Đường Thời ngay từ lúc Cố Khuynh Thành sinh ra Thủy Quả Đường, đã có
suy đoán, chỉ là không dám tìm cô xác nhận, dù sao, cô cùng Trần Mặc
Thâm đều đã có con, thậm chí đã bàn cưới gả, bọn họ bây giờ chia tay,
nói vậy đáy lòng của cô, là khó chịu nhất.
Anh không nhịn được nắm chặc đôi đũa trong tay, ánh mắt bình tĩnh
ngưng mắt nhìn Cố Khuynh Thành, nhưng là anh nhìn mãi, lại phát hiện
trên mặt của cô, như cũ là bình tĩnh như thường, không có một chút đau
lòng cùng khổ sở.
Cố Khuynh Thành như vậy, ngược lại làm cho đáy lòng của anh, trở nên có chút luống cuống cùng khẩn trương lên.
Cô là vì bảo tồn tự ái cuối cùng chính mình, cho nên mới cố gắng mà duy trì bình tĩnh như vậy sao?
Đường Thời trong lúc bất chợt có chút hối hận chính mình nhất thời
không có khắc chế, hỏi cô về chuyện tình Trần Mặc Thâm, anh muốn an ủi
Cố Khuynh Thành, tuy nhiên lại không biết nên an ủi như thế nào, nghĩ
tới nghĩ lui, đều cảm thấy càng xoay quanh cái vấn đề này, càng là vạch
trần vết sẹo dưới đáy lòng Cố Khuynh Thành, cho nên vội vội vàng vàng
lấy lại tinh thần, từ một bên cầm một đôi đũa, đưa cho Cố Khuynh Thành,
nói sang chuyện khác: "Thức ăn sắp nguội, mau ăn cơm đi."
Nói xong, Đường Thời còn gắp món ăn cho Cố Khuynh Thành: "Đây là thứ em thích ăn nhất, ăn nhiều một chút."
Cố Khuynh Thành nói một tiếng "Cảm ơn", cúi đầu, cầm lấy đũa ăn cơm,
ngẩng đầu, thấy Đường Thời thủy chung vẫn không nhúc nhích chiếc đũa,
đôi mắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm cô, đáy mắt mang theo lo lắng rõ
ràng.
Cố Khuynh Thành dừng động tác nhai thức ăn, bởi vì trong miệng ngậm đồ, nói ra hơi có chút hàm hồ: "Làm sao anh không ăn?"
"Tôi không đói bụng. " thời điểm Đường Thời nói ra ba chữ kia, thanh
âm hơi có vẻ khô sáp, anh cầm lấy đũa, tiếp tục gắp món ăn cho Cố Khuynh Thành.
"Không đói bụng, cũng phải ăn một chút. " Cố Khuynh Thành chọn lấy món ăn Đường Thời thích ăn, gắp một ít đặt ở bát của anh.
Đường Thời nhẹ nhàng gật gật đầu, cầm lấy đũa, chọc chọc thức ăn trong bát của mình.
Cố Khuynh Thành lúc này mới cúi đầu, tiếp tục ăn cơm, chỉ là vừa mới
ăn hai miếng, phát hiện Đường Thời chẳng qua là cầm đũa chọc bát cơm,
nhìn cô giống như là nghĩ cái gì, hoàn toàn không có ý muốn ăn cơm.
Cô nói cho anh biết, mình và Trần Mặc Thâm đã không có quan hệ, tại
sao anh chẳng những không có cao hứng, ngược lại thoạt nhìn mất hứng
hơn?
Cố Khuynh Thành nghi ngờ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Đường Thời, lên
tiếng: "Đường Thời, anh làm sao vậy?"
Anh có thể làm sao? Anh lo lắng đáy lòng của cô khó chịu... Đường
Thời mở trừng hai mắt, mặc dù anh thật sự không muốn vạch trần vết sẹo
của Cố Khuynh Thành, nhưng vẫn là nghĩ tới nghĩ lui, không nhịn được lần nữa lên tiếng, hỏi một câu: "Mấy đứa bé thì thế nào? Em cùng anh ta
không còn quan hệ, bọn nhỏ làm sao bây giờ?"
Cố Khuynh Thành ăn thêm một miếng cơm, thản nhiên trả lời: "Con là của em a, cùng anh ta không có bất cứ quan hệ nào."
Thì ra là Trần Mặc Thâm đây là đang vứt vợ bỏ con a... Ba đứa bé, ba đứa bé anh ta cũng để lại cho Cố Khuynh Thành...
Đường Thời trong lúc bất chợt kềm nén không được, giận không thể nuốt đứng lên, giọng có chút táo bạo nói: "Anh ta cái gì cũng không quản? Ba đứa bé, anh ta cũng để mình em một quản? Anh ta làm như vậy, thật là
quá đáng!"
Quá đáng chính là anh, là anh ban đầu không quan tâm ba đứa bé trong
bụng em... Cố Khuynh Thành đáy lòng không nhịn được nói thầm một câu.