Những lời Tô Niên Hoa muốn nói, liền bị nghẹn ở cổ họng của mình, anh nhìn chằm chằm Tứ Nguyệt một lát, mới đưa nửa câu phía sau của Tứ
Nguyệt, gằn từng chữ lập lại xuống tới: "Không cần để ở trong lòng?"
Lúc lời kia từ trong miệng của cô nói ra, đáy lòng của cô đau nhưu bị vô số cây kim đâm vào, nhưng là lúc này ở trong miệng của anh nghe một
lần, cô mới phát hiện, đáy lòng của mình thế nhưng đau càng thêm quá
đáng.
Tứ Nguyệt cố gắng duy trì mỉm cười, nhìn Tô Niên Hoa, giả bộ bản thân hình như thật không ngần ngại, rõ ràng nói: "Hơn nữa, chuyện tối hôm
qua, cũng không phải là lỗi của một mình anh, tôi cũng sai."
Tối hôm qua, có lẽ anh thật là uống rượu say, nhưng là cô cũng thanh
tĩnh, cô thanh tĩnh, nhưng không có đẩy anh ra, đúng là cô vẫn còn quá
mức tham luyến anh.
Tứ Nguyệt cười càng thêm sáng ngời: "Nếu là sai lầm, chúng ta liền cũng quên đi, coi như nó không có phát sinh."
Bỗng nhiên, Tứ Nguyệt còn ra vẻ dễ dàng nói: "Huống chi, trước kia
chúng ta không phải là không có phát sinh qua quan hệ, cho nên, một lần
tối hôm qua, thật không có gì, hơn nữa chúng ta bây giờ không liên hệ
nhau lẫn nhau..."
Tứ Nguyệt nghĩ tới Tôn Dĩnh, xẹt qua một tia khổ sở, ngữ điệu duy trì bằng phẳng, nói tiếp: "Đều có hạnh phúc của mình, cả hai trôi qua cũng
rất tốt, không cần thiết bởi vì một chiều kia, cho hai người bằng buồn
rầu."
lời Tứ Nguyệt nói, nhẹ nhàng và không thèm để ý chút nào, Tô Niên Hoa lại cảm giác tâm mình, phảng phất là bị xé ra một cái lổ hổng lớn, có
gió lạnh phần phật, không ngừng mà chui đến bên trong, anh cố gắng ổn
tâm tình của mình, ở trong đầu đem lời Tứ Nguyệt nói, phản phản phục
phục suy nghĩ kỹ, sau đó dừng ở câu đều có hạnh phúc riêng...
Cô là ở nói cho anh biết, cô có hạnh phúc mới sao?
Cái hạnh phúc đó, là Lục Tục sao?
ngón tay nắm chén nước của Tô Niên Hoa, hơi có chút cứng ngắc: "Ý của em là, em có bạn trai mới?"
Tứ Nguyệt thật không biết Tô Niên Hoa làm sao trong lúc bất chợt hỏi
cô một cái vấn đề như vậy, cô cả người khẽ sửng sốt một chút, không có
lên tiếng.
Tứ Nguyệt vẻ mặt như vậy, rơi vào trong mắt Tô Niên Hoa, càng giống
là cam chịu, Tô Niên Hoa mấp máy môi, biết nếu tiếp tục hỏi tiếp, sẽ chỉ làm chính mình khó chịu, tuy nhiên vẫn không khắc chế được mà tiếp tục
hỏi: "Là cái người tên Lục Tục cùng em công tác ba năm rưỡi ở nước Pháp
sao?"
Tứ Nguyệt có chút kinh ngạc Tô Niên Hoa làm sao biết Lục Tục, nhưng
là sau đó nghĩ đến có lẽ là xế chiều Tô Niên Hoa tại tòa chung cư mình ở nhìn xuống thấy Lục Tục đưa cho mình đồ ăn, cô biết, Tô Niên Hoa hiểu
lầm chính mình, cô tiềm thức muốn mở miệng hướng về phía Tô Niên Hoa
giải thích, nhưng là sau đó lại nghĩ tới, Tô Niên Hoa cùng mình căn bản
không có bất kỳ quan hệ gì rồi, cô cùng Lục Tục có quan hệ hay không
đối với anh mà nói cũng không trọng yếu, hơn có lẽ ở đáy lòng của anh,
anh ước gì chính mình có người yêu mới, như vậy anh mới an tâm cùng Tôn
Dĩnh hạnh phúc ở chung một chỗ đi.
Tứ Nguyệt nghĩ tới đây, đáy mắt hơi có chút nhiệt, cô hít sâu một
hơi, cố gắng ức chế cảm xúc khổ sở, một lúc lâu, mới nhẹ nhàng mà gật
đầu một cái, dùng giọng mũi "Ừ " một tiếng.
Tô Niên Hoa không biết mình lúc này rốt cuộc là dạng tâm tình gì, có
lẽ tâm tình gì anh cũng không có, đại não cùng đáy lòng, đều là một mảnh trống rỗng.