái y về xem mạch cho thế tử phi. Trong
lòng Sở Khiếu Thiên chỉ có thê tử đang mang thai của hắn là nhất, cho
nên ngươi có thể đi tìm thuốc, nhưng không cho phép biến mất, khi đến
lúc tuyệt đối phải tự động xuất hiện trước mặt hắn xem mạch cho thê tử
của hắn.
Vì vậy Quý Uyên Từ cảm thấy mình bị áp bức vô cùng.